Tôi nghi ngờ mình là một NPC của tiểu thuyết kinh dị.
Còn là cái loại NPC ngoài lề, không có trong hệ thống.
Bởi vì tôi đã nghe đám NPC chính thức đang xì xà xì xầm thảo luận cách hành đám người chơi tân binh như nào mới ác nhất.
Thì ra đây là một cuốn tiểu thuyết kinh dị vô hạn lưu. (*)
(*) Vô hạn lưu là thể loại truyện có bối cảnh vô cùng đa dạng khi các nhân vật chính liên tục xuyên qua các thế giới, không gian khác nhau như truyện kinh dị, mật thất,… để làm nhiệm vụ thăng cấp hoặc sinh tồn.
Tôi hào hứng xoa tay: “Có thể cho tôi tham gia cùng mấy người với được không?”
Boss phó bản đảo mắt lườm: “Cô gà quá, một tay ta cũng đủ để…”
Nhìn phó boss bị đá bay mười dặm, tôi áy náy rút tay lại, không ngờ lại đấm anh ta bay xa như thế, vẫn nên khiêm tốn chút mới được.
Tôi nhặt thẻ nhân viên tên phó boss đánh rơi dưới đất lên, phủi phủi rồi gắn lên cổ, vui vẻ nhìn chủ phó bản: “Thế bây giờ tôi được coi là nhân viên chính thức rồi nhỉ?”
Chủ phó bản “vù” một cái chạy xa tôi rồi gật đầu sợ hãi đáp: “Ừ”
Tôi cũng “vù” một cái chạy đi, cầm về cái bát to ba mét gõ gõ “Sếp ơi mau trả lương đi, 5 phút rồi mà sếp còn chưa trả lương là sao!”