Khi tôi chạy tới nhà kho, gần 50 tác phẩm đã bị Tống Xu đốt cháy hoàn toàn, chỉ còn lại tro bụi trên sàn.
Cảm xúc của tôi gần như suy sụp.
Mà Tống Xu nhẹ nhàng khịt mũi nói:
“Từ Thiên Ý, tránh xa bạn trai tôi ra! Đừng dùng danh nghĩa anh em rồi hành động như một con khốn!”
"Nếu tôi biết cô có ý định làm phiền Lục Trạc, cô vẽ bức nào tôi đốt bức đó!”
Đúng vậy, tôi thích Lục Trạc.
Nhưng mỗi lần hắn có bạn gái, tôi đều tự giác tránh xa.
Không nói những lời mờ ám, không ở riêng với hắn.
Nhưng suy cho cùng, chúng tôi cùng lớn lên từ nhỏ và có chung một nhóm bạn nên việc gặp nhau trong các buổi tụ họp là điều khó tránh khỏi.
Hắn đã chủ động nói chuyện, tôi cũng không thể nào coi hắn như không khí được.
Tôi đã nhượng bộ đến mức rồi, nhưng Tống Xu vẫn hung dữ.
Tôi tức giận đến run cả người, không nhịn được liền lao tới tát cô ta một cái: “Tay của cô ti tiện như vậy, có tin tôi chặt tay của cô không?”
Giây tiếp theo, tôi bị Lục Trạc đẩy ngã xuống đất.
Khuỷu tay đập mạnh xuống đất khiến tôi nhăn mặt vì đau.
Tống Xu vừa khóc vừa trốn vào trong lòng Lục Trạc: "Anh ơi, mụ điên này đánh em, giúp em dạy cho cô ta một bài học!"
Lục Trạc trịch thượng nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Từ Thiên Ý, nếu cậu còn động vào Tiểu Xu dù chỉ một chút, tin hay không, tôi sẽ khiến cậu cả đời không thể cầm được cọ vẽ nữa?"
Quen nhau hai mươi năm, tôi chưa bao giờ nghĩ Lục Trạc lại uy hiếp tôi như vậy.
Đôi mắt tôi dần dần ươn ướt, trong giọng điệu tức giận xen lẫn sự bất bình không thể nhận ra: "Cô ta đốt hết tranh của tôi mà cậu vẫn bảo vệ cô ta? Lục Trạc, sao cậu có thể làm vậy với tôi?"
Lục Trạc cau mày, không kiên nhẫn nói: “Không phải chỉ là vài bức tranh bị hỏng thôi sao? Đốt thì có sao, tại sao cậu lại tính toán chi li như vậy?”
“Cậu không phải là họa sĩ chuyên nghiệp, cùng lắm chỉ là một người nghiệp dư được yêu thích mà thôi. Mấy bức tranh hỏng của cậu thì đáng giá bao nhiêu?"
"Cứ xem như tôi mua mấy bức tranh này cho Tiểu Xu!" Hắn móc ví ra, lấy ra một tấm thẻ đen ném vào mặt tôi: "Mật khẩu cậu cũng biết mà, muốn bao nhiêu tiền thì tự mình lấy!"
Hành động nhục nhã khiến trái tim tôi chìm xuống đáy.
Tôi chợt nhớ rằng khi tôi học năm thứ hai trung học, trên đường đi học về trời mưa nhưng chúng tôi chỉ có một chiếc ô.
Lục Trạc sợ mưa làm ướt tập tranh của tôi nên hắn bọc nó trong áo khoác đồng phục học sinh, dọc đường cẩn thận ôm trong ngực.
Khi đưa tôi về nhà, nửa người hắn ướt đẫm nhưng tập tranh của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Chàng trai ngày ấy trân trọng, chăm sóc tập tranh của tôi giờ đây đang chà đạp lên công sức của tôi chỉ vì cô bạn gái mới hẹn hò chưa đầy ba tháng.
Có lẽ… tôi thực sự không nên cố chấp nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm nước mắt.
Tôi chống tay xuống đất đứng lên, phủi bụi trên quần áo, nản lòng thoái chí nói: “Cậu không cần trả tiền, nhưng Lục Trạc, từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là bạn bè nữa.”
Lục Trạc hơi nheo mắt lại, trong mắt hoảng sợ thoáng chốc biến mất, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Từ Thiên Ý, cậu đang uy hiếp tôi sao?"
Hắn thờ ơ chế nhạo: "Được rồi, vậy chúng ta tuyệt giao. Ai cúi đầu trước sẽ là cháu của người kia!"
Hắn nói vậy bởi vì bao năm qua mỗi khi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, tôi luôn là người cúi đầu trước.
Hắn bị tôi chiều hư rồi, đã quen với việc tôi luôn thỏa hiệp nhượng bộ.
Nhưng lần này tôi sẽ không làm vậy.
Bởi ngọn lửa này không chỉ thiêu rụi những bức tranh của tôi mà còn cả bảy năm tình yêu của tôi dành cho hắn.
Tôi lấy điện thoại ra, xóa hết thông tin liên lạc của Lục Trạc, giơ điện thoại về phía Tống Xu: "Hài lòng chưa?”
Cô ta trông có vẻ hài lòng, nhưng vẻ mặt của Lục Trạc thậm chí còn xấu hơn.
Hai ngọn lửa nhỏ lóe lên trong mắt hắn, rõ ràng không hài lòng với hành động của tôi.
Hắn không hài lòng cũng dễ hiểu, dù sao trong những năm qua đều là hắn chặn tôi. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động cắt đứt hoàn toàn liên hệ với hắn.
Nhưng đối với tôi việc hắn có giận hay không không quan trọng nữa.
Từ hôm nay tôi và hắn sẽ không đi chung một con đường.
2
Nửa tháng sau, lúc tôi đang uống rượu trong quán bar thì nhận được điện thoại của Hàn Thừa Mục: “Thiên Ý, tối nay tôi tổ chức chơi game, qua chơi một lát nhé?”
Giọng điệu của tôi rất bình tĩnh: “Sau này có Lục Trạc thì đừng gọi cho tôi.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ từ đầu dây bên kia.
Sau đó có người hét lên: "Anh Lục, tay anh chảy máu rồi! Mau lấy hộp y tế băng bó cho anh Lục!"
Hàn Thừa Mục tặc lưỡi nói: "Thiên Ý, Lục Trạc bị thương, cậu thật sự không quan tâm sao?"
Giọng tôi mỉa mai: “Cậu ta có bạn gái quan tâm còn chưa đủ sao? Cậu ta cần tình yêu đến vậy sao?”
Hàn Thừa Mục bất đắc dĩ nói: “Chuyện ngày hôm đó thật sự là Lục Trác không đúng, chúng tôi thay cậu mắng cậu ấy rồi!”
“Mấy ngày nay cậu ấy cũng nhận ra mình và Tống Xu quá đáng, chỉ là cậu ấy da mặt mỏng, ngại cúi đầu trước.”
“Cậu tới cho cậu ấy một lối thoát, chuyện này bỏ qua đi.”
"Chúng ta đã là bạn nhiều năm như vậy, thật sự có ý định cả đời không qua lại sao?"
Tôi ừ một tiếng: “Ừ, tôi thật sự quyết định như vậy.”
Hàn Thừa Mục không nói nên lời.
Sau đó tôi nghe thấy Lục Trạc cao giọng hét lên: “Có tới hay không, đã cho cậu ta thể diện rồi, cậu ta cho rằng mình là ai?”
"Không phải cậu ta chỉ là chó liếm của tôi thôi sao? Cậu ta thực sự rất coi trọng bản thân!"
*Chơ liếm "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Dù đã quyết định từ bỏ hắn nhưng khi nghe những lời này, tôi vẫn cảm thấy đau lòng buồn bã.
Tôi cười khổ: “Thừa Mục, tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước.”
Chỉ là tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng.
Suy cho cùng, tôi thực sự thích hắn bảy năm, nhưng cuối cùng hắn chỉ coi tôi là một kẻ chó liếm.
Tôi uống hết ly này đến ly khác.
Uống xong cốc thứ bảy, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi cảm thấy như có một ngọn lửa tà ác đang chạy quanh trong cơ thể, khiến tôi cảm thấy cả người nóng ran, ngứa ngáy.
"Người đẹp, cô cảm thấy khó chịu sao? Tôi đưa cô về nhé?" Người lên tiếng là người đàn ông vừa mới đến bắt chuyện nhưng đã bị tôi từ chối.
Sau đó tôi nhận ra có thể mình đã uống phải rượu không sạch sẽ nên tôi giận dữ nói: “Cút, tránh xa tôi ra!”
Anh ta cũng không tức giận, cười hèn hạ: "Thứ cô uống là hàng nhập khẩu! Dù hung dữ đến đâu, lát nữa cô cũng phải cầu xin tôi!"
Khi nói, anh ta đặt tay lên người tôi và cố gắng kéo tôi đi.
Tôi hoảng sợ, khóe mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức kêu cứu: "Giang Kham! Anh Giang Kham!"
Giang Kham là anh trai của bạn thân Giang Uyển của tôi.
Không giống như Giang Uyển nhiệt tình và hướng ngoại, Giang Kham như một chiếc tủ lạnh, cực kỳ lạnh lùng và thờ ơ.
Dù tôi và anh ấy không quen thân lắm nhưng chúng tôi vẫn có thể coi là bạn bè.
Giang Kham nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi liền dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Thấy tôi có gì đó kỳ lạ, anh ấy hơi nheo mắt, sải bước tới, không nói một lời đã hất người đàn ông xuống đất.
Tôi nắm chặt quần áo Giang Kham như nắm cọng rơm cứu mạng: “Anh Giang Kham, anh đừng thả anh ta đi, anh ta đã bỏ thuốc em…”
Đôi mắt hoa đào phía sau cặp kính gọng vàng tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, Giang Kham nhếch khóe môi lạnh lùng: “Hành động bỉ ổi như vậy phải trả một cái giá thật đắt.”
Tên khốn đó nhận ra Giang Kham, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên, anh ta bị người của Giang Kham kéo vào một con hẻm gần đó, bị phế một cánh tay.
3
Ngồi ở ghế sau chiếc Maybach, tôi bị tác dụng của thuốc tra tấn đến chết đi sống lại, sức nóng trong người không hề giảm, như một con sâu uốn qua uốn lại.
Trong khi vặn mình, tôi vô ý xé cổ áo của mình.
Giang Kham nắm tay tôi nói: "Thiên Ý, em yên tâm, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện."
Khi ngón tay của anh lạnh buốt chạm vào làn da nóng bỏng của tôi, tôi phát ra một âm thanh thoải mái, cúi đầu dụi má mình vào tay anh.
Những ngón tay của anh run rẩy vài lần rồi nhanh chóng rút lại.
Dưới tác dụng của thuốc, ý thức của tôi đã hỗn loạn, tôi vô thức tìm kiếm những nguồn lạnh có thể giúp giảm bớt sự khó chịu của mình.
Bằng cách nào đó, tôi lại nằm lên chân anh.
Tài xế quan sát tình hình hàng ghế sau qua gương chiếu hậu rồi nhanh chóng bật tấm chắn lên.
Có lẽ là sợ tôi ngã, Giang Kham liền vòng tay qua eo tôi nói: "Thiên Ý, đừng lộn xộn, nằm xuống đi.”
Khi anh nói giọng điệu rất dịu dàng, giọng nói trầm thấp như đang đè nén điều gì đó.
Tôi đau khổ đến mức không thể nghe lời anh.
Cơ thể anh rất lạnh, tôi áp cả người vào đó, thở nhẹ: “Thật thoải mái…”
Bên tai có thể nghe thấy âm thanh nuốt cổ họng và nhịp tim đang tăng tốc nhanh chóng của anh.
Tôi buồn ngủ dùng tay chọc vào yết hầu của anh, ngơ ngác hỏi: “Anh Giang Kham, sao tim anh đập nhanh thế?”
Anh cụp mắt xuống nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy có một tia dục vọng mơ hồ.
Anh ấy vốn đã đẹp trai nhưng khi bị dục vọng nhuốm màu, trông anh ấy lại càng gợi cảm hơn.
Lòng tôi rung động, tôi ngẩng đầu lên và dùng môi nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của anh.
Anh chợt căng thẳng, đôi mắt tối sầm, khẽ thở dài: "Thiên Ý, bây giờ em chưa tỉnh táo, đừng làm gì kẻo hối hận.”
“Anh sẽ cho em thêm một cơ hội. Mau leo xuống, anh sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
Tôi bị tác dụng của thuốc hành hạ đến mức bật khóc, xoa xoa cầu xin: "Anh Giang Kham, em khó chịu sắp chết rồi, anh có thể giúp em được không?"
Anh nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng hai lần.
Khi mở mắt ra, anh ấy dùng một tay tháo kính ra, ôm sau gáy tôi, cúi đầu hôn.
Anh càng hôn, lưỡi tôi càng tê dại, tôi bất giác lùi lại.
Anh đuổi theo vừa hôn vừa cười nhẹ: “Bây giờ đã chịu không nổi, lát nữa phải làm sao bây giờ? Hả?”