Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Pt.5
Để chứng minh sự trong sạch, tôi đành phải kể cho anh sơ qua về khúc mắc giữa mình và Tống Khiết.
“Đó là bạn trai cũ của em, bọn em đã chia tay được nửa năm rồi. Em tìm anh ấy để lấy lại số tiền đã cho vay, không ngờ anh ấy lại lấy tiền của em để đi mua nhẫn, còn bày đặt cầu hôn nữa.”
“Chiếc nhẫn đó…”, Hạ Tự ngập ngừng một lúc, “Sau khi em đi, tôi thấy anh ta đã ném nó vào sọt rác.”
Tôi trợn tròn mắt vì không thể nào tin nổi.
Không lẽ, Tống Khiết lại là loại người như thế, đến cả nhẫn cầu hôn cũng chỉ là một thứ đồ rẻ mạt như rác rưởi thôi sao.
Vậy thì chuyện anh đến trường tìm tôi, bày ra vẻ mặt thâm tình đó, cũng không loại trừ khả năng chỉ là diễn mà thôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, nửa năm trước chúng tôi đã kịp chia tay nếu không sẽ còn phải chịu nhiều tổn thương nhiều như thế nào nữa.
Đợi đến khi Hạ Tự đưa tôi về kí túc, rồi rời khỏi đó được một đoạn đường, tôi mới lấy hết can đảm hét lên, “Anh ơi!”
Hạ Tự dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Nhìn đôi mắt tinh anh lại lạnh lùng của anh, tôi khó khăn lắm mới lên giây cót cho bản thân một lần nữa, “Câu chuyện… câu chuyện đó… không phải do em viết.”
“Câu chuyện?”
Tôi đỏ mặt lắp bắp, “Chính là câu chuyện trong file word em gửi nhầm vào nhóm chat chung của phòng thí nghiệm đó ạ…”
Hạ Tự rất nhanh cũng nhớ ra,gương mặt bình tĩnh điềm đạm thường ngày lộ ra vài phần hụt hẫng…
Không đợi tôi kịp nói tiếp anh liền gật đầu, “Tôi biết rồi, em về đi.”
Trở về phòng kí túc, tôi lấy điện thoại ra, chuẩn bị tiếp tục hành trình đòi nợ của mình thì phát hiện tên đốn mạt đã đã block mình rồi!
Khá quá
Sống đến từng tuổi này, tôi chưa bao giờ thấy cạn lời như thế.
Tôi tìm một người bạn khá thân với Tống Khiết, nhờ anh ấy chuyển lời, “Làm phiền anh nhắc nhở Tống Khiết giúp em, tiền thì vẫn phải trả, nếu không em sẽ đến chỗ bố mẹ anh ấy để đặt vấn đề đó ạ.”
Nửa tiếng sau, tài khoản của tôi cũng ting lên một tiếng, còn kèm với dòng nhắn, “Là tôi ban đầu kém mắt, nhìn sai người.”
Tôi cầm điện thoại, nhất thời không biết nói gì.
Day dứt 3 năm, để cuối cùng đi đến bước đường này, tôi mới là người nên nói câu ấy mới đúng chứ nhỉ?
May mà, mọi thứ đã kết thúc rồi.
8
Đến ngày sinh nhật, tôi cuối cùng cũng unblock Trần Dã.
Con bé gửi một icon đầy tủi thân đến, “Bảo bối, vì sai lại block tao? Mày có thích món quà đặc biệt mà tao đã cất công chuẩn bị kia không?”
“Nam chính không thích điều này.”
Trần Dã rep nhanh tới mức tôi có thể tưởng tượng được bộ mặt kinh ngạc của nó, “Mày dám cả gan gửi cho ông kia á, được đấy, thế ông ý nói gì?”
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nhớ đến buổi tối hôm đó, sau khi nghe tôi lấy hết can đảm nói ra sự thật, gương mặt anh không được vui cho lắm.
“Có thể là gì được nữa, anh ấy đương nhiên là không thích rồi.”
Đương nhiên là không thích rồi, ai lại đi vui vẻ với việc bản thân mình xuất hiện trong câu chuyện tình yêu đầy kích thích với đàn em khóa dưới cơ chứ, không nổi giận với tôi là may lắm rồi.
Trần Dã đi học ở ngoại tỉnh, mấy tháng rồi chưa về, năm nay tôi lại đón sinh nhật một mình mất thôi.
Buổi chiều hôm đó sau khi kết thúc ca làm thêm ở tiệm cafe, tôi đi thẳng đến Haidilao/
Nhân viên phục vụ chu đáo đặt một chú gấu trước mặt tôi, nghe nói hôm nay là ngày sinh nhật của tôi thì lại tặng kèm một chiếc bánh sinh nhật nữa.
Tôi cảm ơn các nhân viên đáng yêu ở đây rồi chụp vài bức, đăng lên vòng bạn bè để giữ làm kỉ niệm.
Nào ngờ vừa mới đặt điện thoại xuống thì màn hình lại sáng lên, “Em đón sinh nhật một mình ư? Quán Haidilao ở gần trường mình đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Đợi tôi 5’, tôi sẽ tới ngay.”
Hạ Tự muốn đón sinh nhật cùng với tôi???
Là xuất phát từ sự quan tâm giữa tiền bối và hậu bối? Hay là…
Lý trí cho tôi biết rằng, tôi nên dừng lại những dòng suy nghĩ thiếu chân thực ấy ngay lập tức, nhưng con tim thì lại không như thế, tôi cứ suy nghĩ miên man, vừa nghĩ tay vừa r.ót r.ượu, hết ly này rồi lại đến ly khác.
Không biết bao lâu sau, một bóng hình quen thuộc đi đến trước mặt tôi rồi ngồi hẳn xuống, còn đẩy chú gấu bông qua một bên.
Chú gấu bông mũm mĩm, hai tai cụp xuống, tựa như như đang cảm thấy rất tủi thân vậy.
Hạ Tự đặt cốc trà sữa vào tay tôi, nhìn vào gương mặt đang ngày một đỏ lên của tôi một lúc, anh cau mày, “Em u.ống r.ượu?”
“Có một chút à…”
Tôi hết sức nhiệt tình rót cho anh một ly, “Rượu vải ngọt lịm, uống ngon lắm ạ, anh uống thử đi.”
Tôi loạng choạng mang ly rượu đến để bày tỏ sự tôn trọng, kết quả bị mất thăng bằng suýt chút nữa thì chồng cây chuối giữa đường, may mà được Hạ Tự kịp thời giữ lại.
Anh đỡ tôi lên ngồi cạnh mình rồi nhẹ nhàng nói, “Úc Nguyên Nguyên, em uống say rồi/”
Tôi ra sức lắc đầu, “Làm gì có, em còn tỉnh lắm.”
“Tôi mua trà sữa cho em này, là loại nguyên đường mà em thích đấy.”
Tôi rất hồn nhiên ợ một cái rồi sờ lên cổ mình, “Em no rồi, no lên tận đây này, không uống nổi nữa.”
Anh khẽ sững lại, sau đó dịu dàng vuốt ve đuôi tóc tôi, nhẹ giọng hỏi, “Sao lại khóc nữa rồi?”
“Em… em một mình học đến bây giờ, bạn bè đều ở thành phố khác, bố mẹ cũng không ở đây. Trần Dã cũng đi học rồi, đến cả sinh nhật em cũng phải đón một mình nữa huhuhuhu…”
Ban đầu tôi vì Tống Khiết mà từ bỏ cơ hội thực tập quý giá của mình, thi vào ngôi trường này thực chất cũng đồng nghĩa với việc tôi từ bỏ tất cả những mối quan hệ mà mình đã gây dựng suốt 4 năm đại học.
Những ngày tháng học nghiên cứu sinh vừa qua, tôi vẫn luôn chỉ có một mình đi đi về về.
Cũng không hẳn là không có bạn bè, nhưng đều chỉ là những mối quan hệ xã giao mà thôi.
Sáng nay bố mẹ gọi điện hỏi tôi ngày sinh nhật thế nào, tôi còn tươi cười giấu diếm bọn họ, bảo họ không cần phải lo lắng, tôi và các bạn trong phòng thí nghiệm sẽ đi chơi với nhau.
Tôi liên thiên mãi mới nín khóc, “Anh cứ mặc kệ em, em khóc xong sẽ không sao nữa.”
Vừa dứt lời thì một hộp quà xinh đẹp được Hạ Tự đẩy đến trước mặt tôi.
“Sinh nhật vui vẻ, Úc Nguyên Nguyên.”
Hạ Tự chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi??
Trái tim thiếu nữ của tôi suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài, rơi xuống nồi nước lẩu
…
Hạ Tự đi thanh toán, cùng tôi ra về.
Đến lúc men s.ay vơi bớt, món quà nặng trịch trên tay lại làm tôi càng thêm căng thẳng.
Không lâu sau đó, chúng tôi đã đi đến trước kí túc.
Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng dưới lầu vẫn có mấy đôi tình nhân đang đứng tâm tình với nhau, thân thiết vô cùng.
Thậm chí còn có cô bé được chui vào vạt áo ấm áp của người yêu, đang cố kiễng chân lên để chạm môi với cậu ấy.
Đang ngẩn ngơ thì Hạ Tự đi đến trước mặt tôi, anh cụp mắt dặn dò, “Không được buồn nữa, từ nay về sau, năm nào cũng sẽ có tôi đón sinh nhật cùng em.”
Tôi bật cười, lắp bắp nói, “Không được đâu. Đợi đến lúc anh có bạn gái rồi thì em phải chạy đi thật xa thôi.”
Hạ Tự im lặng một lát rồi cũng cười theo tôi.
Tôi thực ra đã quá quen với bộ dạng lạnh lùng của anh, nên khi nhìn thấy những nụ cười hiếm hoi như thế này, đừng nói tới con tim, cả lý trí cũng mất kiểm soát luôn rồi.
Lúc tôi cố gắng nhất có thể để anh không phát hiện ra mình đang nuốt nước bọt, thì anh đột nhiên bước đến gần tôi hơn nữa, cúi đầu xuống nhìn tôi, thận trọng nói từng chữ một, “Úc Nguyên Nguyên, làm sao em dám chắc bạn gái tương lai của tôi không phải là em?”