Sáng sớm, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên bên ngoài sân nhà tôi.
“Ai đó?”
Mẹ tôi đặt thanh gỗ vừa ch.â.m lửa trong tay xuống, đi ra mở cửa.
Hóa ra là thím Lý.
Từ ngoài cửa bước vào, thím ấy hạ thấp giọng nói với mẹ tôi:
“Cô bé nhà họ Tôn đó, sáng sớm hôm nay qua đời rồi.”
Mẹ tôi mở to mắt hỏi:
“Không phải mấy hôm trước nói khỏe lên rồi sao?”
Thím Lý thở dài:
“Khỏe cái gì chứ, hai năm qua chị gặp con gái nhà đó rồi còn gì, nó ốm như thế thì khỏi làm sao được? Cuối cùng vẫn phải ch/et thôi. Chị dâu này, đã là đứa thứ mấy năm nay rồi?”
Mẹ tôi bẻ khớp ngón tay, vẻ mặt khó coi nói:
“Đứa thứ năm.”
“Thôi, chúng ta đừng nói chuyện ở đây nữa. Tôi phải nhanh chóng đến nhà họ Tôn xem thế nào, giúp đỡ họ một tay.”
Mẹ tôi đứng dậy, định đi ra khỏi sân.
Lúc này, một giọng nói nghèn nghẹt vang lên sau lưng tôi:
“Mẹ, để con đi cùng mẹ.”
Anh trai tôi ló nửa đầu ra từ sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào mẹ tôi.
Thím Lý thấy là anh trai tôi, muốn phẩy tay từ chối nhưng bị mẹ tôi ngăn lại.
“Trụ Tử, con thu xếp đồ đạc rồi mình cùng đi.”
“Nhớ mang theo miếng ngọc bội hộ thân kia đi cùng.”
“Vâng!”
Anh tôi cười khờ khạo vài tiếng, trở vào trong nhà.
Dì Lý nhìn bóng lưng anh, nói với mẹ tôi với vẻ mặt tiếc nuối:
“Trụ Tử nhà chị đúng là đứa trẻ thật thà, chỉ là khuôn mặt nó…”
Vừa nói, thím ấy vừa mím môi lắc đầu.
Sắc mặt của mẹ tôi nhanh chóng trở nên khó coi.
Anh trai tôi cực kỳ xấu xí.
Khi còn nhỏ, những đứa trẻ trong làng cứ hễ nhìn thấy mặt anh ta thì sẽ sợ đến mức bật khóc.
Dần dần, anh tôi bắt đầu ít ra ngoài, cả ngày chỉ nằm dí trong nhà làm việc.
Tuy đã đến tuổi kết hôn nhưng đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì.
Các cô gái trong làng luôn bảo rằng, dù họ phải làm bà cô già sống cô đơn cả đời đi nữa, họ cũng không muốn nhìn mặt anh trai tôi quá một ngày.
Hôm nay, hiếm khi anh trai muốn ra ngoài, mẹ tôi đương nhiên sẽ không ngăn cản anh ta.
Một lát sau, anh trai tôi lôi từ trong phòng ra hai cái túi vải.
“Tiểu Kiều, mau giúp anh mày xách một túi, chúng ta mau đi thôi.”
Tôi ngoan ngoãn xách túi vải, theo sau mẹ đi thẳng về phía nhà bà cụ Tôn.
Vừa đến cổng nhà bà, tôi nghe thấy tiếng khóc của vài người phụ nữ.
“Yến Tử nhà tôi trước giờ luôn khỏe mạnh mà, rốt cuộc là nghiệp chướng gì cơ chứ?”
Mẹ của Yến Tử khóc tới mức không thở nổi.
Bà ấy nhìn mẹ tôi:
“Chị dâu, chị nhất định phải tiễn Yến Tử nhà em đi thật tốt.”
Thím Lý đứng bên cạnh, lấy tay lau nước mắt:
“Sao mà số mệnh của bé gái trong làng chúng ta lại khổ đến vậy chứ?”
Từ năm ngoái, các cô gái trong làng chúng tôi bỗng dưng mắc phải một căn bệnh lạ.
Người đang khỏe mạnh đột nhiên sốt cao liên tục, dù thầy thuốc trong làng có kê đơn thuốc thế nào cũng không thuyên giảm.
Cuối cùng, chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể dần dần yếu mòn, tuổi thọ rút ngắn.
“Cả hai chúng ta đều có sức khỏe tốt nên sẽ không mắc căn bệnh này đâu, cậu đừng lo lắng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dung Dung đang đứng bên cạnh mình.
Cô ấy là bạn chơi với tôi từ bé.
Tính cách của cô ấy giống như đám con trai vậy, luôn luôn tùy tiện cẩu thả.
Hẳn là ban nãy nhìn thấy dáng vẻ choáng váng của tôi, nghĩ rằng tôi đang lo lắng mình cũng mắc phải căn bệnh kỳ quái này nên cô ấy mới an ủi một câu.
Tôi gật đầu với cô ấy, nhanh chóng mở túi vải trong tay, lấy tất cả đồ đạc bên trong ra.
Tổ tiên nhà mẹ tôi là thầy cúng, bà ấy ít nhiều gì cũng biết cách làm những thứ này.
Mỗi khi trong làng có cô gái nào chưa chồng qua đời, mẹ tôi đều đến giúp đỡ lo liệu.
Vài người phụ nữ cầm vải trắng, lò than và tiền giấy, nhanh chóng giúp dựng lên một cái rạp để tang.
“Mẹ của Yến Tử à, em yên tâm đi. Chị hứa sẽ tiễn Yến Tử đi một cách ổn thỏa, để kiếp sau con bé đầu thai tốt hơn.”
Mẹ tôi đi đến giường tang lễ nơi Tôn Yến Tử đang nằm, trong miệng niệm những câu mà người thường nghe không hiểu.
Bà thắp ba nén nhang bên ngoài rạp để tang, một cơn gió tây thổi qua, khói từ lư hương bay thẳng lên trời.
“Được rồi, bây giờ nhà có thể đ.ố.t tiền giấy rồi.”
Mẹ của Yến Tử khóc sướt mướt, lấy vài xấp tiền giấy ném vào lò than để đ.ố.t.
Sau khi đốt xong, mấy người phụ nữ lại khiêng lò trở lại sân.
Lúc này, anh trai tôi, người nấp trong góc từ nãy đến giờ đột nhiên bước đến cạnh lò than.
Mọi người đang bận rộn an ủi người nhà họ Tôn, không ai nhìn về phía bên này.
Anh trai tôi nhìn chằm chằm vào Tôn Yến Tử đã ch/et, một dòng nước bọt chảy ra từ khóe miệng.
Anh ta lấy ra từ trong túi một tờ giấy đỏ hình người, nhân lúc không có ai chú ý thì ném nó vào lò than.
Khi anh ta quay đầu lại nhìn, tôi vội vàng tránh mắt đi.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy anh ta làm điều này…
2.
Tối hôm đó, cô gái chưa lập gia đình được chôn cất.
Tôi từng nghe mẹ nói, vì sợ bọn họ không tìm thấy nhà chồng, trong lòng cảm thấy uất ức sẽ chạy về nhà mẹ đẻ gây rối, vậy nên việc chôn cất luôn được tiến hành vào ban đêm, chỉ có người trong gia tộc cô gái đó mới được đi theo.
Vì vậy, mẹ tôi dặn dò họ vài câu, sau khi nhìn quan tài được khiêng đi thì bà dắt tôi và anh trai về nhà.
Khi nằm trên giường, tôi nhớ lại lúc anh trai ném những hình nhân giấy vào lò than.
Hình như tôi chưa từng nghe mẹ nhắc đến quy tắc đ.ố.t người giấy trước khi ch.ô.n cất.
Khi tôi đang nằm trằn trọc, bên ngoài phòng có tiếng nói chuyện thì thầm vang lên.
Anh trai tôi nói với giọng phấn khích:
“Đêm nay chúng ta đừng nghĩ đến điều gì khác, chỉ tập trung động phòng hoa chúc thôi nhé?”
“Ai ya, đừng mà…”
Tiếng cười đùa nũng nịu của cô gái trẻ tuổi lọt vào tai tôi.
Ngoài tôi và mẹ ra, từ khi nào mà nhà tôi có thêm một người phụ nữ thế?
Lẽ nào anh trai tôi tìm được đối tượng bên ngoài rồi?
Nghĩ đến đây, tôi lặng lẽ đứng dậy, đi đến ngoài cửa phòng anh ta.
Tiếng nói chuyện của anh trai tôi với người phụ nữ kia ngày càng rõ hơn, tôi cứ cảm thấy giọng nói này quen thuộc một cách lạ lùng.
Tôi dựa vào cửa sổ, nhìn trộm vào bên trong.
Tôi thấy anh trai mình đang mặc một bộ hỉ phục của tân lang không biết lấy từ đâu.
Trong mắt anh ta có sự hưng phấn không thể che giấu.
Tiếc là, trên tấm màn chỉ có một khe hở nhỏ, tôi cố gắng nghẹo cổ lắm mới có thể nhìn thấy anh trai tôi, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia.
Ngay sau đó, anh trai tôi lao thẳng vào người phụ nữ đối diện.
Trong phòng đột nhiên vang lên những đợt âm thanh ướt át.
Mặt tôi đỏ bừng lên, đang muốn ba chân bốn cẳng chạy về phòng thì chợt đụng phải khuôn mặt lạnh lùng của mẹ.
Bà ta đang cầm một khúc sừng tê giác trên tay, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Mày không đi ngủ đi, nửa đêm đứng đây làm gì hả? Vừa nãy mày nhìn thấy gì rồi?”
Hương thơm lạ lùng làm tâm trí tôi trở nên khoan khoái hơn hẳn.
Nhìn những hạt mưa rơi bên cửa sổ, cuối cùng tôi không kìm được cơn buồn ngủ nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đêm đó, tôi ngủ rất say.
Khi thức dậy vào sáng sớm, tôi vừa ngồi dậy đã nghe thấy tiếng động ầm ĩ ngoài cửa sổ.
Tôi mở cửa ra, nhìn thấy mẹ của Yến Tử đang gào khóc thảm thiết trong nhà tôi:
“Chị dâu ơi, chị mau cứu mạng với! Đây là chuyện quỷ quái gì vậy! Yến Tử nhà em đang nằm yên ổn trong quan tài, tại sao bây giờ lại biến đâu mất rồi?”
3.
Mẹ tôi nghe thế, vội vàng kéo mẹ Yến Tử đứng dậy:
“Em nói gì cơ?”
“Không phải hôm qua mọi người đã ch.ô.n cất Yến Tử rồi sao, tại sao giờ lại bảo không thấy đâu nữa?”
Người nhà họ Tôn đứng bên cạnh nhanh chóng kể lại:
“Tối hôm qua chúng tôi vừa khiêng quan tài đến nơi thì trời mưa nhẹ. Người xưa không phải có câu vào ngày mưa không thể ch.ô.n cất sao? Thế nên chúng tôi nghĩ chuyển sang đêm nay ch.ôn cũng không vấn đề gì. Ai mà biết được, sáng nay khi tôi tới xem thì quan tài của Yến Tử đã bị mở ra rồi, trong đó không có gì cả!”
Nói xong, những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Đêm hôm qua mọi người đặt quan tài ở ngọn núi phía sau à?”
Sắc mặt mẹ tôi tái nhợt, nhìn chằm chằm vào người nhà họ Tôn.
Họ cũng cảm thấy chột dạ khi nghĩ về điều này, không nói gì mà chỉ gật đầu.
“Hỏng rồi, các người thật sự đã gây hoạ rồi! Quan tài của một cô gái chưa chồng làm sao có thể bị bỏ lại lẻ loi trên núi vào nửa đêm được chứ? Không có mộ phần, không có bia mộ, đây không phải là đang ép con gái mình trở thành cô hồn dã quỷ hay sao?”
Mẹ của Yến Tử nghe xong thì trở nên kích động.
Bà ấy khóc lóc cầu xin mẹ tôi mau chóng nghĩ cách, nói rằng phải để Yến Tử nhập thổ vi an* bằng mọi cách.
(*Nhập thổ vi an: được chôn cất và yên nghỉ.)
Sống cùng một làng, mẹ tôi đương nhiên không thể mặc kệ chuyện này được.
Bà bảo người nhà họ Tôn cầm vài bộ quần áo của Yến Tử trước khi ch/et theo, vội vã đi tới ngọn núi phía sau.
Lần này anh trai tôi không đi cùng.
“Mày ở nhà giúp anh trai mày làm việc, đừng chạy loạn theo tao."
Mặc dù mẹ nói lời này với tôi nhưng ánh mắt bà lại liếc về phía anh trai.
“Con biết rồi ạ.”
Tôi gật đầu.
Không ngờ, người luôn lặng lẽ và kiệm lời như anh trai tôi, bấy giờ bỗng nhiên nổi giận vô cớ, đá tung cửa rồi quay về phòng.
“Thằng nhóc này!”
Mẹ tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép* liếc vào trong nhà một cái, sau đó vội vàng đi theo người nhà họ Tôn.
(*Hận rèn sắt không thành thép: có kỳ vọng với một người, mong người đó trở nên tốt hơn nhưng không thành.)
Anh trai tôi sau khi vào phòng thì không ra ngoài nữa.
Ngay lúc tôi cảm thấy buồn chán, muốn nhân lúc mẹ chưa trở lại lẻn ra ngoài chơi, giọng nói của người phụ nữ nọ lại vang lên trong phòng của anh trai tôi.
“Trụ Tử, sao anh lại gọi em đến vào giờ này?”
Giọng nói kia mềm mại như nước, hẳn rằng người nói cũng yêu kiều động lòng người.
“Thì bởi anh nhớ em đến nỗi trong lòng ngứa ngáy chứ sao?”
Không ngờ anh trai tôi còn có thể thốt ra những lời yêu thương như thế.
Chẳng lẽ người phụ nữ tối hôm qua vẫn luôn ở trong nhà tôi ư?
Vừa rồi nào có thấy bóng dáng của cô ấy, chắc là chị dâu mới về nên thẹn thùng chăng?
Thế nhưng, những gì họ nói tiếp theo khiến cho mối nghi ngờ trong lòng tôi ngày càng lớn hơn.
Anh trai tôi thay đổi đề tài nói chuyện, căm hận nói:
“Mẹ anh ngăn không cho anh gặp em, còn để con ranh ch/et tiệt kia ở nhà trông chừng anh nữa. Lát nữa chúng mình nhỏ tiếng một chút nhé, đừng để nó nghe thấy.”
Rốt cuộc chị dâu là người như thế nào mà khiến mẹ và anh trai trở nên thần bí như vậy?
Tôi không khỏi tò mò trong lòng, một lần nữa khom lưng đi đến trước cửa sổ phòng anh tôi.
Bây giờ là ban ngày nên cửa sổ không che rèm.
Khi tôi nhẹ nhàng ló đầu, nhìn vào bên trong cửa sổ, cảnh tượng bên trong khiến toàn bộ lông trên người tôi dựng đứng lên.
Anh trai tôi đang quay lưng về phía tôi, ôm cơ thể của một người phụ nữ, gặm nhấm loạn xạ.
Mà người phụ nữ mặc hỉ phục trong vòng tay anh ta, hóa ra lại là Yến Tử nhẽ ra phải nằm trong quan tài!