Phu quân ta, Phương Tri Hứa, tiếp nhận tấm thiệp đỏ, nhìn thoáng qua rồi chán ghét ném xuống đất.
“Cái gì mà canh năm phải ch*t? Hôm nay là ngày đại hỷ của ta, bà Vương, bà còn không biết lựa lời mà nói, đừng trách bản công tử trở mặt vô tình!”
Bà Vương không dám tranh cãi, chỉ dạ dạ vâng vâng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm thiệp đỏ dưới đất, mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Người sắp ch*t không phải phu quân ta, nên hắn dĩ nhiên chẳng mảy may quan tâm.
Phương gia vốn đã suy tàn, bên ngoài vẫn cố giữ vẻ hào hoa của một gia đình quyền quý, nhưng thực chất bên trong ngay cả nha hoàn, kẻ hầu người hạ cũng chẳng còn mấy.
Ta ngồi trên giường cưới, làm một tân nương chuẩn mực.
Lê Hương, nha hoàn đã theo ta nhiều năm bôn ba khắp nơi, từ lâu đã rèn luyện thành một người khéo léo, tinh tế. Chỉ vài lời đã đuổi được đám người hầu và bà tử lắm chuyện.
Người ngoài vừa đi khỏi, ta lập tức vén khăn voan, Lê Hương bưng đến trà nóng, ta uống cạn một hơi.
Bà Vương nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc.
Ta chỉ khẽ đưa mắt ra hiệu cho Lê Hương. Nàng hiểu ý, liền lấy ra một tấm ngân phiếu trăm lượng, nhét vào tay bà mối.
Ta cũng chẳng nói dài dòng, dứt khoát yêu cầu: “Phương gia không tin vào chuyện tà ma, nhưng nhà ta thì khác. Việc thiếp canh vừa nãy, nhờ bà chỉ dẫn thêm.”
Bà Vương thấy số tiền lớn, mắt sáng lên. Bà vội vàng cất ngân phiếu vào ngực, cúi đầu kính cẩn đáp: “Phu nhân đã xem qua tấm thiệp đó chưa?”
Ta đưa tay ra hiệu.
Lê Hương liền đưa tấm thiệp đỏ đến tay ta.
Mở ra, bên trong là một hàng lời chúc phúc, kèm theo tên họ, quê quán, ngày sinh bát tự và vài thông tin về gia đình.
Đây chính là thiếp canh nhà trai gửi cho nhà gái khi nghị hôn.
Chủ nhân của thiếp canh này họ Triệu, tên đầy đủ là Triệu Trung Tín, người Võ Lăng, sinh vào năm Tuyên Hóa.
Hơn ta đến cả trăm tuổi.
“Ta xem xong rồi,” ta nói, gấp lại tấm thiệp.
Bà Vương nhìn chằm chằm vào tấm thiệp với vẻ kiêng dè, nói: “Phu nhân và quỷ tân nương đã trao đổi vật xung hỉ, đối phương đưa thiếp canh này cho phu nhân, tức là phu nhân đã đồng ý thay nàng ta xuất giá.”
“Khăn lụa mà phu nhân đưa sẽ là tín vật.”
“Chủ nhân của thiếp canh này tối nay sẽ đến tìm phu nhân.”
Lòng ta chợt trầm xuống: “Liệu có cách nào hóa giải không?”
“Biện pháp thì có…” Bà Vương lúng túng, ngập ngừng một lúc rồi nói, “Nhưng bà mối như ta tài nghệ không cao, chỉ có thể giúp phu nhân qua kiếp nạn đêm nay.”
“Lão quỷ họ Triệu này hôm nay không mang được phu nhân đi, thì ngày mai sẽ trở lại… Ta chỉ có thể giúp phu nhân nhất thời, không thể bảo đảm cả đời.”
“Trước hết hãy vượt qua kiếp nạn đêm nay đã,” ta trấn an, “Nếu bà giúp ta giải quyết ổn thỏa việc này, trăm lượng chỉ là tiền đặt cọc, sau đó ta sẽ tặng thêm năm trăm lượng nữa.”
Nghe đến năm trăm lượng, mắt bà mối sáng rực: “Ta nguyện theo phu nhân, tuyệt không hai lòng!”
2.
Hôm nay Phương gia có hỉ, người đến kẻ đi, vô cùng náo nhiệt.
Lê Hương đưa bà Vương đi ra đi vào lo chuyện cũng không ai để ý.
Dưới sự yểm hộ của Lê Hương, bà Vương mang vào nhà một người giấy.
“Phu nhân, cố chịu đau một chút.” Bà Vương vừa nói vừa dùng một cây kim nhỏ đâm vào môi ta, “Dùng máu môi thoa lên môi người giấy, dùng máu giữa lông mày thoa lên mi tâm người giấy.”
Người giấy thấm m///áu của ta, chuyển sang màu hồng hồng.
Đến khi m///áu khô lại, bà Vương đặt người giấy lên giường, che nó bằng một tấm vải đỏ, tạo ra một không khí quái dị.
Màn đêm buông xuống.
Phương Tri Hứa tiễn hết khách khứa, vào phòng uống rượu giao bôi với ta.
Ta đã bỏ thuốc vào rượu. Hắn uống xong không bao lâu đã lăn lên giường, nằm cạnh người giấy ngủ thiếp đi.
Bà mối Vương đẩy cửa tiến vào, mang theo bốn củ tỏi hôi thối, đặt vào bốn góc tủ: “Tỏi này đã nhúng qua nước tiểu chó, phu nhân đừng ghét bỏ, có bốn củ tỏi này đặt ở bốn góc thì mới át được mùi trên người cơ thể phu nhân.”
“Phu nhân nhớ trốn cho thật kĩ.”
Ta gật đầu.
So với chuyện tính mạng, chút tanh hôi này có là gì.
Ta nhanh nhẹn chui vào tủ gỗ.
Đêm hôm khuya khoắt.
Phương gia trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên, ánh sáng từ nến đỏ trên bàn bắt đầu nhấp nháy dữ dội, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, khiến ta nổi da gà.
Đầu óc ta đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Thứ đó… đến rồi!
Để tránh ch*t ngạt, trước đó ta đã dùng một cái cây nhỏ chèn ở cửa tủ, tạo thành một khe hở.
Ta ghé mắt sát vào khe hở, nhìn ra ngoài, đập vào mắt là một bóng người lờ mờ xuất hiện trong phòng.
Đó là một lão nhân gầy gò, đội mũ kiểu cũ, mặc áo dài đen, khoác áo choàng tím, hốc mắt sâu hoắm, nhìn như một địa chủ ăn chơi sa đọa lâu ngày.
Chính là lão!
Lão quỷ họ Triệu!
Lão quỷ tiến vào phòng, không thèm quan tâm đến Phương Tri Hứa, vội vàng bò lên giường, nhanh nhanh chóng chóng cùng người giấy… vận động. Một loạt những hành động đáng khinh chiếu lên bóng rèm, ra nhìn mà phát buồn nôn.
Nghĩ đến chuyện lão quỷ này đã xem người giấy kia là ta, ta càng rùng mình, cả người nổi đầy gai ốc.
Theo tính toán của bà mối, lão quỷ này đến canh năm sẽ câu hồn rời đi.
Canh năm gà gáy, quỷ hồn không chịu được ánh mặt trời.
Đến lúc đó, dù có phát hiện mình bị lừa, lão cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Nhưng mà lão quỷ họ Triệu này lại là loại háo sắc mà lực bất tòng tâm, mới nhấp nhô trên người giấy được một lát đã thở hổn hển, ngã vật sang một bên.
Nằm thở hồi lâu, lão ta mới lồm cồm bò dậy, thỏa mãn vươn ngón tay nhọn hoắt tới cổ người giấy.
Xoẹt!
Là tiếng giấy bị xé nát.
Nhìn chằm chặm vụn giấy trên đầu ngón tay, mặt lão quỷ đơ ra.
Có lẽ đến lúc này mới biết mình bị lừa, mắt lão ta long sòng sọc lên.
Người giấy bị lão ta cào cấu.
Lúc này cùng lắm mới canh tư.
Ta trốn trong tủ gỗ, lưng dán sát vào vách tủ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Phát hiện bị lừa, lão quỷ tức muốn hộc máu, đầu xoay tròn quanh cổ, muốn tìm ta.
Không thấy.
Lão ta lại cúi xuống gầm giường.
Vẫn không thấy.
Cổ lão ta như một con rắn, trườn bò lên xà nhà.
Vẫn không thấy!
Lão quỷ thẹn quá hóa giận, rít lên một tiếng, móng tay nhọn hoắt rút ra một vật từ trong ngực áo.
Ta vừa thấy vật đó, đại kinh thất sắc.
Là khăn lụa ta đã đưa cho tân nương quỷ!
3.
Khăn lụa lơ lửng giữa không trung.
Lão quỷ thổi một hơi vào khăn lụa.
Khăn lụa như thể nhận được mùi vị quen thuộc, lập tức bay về phía ta.
Ta hồi hộp đến nỗi tim như sắp bật lên cổ họng.
“Khà khà khà, tìm được nàng rồi!”
Giọng cười khinh bỉ của lão quỷ vọng vào tai ta, lão ta đắc ý bay đến trước mặt ta.
Khi lão quỷ đến gần, mùi hôi từ tỏi và nước tiểu khiến lão phải nhăn mặt che mũi.
Chính là lúc này!
Ta đẩy mạnh cửa tủ, trong lúc lão quỷ còn kinh ngạc, ta nhanh tay hắt chậu má///u chó đen về phía lão.
“Ch*t tiệt!!!”
Tiếng kêu thảm thiết của lão quỷ làm ta tê dại cả tai.
Ta cầm cái chậu ném về phía lão ta nhưng không trúng, chỉ loảng xoảng rơi trên mặt đất.
Nghe thấy âm thanh ầm ỹ, Lê Hương lo lắng đẩy cửa vào. Cùng lúc đó, tiếng gà gáy vang lên bên ngoài.
Canh năm rồi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn lão quỷ với ánh mắt sắc lạnh như dao.
Lão quỷ không cam lòng, gào rú lao về phía ta.
Ta đứng bên cửa sổ. Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng, chiếu sáng cả người ta.
Không ngờ lão quỷ cũng cười theo, giọng cười ghê tởm: “Khà khà khà, mỹ nhân, chờ ta. Tối nay ta sẽ lại tìm nàng!”
Ta cười gượng, sắc mặt như nuốt phải ruồi.
Lão quỷ biến mất khỏi tầm mắt ta.
“Phu nhân!” Lê Hương lo lắng nhìn ta.
Ta thở dài, lắc đầu ra hiệu nàng đừng lo lắng.
Sau khi rửa sạch m///áu me, ta đưa người giấy đã rách te tua cho bà mối Vương mang đi. Thu dọn xong xuôi trời cũng đã sáng rõ, đã đến lúc ta phải kính trà cha mẹ chồng.
Ta đánh thức Phương Tri Hứa.
Hắn mơ màng mở mắt, quay người ngồi dậy và tát ta một cái.
“Bốp!”
Tiếng tát vang lên rõ mồn một.
Ta bị đánh cho choáng váng.
Lửa giận bùng lên trong đầu ta. Ta suýt nữa không nhịn được mà tát lại hắn hai cái.
Cố gắng kìm nén cơn tức giận, ta cắn răng hỏi: “Phu quân, đây là ý gì?”
“D///âm phụ!” Phương Tri Hứa chỉ thẳng tay vào mặt ta, giận dữ nói: “Trì Hồng Diên, người thật to gan! Nói! Đêm qua là thằng nào nào dám bò lên giường của ngươi?”
Trong lòng ta chấn động.
Hóa ra tối qua tên này không mất ý thức hoàn toàn, nhưng mà hắn cũng nhận lầm người giấy là ta?
Ta bình tĩnh nhìn hắn, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Phu quân, chàng đang nói gì vậy? Tối qua trên giường chỉ có thiếp với chàng, làm gì có ai nữa?”
“Ta?” Phương Tri Hứa ngạc nhiên.
Ta rơi nước mắt, nói: “Gi*t người thì chỉ có đầu rơi xuống đất thôi, phu quân, sao chàng lại bôi nhọ sự trong sạch của thiếp?”
Ta ném chiếc khăn dính m///áu chó đen vào mặt hắn, than khóc nói: “Ngoài chàng ra làm gì có nam nhân nào khác? Thiếp thấy chàng ngủ đến mê man, đầu óc không tỉnh táo rồi đó! Nói bậy nói bạ!”
Phương Tri Hứa cầm khăn tay, nhìn vết máu trên đó với vẻ nghi ngờ. Hắn chần chừ đứng dậy, chân mềm nhũn, toàn thân mệt mỏi như đã kiệt sức.
Hắn nhìn lại chiếc khăn và cuối cùng lộ vẻ hài lòng, tiến lại gần ta, nói mấy câu dỗ dành.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng cười nhạo.
4.
Nhà họ Phương chỉ còn lại lão phu nhân và Phương Tri Hứa.
Ta kính trà lão phu nhân.
Bà ấy muốn dằn mặt nên bắt ta quỳ bên cạnh, nghe răn dạy quy củ một hồi lâu mới uống trà.
Phương Tri Hứa vừa ngáp vừa lảo đảo bước vào sau. Lão phu nhân cho hắn lui xuống xong lại bắt đầu dạy dỗ ta, nói bóng nói gió rằng ta đừng ham thích hoan lạc, phải tiết chế lại, không được hùa theo đàn ông làm bậy.
Nói trắng ra là mắng ta là hồ ly tinh!
Phương Tri Hứa uể oải yếu ớt, có lẽ là do tối qua nằm trên giường cạnh lão quỷ, bị âm khí xâm nhập.
Chứ ta mà thèm tham hoan với hắn à?
Hắn xứng sao?
Về viện, Phương Tri Hứa cảm thấy không khỏe, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ta nhìn thoáng qua.
Sắc mặt hắn xanh xao, ấn đường đen kịt, tay chân lạnh băng, đúng là tình trạng âm khí nhập thể như bà mối đã nói.
Ta giả vờ chăm sóc hắn, thực ra chỉ vứt hắn lại trên giường. Còn ta ngồi uống trà, nghe bà mối báo cáo tin tức mới nhận được.
“Triệu Trung Tín ở Võ Lăng quả thực là lão thái gia của Triệu gia.”
“Triệu lão thái gia khi còn sống nổi tiếng háo sắc, sau khi ông ta ch*t, con cháu lâu lâu lại tổ chức âm hôn một lần cho ông ta.”
“Gần đây cũng tổ chức một đám âm hôn.”
“Tân nương tên Hoàng Gia Vinh, 28 tuổi, ch*t vì bệnh phổi.”
“Cha mẹ nàng ta vì muốn kéo quan hệ với Triệu gia nên đã đồng ý gả. Đám âm hôn được định vào ngày 28 tháng 5.”
“Triệu gia ở Võ Lăng?” Ta hỏi lại.
Bà mối gật đầu nói: “Đúng, chính là Triệu gia đó.”
Triệu gia có thế lực lớn hơn nhiều so với Phương gia. Ta không dám tưởng tượng nếu Phương gia biết rằng Triệu lão thái gia muốn ta làm thiếp, mẹ con họ sẽ làm ra chuyện đi/ên rồ gì nữa.
Việc này không ổn, cần phải cân nhắc thêm.
Ta lo lắng: “Lão quỷ Triệu gia tối nay sẽ đến nữa, bà mối, bà có cách nào tốt hơn không?”
Bà mối có vẻ khó xử: “Phu nhân, bà mối ta chỉ chút ít huyền thuật, không được tinh thông, mấy biện pháp ta nghĩ ra cũng rất hèn kém.”
“Dùng được là tốt rồi, hèn kém gì không quan trọng.”
Bà mối suy nghĩ một lúc, rồi thốt ra một từ: “Trốn!”
Ta không tin tưởng vào biện pháp này: “Khăn lụa đang trong tay lão quỷ, sao có thể trốn được?”
Bà mối nói: “Hủy thiếp canh là được. Hủy thiếp canh tương đương với việc đơn phương hủy bỏ hôn ước, tín vật như khăn lụa đương nhiên sẽ không còn giá trị.”
“Nhưng mà...” Bà mối nhìn ta, không quá tự tin, “Nếu xé bỏ thiếp canh, có thể sẽ khiến Triệu lão thái gia tức giận. Cách này không phải là an toàn hoàn toàn.”
“Ý bà là, nếu ai xé bỏ thiếp canh, người đó sẽ bị Triệu lão thái gia báo thù?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
Ta cười: “Vậy thiếp canh này tuyệt đối không thể bị hủy trên tay ta.”
Ta vui vẻ, quay đầu bảo Lê Hương: “Đi nói với lão phu nhân, phu quân bỗng nhiên bệnh nặng hơn, thỉnh lão nhân gia đến xem.”
“Dạ.” Lê Hương nhận lệnh rời đi.
5.
Phương Tri Hứa là con cưng của lão phu nhân. Mới nghe tin con trai bệnh nặng, lão phu nhân vội vã đến ngay.
Ta đỡ lão phu nhân ngồi xuống, nhân dịp đó kể về việc bị tặng thiếp canh trong lúc đón dâu, giải thích đây là vật trao đổi để giải hỉ xung hỉ.
Lão phu nhân nghe xong, quả nhiên đã quở trách ta một hồi.
Ta làm bộ hối hận, rơi lệ, trong lòng thì nóng như lửa đốt: “Lão phu nhân, người nói xem… tình trạng hiện tại của phu quân như vậy, chẳng lẽ là gặp phải hỉ sát?”
Lão phu nhân bình tĩnh lại, yêu cầu ta đưa thiếp canh cho xem.
Ta đưa thiếp canh cho lão phu nhân.
Cũng như Phương Tri Hứa, bà ấy chỉ nhìn lướt qua rồi mạnh tay xé nát.
“Các ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện. Hóa giải hỉ xung hỉ có nhiều cách, hủy luôn vật trao đổi là một trong số đó. Xé nát thiếp canh này có thể giúp con trai ta tránh tai họa.”
Lão phu nhân đắc ý nói.
Ta thấy vậy, trong lòng cười khẩy, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ sợ hãi, thất thanh nói: “Lão phu nhân, thiếp canh này là của quỷ tân nương! Người xé nát như vậy, chủ nhân thiếp canh có thể sẽ tìm đến người!”
Mặt lão phu nhân biến sắc trong nháy mắt, vung trượng về phía ta: “Quỷ tân nương? Các ngươi đã gặp quỷ đón dâu sao? Sao không nói sớm?”
Nói sớm thì làm sao kéo bà cùng xuống bùn được?
Trong mắt ta hiện lên một tia hàn ý, ngoài miệng lại khom lưng cúi đầu: “Phu quân không cho nói ạ, chàng sợ không may mắn.”
Lão phu nhân la lớn: “Hồ đồ!”
Bà ta vội vàng phân phó hạ nhân: “Nhanh! Mau đi Võ Lăng tìm Tiếu thiên sư! Mau đi!”
Nhà từng làm quan đúng là khác biệt, gặp chuyện sẽ biết cần tìm ai đến giải quyết.
Nhưng bây giờ đã tối, không chắc Tiếu thiên sư kia đã đến kịp.
Hạ nhân vội vã rời đi.
Lão phu nhân đập trượng xuống đất, hung tợn mắng ta: “Tang Môn tinh, không thể để ngươi hại con trai ta được. Mau tránh xa con trai ta càng xa càng tốt! Sang viện khác ở!”
“Nếu con trai ta vì ngươi mà bị liên lụy, ta sẽ kéo ngươi đi dìm lồng heo! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!”
Ồ! Bây giờ bà mẹ chồng quý hóa lại trách ta đã quyến rũ lão thái gia Triệu gia à?
Sao bà ta không nghĩ chính con trai bà ta nhất quyết bắt ta trao đổi với quỷ tân nương nên lão quỷ kia mới tìm đến ta!
Ta mới là người bị liên lụy đây này!
Mà thôi, dù sao cũng chẳng thể nói lý với lão phu nhân đang cuồng loạn này được, nói lắm cũng phí lời.
Ít ra bà ta cũng đã giúp ta một việc. Ta đang lo không có chỗ trốn, bà ta lại bảo ta dọn sang chỗ mới. Sang chỗ mới rồi lão quỷ kia có khả năng sẽ không tìm được ta.
Có sự đồng ý của lão phu nhân, ta lập tức thu dọn đồ đạc, chuyển đến nơi ở mới.
Đây là một viện hẻo lánh, cách xa nơi ở của Phương Tri Hứa.
Ta đóng cửa viện lại, bà mối lập tức bắt tay vào việc bày trí bàn thờ. Trên bàn thờ là một bức tượng Phật Di Lặc mạ vàng, nến đỏ, hương và trái cây. Trước bàn thờ còn có ba cái đệm hương bồ, chúng ta quỳ lạy bái tế.
“Bàn thờ tuy đơn giản, nhưng cũng đủ cả. Người nhìn tử bên ngoài sẽ chỉ thấy cửa đóng chặt nhưng quỷ nhìn vào sẽ thấy đây là cửa miếu.”
“Người xưa có câu, đóng cửa bày bàn thờ, quỷ tới cũng phải lạy ba lạy.”
Bà mối lo lắng, không biết liệu cách đơn giản này có lừa được Triệu lão thái gia không.
Bà mối quỳ lạy trước tượng Phật Di Lặc ba lần: “Phu nhân, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện Triệu lão thái gia chỉ là quỷ đói, không dám làm bừa phá miếu.”
Hiện giờ, đây là cách tốt nhất chúng ta có thể làm.
Nếu lão quỷ thật sự tìm đến, thì lại phải dùng một chậu chó đen huyết để giải quyết, sống ch*t một phen thôi!
Đêm đó, ba chúng ta lo lắng, dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Kỳ lạ là, Phương gia cũng không quá lớn, nếu Triệu lão thái gia đi quanh tìm kiếm thì ít cũng phải đi qua cửa viện này vài lần. Vậy nhưng chúng ta đều không thấy.
Cả viện im lặng, khôngchút động tĩnh.
Sự bất thường này làm ta càng thêm lo lắng.
Bà mối ôm ngực: “Phu nhân, tim ta đập như trống, có lẽ sắp có chuyện lớn xảy ra.”
Ta cũng cảm thấy bất an.
Cửa viện đóng chặt, bên ngoài có chuyện gì không, chúng ta hoàn toàn không hay biết.
Ta lo sợ không yên, tự hỏi khi mở cửa viện vào ngày mai, cảnh tượng bên ngoài sẽ thế nào?