Vào đêm trước khi ta và muội muội tiến cung, một vị đạo sĩ loạng choạng đi qua cửa phủ, muốn xin một ngụm cháo để uống.
Mẹ ta tốt bụng, mời hắn ta vào phủ dùng cơm.
Sau khi đạo sĩ kia ăn no, nghe nói trong phủ có hai vị tiểu thư sắp tiến cung tham dự tuyển tú thì cười nói:
“Phu nhân giúp ta ấm no, ta không thể báo đáp, thế nhưng ta có thể chuyển hệ thống này sang người hai vị tiểu thư, nhưng sử dụng như thế nào thì phải dựa vào bản thân hai vị tiểu thư rồi."
Ta không biết "hệ thống" là gì, nhưng xem chừng đó là một loại sức mạnh quỷ thần cũng nên.
Từ đó về sau, ta và muội muội bắt đầu nhận được sự trợ giúp của quỷ thần.
Ví dụ như lúc này, ta và muội muội đang ở trong trung tâm mua sắm của hệ thống, trước mặt là một dãy que gỗ, trên que gỗ ghi sản phẩm có thể trao đổi được, phía dưới là kim châu cần đổi để sử dụng.
Âm thanh của hệ thống vang lên bên tai chúng ta vô cùng nhiệt tình, nghe giống một tiểu nhị ra sức chào hàng:
“Chúc mừng hai vị tiểu chủ đã có biểu hiện xuất sắc trong buổi tuyển chọn lần trước. Tiểu chủ Khởi La nhận được tám ngàn kim châu, tiểu chủ Bích Đào nhận được năm ngàn kim châu, kim châu có thể dùng để đổi những sản phẩm được viết trên que gỗ, các vị tiểu chủ hãy tiến hành lựa chọn…"
Hệ thống chưa dứt lời, thứ muội Bích Đào của ta đã lao ngay về phía một que gỗ:
“Ta muốn cái này, Nguyệt Ảnh Vũ!"
Nàng ta vội vàng cướp lấy que gỗ:
"Mau, ta đưa năm ngàn kim châu cho ngươi, cái này thuộc về ta."
Giọng hệ thống bình tĩnh vang lên:
“Tiểu chủ Bích Đào, quy củ của cửa hàng là ai trả giá cao hơn thì người đó được, không theo thứ tự trước sau. Nếu tiểu chủ Khởi La ra giá cao hơn thì Nguyệt Ảnh Vũ này sẽ thuộc về nàng ấy."
Sắc mặt Bích Đào lập tức tái đi.
Nàng ta tiến đến trước mặt ta, nắm lấy ống tay áo ta nũng nịu:
“Trưởng tỷ, không phải trước khi vào cung cha đã dặn tỷ rồi sao? Tuổi ta còn nhỏ, tỷ nhường ta nhé."
Ta nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng ta, trong lòng hiểu rõ vì sao nàng ta lại vội vàng như thế.
Nguyệt Ảnh Vũ là điệu múa do tiên hoàng hậu biên đạo. Tiên hoàng hậu Nhu Ý là thê tử kết tóc của hoàng thượng, tình cảm phu thê hai người sâu đậm. Nàng không may qua đời sớm, trở thành hồi ức vĩnh viễn khó quên trong lòng hoàng thượng.
Mà điệu Nguyệt Ảnh Vũ này đã thất truyền sau khi Nhu Ý hoàng hậu qua đời, hoàng thượng nhiều lần muốn xem nhưng hậu cung chẳng ai biết múa.
Ngày mai là cung yến, hiển nhiên ai nhảy điệu Nguyệt Ảnh Vũ này sẽ vang danh bốn phía.
Ta rút tay áo mình ra khỏi tay Bích Đào, nàng ta cho rằng ta muốn từ chối, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng:
“Lục Khởi La, tỷ…"
Ta cười nhạt một tiếng:
“Bích Đào, ta là tỷ tỷ, đương nhiên sẽ nhường muội rồi."
Bích Đào nghe xong cực kì vui vẻ, nàng ta lập tức nắm chặt que gỗ trong tay.
Ta quan sát các que gỗ còn lại, ánh mắt Bích Đào nhìn ta chằm chằm.
Trong mấy que gỗ còn sót lại có những lựa chọn không tệ, nàng ta sợ ta chọn những thứ đó rồi cướp mất danh tiếng của nàng ta trong bữa tiệc ngày mai.
Sau cùng, ta chọn một que gỗ không quá thu hút:
“Cùng đàm đạo với hiền sĩ."
Giá cả không cao, chỉ tốn năm trăm kim châu.
"Ta lấy nó.”
Bích Đào thấy ta đổi que gỗ này thì bật cười:
“Tỷ tỷ muốn đọc thuộc lòng cho hoàng thượng nghe trong bữa tiệc ngày mai sao? Hoàng thượng đâu phải phu tử chứ?"
Nàng ta cười, thái độ đắc ý ra mặt.
Trước khi vào cung, hai ta là tỷ muội của Lục gia, rất được mọi người chú ý.
Dung mạo, tài năng của ta đều nổi trội hơn nàng ta, danh tiếng hoàn toàn vượt xa.
Đối với Bích Đào mà nói, nàng ta rất không cam lòng.
Bấy giờ, nàng ta thấy đầu óc ta chậm chạp thì lập tức yên tâm, cảm thấy cung đấu sau này chắc hẳn ta không làm được trò gì nên hồn.
Nàng ta không hề hay biết, thứ ta muốn từ trước đến nay, chưa từng là tranh đấu chốn thâm cung.
2.
Quả nhiên, sau khi đổi que gỗ kia, Bích Đào như thể được trời xanh ưu ái.
Cung nhân được phân đến cung của nàng ta là người từng theo hầu hoàng hậu Nhu Ý, nhớ rõ động tác múa của Nguyệt Ảnh Vũ.
Dựa vào sự trợ giúp của cung nhân già kia, Bích Đào nhanh chóng học xong Nguyệt Ảnh Vũ.
Trong cung yến, mọi người uống rượu ăn cua. Khi bữa tiệc gần kết thúc, tiểu thái giám tiến đến gần hoàng thượng, hỏi hắn ta đêm nay muốn đến cung của vị phi tần nào.
Thấy hoàng thượng sắp sửa nói ra tên ta, Bích Đào đột nhiên đứng lên, bước xuyên qua đám người.
Nàng ta cởi áo choàng ra, để lộ chiếc váy lụa mỏng dài bên trong:
“Thần thiếp mới học một điệu múa, mong hoàng thượng cho thần thiếp một cơ hội để nhảy cho ngài xem.”
Dưới ánh trăng, Bích Đào uyển chuyển nhảy múa, chiếc váy mỏng manh phô ra da thịt trắng mịn như tuyết, hoàng thượng nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Các phi tần khác âm thầm bĩu môi.
Phi tần có tính khí nóng nảy nhỏ giọng mắng:
“Một điệu Nguyệt Ảnh Vũ trong trẻo tiên khí như vậy, lại bị nàng ta nhảy thành phóng đãng như thế!”
Phi tử bên cạnh nàng ta liếc nhìn ta một cái, nhanh chóng che miệng nàng ta lại:
“Hoàng thượng thích mà, đâu còn cách nào chứ?”
Hiển nhiên, hoàng thượng rất ưng ý với màn biểu diễn này.
Khi kết thúc điệu múa, Bích Đào đột nhiên ngã ngồi xuống mặt đất.
“Thần thiếp muốn múa cho hoàng thượng xem nên đã ngày đêm tập luyện, vô tình làm mắt cá chân bị thương, vừa rồi thiếp cố gắng chịu đựng cơn đau đớn để hoàn thành điệu múa này.”
“Thần thiếp tự biết bản thân không thể so sánh được với phong thái của hoàng hậu Nhu Ý, nhưng có thể giống một phần nào đó, giúp hoàng thượng nở nụ cười thì cho dù thịt nát xương tan thì thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện…”
Hoàng thượng nghe vậy không khỏi cảm động, ông ta đi về phía trước, bế Bích Đào lên:
“Nàng có lòng quá. Có phải nàng gầy đi rồi không?”
Bích Đào cười, đấm nhẹ vào ngực hoàng thượng:
“Hoàng thượng đừng trêu chọc thần thiếp, nếu hoàng thượng thích người nở nang thì thần thiếp ăn nhiều hơn là được.”
Hai người liếc mắt đưa tình rời đi, Bích Đào uốn éo trong ngực hoàng thượng, không quên nhìn ta bằng ánh mắt chế giễu.
Ta biết ánh mắt kia có ý gì.
Nàng ta đang nói, nàng ta thắng ta một lần, sau này sẽ có thể thắng ta rất nhiều lần nữa.
Ngay từ thuở nhỏ, nàng ta thua kém ta về mọi mặt.
Nàng ta chê học đàn buồn tẻ, ngại mệt nên không muốn học múa, nữ công thì nàng ta than mỏi mắt.
Bất luận là dung mạo hay tài năng, nàng ta đều bị ta áp đảo.
Nếu như không phải mẹ đẻ Vương di nương của nàng ta được phụ thân sủng ái, chỉ sợ cơ hội vào cung này chẳng đến lượt nàng ta.
Bây giờ, nàng ta tự mãn rằng cuối cùng đã thắng ta rồi.
Quả nhiên, những ngày sau, hoàng thượng đều ở lại trong cung của Bích Đào, không qua cung của ta nữa.
Một tháng sau, hoàng thượng phá lệ phong Bích Đào lên làm quý tần.
Ngày ấy, nàng ta đi đến cung ta, nhìn dáng vẻ phục tùng ngoan ngoãn gọi nương nương của ta mà đắc ý cười.
“Ta và trưởng tỷ vào cung cùng ngày, bây giờ ta đã là quý tần, tỷ tỷ lại vẫn chỉ là quý nhân.”
“Nhưng biết trách ai bây giờ? Xưa nay trong thâm cung này, thắng làm vua thua làm giặc, tỷ tỷ không tranh được thì đừng trách ta nhẫn tâm.”
Nàng ta gọi thái giám và thị nữ đi theo tới, lấy hết châu báu trên bàn trang điểm của ta đi.
“Dù sao thì hoàng thượng cũng không đến nơi này của tỷ tỷ, những thứ xinh đẹp này đặt ở chỗ tỷ tỷ lãng phí lắm, chi bằng cho ta đi.”
Sau khi Bích Đào rời đi, thị nữ Bội Nhi của ta tức đến mức hai mắt đỏ bừng:
“Trong buổi tuyển tú, hoàng thượng vừa thấy tiểu chủ của chúng ta thì mê mẩn đến mức không thèm chớp mắt, nàng ta là ai hoàng thượng còn không biết! Tất cả những gì nàng ta có bây giờ đều nhờ tiểu chủ của chúng ta tiến cử, lần đầu tiên thị tẩm của nàng ta cũng nhờ tiểu chủ, sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu không nên giúp nàng ta mới phải!”
Ta cong mắt cười, cầm một miếng bánh quế Bội Nhi làm lên, xoa khuôn mặt đang xị xuống của nàng ấy:
“Ban đầu ta tiến cử nàng ta, không phải vì muốn nàng ta làm lá chắn cho ta đó sao?”
Bội Nhi chớp mắt.
Ngày tuyển chọn trên cung điện hôm ấy, ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, là người đứng đầu cơn sóng ngọn gió trong số những tú nữ, cho dù là sự ân sủng của hoàng đế hay là sự chú ý của những hậu phi khác, tất cả đều tập trung hết vào ta.
Điều ta muốn chính là Bích Đào thay ta đi chịu những thứ này.
“Bội Nhi, ta hỏi ngươi, phần thưởng cuối cùng sau khi chiến thắng cuộc tranh đấu hậu cung là gì?”
“Đương nhiên là… trở thành hoàng hậu ạ.”
Bội Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm:
“À không, có lẽ ở triều đại này là trở thành quý phi, dù sao hoàng thượng đã nói sẽ không lập thêm hoàng hậu nào nữa.”
Đúng, cho dù thắng cả một chặng đường dài thì kết quả cuối cùng chỉ là trở thành hoàng hậu.
Cho dù may mắn như hoàng hậu Nhu Ý thì vẫn không hề hạnh phúc.
Hoàng thượng yêu nàng ấy nhất, song chẳng thể chỉ sủng ái mình nàng, nàng tranh đấu không ngừng nghỉ dẫn đến lao lực quá độ. Sau khi sinh hoàng trưởng tử chưa được ba tháng, đứa trẻ ấy bị một phi tần khác hạ độc hại ch/ế/t, nàng không vượt qua nổi nỗi đau mất con, buồn bực sầu não mà qua đời.
Trong hậu cung này chưa từng có chiến thắng chân chính.
Ta nói chuyện với Bội Nhi, tiểu thái giám phụ trách vẩy nước quét nhà ở bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói gì.
Một lúc sau, hắn đi đến trước mặt ta, dùng âm lượng cực nhỏ nói:
“Tài năng và trí tuệ của tiểu chủ chỉ sợ không thể phát triển hết chốn thâm cung này, nếu như tiểu chủ nguyện ý, nô tài có thể hỗ trợ người.”
Ta nhìn tiểu thái giám, hắn mặc một bộ y phục bằng vải thô nhưng mặt mũi sáng sủa, khí chất không hề tầm thường.
Ta cho những người khác lui xuống rồi hỏi hắn:
“Ngươi tên gì?”
Hắn khom người nói:
“Nô tài tên Tiểu Phúc Tử, nhưng nếu tiểu chủ hỏi tên của nô tài trước khi vào cung… Kẻ hèn này tên Phó Thủ Khiêm.”
Ánh mắt ta rung động.
Phó gia từng là một gia tộc hiển hách, Phó đại nhân là tể tướng, nhi tử độc nhất Phó Thủ Khiêm bảy tuổi nổi danh là thần đồng, trong kinh thành không ai không biết.
Nhưng sau khi hoàng đế lớn tuổi, nạn tham nhũng trong triều xuất hiện tràn lan, việc kết bè kết phái ngày càng nghiêm trọng.
Phó đại nhân bị cuốn vào trong đó, ch/ết trên đường đi đày sau khi bị xử tội, phu nhân của ngài ấy không rõ tung tích.
Không ngờ, tiểu công tử Phó gia từng kinh tài diễm tuyệt ngày nào, giờ đây lại trở thành thái giám vẩy nước, quét nhà thấp kém nhất trong cung.
Trong lòng ta khẽ rung động, nhớ đến que gỗ bản thân đã đổi trong cửa hàng ngày đó… đàm đạo với hiền sĩ.
Ta đột nhiên ý thức được, có lẽ Phó Thủ Khiêm chính là hiền sĩ này.
Ta nhìn về phía Phó Thủ Khiêm, cố ý làm ra vẻ nghiêm nghị nói:
“Ta chỉ là một phi tần ở hậu cung, làm gì có cái gọi là tài năng chiến lược như ngươi nói? Ngươi đừng nói hươu nói vượn, coi chừng ta gọi ngươi đến vả miệng ngươi.”
Phó Thủ Khiêm không mảy may sợ hãi, hắn cầm lấy khăn lau dùng khi vẩy nước quét nhà, thấm nước vào rồi vẽ một tấm bản đồ xuống đất.
“Tiểu chủ, từ nhỏ nô tài đã học về chiêm tinh. Bây giờ sao Tử Vi u ám, thiên tử tự suy yếu, nhưng có một ngôi sao mới đến từ phương Bắc, hơn nữa còn rất sáng, nô tài đã thử xem qua, ngôi sao này tên là…”
Hắn nâng mắt lên nhìn ta, gằn giọng nói:
“Nữ Đế.”
Trong điện đột nhiên trở nên yên lặng.
Đây là tội ch/ết, là tội mất đầu.
Khi Phó Thủ Khiêm nói ra câu này, ta nên lập tức phạt trượng đánh ch/ết hắn mới phải, hoặc nếu có một ngày hai ta bị phát hiện, ta sẽ bị tru di cửu tộc.
Đầu ngón tay của ta run rẩy.
Không phải vì khẩn trương, mà là vì hưng phấn.
Thứ ta chờ đợi từ lâu chính là khoảnh khắc này đây!
“Như lời ngươi nói, ngôi sao Nữ Đế đến từ phương Bắc này chỉ là một ngôi sao nhỏ, sao có thể thay thế sao Tử Vi được?”
Ta thản nhiên nói.
Phó Thủ Khiêm cười một tiếng, hắn lại cầm khăn lau lên, lần này hắn vẽ ra thế cục hiện tại.
“Đắc Cam, võ tướng hai châu, sử dụng đất đai trù phú làm vựa lúa của riêng mình, khi đại quân áp sát có thể nội ứng ngoại hợp, ngày hôm đó Tử Vi sẽ bị Nữ Đế thay thế.”
Sau khi vẽ xong, hắn chán nản lắc đầu:
“Nhưng nô tài biết chuyện này rất khó.”
Ánh mắt ta nhìn về phía tấm bản đồ kia, nó dần bốc hơi theo vết nước khô nhưng dần dần khắc sâu vào trong lòng ta.
Ta nâng cằm Phó Thủ Khiêm lên, người ta có câu vải thô khó che được quốc sắc, bình thường Phó Thủ Khiêm luôn cúi mặt không ngẩng lên, nhưng khi hắn ngẩng đầu, vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt tuấn tú như ngọc.
Hiền sĩ luôn như vậy, họ ẩn nấp trong rừng sâu hoặc phố xá sầm uất, mỗi ngày đều sinh hoạt như người bình thường, thế nhưng trong lòng luôn chan chứa ngọn lửa bất diệt.
Chỉ khi gặp được minh quân thì ngọn lửa này mới được bùng cháy.
Ta thản nhiên nói:
“Từ nay về sau, trước mặt mọi người ngươi vẫn là Tiểu Phúc Tử, nhưng khi một mình trước mặt ta thì không cần tự xưng là nô tài.”
“Phó khanh, đây là chuyện rất dễ khiến ngươi rơi đầu, nhưng đời người quá ngắn ngủi, bản cung đánh cược với ngươi một lần.”
“Chuyện ngươi vừa nói bản cung sẽ nhớ kĩ, võ tướng Bắc Vực, thương nhân Giang Nam, Ngự Lâm quân tại kinh thành, những điều này đúng thực rất khó, nhưng không phải không có cách.”
Ánh mắt Phó Thủ Khiêm vốn rất lạnh nhạt, dường như hắn đã chờ đợi thời khắc này quá lâu, trong đôi mắt bấy giờ tràn ngập sự hưng phấn, hắn cúi người thật lâu:
“Nguyện vì tiểu chủ cống hiến sức lực.”
Bên tai ta vang lên âm thanh của hệ thống:
“Bích quý tần giá lâm, người muốn mua thứ gì?”
Ta hơi nhướng mày, vẫy tay để Phó Thủ Khiêm lui ra:
“Bản cung nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi Phó Thủ Khiêm rời đi, ta nằm xuống giường chợp mắt, đi vào cửa hàng của hệ thống.
Vừa mới vào, ta thấy ngay Bích Đào đang hớn hở cười, nàng ta ngoái đầu nhìn về phía ta, khiêu khích nói:
“Ôi chao, tỷ tỷ đến à. Tiếc quá, lần này kim châu của tỷ tỷ không nhiều bằng ta, chỉ sợ không mua được đồ tốt gì đâu.”
Hệ thống dường như cũng biết Bích Đào là cái cây hái ra tiền của mình, nó nhiệt tình cười nói:
“Đúng vậy, sau khi Bích quý tần được phong tần đã được thưởng ba vạn kim châu, bảo bối trong tiệm bây giờ còn không phải tuỳ ý cho người lựa chọn sao?”
Bích Đào cười, nàng ta nâng ngón tay ngọc thon dài của mình lên, lần lượt chọn kĩ năng đàn, ca và múa trên băng, không có gì kì lạ, đây đều là kĩ năng hoàng thượng thích nhất. Hơn nữa, nàng ta không muốn để lại cho ta thứ gì vì muốn phá hỏng con đường phục sủng của ta.
Đương nhiên, nàng ta vẫn giữ lại phần lớn kim châu cho tấm thẻ gỗ quan trọng nhất… Mang thai.
“Chờ ta sinh hạ hoàng tự, ngồi vững vàng vị trí kia rồi, tỷ tỷ chính là đứa con bị gia tộc bỏ rơi.”
Bích Đào cong mắt cười, nàng ta dùng móng tay sơn đỏ vuốt nhọn của mình nâng cằm ta lên, sau đó lập tức nhíu mày:
“Không được, mặc dù ta chọn hết những kĩ nghệ kia rồi nhưng dù sao tỷ tỷ vẫn có khuôn mặt như hoa như ngọc này, nếu một ngày nào đó hoàng thượng thấy được, đột nhiên muốn sủng hạnh thì sao?”
“Cho nên…”
Bích Đào đột nhiên dùng sức, hộ giáp bằng vàng lập tức rạch xuống mặt ta!
Một vệt m/á/u dài xuất hiện trên mặt ta, m/á/u đỏ tươi trào ra.
Bích Đào cười, lau vết máu trên hộ giáp đi:
“Thế này, bản cung mới yên tâm.”
Âm thanh của hệ thống vang lên bên tai:
“Khởi La tiểu chủ, cửa hàng có kim sang dược chữa trị bậc nhất, giá bán hai ngàn kim châu nha!”
Bích Đào nhíu chặt mày, hung hăng nói:
“Rốt cuộc ngươi đang giúp đỡ bên nào?”
Hệ thống cười làm lành:
“Cửa hàng chào đón mỗi một vị khách ghé chơi, đương nhiên là phải tận tâm giúp đỡ mọi khách hàng rồi!”
“Được rồi, cho dù không thể hủy dung ngươi mãi thì cũng lãng phí hai ngàn kim châu của ngươi, đáng giá.”
Ta che lấy vết thương, thấy m/á/u không ngừng chảy thì dứt khoát buông tay ra.
Rất đau, trong lòng ta lại cảm thấy thoải mái.
Muội muội ngu ngốc, tên hệ thống là cung đấu nhưng cách thật sự để sử dụng nó lại không phải là cung đấu đâu!
Ta để m/á/u chảy xuống, đưa tay rút một que gỗ:
“Ta muốn thứ đồ quý hiếm trong cung… Kiếm Can Tương Mạc Tà!”
Bích Đào sững sờ, nàng ta lập tức đứng một bên che miệng cười:
“Ôi chao, tỷ tỷ muốn múa kiếm sao, quá tốt rồi, mau múa đi, không chừng hoàng thượng thấy tư thế hiên ngang của tỷ lại sủng ái tỷ cũng nên!”
Ta lặng lẽ nhìn nàng ta.
Nàng ta cho rằng ta chọn thanh kiếm này là hành động bất đắc dĩ, vì những kĩ nghệ khác đều bị nàng ta chọn hết rồi.
Nàng ta vui vẻ vì ta múa kiếm, vì hoàng thượng chỉ thích những nữ tử đáng yêu mềm mại, hận nhất là ch/é/m ch/é/m giết giết, hành động lần này của ta chắc chắn là nịnh nọt sai chỗ.
Nhưng ta chẳng quan tâm.
Bích Đào không biết lai lịch của kiếm Can Tương Mạc Tà.
Nó từng là kiếm của chủ tướng Tây Bắc, Từ Trì Phi, kiếm chỉ nơi nào thì nơi đó ắt thành tử chiến.
Về sau, Từ Trì Phi bỏ mình nơi chiến trường, da ngựa bọc xác, nhưng chỉ cần là quân lính Tây Bắc thì đều có tình cảm với thanh kiếm đó.
Nó bị xem như đồ trang trí, buộc trong gác cao ở cung điện suốt mười hai năm.
Tháng sau, thống lĩnh đương nhiệm của Bắc Cương sẽ vào kinh thành trình báo nhiệm vụ.
Thanh kiếm này, sẽ là lễ gặp mặt mà ta tặng cho hắn.