Vừa nói, bà vừa đâm thêm một cây kim khác vào ngón tay của chị tôi.
Tôi đẩy mấy bà cô đang hóng chuyện xung quanh ra, định lao đến cứu chị.
Nào ngờ, tôi chưa kịp nhấc chân lên thì đã bị dì Vương túm lấy.
“Chị gái cháu sắp sửa trở thành người có công lớn trong nhà rồi.”
“Cháu gái, cháu đừng làm loạn.”
Hai tay tôi bị dì Vương giữ chặt đến mức không thể động đậy.
Sau khi nghe thấy tiếng khóc của chị tôi, những gia đình khác ngh.i.ế.n chặt răng, bắt đầu dùng những thứ sắc nhọn nhất trong tay, liên tục đ.â.m vào làn da mỏng manh của con gái nhà mình, đ.â.m đến mức m.á.u chảy đầm đìa.
Phải khiến những cô gái ấy đau đớn, nhưng không được đau đến mức ngất đi.
Thế nhưng, những cây kim đồng mảnh mai còn dã man hơn roi qu.ất nhiều.
Thấy tiếng khóc của những cô gái kia sắp át cả tiếng khóc của chị, mẹ tôi cực kì lo lắng, vội vàng quay sang nhìn cha tôi.
Sau đó, mẹ rút cây kéo bên hông ra, tiếp tục gây nên những vết thương mới trên cơ thể chị.
Cha tôi nhấc vò rượu lên, tàn nhẫn đổ xuống…
(*) Vết thương hở gặp rượu cực kì bỏng rát. Khi có vết thương hở luôn được khuyên nên kiêng rượu.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến cho tất cả mọi người trong Đền Ngọc kinh hãi.
Hai mắt chị tôi sắp l.ồ.i ra khỏi hốc mắt.
Mái tóc ướt nhẹp, dính nhớp nháp trên trán chị.
Ngực chị phập phồng nặng nề, môi không ngừng run rẩy.
Những gia đình khác sợ hãi dừng tay sau khi chứng kiến sự tàn ác của cha mẹ tôi.
“Thùng”, tiếng chiêng vang lên, vị trí đứng đầu đã được chọn.
Cha mẹ tôi kích động nhìn các vị thần phật trong từ đường, bái lạy không ngừng.
“Cái thai tiếp theo sẽ là con trai, chúng ta sắp có con trai rồi!”
Những người đến hóng chuyện dần tản đi.
Khi rời đi, họ còn thì thầm bàn luận.
“Con gái nhà lão Lý giỏi thật, có con trai rồi thì sau này không phải lo lắng gì nữa.”
Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của thím Vương, chạy thật nhanh đến bên chị gái mình.
Nhìn thấy chị nằm trong vũng máu, trái tim tôi nặng như đeo chì.
Chị tôi ch/et rồi.
Khắp người không một chỗ nào nguyên vẹn.
Tôi nhìn lên những vị thần phật xung quanh, đáy lòng dâng trào cảm xúc.
Người lớn luôn nói thần phật sẽ ban phước cho chúng tôi.
Thế nhưng, tôi chỉ thấy chị tôi vì thế mà ch/et.
Một tấm chiếu cói, vài thùng nước sạch.
Từ đường lại trở về với dáng vẻ thiêng liêng và trang nghiêm như trước.
Kể từ hôm đó, chị tôi như bốc hơi khỏi thế gian, hệt như chưa từng tồn tại.
Cha mẹ tôi vui mừng mong chờ sự xuất hiện của con trai.
Họ không thể ngờ rằng, chị tôi mới là người trở về trước.
Nửa đêm, con chó mực trong sân nhà hàng xóm không ngừng sủa nhặng.
“Rầm, rầm”, cổng nhà tôi bị ai đó đ.ậ.p mạnh.
“Thằng chó ch/et nào nửa đêm nửa hôm đến phá giấc ngủ của người khác thế?”
Cha tôi ch.ử.i r.ủ.a, khó chịu ra mở cửa.
Ông ta vừa đi tới sân thì nghe thấy một giọng nói từ ngoài cổng vọng vào.
“Cha ơi, mở cổng cho con.”
“Cha mẹ ơi, là con đây.”
Tôi và cha mẹ trợn tròn mắt kinh ngạc, giọng nói này, là của chị tôi…
Nhưng chị tôi rõ ràng đã ch/et rồi cơ mà.
Người đứng ngoài cổng kia rốt cuộc là ai?
Nghĩ đến đây, lưng tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cha tôi bị dọa sợ, hoảng loạn chạy vào trong nhà.
Gió đêm thổi, những ô cửa sổ cũ cót két kêu.
Tiếng gõ cửa liên tục vang bên tai tôi, đáng sợ như lá bùa đòi mạng.
“Cha nó ơi, phải làm sao bây giờ?”
Mẹ tôi hoảng loạn hỏi.
“Không sao đâu, chúng ta không mở cổng, đợi đến khi trời sáng là sẽ ổn thôi.”
Giữa hai hàng lông mày của cha hiện lên sự tàn nhẫn.
Thế nhưng, chưa đợi tới bình minh thì tiếng gõ cửa đã dừng.
Cha mẹ tôi bình tĩnh lại sau sự kinh hãi, hít sâu một hơi.
Nào ngờ, chỉ một giây sau đó, cánh cổng nhà tôi từ từ mở ra…
2.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Thật sự là chị gái tôi!
Chị khập khiễng bước vào, khuôn mặt tái nhợt không một giọt máu.
Miệng chị lẩm bẩm như mọi ngày:
“Mẹ ơi, con đói quá.”
Chị tôi ngả người lên cửa sổ, có thể thấy rõ hai bàn tay chị chi chít những lỗ m/á/u.
M/á/u chảy ồ ạt lên cửa sổ.
Khi chị nhìn tôi, khóe miệng nứt nẻ cong lên thành một vòng cung kỳ lạ.
Đôi mắt đờ đẫn không có thần, trống rỗng một cách đáng sợ.
Chị ấy, liệu có còn là chị tôi nữa không?
Mẹ tôi sợ đến mức rụt người, chui vào trong góc, không dám động đậy tí nào.
Thế rồi, bà nhìn thấy một vò rượu bên chân tường.
Mẹ tôi hét lên:
“Mau lên, ở đây có rượu roi chó. Mau đổ rượu lên người con khốn kia, cho nó tan thành tro bụi đi!”
Vừa nói, bà vừa bê vò rượu lên, cha tôi nhân cơ hội mở cửa sổ ra.
Toàn bộ số rượu roi chó đổ hết lên người chị tôi, bên ngoài cửa sổ lập tức vang lên những tiếng gào thét đau đớn.
Tôi nép người sang một bên, không đành lòng nhìn thẳng.
Đến khi tôi mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã không còn bóng người nữa.
Trời sáng rồi.
Cha tôi oán hận nói:
“Ch/et rồi còn không để người ta sống yên ổn. Hôm nay tôi sẽ ra đầu làng tìm bà Trần, nhất định phải tiêu diệt con nhỏ này.”
Bà Trần là bà đồng của làng chúng tôi.
Mọi vấn đề về âm dương, phong thủy đều có thể đi tìm bà ta.
Khi cha tôi mời bà Trần vào trong sân, bà ta nhìn thấy những vết máu trên cửa sổ thì lập tức hét lên không ổn.
“Con gái cậu biến thành hung thần rồi, lại còn là hung thần Quy Dương mạnh nhất.”
Cha tôi nghe thế, vội vàng hỏi:
“Sao lại thế?”
Bà Trần thở dài:
“Nhà các cậu ch/ô/n x/á/c con nhỏ đó ở đâu rồi?”
Cha mẹ tôi không lên tiếng, quay sang nháy mắt với tôi.
“Chị gái cháu không được ch/ôn cất, chỉ quấn lại rồi ném ra… khu rừng sau núi.”
Tôi thành thật trả lời.
Bà Trần nghe tôi nói xong, trừng mắt nhìn cha mẹ tôi với ánh mắt oán hận.
“Thế thì đúng rồi, củi sinh lửa, lửa là dương. Một khi biến thành hung thần Quy Dương, người ch/et sẽ quên đi những gì xảy ra trước khi che/t và tưởng rằng mình vẫn còn sống. Thế nhưng, nếu có ai chỉ ra sự thật thì nó sẽ dùng những thủ đoạn tàn bạo để trả thù.”
Cha tôi nghe xong thì mặt cắt không còn hột m/á/u.
Ông ta nắm chặt lấy tay bà Trần cầu xin.
“Bà Trần, con xin bà, cầu xin bà cứu lấy gia đình con. Vợ con chỉ mới biết mình có thai hôm qua thôi. Cái thai này chắc chắn là con trai, không thể để con khốn kia làm hại hai người họ!”
Bà Trần im lặng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi cha tôi lấy ra một xấp tiền, bà ta mới nhìn xuống bụng mẹ tôi, sau đó lấy ra một vài tờ giấy bùa và một ít tàn hương.
“Dán những thứ này vào trong phòng vợ cậu, đừng để cô ấy ra khỏi phòng vào buổi tối. Rải tàn hương xuống trước cửa để ma quỷ không phát hiện ra.”
Bà ta nhìn tôi rồi lại nhìn sang cha mẹ:
“Tuy nhiên, để có thể xua đuổi hoàn toàn con ác quỷ này thì cần có sự hỗ trợ của các người nữa.”
Tôi nghi ngờ nhìn bà ta, không rõ mình có thể làm gì cho chị.
Bà Trần đeo một chuỗi hạt Tử Kim lên cổ tôi.
“Âm khí của nó rất nặng, con hãy đeo chiếc vòng này. Chỉ có một cách để xua đuổi nó đi, chính là thực hiện nguyện vọng trước khi ch/et của nó. Phải để nó hoàn thành tất cả mong muốn ở trần gian thì mới có thể dẫn nó đến nơi cần đến.”
Tôi chợt nhớ ra, hình như chị đã than đói, chẳng lẽ là…
Hôm đó, cha mẹ chỉ muốn làm mọi cách để khiến cho chị khóc ở Đền Ngọc, vậy nên không cho chị ăn miếng cơm nào.
Bà Trần sau khi nghe phỏng đoán của tôi thì gật gật đầu.
“Vậy thì lần sau khi con bé về nhà, các người hãy để nó cho một bữa cơm no.”
“Nhất định phải nhớ kỹ, không được để con bé phát hiện ra nó đã ch/et, đợi đến khi tâm nguyện của nó hoàn thành thì ta sẽ nghĩ cách đưa nó đi.”
Nghe thế, cha tôi có vẻ miễn cưỡng không vui, nhưng vì đứa em trai trong bụng mẹ tôi nên đành đâm lao thì phải theo lao.
Cha tôi nghiến răng, gật đầu đồng ý.
Bây giờ chỉ cần chờ chị tôi quay lại lần nữa thôi.