Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Kế hoạch trả thù tốt nhất
  3. Chương 1: Phần 1
Trước /3 Sau

[Zhihu] Kế hoạch trả thù tốt nhất

Chương 1: Phần 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Sau khi uống nước do Dương Thiến đưa, lục phủ ngũ tạng của tôi và hai người bạn cùng phòng giống như bị dao đâm, đau dữ dội.

Tôi định mở miệng chất vấn cậu ta đã cho chúng tôi uống cái gì, lại hộc ra một ngụm máu tươi.

Trước khi mất đi ý thức, tôi mơ hồ nghe thấy Dương Thiến đang nói: “Các cậu đừng trách tớ, Chu Minh đặc biệt ưu tú, anh ấy thi đậu công chức rồi, tương lai sẽ là quan chức cấp cao. Nếu như chuyện anh ấy bảo tớ chụp trộm ảnh riêng tư của các cậu bị bại lộ, anh ấy sẽ bị người ta mắng chet mất. Tớ không thể để các cậu làm lỡ tiền đồ của anh ấy, cũng không thể chia tay với anh ấy được.”

Chu Minh từ phía sau cậu ta bước ra, cười hung dữ: “Người làm lỡ tiền đồ của tao đều đáng chet. Thiến Thiến, em làm tốt lắm.”

Dương Thiến được Chu Minh khen ngợi, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tôi vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.

Tôi không ngờ rằng chỉ vì lý do này, Dương Thiến lại giúp bạn trai cậu ta hại chet tôi và mấy người bạn cùng phòng.

2.

Phát hiện Dương Thiến lén chụp ảnh riêng tư của chúng tôi đã là chuyện của một tuần trước.

Hôm đó, khi tôi đang thay quần áo trong ký túc xá, đột nhiên có ánh sáng flash lóe lên.

Tôi nhìn sang phía ánh flash thì thấy Dương Thiến đang thu điện thoại vào và về lại trong màn, vẻ mặt có hơi căng thẳng.

“Cậu vừa chụp ảnh tớ thay quần áo sao?”

“Không có, tớ chụp mấy bông hoa trên ban công mà.”

Dương Thiến thẳng thừng phủ nhận, tôi không tin lắm.

Tôi giật lấy điện thoại của cậu ta, phát hiện trong album ảnh điện thoại của cậu ta đa số là ảnh chúng tôi lúc đang thay quần áo và mặc nội y.

Tôi vừa tức giận vừa cảm thấy nghi hoặc: “Cậu chụp ảnh riêng tư của bọn tớ làm gì?”

Hai người bạn cùng phòng khác cũng hỏi: “ Lẽ nào, cậu thích con gái sao Dương Thiến? Không đúng, cậu có bạn trai rồi cơ mà?”

Chính vào lúc này, điện thoại hiện lên tin nhắn wechat của Chu Minh - bạn trai Dương Thiến gửi tới.

【Bảo bối, ảnh của ngày hôm nay em còn chưa gửi cho anh nữa.】

Thấy vậy, chúng tôi liền hiểu ra.

Dương Thiến chụp trộm ảnh tôi và bạn cùng phòng là vì muốn lấy lòng bạn trai cậu ta.

Chúng tôi lướt lên, thấy cuộc trò chuyện giữa Dương Thiến và bạn trai cậu ta cũng bất kham nhập mục*.

{*不堪入目: bất kham nhập mục: rất xấu, tệ, hành vi thô bỉ, hoặc vật có hình thức thô xấu tồi tệ, khiến người ta nhìn không nổi.}

Chu Minh: [Bảo bối, chụp thêm mấy tấm ảnh em gái ngực to đi, anh muốn xem.]

Dương Thiến: [Anh thích cậu ta à?]

Chu Minh: [Còn không phải là vì vóc dáng của cổ nhìn rất mlem sao, nhưng người anh yêu nhất vẫn là em mà. Thứ bảy em có thể hẹn cô ấy ra ngoài không, ba người chúng ta cùng nhau đi chơi.]

Dương Thiến: [Hứ, em không thèm hẹn cậu ta ra đó. Sức hấp dẫn của anh lớn như vậy, ngộ nhỡ cậu ta thấy anh ngon, lại quấn lấy anh không buông thì phải làm sao?]

Vừa nghĩ đến cảnh ảnh riêng tư của ba chúng tôi đều bị Dương Thiến gửi cho bạn trai cậu ta, còn bị bạn trai cậu ta có ý đồ không đứng đắn, chúng tôi đều rất tức giận, còn có chút buồn nôn.

Chúng tôi lưu hết lịch sử trò chuyện lại, nhất trí quyết định báo cảnh sát.

Đây được tính là đã xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi.

Dương Thiến sợ hãi, đột nhiên xuống giường, đi về phía chúng tôi dập đầu mấy cái thật mạnh.

Cậu ta khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, nói không phải do cậu ta tự nguyện làm, đều là do Chu Minh ép cậu ta làm.

Chu Minh chụp lại ảnh giường chiếu sau đó uy hiếp cậu ta, nếu cậu ta không chụp ảnh riêng tư của chúng tôi gửi cho anh ta xem, thì anh ta sẽ tung ra ảnh giường chiếu của hai bọn họ.

Đều là con gái với nhau, chúng tôi mềm lòng, chỉ bảo Dương Thiến và Chu Minh xóa hết ảnh riêng tư của chúng tôi đi, đồng thời cam đoan sẽ không tái phạm nữa là được.

Dương Thiến đồng ý xong, còn nói là đã nghe lời chúng tôi chia tay tên cặn bã Chu Minh kia rồi.

Kết quả là hôm nay, cậu ta mượn cớ đi leo núi để hẹn chúng tôi ra ngoài, đem chúng tôi – những người một lòng muốn tốt cho cô ấy – hạ đ ộc giet chet.

Sau khi chet, linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, tận mắt nhìn thấy sau khi hạ độc giet chet tôi và mấy người bạn cùng phòng, Dương Thiến như trút được gánh nặng mà cười thành tiếng.

Dương Thiến ôm lấy Chu Minh: “Bọn họ đều đã chet, bây giờ, không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Chu Minh hôn lên má Dương Thiến: “May mà bảo bối nhanh trí, lừa bọn họ rằng anh dùng ảnh giường chiếu để uy hiếp em, lấy được sự đồng cảm từ bọn họ, cũng làm dịu tâm trạng bọn họ.”

Dương Thiến đắc ý ra mặt: “Bọn họ chưa từng yêu đương lấy một lần làm sao có thể biết được, việc chụp ảnh giữa các đôi tình nhân là tình thú* chứ. Hơn nữa anh cũng đâu phải kiểu người không có tư cách, sao có thể lấy ảnh giường chiếu uy hiếp em làm những việc em không muốn làm chứ?”

{*tình thú: sở thích của các cặp đôi.}

Hai người bọn họ đem thi thể của chúng tôi ném xuống vách núi, thi thể của chúng tôi bị chó hoang c ắn x é mà không ai hay biết.

Mà hai người bọn họ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sống cuộc sống tự tại.

Lúc phóng viên đến phỏng vấn Dương Thiến, cậu ta còn không quên bôi nhọ chúng tôi:

“Ba người bọn họ giao du với vài người không đứng đắn trong xã hội, chắc là đã đắc tội với đại ca nào đó rồi.”

“Chúng ta là con gái, vẫn là nên giữ mình trong sạch.”

“May là có bạn trai của tôi bên cạnh, thấy bọn họ mất tích, tôi thực sự sợ hãi khi ở một mình trong ký túc xá.”

Dư luận trong xã hội từ ba bạn nữ sinh đại học bị mất tích, biến thành nữ sinh đại học không giữ mình trong sạch, tự hại chet bản thân.

Mọi người đều nói chúng tôi đáng đời, còn có người bịa đặt nói rằng chúng tôi từng xuất hiện tại phong nguyệt tràng sở*, kéo tay một người đàn ông bụng phệ cười rất vui vẻ.

{*风月场所: Phong nguyệt tràng sở: vào thời Trung Hoa Dân Quốc, từ này chỉ những nơi tập trung gái mại dâm.}

Vốn dĩ chúng tôi không sao cả, chỉ là cặp kè với những gã có tiền và không muốn quay lại trường học.

Bố mẹ tôi sốt ruột đến đến bạc cả tóc, giải thích với mọi người rằng tôi rất ngoan ngoãn và học giỏi, sẽ không làm những chuyện như vậy, xin mọi người đừng có hiểu lầm tôi.

Ngược lại bị cư dân mạng chế giễu: 【Đến lúc này rồi mà ông còn nói thay cho con gái ông, con gái ông lạc lối là tại vì bị ông chiều hư đó.】

【Vừa nhìn tướng mạo này đã biết ông già này không phải là thứ gì tốt đẹp rồi.】

【Đừng bán thảm* để chúng tôi đến tìm con gái ông nữa, con gái ông không biết đã ở nơi nào trải qua cuộc sống tốt đẹp rồi, chỉ là không dẫn ông theo mà thôi.】

{*Bán thảm: đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại đáng thương để tăng thương cảm của người qua đường.}

Bố mẹ tôi bị cư dân mạng công kích, lại thêm nhớ thương tôi mà đổ bệnh, chưa đầy hai năm đã ra đi.

Tôi căm thù Dương Thiến và Chu Minh.

Có thể là vì oán khí của tôi quá nặng, vào một đêm có trăng máu treo rên bầu trời, tôi trùng sinh rồi.

3.

Mọi người đều là con gái, có sự đồng cảm vô cùng mạnh mẽ.

Giống như kiếp trước, hai người bạn cùng phòng của tôi nhìn thấy Dương Thiến khóc quá đáng thương, có phần mềm lòng rồi.

“Hứa Đồng, Dương Thiến cậu ấy cũng là người bị hại, chỉ cần yêu cầu Dương Thiến và Chu Minh xóa hết tất cả những tấm ảnh liên quan đến chúng ta trong điện thoại là được rồi, đừng tiếp tục truy cứu nữa.”

Một người bạn cùng phòng khác bổ sung: “Đúng rồi, bảo hai người bọn họ ở tước mặt chúng ta xin lỗi, đồng thời cam đoan sau này tuyệt đối không tái phạm nữa, những tấm ảnh đó cũng sẽ không truyền ra ngoài.”

Tôi không nói là được, cũng không nói là không được.

Bỏ qua cho Dương Thiến? Kiếp trước cô ta có bỏ qua cho chúng ta sao?

Tôi nhắm mắt lại, là hình ảnh chúng tôi bị hạ độc, Dương Thiến và Chu Minh hắt nước bẩn vào chúng tôi, cha mẹ bị kích động đến bạc cả tóc, uất ức mà chet.

Dương Thiến thấy tôi chậm rãi không bày tỏ thái độ, lo lắng nói: “Đồng Đồng, tiểu Tạ và Lan Lan đều đồng ý rồi, cậu vẫn muốn kiên trì báo cảnh sát sao? Nếu như vậy, Chu Minh chắc chắn sẽ đem ảnh giường chiếu của tớ tung lên mạng mất. Vậy thì cả đời này tớ phải sống bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, chẳng thà tớ chet quách đi cho xong.”

Thật sự là một cái mũ đạo đức* có khẩu khí lớn.

{*mũ đạo đức: chỉ những người thích chụp mũ đạo đức cho người khác.}

Thấy tôi vẫn làm thinh, cậu ta đảo mắt một vòng, cắn chặt răng, rất nhanh đã nảy ra một chủ ý.

Cậu ta vừa nói với tôi “Hứa Đồng, cậu không tha thứ cho tớ, vậy thì để tớ chet đi là xong.”

vừa lao về phía ban công, bộ dạng như đang muốn nhảy lầu tự sát.

Hai người bạn cùng phòng lập tức ngăn cản Dương Thiến, sợ sẽ có án mạng xảy ra, đều khuyên tôi bỏ đi: “Đồng Đồng, chuyện mà Dương Thiến làm lần này quả thật có quá đáng, nhưng không đến nỗi phải chet, Dương Thiến cậu ấy cũng là người bị hại.”

“Mấy năm đại học Dương Thiến đối xử với chúng ta cũng rất tốt mà.”

Dương Thiến tỏ vẻ đáng thương nhìn tôi, trong ánh mắt lóe lên một tia đắc ý, cho rằng tôi sẽ thỏa hiệp.

Dù sao thì trong cái phòng ký túc xá này, tôi của trước kia là người dễ nói chuyện nhất, nhưng bây giờ thì khác.

Tôi nói:

“Nếu như Dương Thiến thật sự nhảy lầu tự sát, thì cũng không phải tại tớ ép cậu ấy, mà là Chu Minh. Nếu không phải tại Chu Minh dùng những bức ảnh kia uy hiếp cậu ấy, thì làm sao cậu ấy lại làm chuyện sai trái mà lâm vào hoàn cảnh như bây giờ chứ?”

“Hơn nữa, Chu Minh có thể lấy ảnh giường chiếu uy hiếp cậu ấy, thì các cậu làm sao có thể khẳng định Chu Minh sẽ không lấy những bức ảnh riêng tư của chúng ta ra để uy hiếp, khiến cho chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, không được vạch trần những chuyện tai tiếng của anh ta đây.”

Dương Thiến vội vàng nói: “Không phải đâu, Chu Minh không phải loại người đó.”

Hai người bạn cùng phòng của tôi cũng không phải thánh mẫu gì, chỉ là sinh viên đại học với đôi mắt trong veo và ngốc nghếch.

Bọn họ thấy đã đến lúc này mà Dương Thiến vẫn nói thay cho Chu Minh thì chợt ý thức được điều gì đó.

“Dương Thiến, cậu đã như vậy rồi mà vẫn bênh vực cho Chu Minh, không lẽ là vốn không có chuyện Chu Minh lấy ảnh riêng tư ra để uy hiếp cậu?”

“Cậu bịa ra loại chuyện này, là muốn đạt được sự thông cảm từ bọn tớ, để bọn tớ không làm lớn chuyện này, đúng chứ?”

Dương Thiến liên tục phủ nhận: “Không có không có, thật sự là do Chu Minh ép tớ làm, các cậu phải tin tớ.”

Tôi cầm lấy điện thoại của Dương Thiến, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Minh: “Vậy thì cậu chứng minh cho bọn tớ xem đi.”

Lợi dụng sự chú ý của mọi người đều đang dồn vào Dương Thiến, tôi lấy điện thoại của tôi ra, lén lút nhấn nút ghi âm.

4.

Dương Thiến sợ bị lộ tẩy, không đợi Chu Minh kịp nói gì, cậu ấy đã đem đầu đuôi gốc ngọn câu chuyện chụp lén bị chúng tôi phát hiện nói ra hết.

Trong chốc lát Chu Minh đã nắm bắt được trọng điểm: “Ý của bọn họ là, chỉ cần chúng ta xóa hết ảnh, rồi xin lỗi, đồng thời đảm bảo rằng sau này sẽ không tái phạm nữa, thì sẽ cho qua chuyện này sao?”

“Đúng vậy.”

Tôi chen vào nói: “Tiền đề là, anh quả thực đã chụp ảnh riêng tư của Dương Thiến, dùng những tấm ảnh đó uy hiếp cậu ấy làm chuyện này?”

“Đúng, nếu Dương Thiến vì lấy được lòng thương cảm của chúng tôi mà bịa ra chuyện này, vậy thì tất cả miễn bàn đi.”

Giống như kiếp trước, Chu Minh nóng lòng muốn đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa vô*.

{*大事化小,小事化了: đại sự hóa tiểu, tiểu sự hóa vô: chuyện lớn hóa chuyện nhỏ,chuyện nhỏ hóa không có gì.}

Anh ta trực tiếp thừa nhận: “Không sai, là tôi uy hiếp Dương Thiến làm như vậy, tôi sẽ làm theo lời mấy người nói, mấy người đừng làm khó Dương Thiến nữa, cô ấy vô tội.”

Tôi chính là chờ câu nói này của anh ta.

Kiếp trước, khi chúng tôi bị Dương Thiến và Chu Minh hạ đ ộc, Chu Minh đã từng nhìn nhận một cách thẳng thắn vấn đề, lúc ấy vì anh ta quá hoảng sợ mới đồng ý yêu cầu của chúng tôi, vừa xóa ảnh vừa xin lỗi, anh ta thực ra hoàn toàn có thể đổ hết chuyện này lên đầu Dương Thiến.

Cụ thể đổ lỗi như thế nào thì họ không nói, nhưng tôi cũng có thể đoán được vài phần.

Với trình độ yêu đương mù quáng của Dương Thiến, nếu chúng tôi thật sự báo cảnh sát cô ấy sẽ vơ hết mọi chuyện vào người mình.

Lời của cô ấy đại khái sẽ là: cô ấy tự nguyện chụp ảnh, gửi cho Chu Minh để lấy lòng anh ta.

Chu Minh ngay từ đầu sẽ dùng lời lẽ nghiêm khắc để phê bình hành vi này của Dương Thiến, sau đó thấy Dương Thiến không vui nên mới giả bộ bày ra dáng điệu rất thích những tấm ảnh đó để dỗ dành Dương Thiến.

Nói tóm lại, người sai là Dương Thiến, tuyệt đối không phải Chu Minh.

Ở trường học Chu Minh luôn là một người ưu tú, mọi người luôn khoan dung với những người ưu tú, có một vài thành phần rất có khả năng sẽ dễ dàng tin lời anh ta nói.

Đến lúc đó, bọn họ sẽ không trách Chu Minh, chỉ trách Dương Thiến lôi kéo Chu Minh.

Có được đoạn ghi âm này thì sẽ khác, Chu Minh tự mình thừa nhận bản thân đã nhờ Dương Thiến chụp trộm ảnh riêng tư của chúng tôi, tội này anh ta làm sao phủi bỏ, cũng không thể vùng vẫy thoát khỏi.

Mà khi đó, Chu Minh nổi lên sát ý với chúng tôi, đơn thuần là do bệnh đa nghi của anh ta quá nặng.

Anh ta hoài nghi khi anh ta xin lỗi chúng tôi, có người lén lút ghi âm lại.

Có thể vào một ngày nào đó, chúng tôi sẽ vạch trần những chuyện này.

Anh ta dứt khoát làm đến cùng, giet chúng tôi để diệt khẩu.

Loại bỏ hậu họa, an nhàn về sau.

Mà lần này, tôi thật sự đã ghi âm lại rồi.

5.

Cũng giống như kiếp trước, ngày đó chúng tôi gặp mặt nhau ở một tiệm cà phê gần trường học.

Chu Minh ở trước mặt chúng tôi xóa hết ảnh của chúng tôi và Dương Thiến, đồng thời nói xin lỗi với chúng tôi.

Tiểu Tạ nghi ngờ: “Anh sẽ không lưu lại bản sao của những bức ảnh đó chứ?”

Chu Minh nhiều lần bảo đảm: “Tôi giữ lại những thứ này để làm gì? Nếu những tấm ảnh đó vô ý bị lộ ra ngoài thì các cô chắc chắn sẽ tìm tới làm phiền tôi, thế thì không phải là tôi tự chuốc khổ vào thân sao?”

Lan Lan nói: “Coi như anh thức thời, cái đồ tra nam nhà anh, sau này cách Dương Thiến xa chút. Nếu như để chúng tôi biết được anh còn tái phạm thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Chu Minh giơ tay lên làm động tác thề thốt: “Tôi biết rồi, tôi bảo đảm sau này sẽ không tái phạm nữa, cũng sẽ cách Dương Thiến thật xa.”

Buộc Chu Minh xóa hết ảnh trong điện thoại, lại giúp Dương Thiến thoát khỏi tra nam, hai người bạn cùng phòng của tôi cho rằng đã làm được hai việc lớn, tâm tình vô cùng tốt liền kéo tôi đến nhà hàng ăn mừng.

Nhưng tôi biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.

6.

Dương Thiến đương nhiên không muốn rời xa bạn trai.

Cô ta và Chu Minh chỉ là giả vờ chia tay, hai ngày nữa, Dương Thiến sẽ lấy cớ đi leo núi để hẹn chúng tôi ra ngoài, sau đó cùng với bạn trai cậu ta ra tay s át h ại chúng tôi.

Đó là một ngọn núi cheo leo, quanh năm mây mù bao phủ.

Vốn dĩ chúng tôi không muốn đi, nhưng Dương Thiến nói trên núi có một ngôi chùa rất linh thiêng.

Thời điểm đó đang thi cuối kỳ, áp lực thi học kỳ của mọi người đều rất lớn.

Là một sinh viên đại học đơn thuần ngốc nghếch, rất khó để kháng cự lại việc đi chùa cầu may.

Lần này đi, chúng tôi không thể sống sót trở về.

Việc tìm kiếm và cứu hộ trên ngọn núi đó vô cùng khó khăn, hơn nữa thi thể của chúng tôi bị dã thú ăn thịt, đây cũng là nguyên nhân khiến cho cảnh sát không tìm thấy thi thể của chúng tôi.

Về phần tại sao cảnh sát lại không nghi ngờ Dương Thiến, là vì cậu ta có một người em song sinh.

Hôm xảy ra chuyện, cô em song sinh đó đóng giả thành Dương Thiến đang ở ký túc xá đọc sách.

Mà Dương Thiến thật sự, tránh được camera, sớm đã ở chân núi chờ chúng tôi rồi.

Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để Dương Thiến và Chu Minh đạt được âm mưu.

Có điều, tôi nghĩ Dương Thiến và Chu Minh chắc chắn sẽ tìm cơ hội khác để m ưu s át chúng tôi.

7.

Đã là ngày thứ ba kể từ khi Dương Thiến dọn khỏi phòng ký túc xá ra ngoài ở rồi.

Cậu ta nói cậu ta đã làm ra chuyện có lỗi với bọn tôi, thực sự không còn mặt mũi để ở cùng chúng tôi nữa.

Điều này có vài phần không giống với kiếp trước.

Ở kiếp trước, sau khi Dương Thiến bị phát hiện chuyện chụp lén chúng tôi, cậu ta cứ như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ở lại.

Lần này, cậu ta lựa chọn chuyển đi có lẽ là vì tôi đối với cậu ta không còn vui vẻ hòa nhã như kiếp trước, nên cậu ta không có mặt mũi ở lại thêm nữa.

Cậu ta chuyển ra ngoài cũng tốt, tôi đỡ phải cả ngày nơm nớp lo sợ, lo lắng một ngày nào đó cậu ta mù quáng thượng đầu*, trực tiếp hạ đ ộc vào nước của phòng ký túc xá, giet chúng tôi diệt khẩu.

{*上头:thượng đầu: trường hợp này chỉ người nhất thời kích động, mất đi sáng suốt.}

Hai ngày nữa, Chu Minh sẽ nhận được thông tin trúng tuyển kỳ thi công chức, thời gian báo danh công khai sẽ kéo dài khoảng một tuần.

Trong giai đoạn báo danh này, tôi sẽ tung ra đoạn ghi âm có trong tay.

Chu Minh còn muốn giống kiếp trước? Không thể có chuyện anh ta bưng bát sắt* ăn cơm được, anh ta phải ăn cơm tù cho tôi.

{*铁饭碗: bát sắt: chỉ công ăn việc làm ổn định(ví với chức vị, nghề nghiệp vững chắc)}

Tôi không quá lo lắng về việc sau khi tôi đưa chuyện này ra ánh sáng, Chu Minh sẽ thẹn quá hóa giận mà giet tôi để báo thù.

Kiếp trước anh ta ra tay với chúng tôi là vì muốn giet người diệt khẩu.

Hiện giờ đoạn ghi âm bị phơi bày thì không cần thiết phải giet người diệt khẩu nữa.

Chỉ cần tôi xảy ra chuyện,cảnh sát nhất định sẽ nghi ngờ Chu Minh đầu tiên.

Chu Minh sẽ không vì báo thù tôi mà đánh mất cả nửa đời còn lại đâu.

Thế nhưng, kế hoạch không kịp thay đổi.

Lần này, thời gian thông báo vừa ra, chưa kịp phơi bày đoạn ghi âm này, tôi và mấy người bạn cùng phòng đã lâm vào hiểm cảnh, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Đến Bên Cạnh Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net