Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn nhìn tôi cùng học trưởng phía sau, trong ánh mắt rõ ràng có thể thấy được tuyệt vọng cùng đau đớn.
Ánh mắt như vậy, lúc trước khi nhìn hắn cùng La Kiều ở bên nhau, đại khái xuất hiện ở trong mắt tôi không biết bao nhiêu lần, chỉ là đều trầm mặc che giấu lòng tự tôn.
Chỉ cần dựa vào chuyện thích hắn, tôi đã không đủ tôn nghiêm, không thể lại hai tay dâng lên một tia thể diện cuối cùng của chính mình.
Tôi dùng sức rút tay mình ra, sau đó trấn an vỗ tay hắn, khoan dung nói:
“Giang Ngôn, anh tự do.”
Giang Ngôn nhấp môi, gian nan lắc đầu.
Học trưởng thoải mái nói: “Đường Mẫn, chúng ta đi thôi.”
“Đêm nay không tiện mang đồ đi, cuối tuần tôi tìm công ty chuyển nhà lại đây dọn.”
Tôi cưỡng bách chính mình bỏ qua thần sắc khó coi của Giang Ngôn, nói rõ ràng xong, xoay người đi theo học trưởng ra ngoài.
Giang Ngôn một đường đuổi tới cửa thang máy, gần như cầu xin: “Tiểu Mẫn, em từ từ, chúng ta lại nói ——”
“Không có gì để nói.”
Học trưởng bỗng xoay người, một tay chống lên vách tường, bảo vệ tôi ở sau người, mỉm cười nhìn Giang Ngôn:
“Cậu cùng Đường Mẫn đã chia tay, hợp tan vui vẻ đi.”
Giang Ngôn ánh mắt ngừng trệ, khi nhìn học trưởng, lời nói bỗng sắc bén lạnh lẽo như con dao sắc nhọn.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Anh là ai?”
Học trưởng như cũ cười ôn hòa thong dong: “Tôi là học trưởng của Đường Mẫn, tôi là Lâm Thâm.”
Giang Ngôn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn tôi: “Em cùng hắn ở bên nhau?”
Tôi rũ đôi mắt xuống, một lát sau lại nâng lên, lẳng lặng nhìn hắn:
“Giang Ngôn, chúng ta tốt xấu ở bên nhau ba năm, đừng nghĩ tôi cũng xấu xa giống anh.”
Nói xong, tia sáng cuối cùng trong đáy mắt của hắn cũng tắt đi.
Tôi không nói nữa, đi theo Lâm Thâm vào thang máy.
Là học trưởng ba khối, tính cách của Lâm Thâm rất là thành thục ổn trọng.
Hắn cái gì cũng chưa hỏi, chỉ lái xe đưa tôi đến nhà mà bạn của anh không ở, lại rất săn sóc mà tạm biệt tôi:
“Không còn sớm, em nghỉ ngơi trước đi. Có gì cần giúp, cứ gọi cho anh.”
Cảm ơn Lâm Thâm, tôi đơn giản tắm rửa một cái liền nằm ở trên giường, lại không hề buồn ngủ.
Rời Giang Ngôn, tôi phát hiện tâm tình của mình thế nhưng bình tĩnh ngoài ý muốn.
Có lẽ từ lâu, phát hiện khi hắn gửi WeChat đều cố tình tránh đi ánh mắt của tôi, hoặc hiểu rõ hắn vẫn luôn đợi La Kiều quay đầu lại, tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Sáng hôm sau, tôi cứ theo lẽ thường đi làm ở công ty, lại bắt gặp Giang Ngôn đợi ở cửa chung cư.
Cảnh tượng người qua đường quay đầu tò mò nhìn, tôi trầm mặc một lát, vẫn chủ động cầm cổ tay của hắn, kéo Giang Ngôn đến dưới tàng cây.
“Giang Ngôn, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi cau mày nhìn hắn, “Sắp 9 giờ rồi, tôi phải đi làm.”
“Anh không muốn chia tay với em.” Hắn trở tay chặt chẽ bắt lấy tôi, bao trùm một mảnh lạnh lẽo ở mu bàn tay của tôi, ánh mắt phá lệ cố chấp, “Ít nhất em phải nghe anh giải thích…… Anh cùng La Kiều trong sạch.”
Tôi trong nháy mắt hoảng thần.
Khi cùng Giang Ngôn ở bên nhau, mặc kệ mùa nào, tay hắn luôn lạnh lẽo.
Lúc trước tôi còn thúc giục hắn xem qua trung y, nghe nói là cái gì mà thể hàn, yêu cầu châm cứu điều trị.
Giang Ngôn chết sống không chịu, tôi đành phải thôi.
Mùa đông lạnh, hắn luôn đuổi theo nhét tay vào túi của tôi, thậm chí vói vào quần áo vạt áo, dán vào eo tôi.
Có đôi khi trừng hắn, hắn liền sẽ bày ra một biểu tình vô tội, ủy khuất mà nói lạnh.
Tôi luôn thỏa hiệp.
Tôi tự cho là tất cả chi tiết đó rất ấm áp ngọt ngào, sau khi chân tướng bị trần trụi vạch trần, đều biến thành lưỡi dao sắc bén hướng về tôi.
Bởi vì giờ khắc này, tôi bỗng nhiên nhớ tới.
Đại khái là 5 năm trước vào mùa đông, tôi ra cửa làm công, ở phố buôn bán gần trường học ngẫu nhiên gặp được Giang Ngôn cùng La Kiều.
Ngày đó là lễ Giáng Sinh, Thượng Hải cũng có cơn tuyết nhỏ.
Giang Ngôn dán đầu ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng lên mặt La Kiều, lập tức bị cô ta dùng sức vỗ.
Hắn đứng ở tại chỗ, hơi sửng sốt một chút, rồi lại rất mau thở dài ôm bả vai cô ta: “Thôi được rồi, anh cũng không nỡ để em lạnh.”
Đại khái chính là chân ái khác xa so với tạm chấp nhận.
Từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, tôi nhếch khóe môi nhàn nhạt cười một chút:
“Được, anh nói sao thì vậy đi, nhưng tôi thật sự muốn đi làm —— Giang Ngôn, tôi không giống hai người, tôi muốn dựa vào công việc nuôi sống chính mình.”
5
Năm chúng tôi tốt nghiệp, công ty của ba Giang Ngôn có chút vấn đề, chuỗi tài chính đứt gãy, gần như phá sản.
La Kiều rất quyết đoán mà nói chia tay:
“Giang Ngôn, không phải tôi không thích anh, mà là sau khi ba anh phá sản, chúng ta đã không phải người cùng một thế giới, anh hiểu không?”
Cô ta đi rất dứt khoát lưu loát, Giang Ngôn uống đến say chuếnh choáng, gọi cho tôi nói hắn đói bụng.
Tôi thuận tay khoác áo khoác, giống như trước rất nhiều lần mua đồ ăn khuya đưa cho hắn ở dưới lầu như vậy, sau đó đã bị hắn cúi đầu hôn lấy.
Sau này, ba Giang Ngôn khắp nơi kêu gọi vốn, lại dùng hết nhân mạch tích lũy tiếp nhận hai hạng mục lớn, vất vả vượt qua giai đoạn gian nan nhất.
Sau đó, Giang Ngôn thuận lý thành chương vào công ty của ba hắn, bắt đầu xuống tay xử lý một ít hạng mục.
Năng lực làm việc của Giang Ngôn rất xuất sắc, ba hắn cũng từng nói, chờ sau khi Giang Ngôn kết hôn, liền dần giao công ty cho hắn quản lý.
Hiện giờ Giang Ngôn, đại khái rốt cuộc có thể xứng đôi La Kiều đi?
Giang Ngôn môi run nhè nhẹ, như là muốn nói gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói ra, chỉ suy sụp rũ tay xuống.
“Đường Mẫn.”
Thanh âm ôn hòa của Lâm Thâm bỗng vang lên ở sau người, giây tiếp theo, anh đi đến bên người tôi, rất tự nhiên ôm lấy bả vai tôi:
“Đii vào thôi, anh mang theo cơm sáng cho em.”
Tôi không nhìn ánh mắt bi thương của Giang Ngôn nữa, cũng không quay đầu lại mà vào công ty.
Đi qua giao lộ thứ nhất, Lâm Thâm lập tức buông lỏng bả vai tôi ra:
“Được rồi, không định chiếm tiện nghi của em, chỉ là kế sách tạm thời. Bất quá Đường Mẫn, về sau anh có thể lái xe đưa em đi làm. Anh ở tiểu khu, cách em chỉ có 300 mét.”
“Không cần, em ngồi xe điện ngầm cũng rất ổn.” Tôi lễ phép cự tuyệt, lại rất mau bổ sung một câu, “Chờ em chuyển tiền thuê nhà cho anh xong, còn sẽ phiền học trưởng giúp em gửi lại cho bạn của anh.”
Đêm qua khi nhận được tin nhắn của nhà hàng, Lâm Thâm cũng vừa lúc gọi điện thoại tới.
Tôi do dự một lát, vẫn hỏi anh một câu, có thể tới giúp tôi dọn nhà không.
Lâm Thâm rất sảng khoái đồng ý, còn chủ động đưa ra ý kiến, có thể thuê tạm nhà của bạn anh vài tháng.
Tôi rất cảm kích Lâm Thâm, cân nhắc cuối tuần mời anh ăn bữa cơm.
Những phương diện khác, có thể tự mình giải quyết, vẫn tận lực không cần phiền anh.
Tôi tính toán rất khá, kết quả vài ngày sau buổi sáng, bên ngoài bắt đầu mưa to.
Khi tôi cầm ô thật cẩn thận mà đi đến cửa tiểu khu, một chiếc xe màu đen quen thuộc hơi chậm rãi ngừng ở trước mặt tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp của Lâm Thâm: “Lên xe.”
Tôi thu dù, dứt khoát lưu loát mà kéo cửa xe ra ngồi lên.
Lâm Thâm cười nói: “Anh còn tưởng rằng em sẽ lại một lần nữa từ chối anh.”
Tôi vừa thắt đai an toàn vừa cười: “Em cũng không có không biết tốt xấu như vậy.”
“Giúp em mang theo bữa sáng, ở trong ngăn kéo, tranh thủ ăn khi còn nóng.”
Lâm Thâm rất tốt với tôi, là kiểu lễ phép nghiêm ngặt, nhưng lại có chút thiên vị.
Thế cho nên buổi sáng khi anh đưa tôi đến cửa công ty, vừa vặn gặp được chị gái nhỏ trộm hỏi tôi: “Đường Mẫn, em với anh ấy đang hẹn hò hả?”
Tôi cười phủ nhận: “Chỉ là vừa khéo ở gần đây, bên ngoài lại trời mưa, anh ấy cho em đi nhờ một đoạn đường mà thôi.”
Giữa trưa, tôi bởi vì sửa một cái bug nên ở lại văn phòng trong chốc lát.
Chị ấy lại tiến vào tìm ta nữa, ánh mắt có chút kỳ quái: “Đường Mẫn, bên ngoài có người tìm em.”
Đi ra ngoài mới phát hiện, người đứng ở bên ngoài là Giang Ngôn.
Trong tay xách theo một cái hộp hai tầng tiện lợi, đứng ở ngoài, lẳng lặng nhìn tôi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, làm cho gương mặt vốn có hình dáng thâm thúy của hắn, phá lệ tinh xảo.
Năm tháng luôn phá lệ ưu đãi Giang Ngôn.
Ba năm nay, trong khi tôi nặng nề công tác thì cũng nhanh chóng trưởng thành, cũng bởi vậy khí chất vô cùng mỏi mệt già cỗi.
Mà trên người hắn lại toát ra hơi thở bồng bột của thiếu niên, bộ dáng làm tâm tôi rung động như trước.
Tôi đưa Giang Ngôn tới phòng nhỏ kế bên, nhíu mày hỏi hắn: “Anh tới làm gì?”
Hắn nhẹ nhàng đặt hộp cơm trong tay lên bàn: “Lúc trước không phải em nói cơm công ty không ngon lắm sao? Anh làm đồ ăn mà em thích.”
Ánh mắt đảo qua, ngừng ở vệt đỏ trên ngón tay thon dài của Giang Ngôn, như là vết phỏng.
Hắn chưa từng nấu cơm.
Trước kia, lấy lò vi sóng nấu cơm chiên, hoặc là giúp tôi nấu mì trứng cà chua cho tôi sau khi tăng ca, đã là cực hạn của hắn.
Tôi hít sâu một hơi: “Giang Ngôn…… Chúng ta đã chia tay, anh có hiểu chia tay là gì không? Anh vốn không thích tôi, vì cái gì phải diễn như vậy ——”
Nhớ lại hồi đại học hắn cố ý dùng tôi kích thích La Kiều, trong lòng đau đớn, khiến cho tôi đột nhiên nắm chặt tay rũ bên người.
Giang Ngôn đi trước một bước, cúi đầu, nhấp môi nhìn tôi, “Em coi như anh hiện tại, một lần nữa bắt đầu theo đuổi em, có thể chứ?”
Tôi lắc đầu.
Ánh mắt hắn u ám, sắc mặt trắng bệch.
Tôi không rõ.
Nếu La Kiều đã trở lại, hắn vì cái gì còn muốn tiếp tục quấn lấy tôi không bỏ chứ?
6
Cuối cùng Giang Ngôn vẫn mạnh mẽ để lại hộp cơm rồi rời đi.
Tôi đứng ở trong phòng, sau khi trầm mặc một lát, vẫn ngồi xuống, ăn cơm trưa.
Nói thật, cũng không quá ngon.
Trù nghệ của Giang Ngôn, không thể sau mấy ngày ngắn ngủn tôi rời đi mà tiến bộ vượt bậc, nấm Khẩu Bắc xào đến nát nhừ, thậm chí còn quên bỏ muối.
Trước khi thu dọn hộp cơm xong trở lại bàn làm việc, tôi thấy tin nhắn của Giang Ngôn gửi tới: “Ăn ngon không? Có chỗ nào không hợp khẩu vị của em, lần sau anh cải thiện.”
Trong giọng nói lộ ra sự dè dặt.
“Không ăn được, lần sau cũng không cần tặng nữa.” Tôi không cho hắn con đường sống nào.
Giang Ngôn không lập tức trả lời tôi, hồi lâu mới gửi tới một icon con mèo đáng yêu, kết thúc đoạn đối thoại này.
Trạng thái và ngữ khí giữa chúng tôi, không biết khi nào, thế nhưng hoàn toàn đảo ngược.
Giữa trưa hôm sau, hắn lại xách theo hộp cơm mới xuất hiện ở cửa công ty của chúng tôi.
Trước ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, tôi kéo hắn vào phòng uống trà, trở tay khóa cửa lại, lạnh lùng nhìn hắn:
“Giang Ngôn, anh làm như vậy không có ý nghĩa.”
Hắn ngừng tay ở giữa không trung, run một chút, mặt đầy suy sụp nhìn tôi: “Tiểu Mẫn, em thật sự không thích anh sao?”
Tôi nói không ra lời.
Hắn miễn cưỡng cong môi, đặt hộp cơm ở trên bàn, lại từ trong tay tôi lấy đi một hộp cơm khác được tôi rửa sạch sẽ:
“Anh đi đây. Ngày mai muốn ăn cái gì, có thể nhắn tin cho anh.”
Ngày hôm sau, bởi vì hạng mục đang trong giai đoạn nghiệm thu, Lâm Thâm tới công ty của chúng ta, vẫn luôn vội đến giữa trưa mới tan tầm.
Hắn cười nói: “Chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều lại tiếp tục đi?”
Tôi vui vẻ đồng ý, kết quả khi ra cửa, vừa lúc ở cửa gặp Giang Ngôn.
Thấy tôi sóng vai cùng Lâm Thâm, trên mặt hắn rút không còn huyết sắc, thành một mảnh tái nhợt.
Tôi thu hồi ánh mắt, yên lặng rũ mắt xuống, trên vai lại truyền đến một lực đạo ấm áp lại nhẹ nhàng.
Là Lâm Thâm…… Ôm lấy bả vai tôi.
Mãi cho đến khi chúng tôi đi vào thang máy, sau khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Giang Ngôn, anh cũng không buông tay, ngược lại trong không gian yên tĩnh nhàn nhạt mở miệng: “Có những người sau khi mất đi, mới bắt đầu hối hận. Nhưng kiểu hối hận này, không nhất định là bởi vì thật sự thích, chỉ là không cam lòng mà thôi.”
Tôi quay đầu nhìn anh: “Anh nói Giang Ngôn à?”
Lâm Thâm trầm mặc hai giây, sau đó thản nhiên thừa nhận: “Ừa.”
“Học trưởng, anh hình như…… Không thích anh ấy lắm?”
“Lúc trước cậu ta tới trường học tìm em, anh từng gặp hai người. Nắng to như vậy, em chạy thở hổn hển, cậu ta lại chẳng hề nở một nụ cười.”
Anh bỗng nhiên nghiêng thân tới, vén tóc mai của tôi ra sau tai, thong thả ung dung mà nói:
"anh í nói gì thì mai biết nha mấy bồ
tui đi ngủ đây hehe"