Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không sao, từ nay trắc phu nhân muốn vào đây cũng không cần cản lại.”
Nhắc đến Giang Duẫn Hòa, trên mặt hắn tràn ngập ý cười.
Hắn phất tay cho thị vệ lui ra, đi đến trước bình lưu ly hỏi ta:
“Kim Ngân, nàng có sao không, nàng ta có phát hiện ra nàng không?”
Ta lắc đầu.
“Nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?”
Ta đang chuẩn bị nói “Có”, nhưng nghĩ tới chuyện Phó Cảnh luôn thiên vị Giang Duẫn Hòa, lời ra đến miệng lại đổi thành: “Không có.”
Hắn biết ai gi*t ta thì cũng có tác dụng gì đâu, Trưởng công chúa không phải người hắn có thể đắc tội.
Hơn nữa, hiện tại hắn yêu thích Giang Duẫn Hòa như vậy, chưa chắc sẽ đòi lại công bằng cho ta.
Đời này của ta, sống thật không đáng.
Hắn nghe ta nói câu này, một lúc lâu sau, lâu đến mức ta tưởng hắn sẽ không nói gì, hắn mới ngẩng đầu, nghẹn ngào nói: “Lăng Kim Ngân, nàng chờ ta một thời gian nữa được không?”
“Không chờ được, ta đã ch*t rồi.” Ta không nhìn hắn nữa, quay sang chỗ khác, “Không phải người thích nàng ta sao, vì nàng ta còn nhẫn tâm moi tim của ta.”
“Không phải như thế……”
Ta không để ý đến hắn nữa, mặc kệ hắn lầm bầm lầu bầu.
Hắn đi đến trước quan tài, hơi khom người, sờ vào mặt ta.
Sau đó rời đi.
Ta vô lực dựa vào bình lưu li, đột nhiên rất muốn khóc.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Cảnh không hề đến mật thất.
Ta ở trong bình lưu li mãi mới phát hiện ra chiếc bình này có tác dụng dưỡng hồn.
Không ai quấy rầy, không bị ánh mặt trời chiếu vào, ta khôi phục rất nhanh, linh hồn trong suốt dần dần đã tụ lại một lần nữa, có hình có dạng.
Cánh cửa lại bị mở ra.
Là vị khách không mời mà đến —— Giang Duẫn Hòa.
Đây đã là lần thứ năm nàng ta tới đây.
Nhưng khác với những lần trước, lần này sau lưng nàng ta còn có thêm vài đạo sĩ tay cầm phất trần, có người khoác theo bao đồ lớn.
“Các vị đạo trưởng, thỉnh các vị xem giúp ta xem trong mật thất này có bị ma ám không.”
Mấy vị đạo sĩ kia tay cầm phất trần rồi phù chú đảo qua đảo lại trong mật thất.
Nhưng bọn họ đều không phát hiện bình lưu li trong góc tường.
Khua tay múa chân một hồi, bọn họ quay lại nhìn nhau rồi lắc lắc đầu.
“Bẩm trắc phu nhân, không có gì khả nghi.”
“Sao có thể! Thithe nàng ta mấy tháng liền mà không hư thối, nhất định có tà thuật gì ở đâu.”
“Các ngươi mang thithe này ra băm nát, ném hết cho chó ăn đi.”
Giang Duẫn Hòa tức đến mức hai mắt long sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mấy đạo sĩ kia hơi chần chờ.
“Tiền công gấp đôi!”
Bọn họ lập tức gật đầu lia lịa, lấy trong bao ra các loại pháp khí.
Lưỡi dao sắc bén lướt trên x///ác tôi, một linh hồn như tôi cũng thấy ớn lạnh.
“Dừng tay!” Giọng A Khánh truyền đến.
Sau đó cả một đám người vọt vào mật thất.
Người đi đầu là Phó Cảnh.
12.
Sau lưng Phó Cảnh, Tinh Nhi bị trói lại ném ở một bên.
Mấy tên đạo sĩ gà mờ cũng nhanh chóng bị khống chế đưa ra ngoài.
“Sao ngọc bội của Kim Ngân lại ở trên người ngươi?”
Giọng Phó Cảnh lạnh như băng.
“Ngươi hỏi ta? Vậy sao ngươi phải cất giấu thithe của con tiện nhân này?”
Giang Duẫn Hòa nắm chặt ngọc bội, không chịu buông tay, giọng đầy oán hận.
“Độc phụ ——”
Phó Cảnh tức giận, tát thẳng một cái lên mặt Giang Duẫn Hòa.
“Ha ha, đúng vậy, ta là độc phụ, vậy ngươi là cái gì? Chắc ngươi không biết, tiện nhân Lăng Kim Ngân kia trước khi ch*t vẫn còn gọi tên ngươi đó.”
Nàng ta ngã ngồi xuống đất, lăn lộn như bà đ///iên.
“Đã vậy thì ngươi đền mạng cho nàng đi.”
A Khánh dùng cán dao đập một cái khiến Giang Duẫn Hòa hôn mê, sau đó c///ắt cổ tay nàng ta lấy m///áu, sau đó đặt nàng ta cạnh thithe ta.
“Khai trận.” Phó Cảnh ra lệnh.
Năm nam nhân trẻ tuổi mặc đồ đen từ đầu đến chân vây quanh quan tài, bọn họ thủ thế, một tay cầm phù chú, một tay dùng máu Giang Duẫn Hòa viết chữ lên đó.
Phó Cảnh cầm bình lưu li trong góc phòng ra, mở nắp.
Linh hồn ta được tự do, nhưng rất nhanh, ta cảm thấy năm lực hút rất mạnh đang hút lấy linh hồn ta.
Chúng như muốn xé ta thành từng mảnh.
“Kim Ngân, nàng cố gắng một chút.”
Là giọng Phó Cảnh.
Nhưng đau đớn khiến ta không nghe được gì.
Năm nam nhân áo đen kia lẩm bẩm chú ngữ.
Ta càng đau hơn.
Trong lúc hoảng hốt, hình như ta thấy Phó Cảnh bưng một vật gì đó màu đỏ tới gần quan tài.
Sau khi bọn họ niệm chú xong, trước mắt ta hiện lên một luồng ánh sáng trắng.
Đến khi có ý thức lại lần nữa, ta phát hiện ra mình đã có thân x///ác.
Là một thân thể sống chứ không còn là linh hồn vất vưởng nữa.
Ta lắc lắc cổ, nhìn sang hai bên, phát hiện mình không còn ở trong quan tài nữa.
Ta quay sang nhìn, thithe ta vẫn còn nằm trong quan tài mà.
Ta… ta đang dùng thân thể của Giang Duẫn Hòa.
Váy áo màu trắng đã ướt đẫm m///áu.
Trong tay còn cầm miếng ngọc bội kia.
Miệng vết thương trên ngực còn chưa khép lại, thân thể này, chỉ có trái tim là của ta.
Cùng lúc đó, ký ức như dòng nước cuồn cuộn ập vào đầu ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, ta không tiếp nhận được nhiều tin tức như vậy, hai tay ôm đầu, chân loạng choạng.
Một đôi tay đỡ lấy ta.
“Kim Ngân, cuối cùng nàng đã quay về, ta rất nhớ nàng.”
Nghe được giọng Phó Cảnh, nước mắt ta vô thức tràn ra từ khóe mi.
Hắn muốn ôm ta, nhưng ta đẩy ra.
Ta đi đến trước mặt Tinh Nhi, cúi đầu nhìn nàng ta.
Nàng ta nhìn ta, mặt đầy hoảng sợ, miệng phát ra tiếng ưm ưm.
Ta giơ tay rút miếng vải đang bịt miệng nàng ta ra.
“Quỷ!”
“Ta là Lăng Kim Ngân.” Ta nắm cằm, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Ngươi có gì muốn nói với ta không?”
“Cô nương, nô tỳ xin lỗi, cầu xin cô nương tha cho nô tỳ.”
Tinh Nhi nước mắt nước mũi giàn giụa, đầu gục xuống, miệng không ngừng xin lỗi ta.
Tinh Nhi đã từng là bạn tốt của ta, chúng ta cùng nhau lớn lên trong phủ Tuyên Bình Hầu.
Điều khác nhau duy nhất là nàng ta là nô tỳ còn ta chỉ là một bé gái mồ côi bị bán vào Hầu phủ.
Ta nhìn chiếc vòng mây trên cổ tay nàng ta.
Đó là chiếc vòng do ta tự tay làm từ nhiều năm trước.
Nàng ta một cái, ta một cái, ngay cả Phó Cảnh cũng không có.
Hôm đó, chính là Tinh Nhi gọi ta ra ngoài, khi ta đang ngồi trong phòng thêu khăn voan.
Trong lòng ấp ủ mong chờ vào ngày hôm sau.
Tiếc là ta không thể sống đến ngày hôm sau.
“Ta thật lòng coi ngươi là tỷ muội, tại sao ngươi lại muốn hại ta, ta làm gì sai với ngươi sao?”
Giọng ta rất nhẹ, mang theo cảm giác bất lực.
Tinh Nhi như bị cái gì kích thích, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ngươi là người đối xử với ta tốt nhất trong phủ này.”
“Nhưng mà… chúng ta nên giống nhau.”
“Vì sao ngươi có thể gả cho Hầu gia, một bước lên mây, còn ta vẫn chỉ là tỳ nữ.”
“Ta không cam lòng……”
Những suy nghĩ đen tối nhất nàng ta vẫn giấu kín trong lòng, giờ phút này không ngại phun hết ra.
Hóa ra là vì ghen ghét, ta cảm thấy thật buồn cười.
Tình nghĩa bao năm cũng chỉ như vậy.
13.
Tinh Nhi khai hết chuyện nàng ta biết.
Giang Duẫn Hòa chủ động tìm Tinh Nhi, muốn nàng ta lừa ta ra hồ.
Chắc chắn ngay lúc đó, Tinh Nhi đã biết Giang Duẫn Hòa sẽ làm điều bất lợi với ta.
Giang Duẫn Hòa đưa ra điều kiện cho nàng ta quá mê người —— sau khi nhập phủ sẽ cho Tinh Nhi lên làm di nương.
Nguyện vọng cả đời này của Tinh Nhi chính là làm người tầng lớp trên, nàng ta đã đồng ý không chút do dự.
“Nàng ta đã nuốt lời, cho nên ta mới trả thù, ta nói hết những việc nàng ta đã làm cho Hầu gia.”
Tinh Nhi nghiến răng nghiến lợi như sắp phát đ///iên.
“Ngươi đi đi.”
Sự thật luôn tàn khốc như vậy, nhưng ta không đành lòng gi*t nàng ta.
Ngay sau đó, miệng Tinh Nhi trào máu, đầu nghẹo sang một bên, ch*t ngay tại chỗ.
“Nàng ta cắn lưỡi tusat.”
Ta không thể nói rõ cảm giác của mình, chỉ là trong lòng trống rỗng.
“Nàng đang oán trách ta sao? Ta có thể giải thích.”
Phó Cảnh đứng cạnh ta, nắm chặt tay ta, chỉ vào Giang Duẫn Hòa.
“Nàng ta hạ Hồng Tiêu Tán lên người ta nhưng ta đã uống nhiều loại thuốc từ nhỏ, thân thể đã sinh ra kháng dược nên Hồng Tiêu Tán không có tác dụng.”
“Nhưng vô tình dược của nàng ta lại khiến ta có thể nhìn thấy linh hồn, khi thấy nàng đi theo ta, ta đã rất vui.”
Hóa ra, đây chính là tác dụng phụ mà Trưởng công chúa nói.
“Nàng có biết tự mình đào ra x///ác của người mình yêu là cảm giác gì không?”
Nhớ lại chuyện cũ, mặt Phó Cảnh đầy đau khổ: “Ta không thể tin nàng đã ch*t, ta đi tìm rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, cầu bọn họ hồi sinh nàng, bọn họ đều cười ta đ///iên rồi.”
“Ta tìm mãi, cuối cùng cũng tìm ra phương pháp giúp nàng sống lại.”
“Nhưng phương pháp này trái tim của người đã ch*t cùng thân x///ác của người cực âm, dùng máu tươi khai trận, hoán đổi linh hồn.”
“Nhưng người thể chất cực âm nào có dễ tìm, may mắn trời cao thương ta, ngay cạnh ta lại có một người như vậy.”
“Ta cho nàng ta uống mật dược bảy ngày để thân thể của nàng ta phù hợp với linh hồn nàng.”
“Nàng ta hại ch*t nàng, làm như vậy cũng coi như là trả giá.”
Vậy nên màn sương đen trên người nàng ta mới tan đi.
Phó Cảnh đột nhiên ôm lấy ta, lực đạo rất lớn.
“Lúc trước ta đối tốt với nàng ta chỉ là diễn kịch thôi, ta không nói cho nàng là vì sợ sẽ thất bại.”
“Ta chỉ yêu mình nàng, bây giờ không có gì cản trở chúng ta nữa, chúng ta sẽ sống bên nhau trọn đời trọn kiếp.”
“Ừ! Trọn đời trọn kiếp.”
Ta ôm Phó Cảnh thật chặt.
Hắn tổ chức lại một lần đại hôn cho ta.
Mọi người đều thấy thật khó hiểu.
Chỉ có ta biết, đây là đại hôn thuộc về riêng ta.
Thân x///ác này cũng không hoàn toàn chấp nhận ta, linh hồn ta thường xuyên bị chèn ép đầy đau đớn.
Người ch*t dù sao cũng không thể sống lại.
Loại cấm thuật này không duy trì được lâu.
Hai tay ta đã bắt đầu có khói mờ màu đen bao quanh.
Ta nhìn Phó Cảnh mặc hỉ phục, đang tươi cười hạnh phúc.
May mà chàng không nhìn thấy.
14.
Ta với Phó Cảnh xóa bỏ hết hiểu lầm lúc trước.
Ta mang chuyện Trưởng công chúa và Giang Duẫn Hòa từng nói với nhau lần trước ra kể cho Phó Cảnh.
“Ta biết mà… Chỉ dựa vào Giang Duẫn Hòa cùng Tinh Nhi sao dám to gan làm hại nàng ngay trong phủ của ta.”
Tay Phó Cảnh siết chặt, đập xuống bàn cái rầm.
“Mời Trưởng công chúa tới phủ một lần đi.”
“Dù sao… giờ bà ta cũng là mẫu thân của ta mà.”
Ta nâng đóa kim ngân lên hít hà.
Mùi hương tràn đầy sức sống.
Thật đáng tiếc.
Phụ nhân trước mặt vẫn ung dung, phú quý như trước.
Bà ta nhìn ta, nhíu mày.
“Hòa Nhi, sao con mặc đồ trắng, không phải trước nay con không thích nhất là mấy màu sắc nhạt nhẽo sao?”
“Dạ mẫu thân, con người ai cũng thay đổi mà, trước kia là trước kia, bây giờ con thích.”
Ta tự mình bưng một chung trà kim ngân dâng lên Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nhận trà, ta khẽ động động ngón tay.
Đôi tay này thon dài tinh tế, móng tay sơn đỏ.
Một đôi tay thật đẹp.
Lúc trước chính đôi tay này đã bóp ch*t ta.
Khi đó, Giang Duẫn Hòa còn thản nhiên nói: “Thật xui xẻo, bẩn tay ta.”
Nhưng bây giờ, đôi tay này lại đang s/i/ế/t cổ một người khác.
Trưởng công chúa hốt hoảng túm chặt tay ta, muốn kéo ra.
“Hòa Nhi, con sao vậy? Mau buông tay ra!”
Ta không trả lời, tay siết mạnh thêm một chút.
Trưởng công chúa không giãy giụa nữa, ta buông tay ra, bà ta ngã xuống.
Ch*t không nhắm mắt.
“Thật đen đủi, bẩn tay ta.”
Đáng thương, đến ch*t bà ta cũng không nhận ra ta không phải nữ nhi của nàng ta.
Ta phủi phủi tay, ngồi lại ghế, cầm chung trà kim ngân còn chưa uống kia, nhấp một ngụm.
Không lâu sau, Phó Cảnh thấy trong phòng không có động tĩnh gì, đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt đầu tiên là Trưởng công chúa nằm ch*t dưới đất.
“Sao nàng tại tự mình động thủ? Ta đã nghĩ ra kế sách chu toàn rồi.”
“Không có cách nào hợp lý hơn cách này.”
“Thư hòa li ở trong thư phòng, ta đã điểm chỉ rồi, chuyện này không liên quan gì đến chàng, hãy truyền ra ngoài rằng Trưởng công chúa cùng Giang Duẫn Hòa mâu thuẫn, trong lúc tức giận đã ra tay gi*t mẫu thân.”
Phó Cảnh không nói gì, ứa nước mắt.
Ta ôm lấy chàng: “A Cảnh, ta đau quá.”
Đau đến mức xuất hiện ảo giác.
Hôm đó, tuyết rơi rất lớn.
Tinh Nhi nói với ta Phó Cảnh mời ta ra hồ ngắm tuyết,
Ta buông khăn voan đã thêu được một nửa xuống, không chút do dự đi theo nàng ta.
Nhưng khi tới nơi mới phát hiện Phó Cảnh không ở đó.
Nhưng lại có mấy phụ nhân lạ mắt, trong tay lăm lăm gậy gộc.
Đau quá, họ đ///ánh vào đầu vào người ta, m///áu chảy be bét.
Ta nằm trên đất, thở thoi thóp.
Giang Duẫn Hòa mặc váy đỏ rực rỡ, bước đến đá ta một phát.
Thấy ta không phản ứng lại, ra lệnh cho người kéo ta lên.
Nàng ta nở nụ cười, bảo ta mở mắt nhìn nàng ta rồi hỏi ta có nghe thấy gì không.
Ta nhìn được, ta cũng nghe được, nhưng ta không có sức nói gì.
Nàng ta bùng lửa giận, giơ tay bóp cổ ta.
Bóp chặt, chặt hơn, chặt đến mức ta mất đi hơi thở.
Sau đó bọn chúng tùy ý chôn ta dưới hồ băng.
Mọi người đều tin lời Tinh Nhi nói, cho là ta tự bỏ đi.
Thời gian sắp hết rồi.
Ta có thể cảm nhận được linh hồn ta đang dần dần rời bỏ thân x///ác này.
Ta dựa vào lòng Phó Cảnh, hít hà hương thơm trên người chàng.
Đây là lần cuối rồi.
“A Cảnh, ta thích chàng.”
“Kiếp sau, chàng tìm thấy ta sớm một chút được không?”
Ta ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày quá.
Cũng giống như ngày mà ta ch*t.
Cây kim ngân còn có tên khác là nhẫn đông, vì chịu lạnh rất tốt, cuối cùng lại ch*t trong một ngày đông.
Chấp niệm đã giải, lúc này, ta cuối cùng cũng có thể nhập luân hồi.
Ngoại truyện Phó Cảnh
Lần đầu tiên gặp Lăng Kim Ngân là năm ta tám tuổi.
Gia cảnh nàng ấy vốn cũng tạm được nhưng phụ mẫu lại đột ngột qua đời, bỏ lại một mình nàng ấy bơ vơ.
Gia sản nhà nàng bị thúc bá xâu xé, còn nàng ấy bị bán vào Hầu phủ.
Trong một đám nữ hài, ta liếc mắt đã nhìn trúng nàng ấy.
Để giúp nàng ấy không phải trở thành nha hoàn làm việc nặng, ta đã nhận nàng ấy làm tỳ nữ bên người.
Nàng ấy là tỳ nữ duy nhất của ta, ở cạnh lâu ngày, dần dần ta đã nảy sinh tình cảm khác với nàng ấy.
Trong phủ này, ta vẫn luôn là người kém nổi bật nhất.
Không phải vì ta không có tư chất mà là vì cha mẹ đều không yêu ta.
Phụ nhân ta yêu nhất trưởng tử do trắc thất đã mất của ông sinh ra, cũng chính là đại ca ta, còn mẫu thân yêu nhất tiểu nhi tử của bà, cũng chính là tam đệ ta.
Ngay cả tên ta cũng chỉ tùy ý mà đặt.
Đại ca tên Du, tam đệ tên Kỳ còn ta… chỉ là Cảnh.
Bọn họ đều là ngọc đẹp, còn ta chỉ là ánh sáng của ngọc… định sẵn ta không so được với họ.
Bị bỏ bê lâu ngày, tính tình ta trở nên cổ quái, người trong phủ thường tìm cách tránh né ta.
Nhưng ở đời ai biết đâu chữ ngờ, năm ta mười lăm tuổi, phụ thân và đại ca ra chiến trường rồi cùng ch*t trên lưng ngựa.
Còn tam đệ vốn mang bệnh từ nhỏ, cuối cùng lại mất sớm.
Ta bỗng dưng trở thành thiếu gia duy nhất trong phủ, kế thừa vị trí Tuyên Bình Hầu.
Sau khi lên làm Hầu gia, ta hủy thân phận tỳ nữ của Kim Ngân, bất chấp sự phản đối của mọi người, định hôn ước với nàng ấy.
Nàng ấy là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của ta.
Ta muốn giữ chặt nàng ấy bên cạnh.
Mẫu thân ta, cũng chính là Thái phu nhân Hầu phủ không đồng ý.
Thấy thái độ kiên quyết của ta, bà đã đứng mắng ta suốt một canh giờ.
Cũng chỉ là mấy câu ngỗ nghịch, bất hiếu.
Nhưng ta là do hạ nhân nuôi lớn mà.
Ta rất hồi hận, sao ngày hôm đó ta lại đứng nghe bà ấy nói nhiều như vậy.
Nếu ta mặc kệ mà bỏ đi tìm Kim Ngân, nàng ấy sẽ không ra hồ, cũng sẽ không phải ch*t.
Tất cả đều là lỗi của ta.
Ta không muốn nhìn mặt mẫu thân nữa, rõ ràng là mẫu tử mà cuối cùng không khác gì người xa lạ.
Ta tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một cấm thuật —— mượn xác hoàn hồn.
Khi Kim Ngân được hồi sinh, ta mừng đến phát khóc.
Nhưng sao bọn họ không nói với ta, mượn xác hoàn hồn có thời hạn.
Ta tận mắt chứng kiến nàng ấy trút hơi thở cuối cùng trong lòng mình.
Dù ta dùng cách gì, nàng ấy cũng không trở về nữa.
Bọn họ lừa ta.
Rõ ràng bọn họ nói, cấm thuật này có thể khởi tử hồi sinh mà.
Ta cũng đã thu thập rất nhiều chứng cứ phạm tội của Trưởng công chúa, rất nhanh thôi đám người đó sẽ bị trừng phạt.
Tại sao lại như vậy?
Kim Ngân đi rồi, tinh thần ta ngày càng sa sút.
Ta cũng học được cách mượn rượu giải sầu.
Không thể nhớ được đây là ly rượu thứ mấy trong ngày hôm nay nữa.
Trước kia ta chỉ thích trà, đặc biệt là trà hoa kim ngân.
Bởi vì ta yêu Kim Ngân.
Bây giờ Kim Ngân không còn nữa, ta bỗng nhiên cũng chẳng còn thích trà.
Có lẽ ta say rồi.
Ta mơ mơ màng màng đứng lên, trước mắt là hình bóng của Kim Ngân.
Nàng mặc váy áo màu trắng, thật đẹp.
Giống trong bức họa ta vẽ, cũng giống trong trí nhớ của ta.
Khi ta tỉnh lại, ta đang nằm gối đầu trên một tập thơ.
Mở ra, nét bút nhỏ nhắn xinh xắn của ai đó đã viết lại hai dòng thơ trên giấu:
“Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu.” (*)
(*) Hai câu thơ trích trong bài Mộng Vi Di của tác giả Bạch Cư Dị. Bản dịch thơ của thivien: Quân nơi chín suối cùng cát bụi/Ta tại nhân gian tuyết trắng đầu.
(Hết)