Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1.
Sau khi chec, hồn phách ta bay đến hoàng cung.
Công chúa đang gục đầu trong vòng tay Thái tử, thút thít khóc:
"Hoàng huynh biết mà, muội luôn thẳng tính, nhanh mồm nhanh miệng, nào giống những tiểu thư khuê các kia, bụng dạ đầy mưu mô."
"Muội cũng chỉ nghe nói nàng ta bị người ta bắt đi, có ý tốt hỏi han một câu, ai ngờ nàng ta lại suy nghĩ nhiều như vậy, thế mà lại lấy cái chec để chứng minh trong sạch, còn khiến muội bị người khác chỉ trích."
"Giờ thì hay rồi, bọn họ đều nói bóng gió là muội bức chec Dương Vãn Khanh, nói muội là công chúa ỷ thế h..iếp người. Hu hu..."
Thái tử giống như đau lòng vô cùng, khẽ vuốt ve lưng nàng ta:
"A Vũ ngoan nào, đừng khóc nữa."
"Nữ nhân Dương gia kia thật đáng ghét, bản thân chec đi thì thôi, còn khiến muội muội của ta phải chịu oan ức."
"Uổng công mẫu hậu còn cảm thấy nàng ta tốt đẹp, nhất định muốn ta cưới nàng ta làm Thái tử phi."
Công chúa nghe vậy càng khóc lớn hơn:
"Mẫu hậu sớm đã định cho huynh cưới nữ nhân Dương gia, nói là có Dương gia phụ tá, huynh nhất định có thể thuận lợi trở thành Thái tử. Hu hu... Mẫu hậu cũng chẳng nghĩ xem, huynh có thể trở thành Thái tử thì liên quan gì đến Dương gia, rõ ràng là do bản thân huynh tài giỏi."
Trên mặt Thái tử thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng rất nhanh lại mỉm cười dỗ dành nàng ta:
"Muội muội ngoan, giờ người cũng đã chết rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, mấy hôm nữa huynh dẫn muội ra khỏi cung giải sầu."
"Thật sao? Hoàng huynh tốt quá!"
Công chúa rốt cuộc cũng ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, nín khóc mỉm cười.
Ta tức đến mức linh hồn cũng run rẩy, nhìn đôi gian phu dâm phụ vượt quá luân thường này, chỉ hận không thể lao đến bóp chết bọn họ.
Nhưng khi vươn tay ra, tất cả đều là vô vọng.
2.
Ta và Thái tử có hôn ước từ nhỏ, đây là do Hoàng hậu nương nương đích thân định đoạt trước mặt Hoàng thượng.
Cũng bởi vậy mà ta luôn giữ gìn khuôn phép, hành sự thận trọng, không một chút sơ suất.
Thế nhưng trước hôn lễ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta bị bọn c..ướp bắt đi.
Tuy bình an vô sự trở về, nhưng thanh danh đã bị tổn hại, cha mẹ chỉ đành giấu nhẹm chuyện này đi.
Việc công chúa đột ngột nhắc lại chuyện này thật nằm ngoài dự đoán của ta.
Chuyện này được giấu kín như bưng, ngay cả Thái tử cũng không hay biết, vậy thì công chúa rốt cuộc đã biết được bằng cách nào?
Sau đó, ta chợt nghĩ đến một khả năng, có lẽ đám cư..ớp kia có liên quan đến công chúa.
Nhưng ta không hiểu, tại sao nàng ta lại muốn hãm hại ta?
Nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trước mắt, ta bỗng nhiên hiểu ra.
Thì ra từ đầu đến cuối nàng ta đều nhắm vào ta.
Một kế bất thành lại bày kế khác, không giết chec được ta thì phải hủy hoại thanh danh của ta, cho đến khi ta không thể gả cho Thái tử - hoàng huynh của nàng ta mới thôi.
Nhưng tại sao chứ?
Trò chơi tình ái của bọn họ, tại sao lại phải dùng mạng sống của ta để lấp vào?
3.
Ngày trọng sinh trở về, Thu Thủy vừa mới đưa tới thiếp mời của công chúa.
Triều Dương công chúa vốn thích náo nhiệt, thường xuyên mở tiệc chiêu đãi các tiểu thư khuê các.
Cho nên kiếp trước, khi thiếp mời được đưa tới, ta cũng không để tâm. Dù sao ta cũng là Thái tử phi tương lai, cũng nên nể mặt công chúa một chút.
Cho dù hôn lễ sắp diễn ra, ta cũng không muốn từ chối ý tốt của nàng ta.
Lần nữa nhận lấy tấm thiếp mời này, ta lướt nhẹ qua nét chữ trên đó, mỉm cười với Thu Thủy:
"Đi tới tứ hợp viện, giúp ta tìm một cô nương tên Quỳnh Hoa."
Lương Vũ kỳ thực không phải là công chúa thật, điều này ta chỉ biết được sau khi chec.
Năm đó, công chúa bị lạc mất ở ngoài cung, vị công chúa mà họ tìm được không phải là huyết mạch hoàng thất thật sự. Quỳnh Hoa, cô nương lưu lạc trong dân gian kia mới chính là công chúa chân chính.
Lần thiết yến này, ta muốn tặng nàng ta một món quà lớn.
Không lâu sau, nha hoàn đến báo, nói là tam tiểu thư đã đến.
Tam muội là con vợ lẽ, cũng là người nhút nhát nhất trong số các tỷ muội, ta vẫn luôn có chút thương xót ả.
Ả như kiếp trước, cẩn thận tiến đến trước mặt ta:
"Tỷ tỷ, lần này công chúa mở tiệc, có thể dẫn muội đi cùng không?"
Kiếp trước, ta đã dẫn ả đi, cho nên mới để ả có cơ hội sau khi công chúa tiết lộ việc ta bị bắt cóc thì liền lớn tiếng tuyên truyền chuyện ta mất trinh tiết.
Lúc đó, ả hoảng hốt kêu lên:
"Không phải như vậy, tỷ tỷ không hề thất thân, tỷ tỷ không có trao thân cho bọn c*ướp, tỷ tỷ chỉ là y phục có chút rách nát, tỷ tỷ vẫn có thể làm Thái tử phi..."
Ả càng nói càng sốt ruột cứ như sắp khóc đến nơi, dáng vẻ luống cuống ấy, so với ta là người trong cuộc, còn sợ hãi hơn.
Nhưng trong mắt người khác, cách làm của ả chỉ là muốn che giấu, càng khiến người ngoài tin rằng chuyện này là thật.
Nếu thật sự không có gì, vì sao tiểu thư nhà họ Dương lại hốt hoảng đến vậy?
Họ đề nghị kiểm tra thân thể cho ta.
Thái tử ánh mắt u ám:
"Uyển Khanh, nếu nàng thật sự trong sạch, cô nhất định sẽ cưới nàng."
"Chỉ là nàng đã bị người ta bắt cóc, thanh danh đã bị hủy hoại, e rằng chỉ có thể làm một trắc phi."
Hoàng hậu nương nương ngồi trên cao, im lặng không nói, các vị tiểu thư khác thì có người cười nhạo, có người thương hại nhìn ta.
Ta bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tiểu thư khuê các bị người ta kiểm tra thân thể trước mặt mọi người, vốn dĩ là một sự sỉ nhục. Ta còn mặt mũi nào để gặp người khác, còn mặt mũi nào để làm Thái tử phi?
Ta vẫn còn đang mơ mơ màng màng chưa hiểu chuyện gì, tam muội đã khóc lóc kéo ta đi:
"Không kiểm tra, dựa vào đâu phải kiểm tra tỷ tỷ của ta?"
"Nữ nhi nhà họ Dương chúng ta, sẽ không chịu sự khuất nhục của các người..."
"Đã nói là tỷ tỷ không sao, vì sao các người cứ phải ép bức chúng ta?"
Trở về Dương gia, ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng, lúc này lời đồn nữ nhi nhà họ Dương thất thân trước khi thành hôn đã dần dần lan truyền.
Không tới hai ngày, chuyện này đã truyền khắp thiên hạ.
Hôn sự bị trì hoãn, ngay cả Hoàng thượng cũng đích thân hỏi đến chuyện này.
Phụ thân sau khi hạ triều liền sai người bắt ta lại.
Ông ấy vô cùng đau lòng: "Khanh nhi, không phải là phụ thân không bảo vệ con, hiện tại toàn thiên hạ đều biết nữ nhi nhà họ Dương chúng ta bị bọn cư..ớp bắ..t c..óc, đã mất đi trinh tiết, con hãy vì các muội muội của con, tự mình giải thoát đi."
"Chỉ có như vậy mới có thể chứng minh sự trong sạch của con, chứng minh khí tiết của nữ nhi nhà họ Dương."
Ta bị ném vào trong hồ nước, sống sờ sờ bị dìm chết.
Rất nhanh, tin tức đại tiểu thư nhà họ Dương gieo mình xuống sông tự chứng trong sạch đã truyền khắp thiên hạ.
Sau khi ta chec, có người bắt đầu tiếc nuối, đều đã lấy cái chec để chứng minh rồi, e là thật sự không có chuyện gì, đáng thương cho một mạng người.
Ngay cả vị công chúa đầu tiên nhắc đến chuyện này, cũng vì cái chec của ta mà bị người đời chỉ trích.
Để bù đắp nỗi đau mất con gái của Dương gia, Hoàng thượng hạ chỉ cho tam muội gả cho Thái tử làm trắc phi.
Vào lúc hồn phách tan biến, vị muội muội tốt của ta đang mặc y phục màu hồng đào, bước vào Đông cung.
"Tỷ tỷ, công chúa mở tiệc, có thể dẫn muội đi cùng không?"
Thấy ta không nói lời nào, ả cẩn thận quan sát sắc mặt ta, lại hỏi lần nữa.
Ta hoàn hồn, như thường lệ cong môi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.
"Đương nhiên là có thể."
Chỉ là lần này, e rằng không thể như ngươi mong muốn rồi.
4.
Tiệc thưởng hoa như kỳ mà chí, công chúa vừa nhìn thấy ta liền lộ vẻ vui mừng, thân thiết nắm lấy tay ta:
"Dương tỷ tỷ, tỷ đến rồi."
Ai ai cũng nói, Triều Dương công chúa là người gần gũi nhất.
Mỗi lần gặp người khác đều không hề tỏ vẻ kiêu kỳ, gặp ai hợp ý liền gọi một tiếng tỷ tỷ.
Thêm vào đó, công chúa tính tình ngây thơ, đơn thuần, hầu như tất cả các vị tiểu thư khuê các đều nguyện ý kết giao với nàng ta.
Mọi người hàn huyên được một lúc, cho đến khi Hoàng hậu dìu Thái tử xuất hiện.
Vị công chúa vẫn luôn cười khanh khách bỗng nhiên như không nhìn thấy họ, đột nhiên lo lắng nhìn về phía ta:
"Nghe nói Dương tỷ tỷ bị bọn c*ướp b*ắt có*c nên bị thương, hiện giờ đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc:
"Công chúa nghe được tin tức này từ đâu vậy? Người bị bọn cư*ớp b..ắt c..óc rõ ràng là tam muội mà?"
Ta quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tam muội và vẻ mặt không thể tin được của Triều Dương công chúa.
"Không phải như vậy."
Tam muội bất lực lắc đầu, chú ý tới ánh mắt khác thường của các vị tiểu thư khác đang nhìn mình, nàng ta hoảng loạn tột độ, đột nhiên nắm chặt lấy tay ta:
"Tỷ tỷ, không phải muội, tại sao tỷ lại muốn vu oan cho muội? Người bị bọn c..ướp bắt đi rõ ràng là tỷ mà."
Ả liều mạng lay động tay áo ta, khóc lóc thảm thiết:
"Tỷ tỷ, muội chỉ là một thứ nữ thấp hèn, nếu mất đi danh tiếng, muội sẽ sống không nổi mất. Tỷ không thể đổ chuyện này lên đầu muội được."
Ta nheo mắt, nhanh chóng hất tay ả ra, giọng nói mang theo tức giận:
"Ngươi thật là to gan! Thấy ngươi sau khi về phủ tâm tình không tốt, ta đặc biệt dẫn ngươi ra ngoài giải sầu, ngươi lại dám đổ chuyện này lên đầu trưởng tỷ, có phải ta ngày thường đối xử với ngươi quá tốt rồi không?"
Thấy ả ngây người, ta tiếp tục cười lạnh:
"Nếu ngươi còn tiếp tục giở trò, chi bằng gọi người trong phủ tới đây, hỏi xem rốt cuộc người bị b..ắt có..c là ai?"
Ta dám khẳng định, giữa vị hôn thê của Thái tử và một thứ nữ bình thường, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn ta.
Có lẽ ả cũng hiểu rõ Hầu phủ sẽ lựa chọn ai, dần dần buông thõng người, trở nên tuyệt vọng. Nhưng ngay lúc ngã xuống, trong mắt ả đột nhiên lóe sáng, như nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng chạy về phía công chúa, ánh mắt tràn đầy hy vọng:
"Công chúa, người phải biết chứ, người có thể chứng minh người bị bắ..t c..óc không phải muội, mà là tỷ tỷ, đúng không?"
"Công chúa có thể làm chứng cho muội, đúng không?"
Ả nhìn chằm chằm vào người trước mặt, như đang nhìn cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhìn kỹ lại, trong ánh mắt mơ hồ ẩn chứa vài phần thâm ý.
Triều Dương công chúa hiển nhiên cũng nhận ra điều đó, nàng ta suy nghĩ một chút, rồi quay đầu lại che miệng cười với ta, vẻ mặt ngây thơ:
"Dương tỷ tỷ thân phận tôn quý, người trong phủ đương nhiên sẽ bênh vực tỷ tỷ rồi."
Khóe môi ta khẽ nhếch lên:
"Ý của công chúa điện hạ là, nếu không phải nàng ta thì là ta sao?"
Chưa đợi nàng ta trả lời, ta cũng chớp chớp mắt nói đùa:
"Ta biết công chúa lương thiện, không thể nào thấy người khác khóc lóc mà không động lòng. Chỉ là chuyện như thế này, không thể nào giả mạo được. Chuyện này vốn dĩ trong nhà muốn giúp tam muội che giấu, nào ngờ công chúa lại có tai mắt nhanh nhạy như vậy, lại còn hỏi trước mặt mọi người, lại còn nhận nhầm người, thật không biết là kẻ nào có dụng tâm hiểm độc xúi giục công chúa đây?"
Sắc mặt nàng ta lúc xanh lúc trắng, một lúc lâu sau mới căm giận lên tiếng:
"Dương tam muội thật đáng ghét, vậy mà lại lợi dụng lòng thương người của bản cung, suýt chút nữa ta đã hiểu lầm Dương tỷ tỷ."
Tam muội rốt cuộc ngã quỵ xuống đất, không còn chút động tĩnh nào nữa.
Ta mỉm cười, định lên tiếng, lại bị một giọng nam đột ngột cắt ngang:
"Nghe đồn Dương đại tiểu thư danh bất hư truyền, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh xứng với thực."
Ta quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Thái tử.
Hoàng hậu nương nương bên cạnh hắn cũng lộ vẻ không vui.
Trong lòng ta hiểu rõ, lần này ta hành động quyết đoán, thậm chí còn làm tổn hại đến thể diện của công chúa, rốt cuộc đã khiến bọn họ không thoải mái.
Nhưng vậy thì sao chứ, dù cho ta có hiền lương thục đức đến đâu, cũng không lọt vào mắt bọn họ, chi bằng cứ sống tự tại một chút.