Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
08
Không đến hai ngày sau, kết quả nhận con gái của Hoàng hậu được công bố.
Ở buổi yến tiệc thưởng hoa, hầu như tất cả tiểu thư khuê các trong kinh thành đều có mặt, chuyện lớn như vậy cần phải có một lời giải thích rõ ràng.
Quỳnh Hoa được sắc phong làm Lãm Nguyệt công chúa, đồng thời tin tức lan truyền ra ngoài còn có việc Thái tử muốn từ hôn với Dương gia, xin cưới Triều Dương công chúa.
Cả kinh thành lập tức dậy sóng.
Nghe nói Thái tử quỳ gối trước điện Càn Khôn, không ăn không uống, lấy cái chết để uy hiếp, nhất quyết cầu xin Hoàng đế và Hoàng hậu tác thành.
Còn Triều Dương công chúa thì quỳ gối bên cạnh hắn, đau lòng rơi lệ không ngừng.
Dáng vẻ y như một đôi uyên ương chịu nhiều ấm ức.
Nghe nói Hoàng thượng tức giận đến mức không lên triều, còn Hoàng hậu thì lâm bệnh không dậy nổi.
Nghe được tin tức này, ta không khỏi nhếch mép cười.
Xem ra Thái tử điện hạ quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng với công chúa, Lương Vũ dù sao cũng đã làm công chúa bao nhiêu năm, tuy không có huyết thống nhưng cũng có tình thân, sao có thể chết được, chẳng qua chỉ là Thái tử quan tâm quá mức mà thôi.
Đương nhiên, cũng có khả năng hắn không phải là không biết, mà là đã nhận ra tình cảm của chính mình, muốn thuận theo bản tâm mà thôi.
Đối với Lương Vũ mà nói thì càng đơn giản hơn, một nàng công chúa giả mạo sao có thể sánh bằng địa vị Thái tử phi, chỉ là gả cho hắn rồi còn có thể làm Thái tử phi nữa hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của nàng ta.
Người cũng tức giận không kém chính là phụ thân ta.
Ông ấy đập tan mấy bộ ấm trà.
"Làm Thái tử bao nhiêu năm, vậy mà vẫn là kẻ hồ đồ!"
Dù tức giận, nhưng ông ấy vẫn nghĩ cách dàn xếp cho hắn, hơn nữa cũng không muốn hủy hôn sự của ta.
Ông ấy là người trung thành với Hoàng đế, cho dù hiện nay Hoàng thượng sủng ái Tam hoàng tử hơn, nhưng trong lòng ông ấy vẫn đặt cược vào Thái tử.
Đương nhiên, suy nghĩ này của ông ấy là dựa trên việc ta có thể trở thành Thái tử phi.
Ta im lặng không nói, cũng không sao cả, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ thay đổi chủ ý.
Nha hoàn đưa tới một bức thư, không có chữ ký, cũng không có nội dung.
Ta hiểu ý, ném bức thư vào ngọn lửa, trong làn khói lượn lờ, ta thản nhiên lên tiếng:
"Đến Xuân Phong Lâu."
Trong phòng riêng của Xuân Phong Lâu, Tam hoàng tử - Lương Dụ An đã chờ từ lâu.
Lúc ta bước vào, y đang nhàn nhã thưởng thức trà.
Nhìn thấy ta, y khẽ nhấc mí mắt:
"Thành ý của Dương đại tiểu thư, ta đã nhận được."
Ta ngồi xuống đối diện y.
"Không biết Điện hạ có hài lòng không?"
Y cười khẩy, nhún vai thờ ơ:
"Hài lòng thì có hài lòng, nhưng chỉ bằng chuyện bê bối tình ái này, vẫn chưa đủ để lật đổ Thái tử."
Điều này đúng là sự thật, ít nhất thì phụ thân ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ta rót cho mình một chén trà.
"Đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu."
Y gật đầu: "Không sai, một khi đã xé toạc một đường, sẽ có rất nhiều cơ hội để lợi dụng."
"Chỉ là không biết..." Y đột nhiên nhíu mày, thu lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm túc hỏi ta: "Dương đại tiểu thư tặng ta một món quà lớn như vậy, nàng muốn gì?"
Ta dừng lại một chút, cũng thu liễm vẻ mặt, nghiêm nghị nói:
"Nếu ta nói, ta muốn làm Hoàng hậu thì sao?"
Y sửng sốt, sau đó cười ha hả:
"Muốn làm Hoàng hậu thì cần gì phải rắc rối như vậy, trực tiếp gả cho Thái tử, đợi hắn ta đăng cơ là được rồi."
Ta đợi y cười xong mới tiếp tục:
"Ta muốn làm Hoàng hậu nhưng lại không muốn hắn ta làm Hoàng đế, Hoàng thượng hiện giờ chỉ còn hai vị hoàng tử trưởng thành, ngoài hắn ta ra chỉ còn lại huynh, ta không còn lựa chọn nào khác."
Y bĩu môi: "Hóa ra ta chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của nàng sao, thật là đau lòng."
"Nhưng ta là người như vậy đấy, tuy không có chí lớn gì, nhưng chuyện lấy vợ vẫn rất thận trọng, phải để ta suy nghĩ thật kỹ đã."
"Không sao."
Ta đứng dậy cáo từ:
"Điện hạ cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta còn nhiều thời gian."
Lúc ra ngoài, Thu Thủy hỏi ta:
"Tiểu thư, ngài ấy sẽ đồng ý sao?"
Ta nhìn dòng người tấp nập trên đường, gật đầu:
"Sẽ, y nhất định sẽ đồng ý."
Rất nhanh thôi, y sẽ điều tra ra, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, y sẽ phát hiện, hóa ra chúng ta đã có duyên nợ từ trước.
Ký ức về Tam hoàng tử ở kiếp trước đã rất mơ hồ, ấn tượng duy nhất còn sót lại chính là sau khi ta chết, y đã ngồi bên mộ ta suốt một đêm.
Sáng hôm sau, y mang đến một hộp cơm, có thịt, có rau, còn có cả điểm tâm.
Lúc đó ta không hiểu là vì sao.
Sau này ta mới biết được.
Nghe nói lúc Quý phi bị giáng chức, bà ấy đã từng đưa Tam hoàng tử lúc còn nhỏ đến chùa Quảng Nghiệp ở một thời gian.
Mà trong khoảng thời gian đó, ta lại tình cờ đến trang trại nhỏ ở gần chùa Quảng Nghiệp.
Trùng hợp hơn là, ta nghe thấy có người kêu đói từ phía bên kia bức tường chùa Quảng Nghiệp, vì vậy ta đã đưa cơm cho người đó qua lỗ chó.
Trong hộp cơm đó, có thịt, có rau, còn có cả điểm tâm.
Những ngày sau đó, ta đều mang thêm một phần cơm, tặng cho vị tiểu hòa thượng hay kêu đói kia.
Vốn dĩ chỉ là một chút lòng tốt lúc nhỏ, không ngờ lại tạo nên duyên phận.
Kiếp trước, có lẽ sau khi ta chết, y đã phát hiện ra người tặng cơm là ta, nên mới đau lòng đến trước mộ ta để tưởng nhớ.
Nhưng kiếp này, y nên trả nợ rồi.
09
Ba ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Hoàng thượng đã đồng ý thỉnh cầu của Thái tử.
Triều Dương công chúa bị phế bỏ phong hào, được ban hôn cho Thái tử, trở thành Thái tử phi.
Đồng thời, người được ban hôn còn có tam tiểu thư phủ ta, trở thành lương đệ của Thái tử.
Ngày thánh chỉ ban xuống, phụ thân ta vô cùng thất vọng.
Theo lời của người trong cung, hình như trong cung đã xảy ra chuyện không hay.
Vị công chúa bị cấm túc không hiểu sao lại ở cùng với Thái tử đang bất tỉnh trong tình trạng y phục xộc xệch, ngoài ra còn có một cô nương khác cũng trong tình trạng y phục không chỉnh tề, chính là Dương tam tiểu thư.
Có thể tưởng tượng được hiện trường hỗn loạn đến mức nào, mặc dù hoàng gia đã phong tỏa tin tức, nhưng vẫn có một vài thông tin lọt ra ngoài.
Ta lắc đầu ngao ngán, Lương Dụ An quả không hổ danh là vị hoàng tử ăn chơi trác táng, cách nghĩ ra cũng thật đơn giản thô bạo.
Tam muội cắn chặt môi, bất an nhìn xung quanh, như muốn giải thích gì đó, nhưng chẳng ai để ý đến ả.
Phụ thân ta lạnh nhạt liếc nhìn ả một cái, rồi lại quay đầu đi:
"Tự lo liệu cho tốt đi."
Có lẽ trong lòng ông ấy đã hiểu rõ, con đường phía trước của Thái tử e là khó khăn rồi.
Tam hoàng tử đã đồng ý yêu cầu của ta.
Y vội vã xông vào Xuân Phong Lâu, đánh giá ta từ trên xuống dưới, cười nói:
"Hóa ra là muội sao, tiểu nha đầu câm?"
Ngoài cửa chùa, vì bị thương ở cổ họng, ta rất ít khi nói chuyện.
Vị tiểu hòa thượng bên trong cũng luôn gọi ta là: Nha đầu câm.
Ta cũng giả vờ kinh ngạc:
"Hóa ra tiểu hòa thượng ở chùa Quảng Nghiệp, lại chính là Điện hạ."
Đã muốn báo đáp, cũng không thể quá mức thực dụng, làm hạ thấp giá trị của bản thân.
Vẫn nên để y tự mình phát hiện, sau đó vui mừng chủ động đề nghị thì hơn.
Y cười híp mắt tiến lại gần ta, gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt không chút tỳ vết.
"Chuyện ngôi vị Hoàng hậu, ta đồng ý với muội, tiểu nha đầu câm."
"Ân tình một bữa cơm, ta nguyện dùng cả đời để báo đáp muội."