"Công công, cầu xin người, muội muội ta còn nhỏ, nếu bị phân vào lãnh cung ta sợ nàng sẽ không thể sống sót, để ta đi thay nàng đi."
Lúc vừa mở mắt, đã thấy tỷ tỷ Xuân Chi đang đẩy ta ra sau lưng mà bảo vệ, vẻ mặt đầy sự van nài mà dập đầu trước lão thái giám.
Giọng nói run rẩy và ánh mắt đầy sự chân thành kia của nàng khiến người khác nhìn vào không khỏi cảm thông thương hại, ngay cả lão thái giám đã nhìn quen chuyện sống ch .t trong cung cũng đổi sắc mặt mà khen nàng một câu: "Ngươi đúng là một tỷ tỷ tốt!"
Ta cười giễu trong lòng, nếu kiếp trước không phải chính nàng gi .t ch .t ta, thì có lẽ ta cũng vẫn nghĩ nàng là một tỷ tỷ tốt.
Trước khi ch .t ta còn nhớ rất rõ, chính nàng là kẻ đã đ .âm một nhát rồi lại một nhát vào lồng ngực ta.
Lúc ấy nàng trông rất điên cuồng, còn hung ác mà chất vấn ta: "Tại sao chuyện tốt nào cũng bị ngươi giành hết vậy? Tại sao ngươi có thể mang cốt nhục của Thái tử, còn ta lại chỉ có thể đối thực với tên thái giám kia chứ?"
"Tất cả đều là lỗi của ngươi, tất cả đều là do ngươi hại ta, ta mới là người nên được ở bên thái tử, là ngươi cướp hết mọi thứ của ta, tất cả đều là lỗi của ngươi.”
Sự đau đớn thấu xương của từng vết dao kia khiến ta không thể nào quên, cũng chính lúc đó ta mới hiểu được nàng ta hận ta như thế nào.
Lúc này, lão thái giám nhìn Xuân Chi nói: "Nếu đã như vậy thì ngươi đến lãnh cung hầu hạ đi…”
Xuân Chi nghe vậy thì phấn khích đến run rẩy cả người, nàng ta cuống quýt dập đầu cảm tạ: "Cảm tạ công công, cảm tạ công công…”
Lúc này ta cũng chậm chạp ló đầu ra, tính mở miệng nói chuyện thì Xuân Chi đã nhạy bén nhận ra. Nàng quay đầu lại trừng mắt hung tợn nhìn ta, vẻ mặt lộ ra sự dữ tợn.
Nàng nhỏ giọng uy hiếp ta: "Câm miệng, nếu ngươi nói thêm một câu mà khiến ta không thể gả cho thái tử, ta sẽ gi .t ngươi!"
Nghe vậy, ta nhướng mày, thì ra tỷ tỷ của ta cũng đã trọng sinh.
02
Đời trước, ta và tỷ tỷ Xuân Chi vào cung làm nô tỳ. Lúc đó cũng như bây giờ, ta được sắp xếp vào hầu hạ trong lãnh cung, còn Xuân Chi thì được sắp xếp hầu hạ Hoàng Hậu trong cung Vị Ương.
Lãnh cung rất lạnh lẽo, các phi tần bên trong phần lớn đều đã phát điên. Nếu cung nữ nào mà được sắp xếp hầu hạ ở đây thì cũng đồng nghĩa với việc người đó bước nửa chân vào quỷ môn quan. Vì thế mà, tất cả mọi người ai cũng nghĩ ta sẽ bị những phi tần điên khùng trong đó hành hạ đến ch .t.
Còn Xuân Chi thì lại trở thành đối tượng được người người cung kính, dù sao cung Vị Ương của Hoàng Hậu cũng là một nơi tốt, nếu nàng ta có thể giành được sự sủng ái của Hoàng Hậu thì địa vị trong cung lại càng khác nữa.
Nhưng sự thật lại ngược lại, chưa đầy nửa ngày sau khi ta vào lãnh cung thì Thái tử đương nhiệm lại bị kết tội rồi phế truất, sau đó thì hắn bị đá tới lãnh cung.
Mà ta cũng theo lý được cử đến hầu hạ cho Thái tử Lý Ngao, người vừa bị phế truất này.
Sau khi hầu hạ Lý Ngao được ba tháng, hắn mượn say để rồi phát sinh quan hệ với ta, thế là sau đó ta đã mang trong mình cốt nhục của Lý Ngao.
Sau này với nỗ lực của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng cũng điều tra lại vụ của Lý Ngao, phát hiện ra hắn bị hãm hại. Thế là Lý Ngao được thả ra khỏi lãnh cung, không nhưng thế mà còn được khôi phục lại vị trí Thái tử như trước.
Cùng lúc đó, ta cũng được Lý Ngao đưa ra khỏi lãnh cung, lúc đó bụng ta cũng lớn rồi. Người người ai cũng nói ta có phúc, có thể nằm gai nếm mật với Thái tử, còn mang trong mình cốt nhục của người, nhìn thôi cũng biết tương lai của ta sẽ xán lạn cỡ nào.
Nhưng những người đó lại không biết, đây là đứa bé thứ hai của ta, còn đứa đầu lòng thì đã bị Lý Ngao đạp ch .t lâu rồi.
Về phần Xuân Chi thì nàng ta lại bị Hoàng Hậu tặng cho tên thái giám thân cận bên cạnh Hoàng Thượng. Đối thực với ông ta, sống rất không vui.
Hiện tại kiếp này Lý Ngao vẫn chưa bị phế truất, Xuân Chi lại bảo vệ ta một cách khác thường. Nàng ta quyết tâm phải đến hầu hạ trong lãnh cung, miệng còn lẩm bẩm đòi gả cho Thái tử. Dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết, nàng ta đã trọng sinh, còn biết rất rõ rằng Lý Ngao sắp bị phế truất.
Dưới ánh mắt uy hiếp của Xuân Chi, ta đành ngậm miệng lại, nếu nàng ta đã muốn gả cho Lý Ngao đến vậy ta cũng sẽ không ngăn cản, dù sao nàng ta và tên cầm thú Lý Ngao kia cũng khá xứng đôi.
Sau khi quyết định hướng đi của Xuân Chi, lão thái giám nhìn ta: "Bây giờ còn cung Vị Ương của Hoàng Hậu và cung Cảnh Dương của Lương phi nương nương, ngươi có thể chọn một cái.”
Nghe vậy, Xuân Chi lấy cùi chỏ đụng đụng vào ta, giọng điệu nghe rất đáng tin: "Chọn cung Vị Ương …”
Nghe vậy thì lão thái giám bật cười, tốt tính mà nhắc nhở ta: "Nha đầu, ngươi nên nghe lời của tỷ tỷ mình đi, nàng thật sự là muốn tốt cho ngươi đấy. Hoàng hậu là người lương thiện, Cung Vị Ương cũng là một nơi rất tốt, còn về phần Cung Cảnh Dương của Lương phi nương nương thì…”
Lão thái giám nói được nửa chừng thì im bặt, nhưng mọi người, bao gồm luôn cả những cung nữ mới vào cung như ta cũng đều đã nghe nói về vị Lương phi nương nương ở Cung Cảnh Dương đó tính tình rất không tốt, thường xuyên đánh mắng nô tỳ, đến Cung Cảnh Dương thì cũng chẳng khác đến lãnh cung là bao.
Ta cười mỉa trong lòng, Xuân Chi sao lại hảo tâm như thế, nàng ta rõ ràng là muốn hại ta.
Đời trước nàng ta cũng chọn Cung Vị Ương vì cũng nghĩ rằng đó là một nơi tốt, nhưng Hoàng Hậu nương nương lại là một kẻ khẩu phật tâm xà. Để cứu Thái tử mà bà ta đã lôi kéo người ở khắp mọi nơi, các cung nữ bên cạnh có tí nhan sắc đều bị bà ta tặng cho thái giám đối thực, hoàn toàn không để ý đến sống ch .t của những người này.
Bây giờ Xuân Chi muốn ta chọn Cung Vị Ương , hiển nhiên là nàng ta cũng muốn nhìn thấy ta bị tên thái giám đó đối thực tra tấn.
Hầu hết những thái giám trong cung này đều rất biến thái, đối thực với bọn hắn thì cũng không khác nào đi ch .t, có khi đi ch .t còn tốt hơn, ít nhất bản thân sẽ ngay lập tức được giải thoát, còn đối thực thì chính là sự tra tấn vĩnh viễn.
Chỉ là bây giờ không có ai khác biết về những chuyện này, cho nên lão thái giám cũng tự nhiên cho rằng Xuân Chi tốt bụng, cũng nói ta nên chọn Cung Vị Ương .
Tuy nhiên, sự lựa chọn của ta lại vượt qua mọi dự kiến của hai người kia: "Công công, nô tỳ chọn Cung Cảnh Dương.”
03
Xuân Chi tỏ ra không vui với việc ta chọn Cung Cảnh Dương, nhưng nghĩ đến tâm trạng buồn vui thất thường của Lương phi nương nương thì nàng ta cũng không nói gì nữa.
Nàng ta khinh bỉ mà cảnh cáo ta: "Về sau ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa, ngươi giàu sang thì ta cũng không được nhờ, còn ta mà sang giàu thì một chén canh cũng không phân cho ngươi."
Nàng ta nói như thế rõ ràng là muốn cắt đứt quan hệ với ta, sợ mai mốt ta sẽ đến hưởng ké tí lộc chứ gì.
Nói xong nàng ta không thèm để ý đến ta nữa, trông rất hứng thú mà đi theo lão thái giám đến lãnh cung.
Ta cười khẩy nhìn bóng lưng Xuân Chi, món nợ m .áu kiếp trước ta sẽ bắt nàng và Lý Ngao trả hết.
Nhưng bây giờ thì ta còn có việc cấp bách hơn là việc trả thù này.
Ta vội vàng thu gom hành lý đi theo tiểu thái giám phủ nội vụ đến Cung Cảnh Dương.
Ta đang vội cho nên đi rất nhanh, cũng không cần tiểu thái giám kia dẫn đường chút nào, vì dù sao thì kiếp trước ta cũng không biết mình đã đi trên con đường tới Cung Cảnh Dương bao nhiêu lần rồi.
Kiếp trước lúc ta bị Lý Ngao tra tấn thì không ai trong hậu cung dám đứng ra làm chủ cho ta, chỉ Lương phi nương nương là người tốt bụng, bảo vệ ta rất nhiều lần. Bây giờ trọng sinh trở về, ta nhất định sẽ không để Lương phi và nhị hoàng tử Lý Liệt bỏ mạng lần nữa.
Vừa đi đến cửa Cung Cảnh Dương ta đã nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ bên trong. Ta sửng sốt, lo lắng mình đến muộn nên trực tiếp xông vào mặc kệ tiểu thái giám dẫn đường kia.
04
Vừa bước vào trong ta đã thấy Cung Cảnh Dương bây giờ rất hỗn loạn, mơ hồ còn nghe thấy giọng nói mang chút tức giận của Lương phi ở bên trong: "Thái y đâu? Sao giờ còn chưa đến nữa?”
Nghe được câu này thì ta thầm thở phào nhẹ nhõm, thái y vẫn chưa đến, mọi chuyện vẫn còn cứu được.
Thừa dịp không ai chú ý, ta lặng lẽ đi tới cửa, dò xét nhìn vào bên trong.
Trong phòng, vài cung nữ và thái giám đang co rúm đứng sang một bên, Lương phi thì đau lòng mà nhìn cơ thể đầy m .áu của Lý Liệt trên giường. Bà ấy lo lắng đến độ muốn bật khóc, nhưng sợ Lý Liệt nhận ra nên vội vàng lau nước mắt đi.
Tầm mắt ta rơi vào nam nhân đang nằm trên giường, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy Lý Liệt, người được mệnh danh là "Chiến thần què quặt" trong truyền thuyết kia.
Lúc này đầu Lý Liệt đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Rõ ràng hắn là người bị đau, nhưng vẫn cố nhịn để an ủi Lương phi bên cạnh không cần lo lắng.
Một người lương thiện như vậy nhưng đời trước lại ch .t thảm thương như thế…
Đời trước hắn đã ch .t trận ở biên cương, là người đã dùng tiểu đội hai ngàn quân bảo vệ lấy con dân ở biên giới Đại Lương trước ba vạn đại quân trong nửa tháng.
Nhưng đợi khi người dân lui được đến nơi an toàn thì hắn lại bị kẻ địch chặt đầu, còn treo lên thành thị uy. Chính lúc ấy là lần đầu tiên ta gặp mặt hắn.
Hắn có tuổi trẻ tươi đẹp, thân là long tử phượng tôn, thế nhưng lại xung phong đi đầu. So với tên Thái tử Lý Ngao kia thì tốt hơn gấp ngàn vạn lần, chẳng trách sao Lý Ngao lại ghen ghét Lý Liệt như vậy, không màng đến chuyện bị phế truất mà tính kế bẻ gãy chân Lý Liệt.
Ta vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà đầu của hắn được mang về. Hôm ấy kinh thành đổ mưa cả ngày, như thể ông trời cũng đang khóc thương cho cái ch .t của chàng thiếu niên này.
Cũng chính vào ngày đó, Lương phi nương nương ngông cuồng kia đã tự gieo mình xuống tường thành đi theo đứa con trai khiến bà tự hào cả đời.
05
Các loại ân oán đời trước đều bắt đầu từ hôm nay.
Hôm nay, hai huynh đệ Lý Ngao và Lý Liệt đi săn, không biết hai người đã xảy ra cự cãi gì mà sau đó Lý Ngao đã cưỡi ngựa điên cuồng quật ngã Lý Liệt, cuối cùng còn dùng móng ngựa tàn nhẫn dẫm lên chân Lý Liệt.
Vì chuyện này mà hoàng thượng đã phế truất vị trí Thái tử của Lý Ngao, sau đó còn nhốt hắn vào lãnh cung. Mặc dù Lý Liệt không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ đó chân hắn đã tàn phế, cũng mất luôn tư cách tranh giành ngôi vị.
Cuối cùng hắn đi ra biên cảnh, quyết tâm bảo vệ người dân Đại Lương, từ đó mà danh hào “Chiến Thần Què Quặt” ra đời, thậm chí hắn còn ch .t trận vì người dân Đại Lương, thật sự là một người trung can nghĩa đảm.
Mà kẻ gây họa là Lý Ngao, sau đó lại được thả ra khỏi lãnh cung vì Hoàng hậu tìm thấy bằng chứng cho thấy có người hãm hại thái tử, kẻ đó đã hạ thuốc khiến con ngựa kia trở nên điên cuồng, kết luận lại thì Lý Ngao bị oan.
Lý Ngao cũng tranh thủ lấy chút sự thương xót của hoàng thượng bằng cách quỳ gối khóc lóc thảm thiết nói rằng mình cũng rất thẹn với Lý Liệt.
Nhưng ta còn nhớ rất rõ cái ngày Lý Ngao bị đưa vào lãnh cung. Đêm đó là ta trực đêm, chính tai nghe thấy Lý Ngao chửi bới Lý Liệt bằng những lời lẽ cay độc nhất, thậm chí hắn ta còn bực tức vì móng ngựa kia sao không dẫm ch .t Lý Liệt luôn đi.
Vì vậy mà kiếp này ta phải cứu đôi chân của Lý Liệt, không chỉ vì chọc tức Lý Ngao mà còn vì ta cảm giác chỉ có hắn mới có thể ngăn cản Lý Ngao.
Giữa lúc đang miên man suy nghĩ thì thái y cũng đã đến rồi, sau khi cẩn thận kiểm tra vết thương của Lý Liệt, ông ta lập tức kê đơn thuốc, sau đó mang theo nô tỳ đi đến Thái y viện bốc thuốc.
Thuốc mỡ nhanh chóng được mang tới, người bôi thuốc chính là hầu cận thân tín của Lương phi nương nương, Lưu ma ma.
Ta nhân cơ hội chuồn đến bên cạnh Lưu ma ma, cầm bình sứ lấy thuốc mỡ ra đưa cho bà ấy.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lý Liệt đang nằm trên giường, không ai để ý đến việc ta lặng lẽ bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương trên ngón tay cái.
Vết thương này là do lúc nãy trên đường đi ta dùng trâm cài đ .âm vào.
Thấy Lưu ma ma chuẩn bị bôi thuốc mỡ lên chân Lý Liệt, ta vội kêu lên: "Đau quá!"
Giọng nói của ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, bởi vì ta đang cầm thuốc mỡ nên mọi người nhanh chóng nhận ra ngón tay cái của ta đang bị sưng đỏ khi chạm vào thuốc mỡ.
Chỉ trong nháy mắt, Lương phi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, bàn tay đang cầm thuốc mỡ của Lưu mama cũng run theo. Bà ấy theo bản năng ném thuốc mỡ kia ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, vì bà ấy biết thuốc mỡ này có độc.
Lương phi chỉ thẳng vào ta và tức giận nói:
"Người đâu, bắt giữ cung nữ này lại, sau đó đến Thái y viện bắt luôn tên thái y hồi nãy cho ta!”
"Cho dù hôm nay bổn cung có ch .t thì ta cũng sẽ dẫn bọn họ đi hỏi Hoàng Thượng, chẳng lẽ trong hậu cung này không có chỗ cho hai mẹ con chúng ta sao!"
C2
Ta quỳ thẳng xuống.
Hai thái giám bên cạnh nghe lệnh thì đè ta xuống.
06
"Khoan đã!"
Ngay thời khắc nguy cấp, Lý Liệt lên tiếng.
"Mẫu phi, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, chuyện phụ hoàng nhốt Lý Ngao vào lãnh cung được xem như hình phạt, nhưng thực ra đó là bảo vệ. Ông ấy đang lo lắng ngoại tổ phụ sẽ vì ta mà động thủ với Lý Ngao, nếu bây giờ chúng ta tiếp tục làm lớn chuyện, nói không chừng sẽ khiến phụ hoàng thấy phản cảm.”
"Việc trước tiên bây giờ là mời thái y đến xem xét vết thương của ta, còn chuyện thuốc mỡ này…”
Lý Liệt nói xong thì nhìn sang Lưu ma ma vẫn đang sợ hãi ở bên cạnh: "Phiền Lưu ma ma đi tìm Tôn thái y, không cần nói rõ hết, chỉ cần nói Lương phi vì thương thế của ta mà đau buồn đến độ thắt tim, mời Tôn thái y đến xem thử…”
Ta cúi đầu, trong lòng gật đầu không ngừng, Lý Liệt thật sự rất chu đáo.
Đời trước, khi dùng thuốc này xong thì Lý Liệt trực tiếp rơi vào hôn mê, sau đó Lương phi vào triều làm ầm ĩ, chuyện này ầm ĩ đến cả hậu cung đều biết, ngay cả ta ở trong lãnh cung còn nghe được.
Chuyện này thế mà làm cho hoàng thượng cảm thấy Lương phi hung hãn, ông ấy không những không nể mặt bà mà cuối cùng còn khiển trách Lương phi. Lương Phi vốn là người bị hại, thế mà hoàng thượng lại quay sang chán ghét bà.
Lưu ma ma cũng là người sống trong cung lâu năm, nhanh chóng ổn định tâm trạng, bà ấy tự biết rõ nặng nhẹ cho nên nghe xong lời này thì lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này Lý Liệt lại đột nhiên nhìn về phía ta: "Ngươi cũng đứng lên đi, ngươi là cung nữ mới do nội vụ phủ điều tới phải không?"
Nghe vậy, ta đáp: “Hồi bẩm nhị hoàng tử, nô tỳ là Hạ Thiền, là người được nội vụ phủ điều đến hầu hạ cho Lương phi nương nương…”
Ta cúi đầu xuống, cơ thể run nhè nhẹ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, trông dáng vẻ giống như đang bị dọa sợ.
Lương phi tức giận nói: "Lá gan nhỏ như vậy mà cũng điều đến đây, nội vụ phủ đúng là càng ngày càng làm việc qua loa, nhưng ta nể tình ngươi đánh bậy đánh bạ cứu được Liệt nhi cho nên sau này thì ngươi hầu hạ ở nội viện đi."
Lý Liệt mở miệng ngắt lời Lương phi: "Mẫu phi, để nàng tới ngoại viện cho Lưu ma ma trông nom đi."
Lương phi nghe vậy thì khẽ cau mày, sau đó gật đầu: "Vậy làm theo ý của con đi."
Ta thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp dập đầu cảm tạ.
Nếu ở nội viện hầu hạ cho Lương phi thì dĩ nhiên là có thể diện, có mặt tốt. Nhưng mà một cung nữ mới tới, tài đức thì chưa biết, thế mà lại được hầu hạ ở nội viện?
Chuyện này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Hoàng Hậu, nói không chừng còn dẫn đến tai họa cho ta. Nhưng nếu để ta ở ngoại viện cho Lưu ma ma trông nom thì nó lại là chuyện khác, nói không phải khen chứ Lý Liệt thật sự là một người rất chu đáo.
07
Tôn thái y rất nhanh đã đến, ta cũng được Lưu ma ma đưa ra ngoại viện để sắp xếp chỗ ở.
Tôn thái y vào được nửa canh giờ thì rời đi, lại thêm nửa canh giờ nữa thì nội việc truyền tin đến nói vết thương của Lý Liệt đã xấu đi, hắn còn rơi vào hôn mê.
Lương phi không chịu nổi cú sốc, lăn ra ngất xỉu, thế là Tôn thái y lại phải chạy lại đây.
Vì chuyện này mà Cung Cảnh Dương loạn hết cả lên, nhưng Lưu ma ma về mấy khoản này thì sắp xếp khá tốt.
Ta là một cung nữ mới đến cho nên trốn tịt trong phòng không ra ngoài xem trò vui, ta cũng biết rõ đây là màn tương kế tựu kế mà Lý Liệt và Lương phi diễn cho Hoàng hậu và Lý Ngao xem, để hai người kia thả lỏng cảnh giác vì nghĩ rằng kế hoạch của bản thân đã thành công.
Ta cũng nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm, cứu được đôi chân của Lý Liệt cũng đồng nghĩa với việc cứu được cả Lý Liệt và Lương phi. Đồng thời, chuyện kế vị đời này của Lý Ngao cũng không dễ dàng như vậy.
Lúc này ta mới có thời gian lên kế hoạch đối phó với Lý Ngao và vị tỷ tỷ Xuân Chi tốt bụng của mình.
Ta còn nhớ rõ đời trước, mặc dù Lý Ngao bị phế truất rồi đày vào lãnh cung nhưng thật ra hắn cũng chỉ chịu khổ có ba ngày.
Sau đó, Hoàng thượng lại rất cảm động vì Hoàng Hậu dùng m .áu chép kinh cầu phúc cho Lý Liệt ba ngày ba đêm để chuộc tội cho Thái tử. Tiếp nữa là trong cung lại truyền ra tin tức Thái tử vì không chịu nổi lãnh cung mà phát bệnh.
Chuyện này làm cho hoàng thượng sinh lòng không nỡ, thế là ông ấy nhanh chóng lệnh cho nội vụ phủ gửi một ít đồ tốt đến lãnh cung, đồng thời cũng phái vài người đến hầu hạ Lý Ngao.
Lúc đó ta đang ở lãnh cung, đương nhiên cũng biết rõ ngọn nguồn sự việc. Lý Ngao không phải giả bệnh, mà thật ra là nửa đêm đi xối nước lạnh, cố tình khiến mình bị bệnh để diễn khổ nhục kế.
Cũng vì như vậy mà Lý Ngao vốn đang chịu khổ trong lãnh cung thì lại được hầu hạ ăn sung mặc sướng, lúc ra khỏi lãnh cung còn mập ra một ít.
Ta cười mỉa giễu cợt trong lòng, nếu ta đây đã trọng sinh, thì chắc chắn sẽ không để hắn ta tiếp tục sống tốt như vậy nữa. Hắn ta chắc chắn sẽ phải trả giá đắt cho đôi chân tàn phế của Lý Liệt, bây giờ hắn đã vào lãnh cung rồi, cũng phải lột một lớp da của hắn.
08
Ta chậm rãi chờ đợi, đúng như đời trước, ngay ngày thứ ba Lý Ngao bị giam vào lãnh cung thì một tin tức được truyền đi khắp cung.
Nội dung đại loại là Hoàng hậu tâm địa lương thiện, dùng m .áu của mình sao chép kinh văn ba ngày ba đêm để cầu nguyện cho nhị hoàng tử Lý Liệt.
Lúc Lương phi nghe được tin này thì tức giận đến mức mắng to Hoàng Hậu giả nhân giả nghĩa., thật sự khiến người ta buồn nôn.
Mà ta cũng bắt đầu hành động, bởi vì dựa theo đời trước thì ngay sau ngày Hoàng Hậu dâng kinh văn thì trong lãnh cung lại truyền ra tin đồn Lý Ngao bị bệnh nặng, cho nên tối nay trong lãnh cung sẽ có trò hay.
Ta tìm tới Lưu ma ma, nói thẳng:
"Ma ma, tỷ tỷ Xuân Chi của ta đang hầu hạ trong lãnh cung, ta có chút lo lắng cho nàng, không biết có thể đi nhìn nàng một chút không?"
Mấy ngày qua, ta cũng đã thân quen hơn với Lưu ma ma, lúc nói chuyện cũng bớt đi phần kiêng dè. Còn Lưu ma ma thì vì chuyện lần trước ta chó ngáp phải ruồi cứu được Lý Liệt mà cũng đối xử với ta rất tốt.
Lưu ma ma nghe ta nói vậy thì khẽ gật đầu.
"Đi đi, nhớ mang theo chút bánh ngọt đấy, lãnh cung là nơi kham khổ, thiếu thức ăn nước uống, tỷ tỷ ngươi lại là cung nữ, chắc cũng sẽ chẳng được thứ gì ngon, có lẽ mỗi ngày trôi qua đều rất không vui.”
Ta gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng lại cười nhạo, là do nàng ta tự chuốc lấy thôi.
"Ma ma, ta nghĩ buổi tối mình sẽ sang đó, đi ban ngày nhiều người ta sợ mình sẽ gây phiền toái cho nương nương, nhưng lãnh cung vào ban đêm lại chẳng có ai, ma ma có thể đi cùng ta không? Ta hơi sợ…”
Ta nhìn Lưu ma ma nói.
Đây chính xác là mục đích của ta, để cho Lưu ma ma tận mắt nhìn thấy Lý Ngao dùng khổ nhục kế như thế nào, sau đó nói cho Lương phi và Lý Liệt biết, dù sao ta cũng không muốn làm quá lộ liễu.
Lưu ma ma nghe ta nói thế thì gật đầu liên tục: "Ngươi hiểu chuyện đấy, thế mà suy xét dùm cho nương nương, tối nay ta cũng không có việc gì, thôi thì sẽ đi cùng ngươi."
Ta rối rít cảm tạ bà ấy.
Đợi đến giờ Tuất, ta cầm hộp đựng thức ăn và cây đèn lồng đi theo Lưu ma ma đến lãnh cung.
Lưu ma ma mang theo lệnh bài của Lương phi nương nương, cho nên chúng ta tiến vào lãnh cung mà không bị chút cản trở nào.
Mấy chỗ khác trong cung ta có thể không biết, nhưng cái lãnh cung này thì ta rất quen thuộc.
Lưu ma ma dường như chưa từng đến lãnh cung, bà ấy tưởng ta đã hẹn gặp Xuân Chi ở đâu đó nên cứ ngoan ngoãn đi theo ta. Dưới sự hướng dẫn tận tình của ta, rất nhanh Lưu ma ma đã đến nơi mà Lý Ngao đang bị giam giữ.
Cổng chính chắc hẳn đã có thị vệ canh gác nên chúng ta không thể vào được, nhưng may là nơi đây ở viện nào thì cũng đều có ô cửa sổ trống, từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy hết bên trong.
Ta giả vờ tò mò đi đến một cái ô cửa sổ trống nhìn vào bên trong, ngay lúc Lưu ma ma chuẩn bị quát một tiếng thì ta nhẹ nhàng "Hả" một tiếng.
"Trong lãnh cung cũng có nam nhân sao? Mấy ngày cuối thu trời rất lạnh, thế mà hắn dám dội nước lạnh lên người?"