1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Mất trí nhớ quên mất tiêu “chồng iu”
[Zhihu] Mất trí nhớ quên mất tiêu “chồng iu”

[Zhihu] Mất trí nhớ quên mất tiêu “chồng iu”

10 10 1
Thể loại : Ngôn Tình
Tác Giả :
Số Chương : 0
Trạng Thái : Hoàn
Cập Nhật : 09:27 26/02/2024
Chương Mới :
Lượt xem : 2,912
Giới Thiệu Truyện:
1.



Tôi bị ngã cầu thang, ký ức dừng lại ở hai năm trước.



“Con lấy chồng rồi á?” Tôi sửng sốt nhìn mẹ.



“Đúng vậy.” Mẹ tôi gật gật đầu, đưa quả táo đã gọt vỏ vào tay tôi, “Tiểu Phó rất si tình, lúc trước nó theo đuổi con mãi con mới đồng ý gả cho nó.”



Mẹ tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, bạn thân nhất của tôi, Hà Tình, đã vội nhảy lên giường: “Không chỉ thế đâu, ông ấy thực sự là simp mày như chóa luôn á.”



Sau đó, tôi nghe được rất nhiều điều về chồng mình từ lời miêu tả của Hà Tình.



Lúc đó tôi mới vỡ ra mình đã lấy được một người chồng simp chúa, yêu mình chếc đi sống lại.



Anh ấy vì tôi mà khóc, vì tôi mà tri.ệ.t sản, thậm chí còn chạy bộ đuổi theo xe tôi suốt bốn năm cây số.



Hà Tình nói: “Chồng mày yêu mày như vậy mà mày thì đối xử với ông ấy lạnh lùng, mày cũng thật không biết tốt xấu.”



Nghe lời bạn thân nói, tôi hơi hoang mang: “Thế tao không thích người ta mà sao lại đồng ý kết hôn?”



“Hai người là hôn nhân làm ăn thôi.” Sau đó Hà Tình bổ sung thêm một câu: “Chồng mày vừa đẹp trai vừa có tiền, trừ bỏ việc yêu đương hơi não tàn ra thì không có khuyết điểm gì cả.”



Nói vậy cũng có chút hợp lý.



Có lẽ là vì liên hôn nên trong lòng tôi mới ghét bỏ.



Hà Tình tiếp tục khuyên tôi: “Chồng mày đang đi công tác, nghe tin mày nằm viện vội vàng lên máy bay quay về, chồng mày thật sự khá tốt đấy, đừng ghét bỏ người ta nữa.”



Cô ấy vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.



Một người đàn ông tiến vào.



Anh ấy mặc bộ vest đen được cắt may khéo léo, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng cấm d.ục.



Tôi nhìn anh ấy, có chút thất thần.



Bởi vì nhan sắc người đàn ông này quả thực đúng gu tôi thích.



Hà Tình hích hích tay tôi, thì thầm: “Chồng mày đấy!”



Tôi lấy lại tinh thần, ngượng ngùng gọi một tiếng: “Chồng ơi.”



Người đàn ông dừng chân, khóe mắt giật giật, một lúc lâu sau, anh ấy mới khó khăn mở miệng.



“Em thế nào rồi, khỏe hơn chưa?”



Hà Tình ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: “Có lẽ bình thường mày không gọi chồng mày tình cảm thế, ông ấy có chút thụ sủng nhược kinh.”



A? Cưới hai năm rồi mà tiếng “Chồng” cũng chưa gọi sao?



Chẳng lẽ tôi là bậc thầy PUA (*)?



Bỗng nhiên tôi lại thấy anh ấy có chút đáng thương.



“Bác sĩ nói người ngợm em không sao, chỉ có…” Tôi chỉ chỉ vào đầu, “Trí nhớ của em có vấn đề, hình như em không nhớ anh.”



Anh ấy ngồi xuống ghế sô pha cạnh giường bệnh, hơi ngả người ra sau, mệt mỏi xoa xoa thái dương.



“Người không sao là tốt rồi.”



Tôi đột nhiên cảm thấy anh ấy có chút lạnh lùng, không giống những gì Hà Tình kể.



Tôi nhìn anh ấy, hỏi: “Chồng ơi, em có thể hỏi anh tên là gì không?”



Anh ấy ngồi thẳng dậy, đôi mắt thâm trầm nhìn tôi chằm chằm: “Phó Thành.”



“Phó Thành…” Tôi gọi tên anh, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, hỏi tiếp: “Mắt anh đỏ quá, anh khóc đấy à?”



Phó Thành ngạc nhiên.



“Có phải vì em phải nằm viện không?"



“......”



Sau đó tôi bị Phó Thành bế sang phòng khám.



“Bác sĩ, kiểm tra lại não cô ấy đi.”



—--------------------------



(*) PUA: Viết tắt của cụm từ Pick-Up Artist. Nghĩa gốc là “nghệ sĩ bắt chuyện”. Nghĩa chuyển là thông qua kỹ xảo ngôn ngữ, công kích tâm lý, gây áp lực đến người khác, đả kích tự tin của người đó, khiến người đó không ngừng hoài nghi, phủ định bản thân. (Tham khảo từ Nhà của YAP)









2.



Tôi được kiểm tra lại một lượt, không có vấn đề gì ngoại trừ việc mất trí nhớ.



Bác sĩ cũng làm thủ tục xuất viện cho tôi.



Tôi ngồi ở ghế sau xe, liếc nhìn Phó Thành đang ngồi cách xa tôi.



“Chồng ơi.” Tôi gọi anh.



Người anh ấy cứng đờ, quay sang nhìn tôi: “Em cứ gọi anh là Phó Thành thôi.”



Giọng anh ấy lạnh lùng, xa cách.



Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, dựa theo những gì mà Hà Tình miêu tả về chồng tôi, không phải bây giờ anh ấy nên nhìn băng trắng quấn quanh đầu tôi mà bật khóc nức nở sao?



“Vừa rồi lúc làm thủ tục xuất viện, bác sĩ nói gì với anh vậy?”



Anh ấy cười: “Bác sĩ nói, giờ em nói gì cũng không phải do em có bệnh, người có bệnh là anh.”



Tôi chống cằm nhìn anh ấy, nói thầm: “Cũng đúng, ta nói… sao người đẹp trai thế này lại là loại yêu đương não tàn vậy.”



Răng Phó Thành nghiến vào nhau kèn kẹt, hít một hơi thật sâu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “A đúng đúng đúng, em nói gì cũng đúng.”



Tôi mở di động ra, muốn xem lại lịch sử trò chuyện giữa mình với Phó Thành, biết đâu có thể nhớ ra gì đó. Nhưng tôi phát hiện danh sách bạn bè của tôi… không có chồng mình.



“Sao em lại không có WeChat của anh nhỉ?” Tôi nói thầm.



Phó Thành nhướng mày: “Có lẽ là vì… Ngày nào anh cũng nhắn tin linh tinh làm phiền em, nên em chặn anh?”



Hóa ra là thế.



Anh ấy hếch cằm nhìn tôi, gió thổi tung tóc, mặt mày lộ ra hơi thở nguy hiểm.



Nháy mắt liền có cảm giác BKing (*).



Tôi ngày càng khẳng định.



Anh ấy chắc chắn biết tôi dễ bị thu hút bởi kiểu đàn ông thế này nên đang cố tình làm vậy.



Vừa đẹp trai lại diễn giỏi, không phối hợp chút cũng thật đáng tiếc.



Tôi đưa mã QR trên điện thoại mình qua: “Vậy thêm bạn lại lần nữa nha?”



Phó Thành lấy điện thoại ra quét mã QR của tôi.



“Bíp” một tiếng, đã thêm bạn thành công.



Tôi nhắc nhở: “Anh nhớ gửi tin nhắn cho em ít ít thôi, em sẽ cố gắng không chặn anh.”



Phó Thành cười lạnh: “Vậy anh xin cám ơn.”



“Không cần khách khí.”



Phó Thành giống như bị nghẹn.



“Dù sao chuyện trước kia em cũng không nhớ gì kết, chúng ta cưới cũng lâu vậy rồi, em sẽ thử đối xử tốt với anh.”



“Thật ra cũng không cần.”



“Sao lại không cần?”



Chẳng lẽ chồng tôi lại có khuynh hướng chịu ngược?



“Anh quen rồi.” Phó Thành dừng một chút, thấp giọng nói: “Thôi quên đi, em muốn làm gì thì làm.”



Tôi ngáp một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ.



Tôi nhích lại gần Phó Thành, tựa đầu lên vai anh.



Thân thể Phó Thành cứng đờ, sau đó anh ấy ho khan.



“Thật ra chúng ta cũng không gần gũi nhau lắm.”



Tôi đưa tay lên sờ sờ đầu anh: “Được rồi, anh im lặng đi, để em ngủ.”



Phó Thành hình như bị chọc giận, cười nói: “Em đang sờ lông chó đấy à?”



(*) BKing: Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người vô cùng hay làm màu. Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa. (Tham khảo từ Nhà của YAP)







3.



Cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.



Đáng lẽ tôi phải được Phó Thành bế về tận giường rồi chứ.



Chẳng phải mối quan hệ giữa hai vợ chồng rất tốt sao?



Phó Thành mở cửa xe, dựa vào khung cửa nhìn tôi: “Tỉnh rồi à?”



Tôi ngồi thẳng dậy, dụi mắt nói: “Ừm.”



Anh tiến đến gần, rũ mắt nhìn tôi: “Anh biết giờ em đã quên nhiều chuyện, nhưng em là vợ của anh nên vẫn cần thực hiện nghĩa vụ làm vợ.”



Vợ? Thực hiện nghĩa vụ?



Tôi hiểu rồi.



Tôi thuận thế nằm xuống, mở hai tay ra.



“Vậy anh đến đây đi.”



Phó Thành không tiến tới mà đứng ngây ngốc tại chỗ.



Tôi ngồi dậy nhìn anh ấy.



“Chúng ta cưới đã hai năm rồi, chẳng lẽ còn chưa…”



“Chưa.”



Không đúng nha, Phó Thành thích tôi như vậy, tôi ít nhất cũng không chán ghét gương mặt đẹp trai kia, không đến mức hai năm hôn nhân lạnh nhạt như vậy chứ.



Nghĩ tới nghĩ lui, chân tướng chỉ có một.



Tôi chớp chớp mắt: “Có phải anh thắt ống dẫn t.i.n.h xong… không được nữa?”



“Lê Mạn.” Phó Thành nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi, đôi mắt đen lóe lên tia lửa, hít một hơi thật sâu, kìm nén tức giận nói.



“Anh nói thực hiện nghĩa vụ nghĩa là chúng ta phải sắm vai vợ chồng son ngọt ngào, mai anh đưa em về dự tiệc mừng thọ bà nội, đến lúc đó em đừng có mà nói linh tinh.”



Nói xong, anh ấy quay người bỏ đi.



Trước khi đi, còn đóng cửa xe đến “rầm” một cái, như đang trút giận.



Tôi nhìn cửa thở dài.



Hình như tôi biết nguyên nhân vợ chồng tôi rạn nứt tình cảm rồi.



4.



Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng báo thức gọi tỉnh.



Trên báo thức điện thoại ghi chú là “Đi làm”.



Hóa ra tôi cũng không phải phu nhân hào môn chỉ ở nhà an dưỡng, mà còn phải đi làm.



Tôi gọi điện cho Hà Tình, hỏi thăm địa chỉ công ty rồi gọi taxi đi làm.



Thì ra tôi làm việc ở phòng thiết kế trong công ty của Phó Thành.



Hình như hai chúng tôi giấu chuyện kết hôn, ở công ty không thấy ai biết.



Tới trước cửa văn phòng, tôi nghĩ dựa vào quan hệ giữa mình với Phó Thành, ít nhất tôi cũng phải là trưởng phòng thiết kế.



Đến khi tôi vào văn phòng, đồng nghiệp ném bản thảo thiết kế cho tôi: “Trưởng phòng Diêu nói bản thảo thiết kế này cần sửa lại.”



Tôi nhìn bản thảo trong tay, mới vỡ ra, hóa ra mình thân là phu nhân tổng giám đốc mà vẫn chỉ là nhân viên bình thường.



Tôi mở xem bản vẽ, hỏi: “Bản thảo thiết kế này đã sửa nhiều lần rồi, có vấn đề chỗ nào à?”



“Trên văn phòng tổng giám đốc không nói, chỉ bảo là phải sửa lại thôi.” Đồng nghiệp nhún vai: “Cô cũng biết đây, Phó tổng của chúng ta yêu cầu rất cao.”



“Phó tổng bắt sửa à?”



“Không biết.”



“Để tôi đi hỏi.”



Đồng nghiệp vội vàng giữ chặt tôi lại: “Lê Mạn, cô đi.ê.n rồi à, Phó tổng là ai mà đám nhân viên tiểu tốt như chúng ta muốn gặp thì gặp?”



Nhìn lại bản thảo thiết kế đã sửa lại N lần, trong lòng hoài nghi.



“Tôi đắc tội với anh ta à? Anh ta ghim tôi?”



“Nhân viên quèn như cô với tôi, làm gì có tư cách mà đắc tội Phó tổng?” Đồng nghiệp dừng lại một chút, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng có khi cô đắc tội với thư ký Lương rồi, cô đẹp như vậy, không có việc gì thì đừng lắc lắc lư lư trước mặt Phó tổng.”



Hóa ra là thế.



Tôi cong khóe môi: “Tôi hiểu rồi, để tôi đến trước mặt Phó tổng lắc lư tiếp.”



Đồng nghiệp trợn tròn mắt: “Cô điên rồi à?”



Tôi không điên, tuy tôi không thích Phó Thành nhưng cũng không thể mặc kệ trong văn phòng anh ấy có một thư ký thích nhắm vào tôi và có thể chèn ép tôi bất cứ lúc nào.



Cơn giận này sao tôi có thể nhịn?



5.



Tôi bấm thang máy đi lên văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.



Vừa ra khỏi thang máy đã bị một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm kỹ càng giữ lại.



Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, giọng khinh thường: “Đây là văn phòng tổng giám đốc, không hẹn trước không được vào.”



Tôi giơ bản thảo thiết kế trong tay lên.



“Tôi tới tìm Phó tổng nói chuyện bản thảo thiết kế.”



“Phó tổng không phải người ai muốn gặp là gặp.” Cô ta đi tới gần tôi, đè thấp giọng: “Đừng cho là tôi không biết cô có tâm tư gì với Phó tổng, đừng có mà mơ.”



Tôi thậm chí không buồn nhìn cô ta nữa, nghiêng đầu ngó ra sau lưng cô ta, vẫy vẫy tay với người đàn ông vừa ra khỏi văn phòng.



Thư ký Lương trừng mắt nhìn tôi.



Tôi nhìn lại nở nụ cười nhếch môi, biểu tình không rõ ràng.



Sau đó tôi đi theo Phó Thành vào văn phòng.



“Hai chúng ta giấu chuyện kết hôn à?”



Phó Thành “Ừ” một tiếng, đi thẳng tới bàn làm việc ngồi xuống.



“Biết quan hệ của chúng ta chỉ có cha mẹ trưởng bối hai bên, với cả người bạn thân kia của em.”



Tôi bước tới, đặt bản thảo thiết kế lên bàn anh ấy.



“Phó tổng, đây là bản thảo thiết kế tôi đã sửa lại mười mấy lần rồi, anh xem xem có vấn đề gì không.”



Phó Thành lật xem bản thảo thiết kế, hơi chau mày: “Không có vấn đề gì cả.”



Tôi cười nói: “Không có vấn đề gì sao lại trả lại nhiều lần vậy?”



Tôi chống tay lên bàn, đột nhiên thu hẹp khoảng cách giữa tôi và anh ấy.



“Phó Thành, em chưa bao giờ nghĩ anh vì ghen mà làm mấy việc ấu trĩ thế này ở nơi làm việc, nhưng dù sao đây cũng là công ty, anh nên cẩn thận một chút, đừng vậy nữa.”



“Ghen?” Phó Thành ném bản thảo thiết kế lên bàn, nhướng mày nhìn về phía tôi: “Trước khi kết hôn chúng ta đã thống nhất sẽ không can hệ vào đời sống tình cảm của nhau.”



Ta nhìn anh ấy, khi nói câu này rõ ràng anh ấy rất không cao hứng.



“Chẳng lẽ là em ghen?”



“Sao anh biết được?” Phó Thành dừng lại, nheo mắt nhìn tôi: “Em cũng nghĩ vậy à?”



“KHÔNG.”



Tôi tin vào tính cách của mình, dù có cũng phải nói là không.



“Nếu bản thảo thiết kế này không có vấn đề gì thì em về đây.” Tôi cầm thấy bản thiết kế trên bàn, đi ra ngoài.



Khi ra tới cửa, tôi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh ấy: “Sau khi kết hôn mà nói không can hệ vào đời sống tình cảm của nhau nghe rất khốn nạn, từ hôm nay hủy thỏa thuận này đi.”



Phó Thành ngước mắt lên, nhìn tôi một lúc rồi nhếch môi cười.



“Lê Mạn, trước kia em chưa bao giờ nói chuyện với anh nhiều như vậy.”



Trước đây tôi thờ ơ với anh ấy đến vậy sao?



Anh ấy dường như đọc thấy suy nghĩ của tôi, bật cười: “Dù em đang nghĩ gì thì anh cũng cho rằng em hiện tại khá thú vị.”



Giọng anh ấy nói mang theo ý cười biếng nhác, còn có chút xấu xa khó giải thích.



“Phó Thành.” Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh luôn nói chuyện với em như thế này à?”



Phó Thành nhướng mày.



“Thú vị là sao? Anh không biết cách thẳng thắn à?” Tôi nhìn anh ấy, đi thẳng vào vấn đề: “Còn không phải là rất thích em sao? Thích thì cứ nói ra là được rồi, đừng có vòng vo nhiều như vậy.”



Tôi bình tĩnh nói xong câu đó rồi xoay người rời đi.



Các chương mới nhất

Danh sách chương

Comment, Review truyện [Zhihu] Mất trí nhớ quên mất tiêu “chồng iu”


Copyright © 2022 - MTruyện.net
Đọc Truyện