Kể từ khi ta đến tuổi cập kê, gia đình đã sắp xếp cho ta không ít mối hôn sự, nhưng những vị hôn phu của ta lại lần lượt gục ngã một cách kỳ lạ.
Kẻ nhẹ thì mắc bệnh cảm cúm, sốt cao. Nghiêm trọng hơn thì tịch thu gia sản, tru di cửu tộc
Mẫu thân thương xót ta vì hôn sự gặp nhiều trắc trở, bà cầm chổi lông gà hùng hổ ra lệnh cho cha ta phải nghĩ biện pháp.
Phụ thân ta dốc hết sức lực, lần lượt thăng tiến cho đến khi trở thành thừa tướng, sử dụng quyền thế uy hiếp những nhân tài tuấn tú trong kinh thành đến cầu hôn ta.
Dưới dâm uy của cha ta, người đến cửa cầu hôn nối liền không dứt.
Tuy nhiên, chưa đầy nửa tháng, tất cả các lang quân đều trong tình trạng nguy kịch.
Đương kim Thánh thượng không tin vào tà đạo, tự mình mang theo sính lễ đến tham gia tuyển chọn.
Hai ngày sau, hoàng thượng mệt lả người, ôm lấy bụng đòi lại lễ vật.
Từ đó, ta ở kinh thành nhất chiến thành danh.
Chỉ cần nhắc đến chuyện hôn sự của ta, các bậc trưởng bối trong tộc đều lắc đầu thở dài, thậm chí còn có người yêu cầu đưa ta đến am ni cô.
Thanh Đăng Cổ Phật, giải quyết xong cuối đời.
Cha ta giận dữ.
Ngay lập tức gạch tên cả gia đình người đó khỏi gia phả, từ đó không ai dám nhắc lại chuyện này nữa.
Đảo mắt đã đến năm ta hai mươi tuổi.
Một ngày nọ, cha ta tan chầu sớm, tức giận đến mức nghiến nát răng hàm.
"Nhiếp chính vương lại vạch tội ông à?" Mẫu thân ta hiền hậu rót một chén trà nóng bưng tới.
Cha ta giận dữ: "Ngày bình thường cũng coi như thôi, nhưng nghiệt súc đáng ch t này, dám can đảm nói Nhan nhi của ta không tốt!"
Vừa nghe đến tên mình, ta lặng lẽ vểnh tai lên nghe ngóng.
Nhiếp chính vương là kẻ thù không đội trời chung của cha ta, ngày nào cũng viết tấu chương lên án phụ thân ta, ngay cả việc phụ thân ta lén đi uống hoa tửu, cũng có thể bị hắn bắt quả tang.
Chuyện này ồn ào đến tai mẫu thân ta, cha liền bị phạt quỳ suốt cả một đêm.
Từ đó, cha ta đã thề, cùng Nhiếp chính vương không ch t không thôi.
Hai người luôn nhìn chằm chằm lẫu nhau, chỉ cần đối phương lộ ra một sơ hở, lập tức viết tấu chương dài cả chục trang, đến sáng hôm sau lên triều đình, hùng hồn tấu lên một bản cáo trạng.
Không ngờ mối thù hận giữa hai người lại sâu sắc đến vậy, đến cả quần chúng ăn dưa như ta cũng không tha.
"Nữ nhi ta dù béo thành heo, cũng không ăn một hạt gạo nào của phủ nhiếp chính vương hắn!" cha ta tức giận ném vỡ chén trà.
Ngay cả mẫu thân ta cũng nhíu mày: "Hành động lần này của Nhiếp chính vương thực sự không nên, chuyện ân oán trong triều đình sao có thể liên lụy đến một tiểu cô nương như Nhan nhi?"
Ca ca và tẩu tử ta càng tức giận đến mức thở phì phò, hoàn toàn không quan tâm đến lễ nghĩa quân thần.
"Đúng vậy! Muội muội béo chỗ nào? Tên nhiếp chính vương này là cái thá gì, dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy!”
Cha ta càng nghĩ càng tức, hận không thể chặt hắn ta thành từng mảnh.
Để trả thù nhiếp chính vương, cha ta miệt mài suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hay.
Rất nhanh, tấu chương xin ban hôn đã được đưa lên trước mặt Hoàng thượng.
02.
Cha ta ở trên triều đình hung hăng càn quấy, nói rằng nhiếp chính vương đã hủy hoại thanh danh của ta.
"Nhiếp chính vương công khai chê bai thân hình con ta, làm hỏng thanh danh nữ nhi của ta, giờ đây hôn sự của nữ nhi ta gặp khó khăn, chẳng lẽ hắn không nên phụ trách sao?”
"Hoàng Thượng, lão thần cả đời cống hiến cho Đại Lương, không ngờ lại chịu nhục nhã lớn như vậy, ngài nhất định phải làm chủ cho lão thần!"
Ngay sau khi lời này được nói ra, cả triều đình xôn xao.
Ngay cả những vị lão quan thường ngày hay bênh vực phụ thân ta cũng lộ vẻ không hiểu.
Việc đại tiểu thư phủ thừa tướng gặp khó khăn trong hôn sự cũng không phải là chuyện gì mới lạ.
Sao có thể đổ lỗi cho nhiếp chính vương được?
Ngay cả Hoàng đế cũng ngây ngẩn cả người.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, phụ thân ta nói cũng có lý.
Trên triều đình, công khai chê bai nữ nhi nhà người ta, chuyện này thực sự không ra gì.
Nhiếp chính vương im lặng hồi lâu, hiếm hoi không lên tiếng biện minh.
Thấy vậy, tiểu Hoàng đế hả hê rồi.
Cái khổ mà mình đã chịu, hoàng thúc cũng phải nếm thử.
"Nói đến cũng khéo, hoàng thúc năm nay hai mươi lăm rồi nhỉ? Đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự, vậy thì theo lời thừa tướng, trẫm sẽ tứ hôn cho hai người!"
Dứt lời, một mạch viết xong thánh chỉ, ban hôn ngay tại chỗ.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nhiếp chính vương cũng không tiện kháng chỉ, đành kiên trì nhận lấy.
Theo lời cha ta kể, lúc đó mặt nhiếp chính vương đen thui.
"Nhiếp chính vương rốt cuộc trông như thế nào?" Ta tò mò hỏi.
Ta chưa từng gặp nhiếp chính vương, mọi thông tin về hắn đều nghe từ phụ thân ta kể lại.
Cha ta buột miệng thốt ra "Tên tiểu tử đó, còn kém xa phụ thân con!"
Còn không đẹp mắt bằng phụ thân ta sao?
Vậy không biết còn khó coi đến mức nào nữa!
Ta thầm lẩm bẩm trong lòng.
Cha ta đích thân xuống bếp, hầm cho ta một nồi giò heo, thậm chí mẫu thân ta cũng không được ăn nhiều.
"Nhan nhi, con ăn nhiều một chút, mau chóng khắc ch t tên tiểu tử thúi kia!"
Nói xong, ông dường như cảm thấy có chút tàn nhẫn, lại bổ sung thêm: "Cũng không nhất thiết phải khắc ch t, chỉ cần khiến hắn không thể nào hãm hại ta nữa là được, hắc hắc!"
Thì ra phụ thân ta đã nghĩ ra ý tưởng này.
Đấu không lại hắn, vậy liền đem ta gả cho hắn, để hắn bị khắc ch t.
Nghĩ đến việc lại có một thanh niên tài tuấn sắp phải chịu kết cục bi thảm, ta đau lòng gặm sạch hết nồi chân giò heo kho tàu.
Từ đó, cha ta ngày ngày lên triều đình đều quan sát sắc mặt của nhiếp chính vương. Nếu hắn tỏ ra mệt mỏi, cha ta sẽ vui mừng đến mức khoa tay múa chân, nhưng nếu sắc mặt nhiếp chính vương không có gì khác thường, ông sẽ đấm ngực dậm chân.
Mẫu thân ta ngược lại rất hài lòng với vị con rể mới này.
Trước đây, bà luôn lo lắng cha ta đi ra ngoài làm loạn, nhưng từ khi có nhiếp chính vương, cha ta ngày ngày ngoài việc lên triều thì chỉ đọc sách, tưới hoa.
Một khi ông có hành vi không đứng đắn, nhiếp chính vương nhất định sẽ bắt quả tang, tấu một bản tấu chương lên trước mặt bệ hạ, rất nhanh liền có thể ồn ào đến dư luận xôn xao.
Dưới áp lực mạnh, cha ta biến thành một phu quân tốt nhị thập tứ hiếu.
03.
Hôn kỳ được định vào ngày mùng ba tháng ba.
Nhiếp chính vương sai người mang sính lễ đến phủ thừa tướng, mẫu thân ta và ta lén nhìn qua sau tấm bình phong.
Chỉ nhìn lướt qua một cái, ta đã rung động.
Nhiếp chính vương vậy mà lại là một đại mỹ nam!
Ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng... dĩ vãng những nam nhân trước đây cộng lại e rằng cũng không bằng một nửa hắn!
Lại càng không cần phải nói đến cha ta.
Điều quan trọng nhất là thánh chỉ đã ban xuống hơn nửa tháng, nhưng sắc mặt hắn vẫn hồng hào!
Cha ta thực sự đã tìm được cho ta một phu quân có số mệnh cứng rắn nhất trần đời sao?
Nhiếp chính vương ngồi ngay ngắn ở đối diện, nói chuyện thoải mái, dường như hoàn toàn không chú ý đến những lời làm khó dễ của cha ta.
Nói đến một chỗ nào đó, hắn còn không quên mỉm cười nhẹ.
Chỉ là đối mặt với những lời nói lạnh nhạt của phụ thân ta, hắn dường như có chút tổn thương, lúc đi còn để lại một khuôn mặt hiu quạnh, nhìn thật đáng thương.
Nhiếp chính vương vừa đi, cha ta lập tức sa sầm mặt mày.
Cứ nghĩ đến khuôn mặt hồng hào của hắn, cha ta lại tức giận.
"Chắc chắn là phải nhận sính lễ mới có hiệu quả, đợi thêm hai ngày nữa, để cho tiểu tử ngươi biết tay!" cha ta tự an ủi mình.
Không chỉ phụ thân ta, mà cả kinh thành đều quan tâm đến sức khỏe của nhiếp chính vương.
Nhưng nhiếp chính vương không chỉ thân thể ngày càng cường tráng, thậm chí còn xin thánh chỉ đến quân doanh đóng quân.
Cha ta mỗi ngày đều tự an ủi mình, nhất định là chưa đến lúc, rồi sẽ có một ngày nhiếp chính vương bị khắc ch t.
Thời gian trôi qua, cha ta bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Nhan nhi, dạo gần đây tâm trạng của con không tốt à?”
"Ăn không ngon? Ngủ không yên? Mặc không đẹp?
"Sao vẫn chưa khắc ch t tên tiểu tử đó!"
…
Cha ta lẩm bẩm, đích thân phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của ta, cố gắng để ta phát huy hiệu quả tối đa.
Mỗi ngày lên triều, cha ta nhìn nhiếp chính vương thân thể cường tráng, tức đến mức đáy mắt cũng muốn phun lửa.
"Sao vẫn chưa ngã bệnh?
"Nhất định là thời gian chưa đến! Đúng vậy, chính là thời gian chưa đến!"
Cha ta lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Theo lời mẫu thân kể, dạo gần đây cha ta thường hay nguyền rủa nhiếp chính vương trong giấc mơ, ngày đêm mong chờ hắn gặp chuyện chẳng lành.
Chớp mắt đã đến ngày hôn lễ, cha ta cầm lấy chiếc gáo múc canh, chuẩn bị liều mạng với nhiếp chính vương.
Nhìn thấy đoàn rước dâu tiến vào cửa, bỗng nhiên ông chợt thấy chán nản.
"Nhan nhi, đi thôi."
Mẫu thân kể rằng, ngày hôm đó, cha ta tiễn đưa chiếc kiệu nhỏ, lần đầu tiên lộ ra vẻ già nua.
04.
Nhiếp chính là người cần kiệm, tuy là hoàng tộc cao quý, nhưng không có bất kỳ nghi lễ rườm rà nào.
Nghe nói tân nương khi bước vào nhà phải bước qua chậu lửa., vốn dĩ sợ lửa nên ta đã chuẩn bị tâm lý trước.
Nhưng phủ nhiếp chính vương không có những thứ này, vừa xuống kiệu ta liền được đưa đi bái đường.
Lần đầu tiên bái đường với người khác, ta không khỏi có chút lo lắng, mồ hôi tay thấm ướt dải lụa đỏ trong tay.
"Phu thê giao bái!"
Đầu dây bên kia dải lụa đỏ bỗng dưng rung lên dữ dội.
Bên tai vang lên tiếng chế giễu vô tình của thánh thượng:
"Hoàng thúc người chớ run, ta sợ hãi…”
"Lão già ngươi tiếp tục kiêu ngạo đi? Chẳng phải ngươi giỏi lắm sao?
"Ha ha ha hóa ra là sợ vợ.”
"Chậc chậc chậc!"
Ta gần như có thể nghe thấy tiếng nhiếp chính vương nghiến răng ken két.
Sau khi buổi lễ kết thúc, ta được đưa vào động phòng.
"Mang vò rượu đến đây, trẫm hôm nay muốn cùng hoàng thúc nâng ly!"
Nghe ý tứ của tiểu hoàng đế và vài vị vương gia, nhiếp chính vương hôm nay e rằng khó thoát khỏi ma chưởng.
Ta ngồi ngay ngắn trên giường hỷ, lén lút ăn điểm tâm sau tay áo.
Đợi đến khi ăn no uống đủ, ta mới phát hiện, nhiếp chính vương đã đến.
Khăn cưới nhẹ nhàng bay đi.
Nhiếp chính vương cúi đầu, dùng ngón trỏ khẽ gạt nhẹ khóe môi ta.
"Bánh hoa sen.”
"Bổn vương cũng thích."
Cùng với tiếng cười khẽ mơ hồ, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ta.
...
Bận rộn cả đêm, toàn thân ta tê dại, chân tay mềm nhũn.
"Vương phi ngài mau tới!"
Nha hoàn của phủ nhiếp chính vương vội vã chạy đến, đánh thức ta khỏi giấc ngủ.
"Thừa tướng muốn gi t vương gia!"
Hóa ra là cha ta.
Không tốt, là cha ta!
Sáng sớm ông đã cầm một con dao lao đến phủ nhiếp chính vương.
Thấy nhiếp chính vương liền chém.
Theo lời nhiếp chính vương nói, điều này hoàn toàn không phù hợp với ấn tượng của hắn về quan văn.
"Ngươi đã làm gì nữ nhi ta?"
Thấy ta, phụ thân trợn tròn mắt, hận không thể ngũ mã phanh thây nhiếp chính vương.
Khóe miệng nhiếp chính vương cong lên, không nói lời nào.
05.
Ta không hiểu phụ thân ta đang tức giận cái gì.
Chỉ vì nhiếp chính vương dùng khinh công mang ta bay lên trời ngắm sao một đêm mà phụ thân ta đã truy đuổi, chém gi t hắn suốt mấy ngày.
Nhiếp chính vương võ nghệ cao cường, hàng ngày bị lão thừa tướng tóc mai điểm bạc chém, một thời gian trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Cha ta mỗi ngày đều viết thư cho ta để tố khổ.
Ông nói nhiếp chính vương không tôn trọng cha vợ, thậm chí còn không chịu dừng lại để ông chém hai nhát, vô cùng độc ác, khuyên ta nên hòa ly với hắn.
Kèm theo trong phong thư, thường còn có một tờ giấy hòa ly viết rất trôi chảy.
Thư nhà phụ mẫu gửi đến, ta vốn luôn trân trọng, xem xong ta cất luông và hộp trang điểm.
Chỉ không hiểu vì sao, cách vài ngày, những lá thư đó lại không cánh mà bay.
Lúc đầu ta vô cùng lo lắng, nếu nhiếp chính vương nhìn thấy những lời nói đại nghịch bất đạo của phụ thân ta và dâng lên hoàng thượng, chẳng phải gia đình ta sẽ gặp rắc rối sao?
Việc cả nhà bị đưa đến pháp trường và bị chém đầu là điều không thể tránh khỏi.
Nghĩ đến việc mình sắp bị chém đầu, ta hận không thể lật tung cả phủ nhiếp chính vương, đào sâu ba thước cũng phải tìm lại những lá thư đó.
Không ngờ, đúng lúc ta mang theo cái xẻng nhỏ màu hồng đang loay hoay sau vườn thì nhiếp chính vương xuất hiện!
"Phu nhân, nàng đang làm gì vậy?" nhiếp chính vương vừa từ quân doanh đi ra, trên người toát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo.
Hai chân ta run rẫy..
"A ta à…… Ta thấy khu vườn này đẹp, " ta nói với giọng nghiêm túc, "chỉ là hoa này không thực tế lắm, ta đang nghĩ đến việc kiếm một ít hạt giống khoai tây để gieo xuống!"
Ta quả thật là một thiên tài!
Nghĩ đến lý do hoàn hảo này, ta hận không thể nói cho cả thế gian biết ta muốn trồng đầy khoai tây trong hậu viện của phủ nhiếp chính vương.
Nói đến việc trồng khoai tây, ông là một chuyên gia lão luyện.
“Nhớ lại năm xưa, quyền thần làm loạn, tiên hoàng bị trúng độc, không còn sức lực xoay chuyển, nhiếp chính vương và hoàng thượng bị giam cầm trong lãnh cung, thiếu ăn thiếu mặc, chỉ còn chờ ch t…”
“Ngay lúc đó, lão nô ta đã dũng cảm đứng ra, dùng hết mọi khả năng, dẫn dắt cung nhân trong lãnh cung trồng khoai tây... Dưới sự dẫn dắt của lão nô, lãnh cung lần đầu tiên đạt được vụ mùa bội thu, với sản lượng hai vạn ký mỗi mẫu!”
“Lão nô chính là nhờ vào đống khoai tây này mà đã cứu được nhiếp chính vương và đương kim hoàng thượng khi họ còn nhỏ!”
“Khoai tây này nha! chính là ân nhân cứu mạng của triều đình!”
“Nên được phong làm quốc đậu!”
Nhiếp chính vương nghe đến mức khóe miệng giật giật.
Ai có thể ngờ rằng bên ngoài nhiếp chính vương uy phong lẫm liệt lại ăn khoai tây mà lớn lên?
“Ta bắt đầu ăn khoai tây từ năm chín tuổi, cho đến năm mười lăm tuổi, sáu năm trời! Ngươi có biết ta đã sống như thế nào không?” nhiếp chính vương tê tâm liệt phế cuồng nộ.
“Ngoài khoai tây thì chính là khoai tây, ta cùng thái tử suýt chút nữa đã biến thành khoai tây rồi!”
Nói xong, nhiếp chính vương rút kiếm ra, tức giận chém khoai tây trong tay Vương thúc thành từng lát mỏng.
Quản gia: “Lão nô sẽ làm khoai tây chiên cho vương phi.”
Nhiếp chính vương không thích ăn khoai tây.
Hắn nói, hoàng thượng sở dĩ ngốc như vậy, cũng là vì khi còn nhỏ đã ăn quá nhiều khoai tây.
Nhìn thấy nhiếp chính vương và quản gia sắp đánh nhau vì một củ khoai tây, ta đành phải thú nhận.
“A? Vương phủ bị trộm!” Quản gia vô cùng hoảng sợ.
Không ngờ, dưới sự lãnh đạo tài ba của mình, trong phủ nhiếp chính vương thế mà lại xuất hiện kẻ trộm, còn dám ăn cắp đồ của vương phi. Thật sự không coi ông ra gì.
“Để ta bắt được tên trôm lớn mật này, nhất định phải băm vằm hắn ra thành trăm mảnh!”
Quản gia vỗ vỡ bàn đá, cắn răng nghiến lợi cam đoan với nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương vừa từ quân doanh trở về, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nghe lời hứa hùng hồn của lão quản gia, hắn kích động giơ ngón tay cái lên.
“Vương thúc, Nhiếp chính vương phủ có ngươi, bản vương cũng yên lòng!”
07.
Phải nói rằng Vương thúc là một người vô cùng trách nhiệm.
Từ khi nghe tin vương phủ có kẻ trộm, ông đã cử hàng chục đội hộ vệ thay phiên nhau tuần tra trong phủ mỗi ngày.
Theo ta, với tình hình này, không chỉ kẻ trộm, ngay cả con kiến cũng không thể bò vào được.
Nhưng, những lá thư của phụ thân ta gửi đến vẫn tiếp tục bị mất trộm.
Vương thúc bất đắc dĩ, đành phải đặt bẫy ngay bên ngoài phòng ta, nghe nói ngay cả quân phản loạn cũng khó có thể ra vào.
Nhưng tên trộm này thực sự rất xảo quyệt, chưa từng một lần sập bẫy.
Thay vào đó, nó đã vô tình làm vương gia đi ngang qua bị thương nhiều lần.
Vương thúc chìm vào suy tư.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Ta kể chuyện này cho mẫu thân nghe, sau khi hỏi rõ nội dung thư, mẫu thân và tẩu tử nhìn nhau cười.