Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Nắm giữ vận mệnh của chính mình
  3. Chương 1: Phần 1
Trước /4 Sau

[Zhihu] Nắm giữ vận mệnh của chính mình

Chương 1: Phần 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Khi thành tích được công bố, tôi chỉ đạt 200 điểm trong bài kiểm tra, đứng thứ nhất từ cuối đếm lên.

Trước mặt cả lớp, giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc phê bình tôi.

“Hứa Hoan, em thật sự làm cô thất vọng. Thành tích của em trước đây đều trong top năm đứng đầu, giờ thì hay rồi, giữ vững thành tích top năm đếm ngược.”

“Em không thể học tập Tống Uyển sao, em ấy nỗ lực từ xếp hạng ba mươi lăm thành người đứng thứ ba trong lớp.”

Tống Uyển khiêm tốn nói: “Đều do các giáo viên dạy tốt.”

Tôi rũ mắt suy nghĩ, chỗ nào là do giáo viên dạy tốt, cô ta rõ ràng cướp đi vận khí của tôi mà.

Bạn trai Tống Trầm của tôi bị trói buộc với hệ thống liếm cẩu, chính là muốn cái gì thì mặt dày la liếm sẽ có.

Anh ta càng liếm tôi, nữ thần của anh ta càng may mắn trong kì thi.

Mà nữ thần của anh ta lại là Tống Uyển.

Dùng một câu để miêu tả trạng thái trong kì thi của Tổng Uyển thì đó là: dễ dàng thông qua, tất cả đều đúng, khoanh bừa cũng trúng, vượt qua kì thi.

Còn khi tôi làm bài thi, đầu sẽ đau đến mức không còn suy nghĩ được gì, tay không thể viết một chữ vì nhói, bụng dưới quặn lên liên tục chạy vào WC.

Rõ ràng tôi có thể trả lời những câu hỏi đó, nhưng luôn không thể hoàn thành kì thi vì đủ loại lý do.

Cuối cùng, Tống Trầm và Tống Uyển dắt tay nhau vào trường trọng điểm.

Anh ta bỏ rơi tôi để hẹn hò với Tống Uyển, được mọi người xung quanh tung hô là một đôi trai tài gái sắc.

Còn tôi thi trượt đại học, đầu óc như bã đậu vứt đi, chẳng nạp được gì vào đầu, chỉ biết đi làm phục vụ ở quán ăn nhỏ, sống phí hoài cả đời.

Sau khi chet, tôi mới biết bên ngoài Tống Trầm Tống Uyển xưng anh gọi em ruột thịt, nhưng thực ra cha mẹ họ đều tái hôn, còn họ đã sớm ở bên nhau.

Khi Tống Trầm bị trói buộc vào hệ thống liếm cẩu có thể tăng vận khí cho Tống Uyển trong kì thi, cô ta đã nghĩ ngay đến học sinh năm tốt của phòng kí túc xá, chính là tôi.

Vì vậy Tống Uyển bèn tiếp cận và trở thành bạn thân nhất của tôi.

Khi Tống Trầm bắt đầu kế hoạch theo đuổi, Tống Uyển liên tục ở bên tẩy não tôi về sự hoàn hảo của Tống Trầm, khuyên tôi thử cảm giác yêu đương tuổi học trò.

Đó là thứ tình cảm thuần khiết nhất, thật đáng tiếc nếu tôi không trải qua một lần.

Dưới sự tẩy não của Tống Uyển, từ ban đầu không có bất cứ cảm giác gì với Tống Trầm đến dần có cảm tình, cuối cùng là đồng ý lời theo đuổi của anh ta.

Kể từ đó, cơn ác mộng của tôi bắt đầu.

May mà giờ tôi đã trùng sinh, đời này sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm nữa.

2.

Ngay khi chủ nhiệm vừa rời khỏi lớp, các bạn học đã vây quanh Tống Uyển.

"Học sinh giỏi, chỉ chúng tớ bí kíp hack thành tích tốc độ tên lửa đi?"

Tống Uyển cười nói: "Không có bí quyết gì, chỉ là đột nhiên tỉnh ngộ thôi. Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ đi xem Hứa Hoan đã."

Tống Trầm cũng tới gần, mặt mày tuấn tú, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ quan tâm.

“Hoan Hoan đừng buồn, thất bại một lần cũng không sao.”

Tống Trầm đưa cho tôi một cốc trà sữa:“Uống trà sữa đi, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.”

Tôi khẽ liếc nhìn anh ta, không trả lời.

Tống Uyển nhẹ giọng nói: “Hoan Hoan, trà sữa là Tống Trầm đặc biệt mua cho cậu đó, mau nhận đi."

Các bạn học thấy thế đều ghen tị.

"Hứa Hoan chơi ngải gì vậy. Thành tích thì nát bét mà học sinh giỏi như Tống Trầm vẫn yêu đương với cậu ấy."

"Hơn nữa, Tống Uyển là em gái Tống Trầm cũng coi cô ấy là bạn thân nhất, cả ngày dính lấy nhau."

"Hứa Hoan quả là chó ngáp phải ruồi khi gặp được anh em nhà họ Tống."

Tôi xoay bút.

Cái may mắn này có cho, tôi cũng không cần.

Thứ Tống Thần đưa cho nào phải trà sữa, rõ ràng là thuốc độc.

Một khi nhận nó, điểm thi của tôi sẽ ngày càng tệ.

Kiếp trước tôi đã uống nó một cách ngu ngốc, thầm cảm động vì sự quan tâm của Tống Trầm, sa vào cái bẫy tình yêu anh ta giăng ra.

Giờ nghĩ lại, tôi đúng là con ngu.

Bị người ta chơi một vố còn nghĩ cách trả ơn.

Lần này, tôi không chút do dự từ chối: “Tôi muốn giảm cân, không uống trà sữa đâu.”

Vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở: [Cảnh báo, lấy lòng Hứa Hoan thất bại, vận may của nữ thần ký chủ giảm sút.]

Sắc mặt của Tống Uyển bỗng trở nên khó coi.

Tống Uyển nặn ra một nụ cười: "Hoan Hoan, cậu không mập chút nào. Với lại đây là tấm lòng của Tống Trầm mà.”

Tống Trầm gật đầu: "Hết tiết anh liền lập tức chạy xuống căng tin mua cho em, nếu không uống thì thật đáng tiếc."

Tôi lại từ chối, cúi đầu làm bài mặc kệ đôi anh em này.

Các bạn học thấy thế đều bất bình thay cho hai người họ.

"Hứa Hoan thích đạo đức giả như vậy sao? Anh em họ đối xử với không tệ đã là cho cậu ta mặt mũi rồi.”

"Còn giả vờ chăm chỉ, não toàn cớt thì cố quá cũng thành quá cố thôi."

"Thật đấy, đúng là biết ra vẻ."

Tôi mím chặt môi, siết chặt bút trên tay.

Họ đã quên từ năm nhất đến năm hai cấp ba, điểm thi của tôi đều nằm trong top năm đứng đầu.

Mãi cho đến khi Tống Trầm lợi dụng hệ thống liếm cẩu đánh cắp vận khí thì thành tích của tôi mới ngày càng tệ hơn.

Mà học sinh giỏi Tống Uyển trong miệng bọn họ trước đó vẫn còn nằm trong nhóm đội sổ.

Tống Uyển thấy sắc mặt tôi sầm xuống, sợ tôi vì lời bọn họ giận chó đánh mèo với cô ấy và Tống Trầm nên vội vàng nói: “Mọi người đừng nói nữa. Chẳng qua tâm trạng của Hoan Hoan lúc này không tốt vì kết quả kỳ thi thôi, tớ có thể hiểu được."

Tống Trầm cũng nói đỡ: "Hoan Hoan, có gì không hiểu cứ hỏi anh. Anh chỉ mong em không bỏ rơi anh, đừng cự tuyệt ý tốt của anh.”

Các bạn trong lớp nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.

"Hứa Hoan khả năng là đã hạ cổ hai anh em họ đúng không."

"Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi."

Bọn họ làm sao biết được, thực ra hai anh em nhà họ Tống mới là con trùng như đỉa đói hút máu trên người tôi, dùng vận khí của tôi để nuôi dưỡng thành tích của Tống Uyển.

"Tống Trầm, Tống Uyển, hai người có hiểu tiếng người không? Tôi đã nói không muốn uống rồi còn muốn nhét vào tay tôi, có phiền không."

Tôi đứng dậy định ném ly trà sữa vào thùng rác, Tống Trầm bèn giữ lấy tay tôi, lắc đầu van nài.

Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên: [Phát hiện ký chủ đã ba lần bị mục tiêu công lược cự tuyệt, hiện tại ký chủ sẽ bị điện giật trừng phạt.]

Giây tiếp theo, Tống Trầm thét lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống trước mặt tôi.

Tiếng “Rầm” nặng nề vang vọng trong lớp học.

Các học sinh khác đều sững sờ.

Tống Trầm thật sự u mê tôi như vậy sao?

Để cầu xin tôi nhận trà sữa, anh ta thực sự đã quỳ xuống!

3.

Tống Uyển vội hỏi: "Anh có sao không?"

Tống Trầm nghiến răng: "Không sao, chân anh bị chuột rút thôi."

Các bạn học thở phào nhẹ nhõm.

"Hóa ra là bị chuột rút. Tớ còn tưởng Tống Trầm quỳ xuống cầu xin Hứa Hoan nhận trà sữa.”

"Tớ cũng tưởng vậy."

Tống Uyển giúp Tống Thần đứng dậy, giống anh em như thể tay chân mà hỗ trợ lẫn nhau.

Tôi nhìn thật kỹ hai người trước mặt.

Hóa ra khi tôi từ chối hành vi liếm cẩu của Tống Trầm thì không chỉ thành tích được trả lại mà còn có thể làm Tống Trầm bị trừng phạt.

Tống Trầm, Tống Uyển, các người cứ chờ xem!

Hai người còn muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên nên đành miễn cưỡng rời đi.

Khi có chuông báo giờ ăn trưa, Tống Trầm và Tống Uyển lại đến chỗ tôi.

Tống Uyển vẫn giống như trước đây, nhẹ nắm tay tôi: “Hứa Hoan, chúng ta cùng đi ăn nhé.”

Cứ như thể trò hề vừa nãy chưa từng xảy ra.

Tôi cười nhẹ: "Được."

4.

Lấy đồ ăn xong, tôi và anh em nhà họ Tống

chọn một bàn trống để ngồi.

Vừa ngồi xuống, Tống Trầm đã đút cho Tống Uyển một miếng sườn xào chua ngọt.

"Uyển Uyển, sườn xào chua ngọt rất ngon, ăn thử đi."

Tổng Uyển bèn nói: "Anh à, Hoan Hoan còn đang nhìn đó."

Nghe đến tôi, Tống Trầm thoáng hiện lên một tia không vui, nhẹ nhàng cười với tôi: “Hoan Hoan, anh và Tống Uyển đều là anh em. Anh dỗ em ấy ăn em không ngại chứ?”

Tôi nhún vai:"Hai người cứ tự nhiên."

Kết quả là cả hai bắt đầu thể hiện tình cảm như chốn không người.

Anh đút cho em một miếng, em sẽ lau vết nước sốt ở khóe miệng cho anh, rõ ràng là coi tôi thành đồ ngu.

Biến tôi thành người mù trong vở kịch của họ đúng không?

Tôi cụp mắt xuống, thân phận anh em ruột này dùng thật tốt.

Người khác sẽ chỉ cảm thấy quan hệ giữa hai anh em tốt, tuyệt đối không nghĩ đến bọn họ là đang yêu đương.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Tống Trầm cũng nhớ đến anh ta phải la liếm tôi để tăng vận khí cho Tống Uyển.

Anh ta gắp cho tôi một miếng sườn như bố thí: “Hoan Hoan, món sườn do dì ở căng tin làm lần này rất ngon, em cũng ăn thử chút đi.”

Tôi ghét bỏ gắp lại miếng sườn vào đĩa của anh ta: “Tôi không ăn đâu.”

Âm thanh êm tai của hệ thống lại vang lên.

[Cảnh báo, lấy lòng Hứa Hoan thất bại, vận may của nữ thần ký chủ đang giảm sút. ]

Tống Uyển sắc mặt tái nhợt: "Hoan Hoan, có phải vì anh ấy đút tớ ăn nên cậu cảm thấy khó chịu không? Tớ là em gái ruột của anh ấy, trong lòng anh ấy chỉ có cậu, cậu đừng suy nghĩ lung tung”.

Có lẽ là nghĩ đến vận khí của mình, Tống Uyển thật sự nặn ra được vài giọt nước mắt.

Bạn nam bên cạnh thấy Tống Uyển chực khóc, bèn vỗ bàn: "Hứa Hoan, đừng bắt nạt người ta quá đáng. Tống Trầm và Tống Uyển là anh em ruột, cậu đi ghen tị với họ làm gì?"

Bạn nam này tên là Quách An, chuyên đi bắt nạt người khác, là một trong số rất nhiều người theo đuổi Tống Uyển.

Kiếp trước, Tống Trầm vì vận khí của Tống Uyển nên mới yêu đương với tôi.

Mặc dù Tống Uyển ủng hộ, nhưng cô ta vẫn luôn ghen ghét thường xuyên làm bộ nhử Quách An gây khó dễ cho tôi.

Khi tôi bị bắt nạt, Tống Trầm sẽ luôn xuất hiện đúng lúc khiến tôi càng si mê anh ta hơn.

Tôi nhướng mày: "Ai nói tôi ghen, không phải ai cũng thích ăn nước miếng của Tống Trầm, thật ghê tởm!"

Tống Trầm dùng đũa đã ăn để gắp thức ăn cho tôi.

Chưa kể, Tống Trầm còn vừa đút cho Tống Uyển.

Điều này có nghĩa là nếu tôi ăn miếng sườn này, tôi sẽ gián tiếp ăn nước miếng của cả hai người họ, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi!

Lúc này Tổng Uyển, người vừa vui vẻ ăn nước miếng của Tống Trầm, trông có chút xấu hổ.

“Tống Trầm gắp cho cô là tốt rồi, cô còn ghét bỏ?"

Tôi khẽ mỉm cười: "Anh ta gắp đồ ăn cho tôi, tôi thích ăn hay không chẳng liên quan mẹ gì đến anh. Tống Trầm còn không ý kiến gì, miệng anh đã sủa bậy rồi."

Tôi hỏi Tống Trầm:"Anh có để ý tôi không ăn đồ anh gắp không?"

Tống Trầm lắc đầu: "Anh không để ý."

Tôi quay ra nhìn hai người bọn họ: "Thế nên, một người là bạn trai của tôi, một người là bạn thân của tôi, nhìn thấy tôi bị chó điên cắn mà rắm cũng không đánh? Các người bị câm sao?"

Không có tự giác của liếm cẩu!

Hai người họ do dự trong chốc lát, rất nhanh đi đến quyết định.

Tống Trầm mắng Quách An: "Bạn học Quách, chuyện giữa tôi và Hoan Hoan cậu đừng xen vào."

Tống Uyển cũng nói: “Quách An, tớ biết cậu nói vậy là vì tớ, nhưng Hoan Hoan không có ác ý, sao cậu có thể dùng giọng điệu như vậy để nói với Hoan Hoan, cậu mau xin lỗi đi.”

Quách An sắc mặt bi thương: "Cậu cũng nghĩ tôi tọc mạch chuyện của người khác?"

Tống Uyển mím chặt môi không nói.

Quách An sắc mặt tái nhợt, nói xin lỗi với tôi rồi vội vàng rời đi.

Hôm nay Tống Uyến vừa mất đi may mắn và liếm cẩu của mình cùng một lúc, Tống Trầm bị tôi từ chối hai lần nên phải chịu trừng phạt của hệ thống nên cả hai đều có vẻ mặt ăn shit.

Chỉ có tôi là ngon miệng.

Giữa chừng tôi còn cố ý dừng lại hỏi hai người hồi lâu không động đũa: "Sao lại không ăn tiếp? Không ngon à?"

Hai người vội vàng nặn ra một nụ cười: "Ngon."

Nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của bọn họ, tôi lại ăn được thêm một bát cơm.

Đã quá pepsi ơi!

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Boss Game Kinh Dị Luôn &Quot;Chơi&Quot; Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net