Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Nắm giữ vận mệnh của chính mình
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /4 Sau

[Zhihu] Nắm giữ vận mệnh của chính mình

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

5.

Khoảng thời gian sau đó, Tống Trầm cố gắng lấy lòng tôi bằng mọi cách, nhưng tôi luôn có cách say No.

Tống Trầm nhận đủ loại hình phạt, mắt thường cũng thấy anh ta bị sụt cân nghiêm trọng, cũng chẳng còn sức lực để học tập.

Tống Uyển cũng chẳng khá hơn, may mắn của cô ta trong kỳ thi giảm hẳn, thành tích kiểm tra trên lớp mỗi lúc một tệ.

Sau khi không còn bị hút máu, điểm số của tôi ngày càng tốt hơn.

Giáo viên chủ nhiệm lại nhìn tôi đầy hài lòng: “Hứa Hoan, thành tích của em tiến bộ hơn rất nhiều, tiếp tục duy trì nhé.”

Cô lại nhìn về phía Tổng Uyển: "Tống Uyển, điểm số lần này của em hơi tụt xuống. Em không thể chỉ vì được khen một lần mà kiêu ngạo, phải cố gắng học tập hơn nữa."

“Vâng, em biết ạ."

Tống Uyển bực bội liếc nhìn tôi, trầm giọng nói.

Chủ nhiệm lại chuyển sự chú ý sang Tống Trầm: “Tống Trầm, em vẫn luôn là học sinh khiến cô yên tâm nhất, nhưng gần đây trong lớp em hơi lơ đễnh. Hãy nhớ thành tích tuy tốt nhưng nhất định phải chăm chỉ học tập. Học tập như bơi ngược dòng, không tiến thì sẽ lùi.”

Sau khi chủ nhiệm rời đi, tôi đi tới chỗ Tống Trầm hỏi: "Tống Trầm, anh không sao chứ?"

Tống Trầm ngẩng lên, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Mấy ngày nay, tôi đều lấy cớ tập trung vào việc học để từ chối Tống Trầm.

Đây là lần đầu tiên, tôi chủ động quan tâm đến anh ta.

Tống Trầm nói: "Hoan Hoan, anh biết em vẫn quan tâm đến anh mà."

Tôi khẽ mỉm cười: “Nếu anh không phiền thì đi mua cho tôi một chai nước chanh được không? Tôi muốn uống trước khi vào lớp."

"Em muốn gì cơ?"

6.

"Tôi muốn nước chanh."

Đã hai tháng rồi, lần đầu tiên tôi đưa ra yêu cầu với Tống Trầm.

Tống Uyển rất vui: "Anh, mau nhận lời cô ấy đi."

Tống Trầm chỉ vào chân mình, giọng chua xót: "Em gái, chân anh bị gãy không đi được.”

Tổng Uyển mờ mắt trước sự may mắn tôi chủ động dâng đến, đến khi Tống Trầm nhắc nhở mới nhớ ra vì liếm tôi thất bại nhiều lần nên Tống Trầm bị hệ thống làm gãy chân, ít nhất hai tháng nữa mới có thể hồi phục.

Chỉ có mười phút giữa các tiết học, anh ta có tâm nhưng không có sức.

Gần đây, hai anh em này luôn cố gắng đánh cắp vận may của tôi nhưng luôn thất bại.

Bây giờ vận khí ở ngay trước mắt mà lại không lấy được khiến hai người rất khó chịu.

Tống Trầm bàn bạc với tôi: “Hoan Hoan, chân anh bị thương không đi được rồi, anh nhờ ai khác mua cho em nhé?”

Nụ cười trên mặt tôi nhạt đi.

Các bạn học khác không thể chịu đựng được.

"Hứa Hoan, cậu có thể quan tâm đến Tống Trầm một chút được không? Chân cũng gãy rồi, cậu còn muốn sai khiến cậu ấy?"

Tôi thở dài: "Các cậu nói đúng, Tống Trầm nếu không được thì thôi vậy!"

Hệ thống nhắc nhở vang lên: [Phát hiện ký chủ không thể hoàn thành mục tiêu thỏa mãn nhiệm vụ, vận khí của nữ thần ký chủ đang giảm sút. Tổng cộng ba lần lấy lòng mục tiêu thất bại, trừng phạt đau thấu tâm can.]

Một giây sau, lồng ngực Tống Trầm đau nhói, phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt trắng bệch như người chớt.

Khóe miệng của tôi hơi cong lên.

Các bạn học không ngờ Tống Trầm sẽ hộc máu.

Sau khi phản ứng, họ tiến đến hỏi thăm Tống Trầm và quay ra buộc tội tôi.

"Hứa Hoan, nhìn xem Tống Trầm vì cậu mà hộc máu rồi."

"Đúng là đồ tai tinh."

"Từ khi Tống Trầm hẹn hò với cậu thì mỗi ngày đều xui xẻo."

Tôi tỏ vẻ áy náy: "Các cậu nói đúng, mệnh tôi khắc cậu ấy. Tống Trầm, vậy chúng ta chia tay đi."

"Không được!"

Anh em nhà họ Tống gần như đồng thanh nói.

"Hứa Hoan, em là người tốt nhất anh từng gặp, anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em."

Tống Trầm thâm tình nhìn tôi.

"Đúng vậy chăng?"

"Thật hơn vàng!" Tống Trầm quay ra chỉ trích những người kia, "Lũ người mù không nhìn ra được điểm tốt của Hứa Hoan thì không có tư cách phán xét mối quan hệ của tôi với Hứa Hoan đâu, cút cút."

Tống Uyển đồng tình: "Các cậu điếc sao? Còn không mau cút đi. "

Các bạn học xấu hổ trở về chỗ ngồi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Quên đi, chúng ta mặc kệ."

"Tống Trầm có vẻ là người não yêu đương."

"Chỉ có thể chúc bọn họ bền chặt bên nhau."

Nhìn thấy sắc mặt các bạn học như ăn phải ruồi, tôi suýt bật cười thành tiếng.

Nhóm người này vì anh em nhà họ Tống gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, học giỏi, nhưng lại dính tôi nên thường nhắm vào tôi.

Cái kiểu: thành tích của cậu kém như vậy, tại sao lại không biết xấu hổ yêu đương cùng Tống Trầm, kết thân cùng Tống Uyển.

Chắc họ chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình bị mắng bởi anh em nhà họ Tống mà họ luôn nể nang xu nịnh.

Đầu óc tôi ngày càng minh mẫn, có lẽ chỉ trong thời gian ngắn nữa, tôi sẽ lấy lại được toàn bộ vận khí của mình.

Miễn là tôi học hành chăm chỉ, tôi có thể vào một trường đại học tốt.

Nhưng một ngày trong giờ thể dục, khi đến phòng thiết bị lấy bóng chuyền thì tôi tình cờ nghe được Tổng Uyển và Tống Trầm nói chuyện với nhau.

Mọi chuyện có vẻ không đơn giản như tôi đã nghĩ.

Trong phòng thiết bị.

Tống Uyển vui vẻ: "Anh, anh chắc không? Anh thật sự có thể cướp hết vận khí của Hứa Hoan cho em?"

Tôi dừng lại định tiếp tục nghe.

Nhưng các bạn lớp khác cũng đến lấy thiết bị, nên tôi đành phải tránh đi.

Vì thế tôi cũng không biết họ sẽ dùng cách gì đối phó với tôi.

Tâm trạng nhẹ nhõm lại trở nên nặng nề.

7.

Học sinh nội trú có thể về nhà mỗi tháng một lần.

Mang tâm sự nặng nề, tôi về đến nhà.

Tôi vừa vào cửa, mẹ tôi đã hào hứng cầm cặp cho tôi: "Hoan Hoan, học nhiều chắc mệt lắm. Mẹ nấu cá rô con thích rồi, ăn đi cho bổ não."

Tôi cảnh giác nhìn mẹ: "Sao mẹ đột nhiên tốt với con thế?"

Mẹ tôi cười nói: “Con là con gái của mẹ, mẹ không tốt với con thì tốt với ai?”

"Thật sao? Vậy mẹ phải biết con từ nhỏ đã bị dị ứng hải sản. Tử Cường mới thích cá, không phải con."

Cha mẹ tôi trọng nam khinh nữ, tôi từ nhỏ đã sống trong cảnh không mắng thì đánh, nhưng họ lại coi em trai tôi như đầu quả tim, không nỡ để nó phải chịu khổ dù chỉ một chút.

Nếu không phải vì tôi được miễn học phí khi đăng ký vào trường tư thục đang theo học, còn được nhận thêm 30.000NDT, họ đã bắt tôi nghỉ học đi làm từ lâu rồi.

Kiếp trước, tôi trượt đại học.

Họ bèn vội vàng bán tôi đổi lấy sính lễ, khiến tôi tuyệt vọng tìm cách chạy trốn.

Với đầu óc trống rỗng lúc đó, tôi chỉ biết đờ đẫn làm việc trong một cửa hàng nhỏ, sống buông thả cả đời.

Mẹ tôi cười khan bảo: “Không phải là do mẹ đã già nên lú lẫn sao?"

Trên bàn ăn tối, cha mẹ tôi cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình: “Hoan Hoan, ngày mai cùng đi dự tiệc với cha mẹ nhé.”

"Dự tiệc gì?"

"Ngày mai cha mẹ Tống Trầm sẽ về, bọn họ định tổ chức tiệc đính hôn cho con và Tống Trầm."

Tôi đang uống canh, suýt thì sặc.

“Cha mẹ nói gì cơ?"

Hai người họ nói: "Tiệc đính hôn của con với Tống Trầm đó.”

“Con trông tuy ngu ngu mà cũng giỏi đó, còn câu được cả thiếu gia nhà họ Tống.”

"Ngày mai ở buổi tiệc biểu hiện tốt một chút, phải khiến dì Tống thích con. Gần đây cha mẹ đang ký hợp đồng một hạng mục, dòng vốn không đủ nên vay tạm của giám đốc Tống."

Trong đầu tôi đột nhiên nhớ lại câu nói trong phòng thiết bị mà Tống Uyển nói với Tống Trầm ngày hôm đó: "Anh, anh chắc không? Anh thật sự có thể cướp hết vận khí của Hứa Hoan cho em?"

Biện pháp Tống Trầm nghĩ ra là đính hôn với tôi???

Tôi suy đoán: Tống Trầm bị trói buộc với hệ thống liếm cẩu, mà liếm cẩu mấy cái này mục đích cuối cùng chính là cùng đối tượng bị liếm kết hôn.

Theo luật thì tôi chưa đến tuổi kết hôn, nên Tống Trầm có thể đính hôn với tôi trước, cũng coi như là đạt được mục đích cuối cùng.

Tôi càng nghĩ càng thấy có lý.

Nhớ lại kiếp trước, tôi khăng khăng không muốn lấy một ông già mù lòa, vì vậy cha mẹ đã trói tôi lại nhốt trong phòng tân hôn.

Thế nên lần này tôi lựa chọn cách im lặng, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tống Trầm thật là, chuyện lớn như vậy cũng không nói trước với con. Con còn chưa mua váy, tóc cũng chưa kịp cắt, không biết chú Tống và dì Tống ngày mai nhìn thấy có hài lòng hay không.”

"Con đồng ý?"

Cha mẹ nhìn tôi dò hỏi.

"Tống Trầm đẹp trai xuất chúng, quan trọng nhất là nhà còn có tiền, tại sao con lại không đồng ý?"

Giọng tôi đầy vẻ chân thành.

Cha mẹ tôi yên tâm rồi: “Con nghĩ thế là đúng”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tối nay trốn về trường.

Đầu lại trở nên choáng váng.

Ánh mắt rơi vào bát canh vừa uống: "Hai người... cho con uống thuốc mê..."

Cha mẹ tôi cười và nói: “Đề phòng thôi, dù sao thì con cũng nổi tiếng phản nghịch mà.”

Em trai béo vỗ tay mừng rỡ: “Bán chị đi, chúng ta sẽ có tiền mua nhà to”.

“Rầm” một cái.

Trán tôi đập mạnh xuống bàn rồi bất tỉnh.

8.

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là ban ngày.

Tôi bị trói chặt ngồi ở ghế sau, bên cạnh là em trai mập to như heo.

Âm thanh cha mẹ tôi phát ra từ ghế trước.

"Giám đốc Tống rách việc thật, nói thế nào cũng phải để Hứa Hoan với Tống Trầm tổ chức lễ đính hôn dưới sự chứng kiến của mọi người thì mới đưa lễ hỏi năm trăm vạn.”

"Phiền phức như vậy làm gì? Giao tiền giao người là được rồi."

Chiếc xe phi như bay.

Tôi khó khăn ngẩng đầu lên thì thấy cha mẹ đang lái xe về phía nhà họ Tống, tầm nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.

Tức là tôi chỉ còn nửa tiếng để tự thoát thân.

Ánh mắt tôi dừng lại trên người em trai.

Nó thức khuya chơi game nên giờ đang ngủ lăn quay.

Điện thoại thì để trên đùi.

Tôi cố gắng hết sức di chuyển cơ thể, cuối cùng cũng lấy được điện thoại.

Vừa lấy được điện thoại thì giọng nói cha mẹ đã vang lên từ phía trước.

"Yo!"

Tôi giật mình, bị họ phát hiện rồi sao?

Lại nghe thấy bọn họ nói: "Hứa Hoan, con tỉnh rồi. Mẹ cảnh cáo con, đến nhà họ Tống đừng làm gì thừa thãi. Thành thật tiến hành nghi thức đính hôn xong cho mẹ."

"Nhà họ Tống rất tốt, con gả vào nhà họ Tống hưởng phúc cũng không hết. Về sau cùng Tống Trầm kết hôn nhớ đừng quên em trai con đấy.”

Tôi: “Con biết rồi.”

Cha mẹ ngạc nhiên: “Sao dạo này nghe lời thế?”.

"Từ đầu con đã muốn ở bên Tống Trầm, là hai người đa nghi nên mới trói con."

Cha mẹ cười: “Chỉ là đề phòng thôi”.

"Nếu biết con phối hợp như vậy, đáng lẽ nên đòi nhà họ Tống nhiều tiền hơn."

Họ không tin tưởng tôi, cũng không định thả tôi đi.

Khi họ ra sức suy nghĩ về năm trăm vạn, tôi gửi một tin nhắn cầu cứu với chủ nhiệm của mình.

Thời khắc này tôi cảm thấy may mắn là trí nhớ tôi tốt, vẫn nhớ số điện thoại của cô chủ nhiệm.

Tôi cũng nghĩ đến việc gọi cảnh sát, nhưng trong quá khứ khi tôi bị bố mẹ đánh đập, cảnh sát chỉ có thể mời về đồn rồi phê bình giáo dục cha mẹ tôi.

Sau đó họ yêu cầu cha mẹ đưa tôi về nhà, vừa mở cửa, chào đón tôi chỉ là những trận đòn roi càng nghiêm trọng hơn.

Ai sẽ quản mấy việc nhà này.

Huống chi, cha mẹ vẫn là người giám hộ của tôi.

Chú Quyền là một cảnh sát dù có tâm nhưng muốn xử lý cũng bất lực.

Tôi sợ chuyện này sẽ lại tái diễn.

Nếu thế, cả cha mẹ và nhà họ Tống sẽ không dễ dàng để tôi trốn thoát thêm lần nữa.

Cô chủ nhiệm thì khác, cô ấy coi trọng tương lai của học sinh hơn bất cứ thứ gì.

Nếu cô ấy biết cha mẹ vì tiền mà bán tôi cho nhà họ Tống, cô ấy nhất định sẽ không đồng ý.

Trước đây, có một bạn nữ trong lớp bị gia đình bán đi để lấy sính lễ, lúc cô ấy sắp lên xe hoa, cô giáo và chị em của cô đã kịp thời giải cứu bạn nữ đó, bảo lãnh cho cô ấy đến khi tốt nghiệp đại học.

Tôi vừa gửi xong tin nhắn thì em trai duỗi lưng, có vẻ như sắp thức dậy.

Để phòng ngừa, tôi không dám làm gì nữa, lặng lẽ đặt điện thoại lại vị trí cũ.

Việc nên làm đều đã làm.

Tất cả những gì tôi có thể làm hiện tại là im lặng chờ đợi và cầu nguyện.

Cầu mong cô chủ nhiệm kịp thời nhìn thấy tin nhắn cầu cứu và cứu tôi thoát khỏi hang cọp.

Xe chạy khoảng nửa giờ, tốc độ dần chậm hơn.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cách đó không xa là biệt thự của nhà họ Tống.

Bảo vệ nhà họ Tống nhìn thấy cha mẹ tôi đến, cổng sắt của biệt thự từ từ mở ra.

Tôi biết rõ với sự vô liêm sỉ của nhà tôi và nhà họ Tống, nếu vào nhà họ sẽ không bao giờ để cô chủ nhiệm gặp tôi trước khi lễ đính hôn hoàn thành.

Nhà họ Tống giống như con thú muốn ăn tươi nuốt sống con mồi, cắn người không nhả xương.

Một khi tôi bước vào, chắc chắn sẽ bị cắn thành từng mảnh.

Xe càng ngày càng gần cổng biệt thự, nhưng phía sau không có một chiếc xe nào xuất hiện.

Làm lại một đời, chẳng lẽ tôi vẫn không có cách nào thay đổi vận mệnh?

Nhìn những người muốn bào mòn tôi đến tận xương tủy, lòng tôi như lửa đốt.

Tôi hạ quyết tâm, dù chết cũng sẽ lôi bọn họ chết cùng.

Ngay lúc xe chuẩn bị lái vào biệt thự, một chiếc xe máy xuất hiện lao tới chặn trước ô tô.

Cha tôi phanh gấp, suýt thì đâm.

Ông ta chửi ầm lên:"Mẹ mày biết lái xe không? Muốn chet à?"

Người đó cởi mũ bảo hiểm, đó là một chị gái tóc dài nhưng rất đẹp trai, ngồi đằng sau là giáo viên chủ nhiệm của tôi.

Chị gái tóc dài đi đến bên cửa sổ đang hé mở, túm lấy cổ áo cha tôi: “Mở cửa xe ra!”

Cha tôi là kẻ hèn nhát, nhìn thấy chị tóc dài có cánh tay đầy hình xăm trông không dễ chọc, tay nhanh hơn não nhanh chóng mở cửa.

Khi giáo viên chủ nhiệm cứu tôi xuống xe, ông ấy mới la to: “Giám đốc Tống, nhanh gọi người đến đây, con dâu sắp bị người cướp mất rồi."

Người nhà họ Tống nghe tiếng vội vàng chạy ra.

Khi Tống Trầm và Tống Uyển nhìn thấy cô chủ nhiệm đến thì biến sắc, vô cùng mất tự nhiên.

Thấy người nhà họ Tống, cha tôi càng huênh hoang: “Buông con gái tao ra, nếu không tao báo cảnh sát, tố cáo các người bắt cóc buôn người."

Cô chủ nhiệm liếc mắt nhìn: "Ông mới bắt cóc buôn người. Vì tiền mà bán Hứa Hoan cho nhà họ Tống.”

Cha Tống cười nham hiểm: "Cô Lý, cô hiểu nhầm rồi. Hai đứa nhỏ yêu nhau nên chúng tôi mới quyết định mối thông gia này."

Chị gái tóc dài cười khẩy, chỉ vào sợi dây thừng trên mặt đất: "Yêu nhau mà ông định trói bạn nhỏ dự lễ cưới à?”

Cha tôi sốt ruột: "Giám đốc Tống, nhiều lời với con chó cái này làm gì? Hứa Hoan là con gái tôi, tôi muốn làm gì nó cũng được, cô quản được không?"

Cô chủ nhiệm phản bác: "Hứa Hoan là người chứ không phải đồ vật. Em ấy đã 18 tuổi, là người trưởng thành không cần người giám hộ nữa, có thể tự quyết định cuộc sống của mình."

Chị gái tóc dài và cô chủ nhiệm định đưa tôi đi thì bị nhà họ Tống bao vây.

Họ quyết tâm ép tôi ở lại thực hiện buổi lễ đính hôn chó má này.

Nhìn thấy thế, chị gái tóc dài chỉ khẽ cười một tiếng: "Không biết tự lượng sức."

Chị ấy thả lỏng cơ bắp, tiến về phía trước.

Một lúc sau, những người đó đều đã bị chị gái tóc dài hạ đo ván nằm la liệt.

Chị gái tóc dài khinh thường nói: “Chỉ vậy thôi sao”.

Cha mẹ tôi và nhà họ Tống sợ hãi lùi lại một bước: "Cô là ai?"

Chị gái tóc dài chỉ vào hình xăm trên cánh tay: "Đoán xem? Tôi cảnh cáo ông, sau này nếu dám động đến một cọng lông của Hứa Hoan…." cô ấy liếc nhìn em trai tôi, Tống Uyển và Tống Trầm , "thì đi chùa cầu nguyện cho người thân đi là vừa. Ban đêm trời tối, không chừng lúc nào đó ai đó rơi xuống hồ, không cứu được đâu."

Cha mẹ tôi sợ đến mức ôm chặt lấy thằng con trai quý hoá của mình.

Sắc mặt cha Tống thay đổi: "Cô đang đe dọa chúng tôi?"

"Đe doạ cái gì, đấy gọi là nhắc nhở tử tế."

Sau khi chứng kiến thủ đoạn của chị gái tóc dài, bọn họ cũng không dám làm càn nữa.

Trước khi rời đi, tôi đến trước mặt Tống Trầm và Tống Uyển.

Tống Trầm vội vàng giải thích: "Hoan Hoan, nghe anh nói đã..."

Tôi không cho anh ta cơ hội giải thích đã tát anh ta hai cái.

Tống Uyển đau xót: "Tại sao cậu lại đánh anh ấy!"

Tôi quay ra tát thẳng vào mặt Tống Uyển hai cái nữa: "Yên tâm, cô cũng có."

Tôi lại nói: "Hai người thật khiến tôi ghê tởm. Tống Trầm, chúng ta chia tay."

Vừa dứt lời, hệ thống giống như mất kiểm soát, điên cuồng vang lên.

[Cảnh báo cảnh báo, đối tượng của ký chủ muốn chia tay với bạn, nhiệm vụ liếm cẩu sắp thất bại @#¥%...&*]

Sau khi lên xe máy, tôi quay lại nhìn thì thấy Tống Trầm ngã xuống đất, sùi bọt mép, co giật như người mất trí...

Lần này hệ thống trừng phạt anh ta nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Ừm, vì bạn xứng đáng!

9.

Còn hơn một tháng nữa là đến thi đại học, cô chủ nhiệm lo lắng cho sự an toàn của tôi nên bảo tôi ở lại nhà chị gái tóc dài, tan học thì chị ấy sẽ tới đón tôi.

Tôi vô cùng cảm kích: “Em không biết làm sao để báo đáp hai người nữa, cảm ơn cô.”

Cô chủ nhiệm xoa đầu tôi: “Nếu em thật sự muốn cảm ơn chúng ta thì em hãy thi vào một trường đại học thật tốt.”

"Vâng.”

Vận khí của tôi về cơ bản đã được lấy lại hết, nếu không có chuyện gì xảy ra thì thi vào trường đại học tốt không thành vấn đề.

Cô chủ nhiệm lại thở dài: "Cô còn tưởng Tống Trầm là một học sinh tốt. Không ngờ chỉ vì muốn trói buộc em lại làm chuyện điên rồ như vậy.”

Chị gái tóc dài hừ lạnh: "Lũ đàn ông không có đứa nào tốt."

Chủ nhiệm lớp đồng tình: "Cậu nói đúng."

Sắc mặt của chị gái tóc dài nháy mắt trở nên tốt hơn.

Khi đến nhà chị gái tóc dài, tôi mới biết chị ấy không phải dân xã hội mà là nhà vô địch quốc gia môn tán thủ, nhà mở một võ quán, mọi người gọi chị ấy là chị Trầm.

Trong khoảng thời gian tôi sống ở nhà chị Trầm, cha mẹ gọi cho tôi rất nhiều lần, lấy tình và lý bắt tôi phải đính hôn với Tống Trầm.

"Hứa Hoan, con đính hôn với Tống Trầm đi. Cha con vừa tiếp quản một công trình, không có năm trăm vạn tiền vốn mà lẽ ra nhà họ Tống đưa cho sẽ không đủ tiền phải phá sản, con muốn thấy cả nhà ra ngoài ăn xin sao?"

"Còn có chuyện tốt như vậy? Khi nào phá sản thì nhớ thông báo cho con, con nhất định sẽ đốt pháo ăn mừng."

"Mày....”

Không đợi họ nói hết tôi đã cúp điện thoại, chặn tất cả thông tin liên lạc của họ.

Không phải họ không đến chặn tôi ở cổng trường, nhưng khi thấy người đón tôi là chị Trầm thì tịt ngòi luôn.

Bất tri bất giác, nửa tháng đã trôi qua.

Trong thời gian này, Tống Trầm và Tống Uyển không đến trường.

Đỡ mất thời gian ứng phó với bọn họ, tôi dồn hết tâm sức vào việc học.

Trong kỳ thi gần đây, tôi đứng hạng nhất.

Hai ngày sau, anh em họ Tống đi học trở lại.

Tống Trầm gầy đi rất nhiều, toàn thân chỉ còn da bọc xương, chắc là do hệ thống tra tấn.

Tình trạng Tống Uyển cũng không khá hơn là bao, vẻ mặt tiều tụy, chuyện gì cũng lộn xộn.

Nhiều lần còn đi nhầm vào WC nam.

Trạng thái đó rất giống với người đã bị tước đoạt vận khí trong kiếp trước là tôi.

Xem ra không cướp được thì sẽ phải trả, cái gì cũng có hai mặt.

Tuy nhiên, tình trạng của Tổng Uyển so với tôi khi trước tốt hơn nhiều.

Ngồi bàn trước, thỉnh thoảng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hằn học của họ hướng về mình.

Không sao, dù sao nhìn nhiều cũng không mòn đi được.

Họ càng ghét tôi, càng chứng tỏ rằng họ bị hệ thống trừng phạt nặng.

Tôi càng cảm thấy đã đời!

Tự học buổi tối kết thúc.

Tôi ở lại làm hết bài tập, đến khi ngẩng mặt lên, trong lớp chỉ còn lại tôi và Tống Trầm.

Tống Trầm đi tới trước mặt tôi: "Hứa Hoan, chúng ta nói chuyện đi."

Tôi thu dọn cặp sách: "Chúng ta không có gì để nói."

"Em cho anh thêm một cơ hội được không? Anh chỉ quá yêu em đến mức không thể rời khỏi em. "

"Nếu thật sự thích tôi thì biến đi."

Tôi không thèm nhìn anh ta, rời khỏi phòng học.

Trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng tự hỏi.

Nhiệm vụ của Tống Trầm chưa thất bại hoàn toàn sao?

Vậy thì càng cần cẩn thận hơn khi ở trường.

Tống Trầm, Tổng Uyển đều không còn gì để mất, ai biết được họ sẽ làm trò khùng điên gì để hoàn thành tiến trình nhiệm vụ hoặc cướp đoạt vận khí chứ?

10.

Một tối nọ, tôi giúp chị Trầm xuống nhà đổ rác.

Thùng rác ở đầu ngõ, phải đi qua một đoạn ngõ dài.

Tôi đi được nửa đường thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía sau.

Vừa quay đầu đã thấy Quách An, chó canh cửa của Tống Uyển hùng hổ xông tới.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dịch Dương Thiên Tỉ - Cậu Là Thần Tượng Của Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net