Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Nắm giữ vận mệnh của chính mình
  3. Chương 3: Phần 3
Trước /4 Sau

[Zhihu] Nắm giữ vận mệnh của chính mình

Chương 3: Phần 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

11.

"Anh muốn làm gì?"

“Tất nhiên là làm cô,” Quách An oán hận nói, “Đều là tại cô nên vận khí của Tống Uyển trong kỳ thi mới mất, trở nên kiệt quệ như vậy.”

Tổng Uyển đã kể cho Quách An chuyện lấy đi vận khí của tôi?

Không có khả năng.

Nếu cô ta nói ra, sao có thể duy trì hình tượng nữ thần trong mắt Quách An.

"Cô ta đã nói gì với anh?"

“Người phụ nữ xấu xa như cô lại dám cướp đi vận khí của cô ấy trong kỳ thi, khiến cô ấy ngày càng sa sút.”

Quách An tức giận nhổ nước bọt xuống đất: “Nói nhiều như vậy làm gì!”

Anh ta từng bước tiến lại gần tôi.

Tôi bị ép dựa lưng vào tường, không còn đường lui, bình tĩnh nói: “Nghĩ kỹ đi, động vào tôi thì anh sẽ vào tù, đời anh xong phim, khả năng anh và Tống Uyển bên nhau bằng không."

Quách An thậm chí còn chó hơn tôi tưởng: "Tôi có thể liều mạng vì Tống Uyển, ngồi tù mấy năm tính là cái gì."

Vừa nói, Quách An vừa lao tới.

Một giây sau, tiếng thét thảm thiết của Quách An vang lên.

Mỗi khi ra ngoài, tôi luôn mang theo bình xịt hơi cay và thiết bị điện giật, chị Trầm cũng dạy tôi không ít kỹ năng tự vệ.

Hai chiêu liên tiếp, Quách An gục trên mặt đất co quắp vì đau.

Tôi cúi xuống tiết lộ: “Anh bị lừa rồi. Tống Trầm và Tống Uyển vốn không phải là anh em ruột, họ đang hẹn hò với nhau. Từ đầu đến cuối đều là Tống Uyển đang cướp vận khí của tôi. Khi tôi chia tay Tống Trầm, vận khí cô ta đoạt của tôi bị phản phệ lại. Tống Uyển nhờ anh dạy dỗ tôi để tạo cơ hội cho Tống Trầm cứu tôi rồi lấy cớ quay lại thôi."

Tôi còn chưa nói xong, Quách An đã phủ nhận: "Cô nói Tống Trầm và Tống Uyển đang hẹn hò? Tôi bị họ lợi dụng? Không thể …"

"Muốn xác thực lời tôi nói rất đơn giản, xem xem Tống Trầm có xuất hiện hay không."

Khi Quách An nói ra mục đích đến đây, tôi đã đoán Tống Uyển không chỉ muốn dừng lại ở việc giáo huấn tôi, mà là muốn Tống Trầm diễn lại trò cũ khiến tôi cảm động và quay lại với anh ta.

Tống Trầm chắc chắn không phải là đối thủ của Quách An, nhưng Tống Trầm là anh trai của Tống Uyển nên anh ta sẽ bỏ qua chuyện này, Tống Trầm có thể thuận lợi “cứu” tôi.

Nhưng giờ nhìn vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo của Quách An thì không thể nói trước đâu.

Quả nhiên, sau khoảng hai hai phút Tống Trầm đã vội vàng chạy tới.

Quách An nhận ra mình bị lợi dụng.

Tống Trầm vừa lao tới còn chưa kịp kinh ngạc vì tôi vẫn bình an đã ăn một cú đấm trời giáng của Quách An.

Hai người cùng nhau vật lộn.

Cảnh chó cắn chó chả có gì đáng xem, tôi đổ rác xong thì về nhà.

Chị Trầm hỏi tôi: “Sao em đi lâu thế?”

Tôi thản nhiên nói: "Gặp phải hai con chó điên nên hơi mất thời gian."

12.

Sau hôm đó, một tuần tôi cũng không gặp lại ba người đó nữa.

Bác sĩ trong võ quán, Đống Vũ Lý, nghe phong phanh kể lại rằng hôm đó Quách An đánh Tống Trầm gần chet.

Tống Trầm như mất đi nửa cái mạng, cái đó cũng bị thương, đang nằm viện được Tống Uyển chăm sóc.

Quách An đã đủ 18 tuổi, anh ta đang chờ bị kết án vì tội cố ý gây thương tích.

Lấy khí thế của nhà họ Tống, tháng ngày sau

này của Quách An hẳn sẽ rất khó khăn.

Tôi không có tí thương xót gì với anh ta, dù sao Quách An cũng thật sự muốn cưỡng gian tôi.

Anh ta vì Tống Uyển có thể không chút đắn đo hủy hoại tương lai của một cô gái.

Một người như vậy đi tù cũng không oan đâu.

Nhà họ Tống cũng rối tinh rồi mù.

Tống Trầm là con trai của cha Tống.

Ông ta rất hận Tống Uyển.

Nếu không phải Tống Trầm đi cướp vận khí của tôi cho cô ta thì anh ta đã không có kết cục như vậy.

Ông ta làm ầm lên đòi ly hôn với bà Tống.

Gia đình họ đến bờ vực tan vỡ.

Rất xứng đáng.

Dù sao cha Tống và mẹ Tống từng vì muốn cướp vận khí nên mua tôi từ cha mẹ tôi.

Thông tin lan truyền trong lớp rất nhanh, các bạn học đều biết nguyên nhân Quách An đánh Tống Trầm.

Sau ngày hôm đó, thái độ các bạn học đối với tôi và anh em họ Tống đảo ngược.

"Hứa Hoan, có phải cậu đã sớm biết bộ mặt thật của hai người đó nên mới tránh xa Tống Trầm không?"

"Cậu cũng quá đáng thương, coi Tống Uyển như bạn thân nhất nhưng cô ta lại dám lén lút đ âm sau lưng cậu.”

"Hai người này đúng là không biết xấu hổ, muốn yêu đương thì công khai, tại sao lại lôi người vô tôi là cậu với Quách An vào?"

"Trước đó tớ còn thấy Tống Trầm tốt bụng, không ngờ lại là một thằng cha cặn bã."

"Tống Uyển cũng không vừa, hai người này đúng là tra nam tiện nữ, vô cùng xứng đôi."

"Không phải là do Tống Trầm gặp báo ứng ư? Nghe nói Quách An đã chặt đứt cái đó của cậu ta rồi.”

"Làm tốt lắm, nếu không cặn bã như thế không biết còn đi gây hoạ cho bao nhiêu người."

Ngày thi đại học, cuối cùng Tống Trầm và Tống Uyển cũng đến trường.

13.

Tống Trầm khập khiễng chống nạng, vẻ mặt u ám không còn vẻ rạng rỡ như trước.

Anh ta đi tới trước mặt tôi, trầm giọng nói: "Hứa Hoan, là tôi xem thường cô. Cô biết tôi tr ộm vận khí của cô nên chơi tôi một vố, có vui không?”

Tôi cười nói: “Cái này mà anh cũng biết, không hổ là học sinh giỏi, thật thông minh."

"Cô . . . Đừng đắc ý, tôi nói cho cô biết, nhà cô lập tức sẽ bị cha tôi làm cho phá sản. Đây là kết cục của người dám đắc tội tôi."

Tôi ảo não: “Nếu biết có chuyện tốt như vậy, lẽ ra tôi nên đắc tội với anh sớm hơn rồi”.

Tống Trầm hai lần bị tôi chặn miệng, sắc mặt tái nhợt, kìm chế siết chặt nạng của mình.

Tống Uyển vỗ nhẹ vào tay anh ta, ra hiệu anh ta bình tĩnh lại.

Cô ta nói: "Hứa Hoan, dù cô lấy lại được vận khí của mình thì sao? Những người giàu như chúng tôi, có tiền là có tất cả, thành tích đại học có nát bét thì tương lai vẫn tươi sáng. Còn hạng nghèo mạt rệp như cô cả đời cũng chỉ có thể đi làm thuê thôi.”

"Thi vào trường đại học tốt cũng không có gì to tát, thế mà cô lại nhớ thương vận khí của tôi, cô thật rẻ tiền!"

Tôi không thèm tốn thời gian với cô ta nữa, bỏ lại họ nghiến răng nghiến lợi ở bên ngoài, bước vào phòng thi.

14.

Kỳ thi đại học lần này tất cả đều diễn ra suôn sẻ.

Đầu óc không còn mơ hồ như kiếp trước, không còn đau đớn tra tấn và đủ loại tình huống phát sinh.

Mỗi câu hỏi, tôi đều có cách giải chi tiết rõ ràng.

Từng chữ vững vàng viết xuống.

Tôi biết số phận kiếp trước của mình sẽ không bao giờ lặp lại.

Còn năm phút mới kết thúc môn thi đầu tiên, tôi đã sớm làm bài xong, kiểm tra lại lần hai.

Giống như kiếp trước, Tống Trầm, Tống Uyển và tôi đều được xếp vào cùng một phòng thi.

Tôi nhìn hai anh em nhà họ Tống.

Tống Uyển đang lo lắng nhìn xung quanh, lúc

thì cắn ngón tay, lúc thì xoay bút, không thể tập trung vào bài thi.

Một năm nay, cô ta chỉ cố gắng không làm mà đòi có ăn để đạt điểm cao mà không phải học.

Giờ đây cô ta đã mất đi vận khí của tôi, đầu óc thì trắng tinh, không thể trả lời một câu nào.

Tống Trầm tốt hơn cô ta nhiều, ba năm qua anh ta đều chăm chỉ học tập, thành tích luôn đứng top đầu, kiếp trước cũng trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng.

Ngay cả khi anh ta không thể học tập chăm chỉ vì chấn thương, với nền tảng đó anh ta vẫn có thể dựa vào chính mình đỗ một trường không tồi.

Nhưng kiếp trước Tống Trầm đã hủy hoại tương lai của tôi nên tất nhiên tôi sẽ ăn miếng trả miếng rồi.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì với bài làm của mình, tôi nộp bài sớm, ra khỏi phòng thi.

Tôi chạy nhanh về phòng ký túc xá trước đây, ngay trước khi kết thúc kỳ thi, tôi vứt hết tất cả những món quà mà Tống Trầm từng tặng tôi xuống cống.

Tôi đã thử qua, nếu tôi làm mất đồ của anh ta cho thì anh ta cũng sẽ bị trừng phạt.

Lần này có lẽ cũng không ngoại lệ.

Tôi đã vứt tất cả những món quà anh ta tặng cho tôi, chắc hẳn hình phạt sẽ rất thảm khốc.

Thật đáng tiếc khi tôi không ở hiện trường để chứng kiến chuyện này.

15.

Sau đó tôi biết được tình hình của Tống Trầm qua lời của bạn học.

Vào lúc chuông báo nộp vang lên, Tống Trầm bất ngờ phát điên, xé đáp án và giấy thi rồi nuốt chửng vào bụng.

Sau đó, anh ta bắt đầu la hét, vặn vẹo và bò trên mặt đất.

Cuối cùng anh ta còn thực sự cởi quần ra tiểu tiện vô tội vạ nơi công cộng.

May mắn đội an ninh đã đến và kéo anh ta đi.

Đã rất lâu rồi nhưng vẻ mặt của bạn học đó vẫn rất chấn động: "Anh ta giống như một con giòi đ iên, nếu bảo vệ không ngăn cản, chắc anh ta sẽ ăn c ứt."

Tống Trầm không còn xuất hiện trong tất cả các môn thi tiếp theo.

Nhà họ Tống bắt tôi phải chịu trách nhiệm, nhưng trong trường tôi được chủ nhiệm bảo vệ, ngoài trường thì có chị Trầm bao che.

Họ chỉ biết bất lực điên tiết trút giận lên cha mẹ tôi.

Hai người bọn họ chật vật không chịu phá sản, cuối cùng lại bị nhà họ Tống làm cho công cốc.

Tôi thực sự rất cảm ơn nhà họ Tống!

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Copyright © 2022 - MTruyện.net