Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
8.
Tận thế ngày thứ 2.
Tôi dậy sớm và đổi ca để Tống Nguyên nghỉ ngơi.
Điện nước chưa bị cắt, gas vẫn dùng được, nhưng không biết còn dùng được đến lúc nào.
Sau khi làm bữa sáng, tôi cắn vài miếng rồi xem tin tức trên mạng, thậm chí còn có cả cảnh phát sóng trực tiếp đ ẫm m áu.
Tôi tra xem quân đội đã vào thành phố chưa, nhưng kết quả vẫn giống như kiếp trước, họ không hề xuất hiện.
Không phải vì họ phản ứng chậm, mà do bản thân những người lính cũng bị nhiễm bệnh số lượng lớn, trở thành zombie.
Chính phủ cũng đã cố gắng quét sạch zombie bằng v ũ kh í hạng nặng, nhưng kết quả dù họ giet đến đỏ mắt nhưng chỉ cần còn sót lại một con thì khu vực lớn cũng bị lây nhiễm trở lại trong thời gian ngắn.
Cuối cùng, sở chỉ huy từ bỏ việc cứu hộ và tập trung lực lượng xây dựng khu vực an toàn để trú ẩn cho những người sống sót.
10:00.
Mấy chiếc máy bay trực thăng chiến đấu bay lượn trên bầu trời, s úng máy liên tiếp b ắn zombie dưới mặt đất.
Sau khi hết đạn, máy bay cũng bay đi không bao giờ trở lại.
Họ cũng nhận ra không thể t iêu d iệt hoàn toàn zombie được.
Dưới khu dân cư không còn náo nhiệt như hôm qua, phía dưới chỉ thấy mấy chục zombie đang lảng vảng, không thấy bóng dáng người sống.
Tôi trồng rau nhân lúc còn nước, củ cải và bắp cải lớn nhanh, khoảng 20 ngày là có thể thu hoạch, các loại rau khác như dưa chuột, ớt, cà tím thì lâu hơn.
Khi mua nhà, tôi rất ưng ý căn hộ áp mái tầng 28 có sân thượng này.
Đều nói tầng cao nhất dễ bị thấm nước, chờ thang máy bất tiện, nhưng tôi lại thích ánh nắng mặt trời và không khí trong lành.
Khi đó, kế hoạch của tôi là làm một vườn hoa, không nghĩ tới có ngày mình sẽ sử dụng nó như một vườn rau.
Mẹ chồng tôi và Đóa Đóa cũng đến giúp, tôi bảo Đóa Đóa không được to tiếng, Đóa Đóa ngoan ngoãn nghe lời.
Con bé tò mò nhìn đám zombie đang đi lại dưới lầu: "Mẹ, sao chúng nó không về nhà?"
Đầu óc trẻ con ngây thơ, không biết sống chet là gì.
Tôi xoa đầu con bé: “Bởi vì bọn họ mắc bệnh nặng, không thể về nhà. Sau này gặp phải bệnh nhân như bọn họ, nhất định phải trốn đi, đừng để bị lây, nếu không sẽ không thể về nhà, biết chưa?"
Đóa Đóa gật đầu: "Con biết rồi."
Buổi tối, bố mẹ tôi gọi video đến, họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy chúng tôi vẫn an toàn.
"Ba chuẩn bị sửa xe, đưa mẹ con tới tìm mọi người." Ba tôi nghiêm túc nói.
"Ba đừng làm như vậy, bên kia có khu an toàn, ba ở đó chờ đi."
"Sao con biết?"
Tôi không còn cách nào khác ngoài giải thích ngắn gọn, nhưng ba tôi hoàn toàn không tin, nghĩ Lục Tranh tiết lộ tin tức cho tôi.
Nhưng sau khi khuyên can, cuối cùng ba tôi đã từ bỏ ý định đến chỗ tôi.
9.
Tận thế ngày thứ 3, mất điện.
WiFi bị hỏng, chỉ có thể sử dụng dữ liệu di động.
Lục Tranh vẫn không trả lời tin nhắn, vì vậy tôi tiếp tục nhắn cho anh ấy một tin nhắn giải thích tình hình của chúng tôi, nói với anh ấy rằng chúng tôi sẽ ở nhà khoảng một năm, nếu đến lúc đó không có sự giải cứu nào thì chúng tôi sẽ đi về phía đông để tìm một khu vực an toàn.
Trong thời gian một năm, căn cứ phía Đông dự kiến sẽ hoàn thành, an ninh cũng tương đối hoàn chỉnh, đến lúc đó chúng tôi có thể không cần đi đường vòng.
Anh ấy không xem được tin nhắn tôi gửi ở kiếp trước, có lẽ kiếp này cũng vậy.
Nhưng mục đích thực sự của tôi không phải là kể lể mà là có mục đích khác, trong tương lai hy vọng chúng có thể được sử dụng.
10.
Đóa Đóa muốn ăn trứng luộc, mẹ chồng bận rộn trong bếp, Tống Nguyên thì quan sát tình hình bên ngoài, còn tôi vì cả đêm thao thức nên về phòng ngủ bù.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, Đóa Đóa đang vẽ tranh trong phòng khách, mẹ chồng tôi vẫn đang ở trong bếp, còn có mùi thịt hầm.
Tôi vội vàng chạy tới tắt bếp: “Mẹ, đừng làm thơm như vậy, người khác sẽ ngửi được.”
Mẹ chồng ngạc nhiên nhìn tôi: “Ngửi được thì sao, người đều phải ăn, mất điện mà không ăn nhanh thì thịt thiu mất”.
"Hiện tại thì không sao, nhưng về sau có người quá đói chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
Tôi đã tận mắt chứng kiến, người đói sát khí còn hơn cả zombie, bọn họ sẽ dùng mọi cách để được ăn.
Đạo đức và pháp luật không còn tác dụng, mặt xấu xa của bản chất con người sẽ được phơi bày hoàn toàn.
Những ký ức tồi tệ đó khiến cơ thể tôi bất giác run lên, tôi nghĩ có thể mình đã bị chấn thương do căng thẳng.
Mẹ chồng cũng hiểu ra, bà đưa bàn tay ấm áp vuốt má tôi: “Con đã phải chịu khổ nhiều rồi”.
Tôi dần bình tĩnh lại và mỉm cười: “Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi”.
Dù sau này có thể phải đối mặt với tất cả những điều đó một lần nữa nhưng tôi sẽ không còn sợ hãi, vì gia đình đã là nguồn sức mạnh to lớn của tôi.
Có rất nhiều zombie trong khu dân cư, trở thành một tiểu vương quốc của zombie.
11.
Tận thế ngày thứ 4, ngừng cấp nước.
Chúng tôi không tắm nữa mà chỉ lau người bằng nước.
Sử dụng bồn cầu đơn giản mà tôi đã mua để đi vệ sinh, dễ dàng thu gom phân và rác thải để xử lý tập trung.
Thời tiết bắt đầu nóng bức, không khí tràn ngập mùi thối rữa, chẳng mấy chốc bệnh dịch sẽ bùng phát, rất nhiều người sống sót sẽ chet vì bệnh tật.
Chúng tôi đeo khẩu trang, phun thuốc khử trùng, uống vitamin và tập thể dục hàng ngày để nâng cao khả năng miễn dịch và cố gắng không bị bệnh.
Tận thế ngày thứ 5, tín hiệu điện thoại chập chờn, đến tối thì mất tín hiệu, chính thức mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tận thế ngày thứ 6, quân đội xuất hiện phía con sông đối diện, nhưng bị hàng vạn zombie chặn lại khi qua cầu nên đành phải cho nổ cầu để rút lui.
Tôi khoanh tay đứng trên ban công nhìn tất cả, khói bốc lên nghi ngút, Đóa Đóa hỏi tôi: “Mẹ ơi, có phải bố đến cứu chúng ta không?”
Tôi gật đầu, mặc dù Lục Tranh không ở đây, nhưng tôi muốn cho Đóa Đóa hy vọng.
Rốt cuộc, chúng tôi vẫn phải chờ tận một năm nữa.
Tận thế ngày thứ 7, không còn gas nữa.
Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng ô tô.
Mở rèm cửa thì thấy một chiếc ô tô màu đen băng qua đám zombie để đến siêu thị.
Một người đàn ông bịt kín từ đầu đến chân xuống xe chạy vào siêu thị, một lúc sau cầm mấy hộp sữa bột chạy ra, tốc độ nhanh như chạy nước rút nhưng vẫn bị đám zombie bao vây nhấn chìm…
Khi lũ zombie tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại những hộp sữa bột dính đầy m áu.
Người lớn có thể nhịn đói chứ trẻ con thì không.
Con cái là sinh mạng của cha mẹ.
Vì con, cha mẹ luôn sẵn sàng hy sinh.
Nhiều người cũng nhìn người đàn ông đó từ cửa sổ, cảnh tượng vừa rồi đã khiến rất nhiều người từ bỏ ý định ra ngoài.
“May là kiếp trước mình là zombie từ sớm.” Tống Nguyên cảm thán.
Tôi trả lời: “Vậy đời này em sẽ không được như ý rồi”.
Đột nhiên, tiếng máy bay không người lái vang lên, tôi lập tức kéo Tống Nguyên vào nhà.
Máy bay lượn trong tiểu khu một vòng, xem xét tình huống rồi bay đi.
Tôi nhìn về hướng hạ cánh ở ngay trong khu dân cư.
Tôi mất ngủ cả đêm, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
12.
Tận thế ngày thứ 10, trời mưa to.
Khi trời mưa, mùi của con người sẽ nhạt đi, độ nhạy của zombie với con người cũng chậm hơn, tôi nhìn xuống lầu thì thấy zombie đều đứng yên.
Bốn người chúng tôi bê tất cả xoong nồi ra ngoài để hứng nước mưa, tôi tận dụng những viên đá nhỏ, đất và gạc lấy từ vườn rau để làm một chiếc máy lọc đơn giản, nước sau lọc có thể dùng để giặt giũ và nấu nướng.
Bắp cải và củ cải trồng trên sân thượng đã cao 3-4 cm, sau trận mưa này chúng sẽ lớn nhanh hơn rất nhiều.
Buổi chiều mưa tạnh, mùi ôi thiu cũng dịu đi.
Khoảng thời gian này chúng tôi đều đeo khẩu trang, cuối cùng hôm nay cũng có thể tháo ra để hít thở.
Tôi và Tống Nguyên đi lọc nước, Đóa Đóa đang chơi với ốc sên nhỏ, mẹ chồng tôi bận rộn với bữa tối, mọi thứ dường như quay trở lại những ngày tháng vui vẻ của mười ngày trước.
Giờ hết gas rồi, chúng tôi chỉ có thể nấu ăn bằng nhiên liệu đã mua trước đó.
Để tiết kiệm, việc ăn uống cũng đơn giản hơn, may mắn là mẹ chồng tôi rất giỏi nấu ăn, dù làm đạm bạc nhưng đồ ăn vẫn rất ngon.
Âm thanh của máy bay không người lái lại truyền đến, lần này đi kèm một chiếc loa nhỏ buộc vào thân, từ bên trong truyền ra giọng nói của người phụ nữ: "Tôi sẵn sàng đổi túi Hermes để lấy thức ăn."
Một người khác mở cửa sổ: "Còn tôi sẽ đổi một chiếc Mercedes."
"Tôi vẫn còn một căn nhà trong khu dân cư này. Tôi sẵn sàng đổi nó lấy một bao gạo, chỉ một bao gạo."
Không ai trả lời họ, bây giờ mọi người đều biết thức ăn là thứ quý giá nhất.
Máy bay không người lái lại bay trở lại, một lúc sau có tiếng đập phá cạy cửa.
Một cặp vợ chồng bắt đầu đi lục lọi những nhà khác, nhưng họ đều đột nhập vào những nhà không người.
Với sự mở đầu của họ, những người khác cũng bắt chước theo.
Khu dân cư tràn ngập âm thanh cửa bị đạp tung và mọi thứ bị xáo trộn.
Tòa nhà của chúng tôi cũng có rất nhiều tiếng động.
Có vẻ như có khá nhiều người.
Hiện giờ bởi vì cổng an ninh của khu dân cư nên zombie tạm thời không thể vào, nhưng không có nghĩa là mãi mãi.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu lên gọi đồng bạn, họ sắp đến tầng này để cướp bóc.
Cửa phòng trộm chặt và chắc, tôi đã liều mạng chặn đường vào nên dù muốn đột nhập cũng không dễ dàng.
"Toà nhà này nhất định có người. Mấy ngày trước tôi ngửi thấy mùi thịt hầm." Một giọng nam truyền đến.
“Đờ mờ, sao cửa lại chặt như vậy?” Một người đàn ông khác đập cửa.
"Vào ngày virus bùng phát, tôi nhìn thấy một người phụ nữ mua rất nhiều đồ vận chuyển bằng xe đẩy. Giờ nghĩ lại, hình như cô ta ở tầng trên cùng của toà nhà này!"
"Gia đình này hình như chỉ có hai người phụ nữ và một đứa trẻ, không có đàn ông."
Quả nhiên là bị phát hiện rồi, tôi nắm chặt xẻng trong tay, nếu họ xông vào thì liều chet.
Thanh âm của họ kinh động đến đám zombie dưới lầu, chúng xông đến nên hai người đàn ông đành phải rời đi, trở về nhà trốn.
Sau khi họ đi khỏi, mẹ chồng tự trách mình: “Đáng lẽ hôm đó mình không nên hầm thịt”.
Tôi an ủi: “Không sao đâu, tất cả đã là quá khứ, tận thế có rất nhiều nhân tố bất định”.
Vì sự xuất hiện của hai người đó, mẹ chồng và Tống Nguyên đều tăng cường rèn luyện, đề phòng có người đến lấy đồ thì có thể chống cự.
Đặc biệt là mẹ chồng tôi, một nữ cường nhân đã 60 tuổi vẫn cầm dao làm bếp thề sẽ bảo vệ chúng tôi.
Tôi cùng Đóa Đóa vẽ tranh đọc truyện, muốn bù đắp lại quãng thời gian hai năm đã mất.
Sau cuộc đập phá này, khu dân cư không có động tĩnh một khoảng thời gian.
Những người sống sót tôi gặp ở kiếp trước đều nói, lúc đầu làm gì cũng rón rén vì zombie, nhưng trong cơn đói họ có thể làm bất cứ điều gì.
13.
Tận thế ngày thứ 20.
Nhiều người treo những tấm vải có dòng chữ xin giúp đỡ ngoài cửa sổ, nhiều ngày như vậy, dù vẫn còn thức ăn nhưng chắc chắn không thể còn nước.
Tôi kiểm kê số nước ở nhà, vì nấu ăn và thời tiết nóng nên chúng tôi uống rất nhiều nước, chỉ còn 24 thùng nước suối.
Vẫn còn một thùng nước mưa đã lọc trước đó, chúng tôi có thể để dành dùng trong hai đến ba tháng.
Khi đó sẽ bước vào mùa mưa, khó khăn về việc thiếu nước có thể giảm bớt.
16:00, trực thăng quân sự đến cứu trợ thả hàng tiếp tế xuống tòa nhà, thông báo chính quyền vẫn không bỏ cuộc, tích cực ứng cứu người dân.
Những người sống sót đều hoan hô, đánh nhau túi bụi để giành nước và thức ăn.
Máy bay trực thăng liên tiếp ba ngày đều đến, máy bay tầm thấp nên có thể nhìn thấy cả phi công.
"Mọi người đừng lo, chỉ cần tôi và đồng đội còn sống, nhất định sẽ mang đồ ăn đến cho mọi người."
Người phi công trấn an mọi người, nghe giọng là một cô gái, cảm giác còn trẻ hơn tôi vài tuổi, giọng nói đầy vẻ trách nhiệm và an tâm.
Nhưng sau hôm đó, cô và chiếc máy bay của mình không bao giờ xuất hiện nữa.
“Mẹ, sao hôm nay chị đó không đến?” Đóa Đóa chờ mong nhìn lên bầu trời.
"Cô ấy có thể đã đi đến một nơi khác." Một thiên đường nơi không có zombie.
Tận thế ngày thứ 30.
Củ cải giống chúng tôi trồng đã cao đến cây sào, củ cải chỉ cần đun nước sôi trụng, không nhiều dầu mỡ, nhưng cuối cùng cũng có rau xanh để ăn.
Thức ăn và nước uống của nhiều người đã cạn kiệt.
Để sống sót, họ mạo hiểm đến siêu thị để tìm nguồn cung.
Có người chet, có người thành công, nhưng thực phẩm trong siêu thị cũng có hạn, không chống đỡ được bao lâu.
Một số người quyết định lái xe ra đi để tìm con đường sống, tôi đã chứng kiến họ bị zombie bao vây ngay khi vừa lái xe ra khỏi tầng hầm.
Cũng có những người mở đường thành công, bỏ lại zombie phía sau và tiến vào khoảng không hy vọng.
14.
Tận thế ngày thứ 50.
Cuối cùng thì trời cũng mưa, mặc dù chỉ là mưa nhẹ.
Chúng tôi nhanh chóng dùng xô để hứng nước mưa, trong thời gian này tôi đã chế tạo một dụng cụ hứng bằng các chai nước để có thể thu được càng nhiều nước mưa.
Tóc của Tống Nguyên đã dài ra rất nhiều, mẹ chồng đang dùng kéo cắt tóc cho em ấy thì cảnh cửa phòng trộm lại vang lên tiếng đập ầm ầm.
Những người đó lại đến.
"Mở cửa ra, tao biết chúng mày vẫn ở đây."
"Còn trốn, đợi tao vào tao sẽ ch ém chet hết tất cả chúng mày!"
“Nếu họ sẵn sàng cho chúng ta thức ăn thì đừng giet người.”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng tát: "Câm miệng."
Người phụ nữ bị đánh có vẻ đã ngã xuống cầu thang, sau đó cũng không còn tiếng của cô ấy nữa.
Đóa Đóa sợ hãi ôm tôi, mẹ chồng và Tống Nguyên đều cầm vũ khí của họ và nhìn chằm chằm vào cửa.
Tôi từ bỏ cái xẻng hay dùng, đi vào bếp lấy con dao phay ra.
Rầm một tiếng, cửa phòng trộm bị cạy ra.
Cửa hành lang cũng bị kéo mở, tiếng bước chân hỗn loạn xông vào, tôi ra hiệu cho mẹ chồng và Tống Nguyên im lặng.
Nghe tiếng bước chân của họ chắc khoảng ba đến bốn người.
Họ đập cửa nhà hàng xóm trước, sau khi cửa bị phá thì mùi hôi thối bốc ra, sau đó là tiếng la hét hoảng sợ, hẳn là họ đã nhìn thấy x ác chet của vợ chồng nhà hàng xóm.
Bọn họ cho rằng tầng này có zombie bèn đ iên cuồng chạy trốn, động tĩnh như vậy đã lôi kéo sự chú ý của lũ zombie.
Cánh cổng bị hất tung, lũ zombie tràn vào.
Tôi nghe thấy tiếng hét của những người đó, chưa đầy mười giây sau, chỉ còn lại tiếng gào trầm thấp của lũ zombie.
Một khi zombie c ắn chet những người đó, khả năng chúng sẽ tấn công chúng tôi, giờ cửa phòng trộm đã hỏng, rất khó để sửa chữa.
Tôi lập tức rạch tay, cầm một ít quần áo thấm đẫm máu, sau đó bọc mấy vật nặng bên trong ném xuống lầu, đám zombie ngửi thấy mùi máu quả thực bị thu hút.
"Mẹ, nếu thấy zombie tới thì tiếp tục ném quần áo."
Sau khi giải thích, tôi cầm hai cái xẻng và đèn pin ra kiểm tra mức độ hư hại của cửa phòng trộm, Tống Nguyên đứng canh bên cạnh tôi.
Trời độ, mặc dù cánh cửa sắt đã bị phá tung nhưng khung cửa không bị hư hại, cánh cửa vẫn có thể đóng, chỉ có khóa là bị hỏng.
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò đang hấp hối dưới bậc thềm, cô ấy hình như là mẹ bạn của Đóa Đóa trong ký ức tôi.
“Tống Nguyên, giúp chị một tay.”
Chúng tôi khiêng cô ấy lên, dùng xẻng ghim chặt cánh cửa phòng trộm, dùng ổ khóa xe điện khóa tạm vào cánh cửa.
Biện pháp hiện tại chắc chắn không tốt như ban đầu, nhưng ít nhất chúng có thể cầm cự được một khoảng thời gian.
Về đến nhà, chúng tôi dời tủ và bàn để chặn cửa, đợi một lúc không thấy có zombie nào tới mới thở phào nhẹ nhõm.