Khi tôi tỉnh dậy, mẹ đang ngồi bên giường tôi, tẩy não tôi bằng những lời nói đầy chân thành.
Tôi biết.
Tôi được tái sinh, quay lại năm tôi 18 tuổi, thời gian đó tôi vừa thi đại học xong. Đó cũng là năm mà mẹ bắt tôi phải nghỉ học, đi làm trong nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ.
Năm nay, tôi được nhận vào Đại học Trùng Khánh với kết quả thi đại học xuất sắc, trong khi em họ tôi chỉ được nhận vào một trường cao đẳng địa phương.
Ba ngày trước, mợ tôi đến nhà tôi với vẻ mặt buồn bã. Mợ phàn nàn với mẹ tôi rằng nhà nghèo quá nên không có tiền cho em họ đi học. Mợ hỏi mẹ tôi có thể cho bà mượn một ít tiền không.
Mẹ tôi đồng ý không chút do dự.
Bố và tôi bất lực ngồi nhìn, cũng đã quá quen thuộc rồi.
Mỗi khi có người hỏi mẹ tôi vay tiền, mẹ đều đồng ý bất kể người đó là người thân hay bạn bè, hay người đó muốn vay bao nhiêu.
Khi bố tôi không đồng ý, mẹ sẽ nói: “Khi mọi người gặp khó khăn, họ đều là người thân, bạn bè của nhà mình, chúng ta nên giúp đỡ nếu có thể. Bây giờ chúng ta giúp đỡ họ, nếu có chuyện gì xảy ra với chúng ta trong tương lai, họ sẽ giúp lại chúng ta.”
Bà đưa tiền cho người khác mà bố tôi không hề hay biết, lúc đó bố tôi không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp.
Chỉ là lần này gia đình tôi cũng không có tiền.
Tôi nghe bố tôi nói rằng mẹ đã cho vay tổng cộng hơn một triệu nhân dân tệ trong những năm qua, nhưng bà chỉ mới lấy lại được 100.000 nhân dân tệ.
Mẹ tôi nói người khác có thể không phải cố tình không muốn trả nợ, mà là họ thực sự chưa có tiền, tạm thời chưa trả được, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, sao phải hối thúc người khác trả nợ? Làm vậy còn khiến mối quan hệ trở nên bất hoà.
Tôi nhìn lên trần nhà liên tục bị dột. Tự hỏi, gia đình chúng tôi thực sự không thiếu tiền ư?
Vì mẹ tôi đã luôn cho người khác vay tiền.
Thế nhưng, tôi chưa bao giờ mua một bộ quần áo mới trong suốt thời thơ ấu của mình.
Toàn bộ quần áo của tôi đều là quần áo cũ của bố mẹ đã được may lại size nhỏ hơn để tôi mặc, hoặc là mẹ tôi nhặt được rồi đem về giặt cho tôi mặc.
Mỗi khi nhìn những đứa trẻ khác mặc quần áo mới xinh đẹp, tôi lại ghen tị, nài nỉ mẹ mua cho.
Lúc đi mua mẹ tôi luôn nói: “Con là trẻ con, chỉ cần mặc quần áo bình thường có thể giữ ấm là được rồi. Con phải hình thành những thói quen tốt ngay từ khi còn nhỏ. Ghen tị với người khác là không tốt.”
Nhưng giây tiếp theo, mẹ sẽ mua những bộ quần áo hàng hiệu đẹp nhất, mới nhất cho anh em họ của tôi, rồi ăn một bữa cơm cảm ơn từ cậu mợ.
Những ngày nghỉ lễ, bố tôi dành dụm tiền rất lâu để mua rượu. Nếu không để ý, mẹ tôi sẽ đem rượu sang nhà họ hàng hay hàng xóm tặng mất.
Rõ ràng bố tôi là lãnh đạo trong đơn vị nhỏ, lương cũng không thấp.
Nhưng chiếc áo khoác ông đang mặc đã vá đi vá lại không biết bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ nhớ rằng bố tôi đã mua chiếc áo khoác đó từ lúc tôi bắt đầu nhớ được.
Các đồng nghiệp bằng tuổi bố tôi đều đã mua ô tô, bố tôi hàng ngày lại chỉ có thể lái con xe điện ọp ẹp đi làm.
Nhưng cậu tôi, người luôn miệng nói rằng tiền bạc eo hẹp nên không có tiền để trả nợ cho nhà chúng tôi, đã mua một căn nhà trong thành phố và có vài chiếc ô tô trong gara.
Bốn năm trước, anh họ tôi lấy vợ nhưng chưa có nhà tân hôn nên cậu mợ đã đến nhờ mẹ tôi. Mẹ tôi vỗ tay trực tiếp chuyển quyền sở hữu căn nhà của chúng tôi cho anh họ.
Gia đình ba người chúng tôi phải chuyển về một ngôi nhà cũ nát đã bị bỏ hoang hơn mười năm.
Bây giờ đứa con thứ ba của anh họ tôi đã được một tháng tuổi, anh ấy thậm chí đã mua một căn nhà ở thành phố nhưng chưa bao giờ đề cập đến việc sẽ trả lại căn nhà cho chúng tôi.
2.
Mẹ đút cho tôi một ngụm cháo, tôi nhanh chóng bị kéo về thực tại.
Tôi nhìn mẹ đang nhẹ nhàng dỗ tôi ăn cháo, trong mắt lại chứa đầy vẻ giễu cợt.
Nếu tôi nhớ không lầm thì đây có lẽ là lần thứ hai mẹ đút cháo cho tôi một cách dịu dàng như vậy.
Lần trước là do Vương Đình nhà bên cạnh hút thuốc trong trường, bị cô giáo phát hiện tàn thuốc, sợ cô giáo phát hiện mình hút nên cậu ta đã đẩy tôi ra rồi nói là do tôi hút. Cậu ta đã quỳ xuống cầu xin mẹ tôi giúp đỡ.
Lúc đó, mẹ tôi nói: “Ồ, chuyện có gì đâu chứ, sao con không giúp Đình Đình? Đình Đình đã nói là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chỉ cần viết một lá thư xin lỗi thôi. Mẹ sẽ viết cho con.”
Nhưng mẹ không biết rằng, vì tôi nhận tội thay cho Vương Đình, mà tôi, vốn luôn là một học sinh ngoan trong lòng thầy cô, đã trở thành một học sinh sa đọa, hư hỏng, hay hút thuốc.
Tên tôi luôn có trong danh sách danh dự nhưng đây là lần đầu tiên tôi có tên trong danh sách kỷ luật.
Trước sự chứng kiến của hơn 3.000 học sinh trong trường, tôi phải đọc những lời cáo buộc không phải của mình, vừa đọc vừa khóc.
Và lần này.
Mẹ tôi đang cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ cơ hội học đại học, làm việc trong một nhà máy, chỉ để kiếm tiền học phí cho người em họ chỉ đỗ vào một trường cao đẳng nghề của tôi.
Hơn nữa, mẹ tôi có phải bị mù và điếc có chọn lọc không?
Mẹ không thấy là mợ, người nói rằng mình không có tiền để trả học phí cho con, đang cầm một chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất và mang theo chiếc túi LV đắt tiền sao?
Rõ ràng mợ ấy chỉ muốn lợi dụng nhà chúng tôi mà thôi!
Mẹ vẫn đang cố gắng làm công tác tư tưởng cho tôi.
“Em họ của con nhỏ tuổi hơn con, con là chị, lo toan tiền học cho em gái mình là điều đương nhiên.”
“Hơn nữa, chẳng phải chỉ là một trường đại học thôi sao, không học đại học thì có sao đâu? Con thấy đấy, bố mẹ con không học đại học, hiện tại chúng ta sống cũng rất tốt, còn nuôi dạy con lớn như thế này.”
“Hơn nữa, nếu em họ của con được học hành đàng hoàng, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt, em ấy nhất định sẽ ghi nhớ những việc tốt mà con đã làm, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với con. Các con là chị em họ, luôn có mối liên hệ vững chắc với nhau.”
“Mẹ con chỉ có một người em trai là cậu con, còn cậu của con chỉ có một người con, là em họ con. Nếu chúng ta không giúp họ thì ai sẽ giúp họ đây? Sau khi mẹ chet, mẹ cũng sẽ không xấu hổ khi gặp ông bà của con ở dưới hoàng tuyền.”
Mẹ tôi vừa nói vừa rơi nước mắt, như thể nếu tôi không đồng ý với mẹ sẽ là một đứa đầy tội lỗi.
Tôi cười thầm nói: “Mẹ ơi, sao mẹ không đi làm ở nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ? Mẹ đi làm kiếm tiền thì không những em họ của con được học đại học mà con cũng được học đại học.”
Mẹ tôi sửng sốt trước câu hỏi của tôi và có vẻ hơi bối rối.
Có lẽ mẹ chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ hỏi bà ấy câu hỏi này nên nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Chắc chắn mẹ nghĩ rằng tôi sẽ do dự một lát rồi đồng ý ngay.
Bà ấy lại có được danh tiếng tốt như một thánh mẫu
Ở kiếp trước, tôi đã làm theo lời mẹ.
Tôi không đến Đại học Trùng Khánh để báo danh. Thay vào đó, tôi nghe lời mẹ, vào một nhà máy điện tử do mợ tôi giới thiệu, làm việc quần quật suốt 5 năm.
Khi nhận được tiền lương hàng tháng, ngoại trừ 500 nhân dân tệ giữ lại để mua thức ăn, số tiền còn lại tôi gửi cho người em họ đang học đại học.
Tôi chăm chỉ làm việc để kiếm tiền nuôi em ấy nhưng em ấy lại dùng tiền đi ăn uống bên ngoài, đi bar hát karaoke với đàn ông, còn giả vờ làm một tiểu thư giàu có.
Khi tôi trở về nhà vào dịp Tết Nguyên Đán, mợ tôi thường giả bộ kể lể với vẻ mặt thương hại: “Cháu gái tôi đã nghỉ học khi còn nhỏ như vậy để đi làm. Thật đáng tiếc. Không giống như Tâm Tâm của chúng tôi được đi học đại học. Sau khi tốt nghiệp sẽ có được một công việc tốt.”
Lúc này, mẹ tôi sẽ nở một nụ cười thật tươi, gật gù đồng ý: “Đúng vậy, Tiểu Linh không giỏi giang bằng Tâm Tâm, chúng ta chỉ có thể trông chờ vào Tâm Tâm thôi.”
Nhưng kết quả là em họ tôi lại chỉ lo yêu đương, trượt rất nhiều môn ở trường trong ba năm liên tiếp, thậm chí còn không lấy được bằng tốt nghiệp. Cuối cùng, em ấy cũng vào làm ở một nhà máy như tôi, lại còn trơ trẽn c ướp tiền lương của tôi, rồi đ ẩy tôi xuống cầu thang để giet chet tôi.
Đời này tôi sẽ không bao giờ nghe bất cứ điều gì họ nói nữa!
Còn việc kiếm tiền học phí cho em họ, ai muốn thì tự đi mà làm.
Tôi không rảnh!
Mẹ tôi im lặng vài phút rồi nói: “Mẹ vẫn còn công việc của mình mà. Nếu mẹ vào làm ở nhà máy thì công việc hiện tại sẽ ra sao? Hơn nữa, mẹ đã già, việc trong nhà máy đều là việc chân tay nặng nhọc, mẹ không chịu nổi. Nào, con mới 18 tuổi, tuổi còn trẻ, con đi là hợp nhất.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ấy, lạnh lùng nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Người ta nói phụ nữ 30 tuổi như hổ. Mẹ mới 38 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất. Bây giờ không đánh thì khi nào đánh?"
“Công việc hiện tại của mẹ chỉ được 2.800 tệ một tháng. Khi làm việc trong nhà máy, mẹ sẽ kiếm được ít nhất 5.000 hoặc 6.000 tệ một tháng! Bằng cách này, nếu mẹ đưa cho em họ 3.000 tệ một tháng để trang trải chi phí sinh hoạt, mẹ vẫn còn tới 3.000 tệ, tốt hơn công việc bây giờ của mẹ. Còn con dáng người lại nhỏ bé, chắc chắn không thể nhanh nhẹn bằng mẹ.”
"Hơn nữa, mẹ cũng chỉ có một đứa cháu gái, cậu mợ bình thường đối tốt với mẹ như vậy, mẹ không giúp họ, chắc họ sẽ thất vọng lắm.”
Nghe những lời tôi nói, ánh mắt mẹ chợt lóe lên, hình như mẹ có chút rung động.
Tôi lạnh lùng nhìn bà.
Lợi dụng người khác để thể hiện sự tốt bụng của mình thì có ích gì?
Chỉ có thánh mẫu tự mình trải nghiệm mới thú vị.
Nếu mẹ thích làm thánh mẫu đến vậy thì con sẽ để cho mẹ làm đủ!
3.
Hôm nay là sinh nhật của tôi, mợ và em họ đến nhà tôi ăn tối.
Vừa bước vào cửa, em họ đã đi thẳng vào phòng ngủ của tôi như trước giờ để xem tôi có thứ gì hay ho không.
Lúc trước người mẹ thánh mẫu nói tôi là chị, Tâm Tâm là em gái, lấy cái gì của tôi cũng là chuyện đương nhiên.
Vì thế cho dù thứ mình rất thích bị em họ lấy đi thì tôi cũng chỉ biết ôm uất ức trong lòng không dám nói một lời.
Nhưng lần này thì làm gì có chuyện tốt như thế!
Em họ ngay lập tức thích thú với món quà sinh nhật mà bạn cùng bàn tặng cho tôi, một chiếc vòng tay bằng dây màu đỏ.
Em ấy không hề hỏi qua ý kiến của tôi tôi mà vui vẻ đeo nó vào như của mình.
Tôi không nói một lời, lặng lẽ quay người đi vào phòng mẹ.
Tôi lục lọi tủ lấy ra toàn bộ bộ sưu tập trang sức riêng của mẹ tôi đưa cho em họ.
“Em họ à, sợi dây đỏ trên tay em không có giá trị gì đâu, em nhìn cái này xem.”
Đúng như tôi nghĩ, mắt em họ sáng lên khi nhìn thấy chiếc vòng cổ bằng vàng, nhẫn vàng và chiếc vòng ngọc trên tay tôi.
Em ấy giật lấy ngay lập tức.
Chiếc vòng ngọc rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, phát ra âm thanh giòn tan.
Nhưng em họ không quan tâm, thay vào đó em ấy vui vẻ ngắm nghía chiếc nhẫn và vòng cổ bằng vàng.
Tôi bình tĩnh lấy lại chiếc vòng tay bằng dây màu đỏ, giấu nó đi, nghe tiếng bước chân vội vã bên tai, nhếch khóe miệng, cuộc vui sắp bắt đầu…
Mẹ tôi cầm thìa vội vàng chạy tới: “Sao thế? Con làm rơi cái gì à? Tiểu Linh, con phải cẩn thận chứ, nhỡ con làm Tâm Tâm bị Thương thì sao?”
Hãy nhìn xem, mẹ bắt đầu buộc tội tôi mà không thèm hỏi lý do, lo lắng như thể em họ mới là con gái bà ấy.
Tôi cố tình lùi ra xa để mẹ có thể nhìn rõ chiếc vòng ngọc bị vỡ trên mặt đất.
Mẹ tôi nhìn thấy chiếc vòng ngọc bị vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất, khuôn mặt thánh mẫu hàng ngày méo mó.
“Ai đã làm vỡ nó? Bồi thường cho tôi nhanh lên!”
Âm thanh lớn đến mức thu hút những người đang ngồi khoe khoang trong phòng khách.
Khi một nhóm người chen chúc vào trong căn phòng nhỏ, tôi bắt chước giọng điệu của mẹ.
“Ôi, mẹ ơi, không phải chỉ là một chiếc vòng ngọc thôi sao? Cũng không phải vật gì quan trọng lắm. Hơn nữa, em họ con cũng không cố ý, nếu em ấy muốn thì cứ đưa cho em ấy đi. Mẹ là người lớn, nên rộng lượng một chút. Em họ dù sao cũng còn nhỏ, mẹ bắt bẻ làm gì chứ?”
Em họ chạm vào chiếc vòng cổ và nhẫn vàng trên người mình, bĩu môi.
“Cô à, con là cháu gái của cô, chỉ mấy món trang sức thôi mà cô cũng không muốn cho con sao?”
Tôi tiếp tục truyền tải hào quang thánh mẫu hàng ngày của mẹ tôi.
“Đúng đó mẹ, mẹ chỉ có em họ là cháu gái thôi. Mẹ không thương em ấy thì ai thương em ấy?”
“Sau này, khi em họ có một tương lai sáng lạn rồi, em ấy nhất định sẽ không quên một người cô tốt bụng như mẹ đâu.” Mẹ tôi nghẹn ngào không biết phải nói sao.
Mợ tôi kéo cô em họ lại, giả vờ tát nhẹ một cái.
“Sao con lại làm thế? Sao con có thể tùy tiện lấy đồ của cô vậy hả? Mau xin lỗi cô đi.”
Rồi dì quay sang mẹ tôi cười ngượng ngùng: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã nghịch ngợm, không phải cố ý, chỉ là một ít nữ trang mà thôi, chị à, đừng tranh cãi với một đứa trẻ.”
Từ đầu đến cuối, mợ tôi và những người khác không hề nói một lời về việc bồi thường chiếc vòng tay hay trả lại những đồ trang sức khác, vì họ tin chắc rằng mẹ tôi sẽ đưa những thứ này cho họ.
Trong lòng họ, mẹ tôi chỉ là vật tế thần đơn giản, ai cũng có thể sử dụng như một máy rút tiền.
Những món trang sức này được bố tặng cho mẹ khi bố mẹ kết hôn. Rõ ràng mẹ tôi không muốn đem cho người khác.
Tuy nhiên, mẹ là một thánh mẫu không biết cách từ chối. Mẹ sợ rằng nếu nói “Không”, mối quan hệ giữa bà và những thân coi bà như một cây ATM này sẽ rạn nứt.
Mẹ tôi hướng ánh mắt cầu cứu về phía tôi và bố, muốn chúng tôi nói giúp bà ấy.
Tôi lặng lẽ kéo góc áo của bố để ngăn ông nói thay mẹ.
Mẹ tôi đứng đó bất lực, mỉm cười ngượng nghịu.
4.
Tôi chỉ trả lại chính xác những gì mẹ đã làm thôi. Mẹ có thấy khó chịu không?
Kiếp trước, em họ cũng lấy chiếc vòng tay chỉ đỏ của tôi, tôi không chịu đưa cho em ấy, nhưng mẹ tôi nói em họ nhỏ hơn tôi nên tôi phải biết nhường nhịn, nếu em ấy muốn thì cứ đưa cho em ấy. Mẹ đã tặng chiếc vòng tay đó cho em họ khi chưa hề có sự đồng ý của tôi.
Bây giờ nó được thay thế bởi thứ mẹ yêu thích, mẹ lại không đành lòng?
Trên bàn ăn, mẹ tôi dường như quên mất chuyện vừa xảy ra, tiếp tục vào vai một thánh mẫu lương thiện như thường ngày.
Bà ấy giống như một phục vụ khách sạn, bận rộn rót rượu cho mọi người. Ngay khi nhìn thấy ly rượu của họ cạn đi, bà sẽ lập tức rót đầy lại.
Ăn được một lúc, cậu tôi nháy mắt với mợ, mợ liền đến bên mẹ.
Tôi bình tĩnh khịt mũi, biết rằng buổi diễn sắp bắt đầu tiếp rồi.
Mợ thăm dò hỏi mẹ tôi: “Chị ơi, chuyện lần trước em nói với chị về việc cho Tiểu Linh vào nhà máy làm ấy, chị còn nhớ không? Em đã thỏa thuận với nhà máy rồi, tuần sau con bé có thể vào làm, chị đừng lo lắng, em chắc chắn nhà máy đó trả lương rất cao, lại nhiều phúc lợi, chỉ thương cho Tâm Tâm không thể vào đại học vì không đủ tiền nộp học phí.”
Mẹ tôi vừa định mở miệng nói thì tôi đã cướp lời trước.
Tôi giả vờ khó hiểu: “Sao em họ lại không có tiền đi học đại học? Mẹ con nói rằng bà ấy sẽ làm việc ở nhà máy để gửi tiền cho em họ. Mợ đừng lo.”
Lời nói của tôi khiến cả bàn im lặng một lúc.
Mẹ liếc nhìn tôi, tôi giả vờ như không nhìn thấy.
Nếu tôi không đội chiếc mũ này cho mẹ, thì đám người này sẽ nghĩ ra ý tưởng điên rồ là ném tôi vào nhà máy.
Cậu mợ nhìn nhau, nhếch khóe miệng.
“Thật tốt, chờ Tâm Tâm của chúng ta tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm tốt, con bé nhất định sẽ không quên một người cô tốt bụng như chị.”
“Tâm Tâm, con nhanh cảm ơn cô đi.”
Em họ tôi đang nhai đùi gà, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lí nhí nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Tôi biết mấy người này không quan tâm đến chuyện tôi hay mẹ tôi làm việc trong nhà máy.
Họ chỉ muốn tìm một kẻ ngốc kiếm tiền cho họ.
Ngay cả khi mẹ tôi không muốn vào nhà máy, thì một người luôn có tấm lòng thánh thiện như mẹ cũng sẽ không nói lời từ chối.
Khuôn mặt hiền lành, tươi cười thường ngày của mẹ tôi đột nhiên lộ rõ vẻ xấu hổ và bối rối.
Những ngón tay của mẹ nắm chặt chiếc khăn trải bàn, vò đi vò lại. Nhưng bố và tôi không nói một lời nào.
Sau khi mọi người rời đi, mẹ kéo tôi lại.
Bà tức giận nói: “Hôm nay con làm sao vậy? Sao con có thể nói bậy bạ như thế? Mẹ hứa sẽ làm việc trong nhà máy khi nào?”
Tôi giả vờ che miệng lại, ngạc nhiên nói:
“A? Không phải chính mẹ nói rằng mẹ muốn làm việc trong nhà máy để kiếm tiền học phí cho em họ sao? Mẹ không muốn giúp đỡ gia đình cậu mợ đúng không? Nhưng mẹ nên biết rằng gia đình ai cũng sẽ có lúc khó khăn, bây giờ chúng ta giúp đỡ họ, họ sẽ giúp lại chúng ta trong tương lai thôi mà.”
“Hơn nữa, mẹ không giúp họ thì ai có thể giúp họ? Mẹ không muốn mối quan hệ với cậu mợ trở nên bất hoà đâu đúng không?”
Tôi đã lặp lại những lời nói mà bà ấy đã dùng để tẩy não tôi trước đây.
Mẹ tôi lo lắng: “Nhưng... nhưng…”
Tôi ngắt lời bà: “Được rồi, mẹ đừng lo lắng, hai ngày nữa mẹ có thể thu dọn đồ đạc để đến nhà máy, em họ của con sắp bắt đầu đi học rồi, mẹ nên đến nhà máy làm việc sớm để kiếm tiền đóng học phí cho nó. Mẹ đã giúp đỡ cậu mợ giải quyết được một vấn đề lớn chắc chắn họ sẽ rất biết ơn mẹ.”
“Sau này, khi em họ tốt nghiệp đại học, tìm được việc làm tốt và cưới được một người đàn ông tốt, em ấy nhất định sẽ không quên mẹ, người cô tuyệt vời của em ấy, người đã làm rất nhiều điều cho em ấy, khi về già, mẹ sẽ được hưởng phúc.”
Mẹ tôi còn muốn kiếm cớ nhưng tôi đã lao vào phòng, đóng cửa lại trước mặt bà.
“Đừng nói nữa, một thánh mẫu như mẹ có nhiều người nâng đỡ lúc tuổi già là điều may mắn lắm đấy!”
Cuối cùng, với sự thúc giục của cậu mợ tôi, mẹ tôi đã lên xe đi làm ở nhà máy.
Vào giây phút cuối cùng khi xe bắt đầu di chuyển, bà ấy đã bám chặt lấy tôi mà không bỏ cuộc.
“Tiểu Linh, sao con không đi đi, con, con…” Mẹ chưa kịp nói xong, tôi đã tóm lấy em họ đang chơi game bên cạnh.
“Em họ à, mẹ chị đi kiếm tiền đóng học phí cho em. Sao em không tạm biệt bà đàng hoàng đi? Sau này, khi em vào đại học và thành đạt, em không thể quên mẹ chị đâu đó. Bà đối xử với em còn tốt hơn đứa con gái là chị đây.”
Cô em họ đang hoàn toàn tập trung vào trò chơi, thản nhiên xua tay.
“Cô cả đừng lo lắng, sau này con nhất định sẽ chăm sóc cô.”
Mẹ tôi bị phân tâm bởi lời nói này, và chiếc xe đã lao đi trước khi mẹ kịp nói gì đó với tôi.
Xe vừa phóng đi, tôi đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của em họ bên cạnh.
“Đ iên thật chứ, ai lại đi biết ơn bà ta? Bà già bệnh hoạn bày đặt làm thánh mẫu.”
Nhìn về hướng xe đang rời đi, tâm trạng tôi vui vẻ, thầm chửi rủa.
“Thánh mẫu thân yêu, cháu gái ngoan gọi mẹ là bệnh hoạn kia kìa. Đáng tiếc là mẹ không nghe được.”