Năm thứ 3 sau khi tôi chết đi, Cố Hàn, bạn trai 7 năm của tôi, cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi.
Dự định tháng sau sẽ tổ chức đám cưới.
Hiện giờ, anh ấy đang cùng bạn gái đi thử váy cưới trong một cửa tiệm.
Tôi rất thích nghiêng đầu nhìn anh ấy giống như trước đây vậy, chàng trai có góc nghiêng anh tuấn ấy đang đứng trước cửa sổ trong bộ vest và giày da, dáng vẻ y hệt 3 năm về trước chẳng thay đổi gì cả, vẫn khiến người khác rung động như vậy.
Tôi đứng cạnh anh như mọi khi, đưa tay ra muốn chạm vào sợi lông màu xanh dính trên mặt anh, không ngoài dự đoán, khoảnh khắc vừa chạm vào cơ thể của Cố Hàn, tay của tôi bỗng chốc trở nên trong suốt, xuyên thẳng qua người bên cạnh.
Đúng vậy, anh ấy chẳng hề nhìn thấy tôi. Suốt 3 năm nay, mỗi lần muốn chạm vào anh đều trở nên thế này, tôi khẽ thở dài, chọn cách ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, dù sao cũng đã 3 năm, tôi đã sớm quen với chuyện này rồi.
“Anh Cố, cô Trác đã xong rồi ạ.”
Lúc tôi còn đang đứng một mình rầu rĩ, quản lý cửa hàng đột nhiên xuất hiện từ phía sau, anh ta đứng ở trước cửa phòng thử đồ với một nụ cười máy móc, rèm cửa chầm chậm kéo ra, một cô gái cao gầy mặc váy cưới bước ra, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôi và Cố Hàn cùng lúc quay đầu lại nhìn, cả hai đều sững người một lúc, tôi không biết lý do tại sao Cố Hàn lại ngây người, có lẽ là do cô Trác quá xinh đẹp chăng?
Còn về nguyên nhân khiến tôi ngây người, đó là bởi vì chiếc váy cưới mà cô Dĩnh Tử đây đang mặc so với chiếc váy mà tôi đã mặc giống hệt nhau.
Là trùng hợp sao?
Cô Trác quả thực rất xinh đẹp, đẹp hơn tôi gấp nhiều lần, đặc biệt là đôi mắt khi nhìn người khác tràn ngập sắc xuân, nụ cười trên khoé miệng hệt như tôi năm đó, cánh môi hình quả lê ẩn giấu nét e thẹn của người con gái.
Chắc là rất thích nhỉ, dù sao thì một người như Cố Hàn làm gì có ai mà không thích chứ. Nếu như không phải lúc đó tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Trong lòng tôi bỗng chốc có chút cảm giác chua xót, Cố Hàn vốn dĩ thuộc về một mình tôi, mặc dù tôi vẫn luôn hi vọng anh ấy có thể quên tôi đi, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ khác mặc váy cưới đứng bên cạnh anh ấy, một cảm giác chán ghét, khó chịu không nói nên lời bao trùm lấy tôi, cơ hồ khiến tôi sắp rơi vào trong một cái hố sâu, tôi vô thức liếc nhìn Cố Hàn một cái, khẽ sững người, chút cảm xúc mơ hồ ấy lập tức tan biến.
Cố Hàn đứng ở chỗ cũ, lúc nhìn cô ấy, không hề có cảm giác vui sướng như tôi tưởng tượng, ngược lại trong đáy mắt thấp thoáng nét bi thương, điều này không qua được mắt tôi.
Cô Trác xoay đầu hỏi Cố Hàn: “Đẹp không?”, Cố Hàn nhẹ cong khoé môi đáp: “Đẹp lắm.”
“Vậy lấy bộ này đi.” Cô Trác vui vẻ nói với người quản lý, sau đó xoay bộ áo cưới đang mặc trên người vài vòng.
Khuôn mặt của người quản lý tràn ngập nét cười, lại đứng bên cạnh cô Trác khen lấy khen để thêm mấy câu, tiếp đến mới dẫn cô ấy về phòng thử đồ thay lại quần áo ban đầu.
Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh nắng, chỉ còn lại hai người, tôi và Cố Hàn.
Tôi nhìn hàng mi dài của anh rủ xuống trong gương, trái tim cũng co thắt lại đôi chút, tôi đưa cánh tay trong suốt ra nâng lấy mặt Cố Hàn, trong lòng không khỏi buồn bã.
Ba năm rồi, anh như vậy, làm sao em có thể yên tâm rời khỏi đây chứ?
*
Tôi và Cố Hàn biết nhau từ hồi đại học.
Lúc chúng tôi vừa mới yêu nhau, rất nhiều người đều kinh ngạc, ngay cả giáo viên hướng dẫn lúc đó khi biết chuyện cũng tỏ vẻ không thể tin được, còn nói đùa rằng cô gái nhỏ của tôi đã bị gạt đi mất rồi.
Hoàn cảnh gia đình của Cố Hàn khá tốt, lại còn rất đẹp trai, cư xử với mọi người vô cùng có chừng mực và lễ độ, ở trường chúng tôi anh ấy khá nổi tiếng, tôi so ra lại rất bình thường, khi theo học ở đây, thành tích của tôi chỉ thuộc loại trung bình. Mặc dù ba mẹ đều là người ở đây, nhưng cả hai cũng chỉ là công nhân bình thường, hoàn cảnh gia đình tàm tạm, duy chỉ có một điểm nổi bật duy nhất đó là ngoại hình của tôi cũng được cho là xinh xắn, có điều trong trường đại học không thiếu những cô gái xinh đẹp, do đó tôi thường hỏi đùa rằng: “Trong trường có nhiều người như vậy, tại sao anh lại cứ thích em chứ?”
Mỗi lần như vậy, Cố Hàn đều sẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, lúc nghiêm túc nhìn người khác, ánh mắt của anh ấy sâu thăm thẳm, vừa hay có thể cuốn người khác vào: “Có lẽ là duyên phận do ông trời sắp đặt.”
Khi nói câu này, giọng điệu của Cố Hàn rất chậm rãi, thái độ vô cùng trân trọng, dần dà tôi cũng bắt đầu tin vào điều này.
Lúc cô Trác thay quần áo xong bước ra, Cố Hàn đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Anh trưng ra một bộ mặt dịu dàng, nhìn cô Trác đang khoác tay mình hỏi: “Chọn xong hết chưa?”
“Ừm, em muốn bộ lúc nãy, em rất tin vào mắt nhìn của anh.” Vừa nói xong câu này, cô Trác lại chăm chú nhìn Cố Hàn một lượt, nũng nịu hỏi: “Anh chỉ tiện tay lấy một bộ, thật sự không cần thử lại sao?”
Cố Hàn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Anh khá thích bộ hiện tại.”
Ánh mắt cô Trác thoáng hiện ra vẻ thất vọng nhưng lại không nói gì.
Tôi khẽ thở dài, nhìn bộ vest mà người quản lý vừa đưa qua, trong lòng thầm cảm thán, con người này một chút cũng không hề thay đổi, 3 năm trước đã chọn phong cách này, 3 năm sau vẫn là phong cách này, may là tiệm áo cưới vẫn còn mẫu này, nếu không em xem anh lấy gì mà mặc.
Nghĩ vậy, tôi vô thức đưa mắt qua nhìn hai người bọn họ, thế rồi lại sững sờ mất vài giây.
Ba giờ chiều, ánh nắng vàng bao trùm cả con phố, nhìn bóng hai người họ đứng cạnh nhau, tôi cau mày, rõ ràng là thời tiết rất đẹp, nhưng tôi lại cảm thấy thứ ánh sáng này vô cùng chói mắt.
Cũng không phải do bóng hai người đứng cạnh nhau khiến tôi cảm thấy chói mắt, mà là cảnh tượng trước mắt đây đối với tôi cực kì quen thuộc.
Quen thuộc đến mức kì lạ.
Tôi đột nhiên nhớ ra, Dĩnh Tử và Cố Hàn cũng quen nhau ở trường đại học, chỉ là lúc hai người họ quen nhau, Cố Hàn đã là giảng viên của trường, còn cô Trác là sinh viên năm 2.
Cô Trác tên đầy đủ là Trác Dĩnh, cô ấy không phải là kiểu người vâng vâng dạ dạ giống như tôi, ngược lại tính cô ấy năng động và thẳng thắn, giống như ánh nắng ấm áp rực rỡ trong mùa đông.
Lúc cô ấy theo đuổi giáo viên của mình, cả trường đều biết.
Cố Hàn giống như người lớn xem trẻ con gây chuyện nhốn nháo, không hề hồi đáp lại dù chỉ một chút, nhưng Trác Dĩnh lại không hề vì chuyện này mà từ bỏ. Ngược lại càng tấn công nhiệt tình hơn, cuối cùng vào đêm trước lễ tốt nghiệp của cô ấy, Cố Hàn cuối cùng cũng đã đáp lại.
Tôi là người chứng kiến toàn bộ quá trình giữa họ. Không thể nói rõ là cảm giác gì, có lẽ là vẫn muốn chúc phúc xen lẫn với chút đố kị, có điều được nhìn thấy Cố Hàn kết hôn, cũng xem như là tâm nguyện sau khi chết của tôi.
Lúc tôi còn đang đắm chìm trong hồi ức, hai người họ đã sánh vai đi được một đoạn khá xa, tôi lắc đầu xua đi cảm giác kì lạ đó, nhanh chóng đuổi theo.
Hai người họ sánh vai đi bên nhau, tôi cũng không thể chen vào được, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, trông chẳng khác gì kẻ thứ ba, tôi thở dài một hơi, bản thân quả là một bóng ma cô đơn mà.
Thở dài xong, lại có chút an tâm nho nhỏ, đợi đến khi bọn họ kết hôn xong, tôi có thể không cần lo nghĩ gì mà rời khỏi được rồi. Tôi đã lưu lại thế gian này quá lâu, đáng lẽ tôi nên đi ngay khi vừa chết mới phải.
Đợi đã, tôi làm sao mà chết nhỉ, đột nhiên tôi cảm thấy rất mơ hồ.