Khi Khương Yển dẫn theo Diệp Ninh về trại, ta đang ngồi giữa sảnh lớn thêu túi tiền.
Từng ngọn nến đỏ cháy tàn rồi lại thắp lên, rượu và thức ăn trên bàn nguội lạnh hết cả.
“Đã trễ thế này rồi, sao nàng còn chưa ngủ?”
Khương Yển nhíu mày.
Ta từ trong ánh nến ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ mặt mũi tái nhợt đang đứng sau lưng hắn, khó khăn lắm mới có thể nở một nụ cười:
“Hôm nay là sinh nhật của ta.”
“Nửa tháng trước chàng từng nói, muốn cùng ta đón sinh nhật.”
Nhưng mà hắn thất hứa, bởi vì ngày hôm nay, người trong lòng hắn là Diệp Ninh đột ngột trở lại, vết thương chi chít khắp người.
Rõ ràng hắn nói, hắn không còn quan tâm đến Diệp Ninh từ lâu, nhưng khi nghe ả ta nhỏ giọng kêu tên mình, hắn vẫn không chút do dự bỏ mặc ta.
Người Khương Yển run lên, hắn nhìn rượu và thức ăn đầy bàn vẫn chưa ai động đến, tay chân luống cuống cởi áo choàng trên người ra khoác lên cho ta:
“Xin lỗi, ta quên mất.”
Hắn trốn tránh ánh mắt của ta, nhanh chóng bước tới, muốn ôm ta như lúc trước.
Nhưng ta lùi về phía sau một bước, né tránh hắn.
“Diệp cô nương không sao là tốt rồi, ta về phòng trước.”
Khương Yển đuổi theo ta với vẻ mặt hoảng loạn, nhưng khoảnh khắc hắn vừa nắm chặt lấy cổ tay ta, Diệp Ninh đứng ở phía sau bỗng nhiên ngất xỉu.
Ta và Khương Yển bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn tràn ngập vẻ rối rắm.
Ta cười:
“Người bệnh quan trọng hơn, chàng ở bên cạnh nàng ấy đi.”
Khương Yển cắn chặt răng, hắn hất hất cằm với cấp dưới bên cạnh:
“Diệp Ninh giao cho các ngươi, ông đây muốn ở bên cạnh phu nhân.”
Hắn khom lưng bế ta lên, dùng một chân đá văng cửa phòng:
“Đêm nay là ta sai, ta đền bù cho nàng, nàng muốn gì cũng được.”
Ta lạnh lùng tựa cằm lên vai Khương Yển, rũ mắt nhìn Diệp Ninh siết chặt nắm tay vì tức giận.
2.
Bên ngoài cửa phòng, gió Bắc rít gào, hoa mai mùa đông run rẩy, sương tuyết phủ ngập sân.
Khương Yển lăn lộn ta suốt đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới chịu dừng lại.
Hắn ôm ta vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
“Ta giữ lại nàng ấy là vì thấy nàng ấy đáng thương. A Ngôn, không ai có thể dao động được vị trí của nàng.”
“Nàng mới là phu nhân, là chính thất của ta.”
Ta ôm lấy hắn, lặng lẽ nghe lời thề của hắn, vừa định đáp lại thì bỗng một tiếng đập cửa dồn dập vang lên ngắt lời.
“Đại đương gia, Diệp Ninh cô nương hộc m/á/u, đại phu kê thuốc nhưng nàng ấy không chịu uống, làm ầm ĩ nói muốn gặp ngài.”
Cánh tay đang ôm lấy ta của Khương Yển bỗng dưng siết chặt đến mức làm đau ta, nhưng hắn phảng phất như không hề phát hiện.
“A Ngôn, ta chỉ đi xem một chút thôi. Nàng ta tính tình cố chấp, ta không muốn có người ch/ết ở trại chúng ta.”
Tia hy vọng trong mắt ta lập tức bị dập tắt thành tro bụi.
Ta luôn cho rằng, mấy năm nay ta đối xử đủ tốt với Khương Yển rồi, tốt đến mức ta có thể thay thế vị trí của Diệp Ninh trong lòng hắn.
Hóa ra, đều là do ta mơ mộng hão huyền.
Khương Yển vội vàng rời khỏi, đi suốt cả ngày trời.
Tiểu sơn tặc trong trại nói với ta rằng Khương Yển muốn đuổi Diệp Ninh đi.
Nhưng Diệp Ninh không chịu đi, ầm ĩ đòi Khương Yển đưa ả ta ra sông đào bảo vệ thành Quan Sơn Đình.
Đó là nơi họ gặp nhau lần đầu tiên, ả ta muốn chấm dứt với hắn tại nơi đó.
Ta biết, Khương Yển không nỡ để ả ta rời khỏi đây.
Nếu trong lòng hắn không có Diệp Ninh, dựa theo tính cách của hắn, còn lâu mới cùng ả ta đi Quan Sơn Đình để kết thúc.
Người xưa đến chốn cũ, ắt khơi dậy nỗi tương tư vô tận.
Con người của Khương Yển, tuy bên ngoài nổi tiếng hung ác, nhưng trong chuyện tình cảm lại cực kỳ cố chấp.
Hắn và Diệp Ninh là thanh mai trúc mã, hai người từng được đính hôn.
Sau này, Diệp Ninh ham mê hoàng quyền phú quý, leo lên thế tử gia trong kinh thành, cam tâm tình nguyện trở thành tiểu thiếp thứ 18 của thế tử.
“Làm sơn tặc không có tương lai, ta không thể nào trao tương lai của mình cho một người như vậy.”
Khương Yển yêu Diệp Ninh sâu sắc, vì vậy mà suy sụp suốt một thời gian dài.
Hắn thậm chí còn vì Diệp Ninh mà làm ầm ĩ trong phủ thế tử, đắc tội quan sai.
Ta mất gần 3 năm, nhận hết trăm ngàn khổ sở mới khiến hắn mở lòng với ta.
Ta tưởng rằng mình sắp thành công rồi, nào ngờ đúng thời điểm này Diệp Ninh lại trở về.
Nếu họ nối lại tình xưa, vậy thì chuyện của ta phải làm sao?
Ta không thể chờ, càng không chờ nổi!
Khoảnh khắc ta cầm túi tiền chạy đến Quan Sơn Đình, ta thấy Khương Yển quỳ một gối xuống đất, cẩn thận xỏ chiếc giày thêu hoa vào chân Diệp Ninh.
“Chẳng phải chàng muốn đuổi ta đi sao? Sao chàng còn quan tâm ta làm gì?”
“Dù sao thân thể này của ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, để cho ta nhảy xuống sông, ch/ết một cách sảng khoái không được ư?”
“Chàng liều mạng cứu ta, chàng không nỡ để ta đi đúng không?”
Hóa ra Diệp Ninh đến đây là để diễn tuồng nhảy sông.
Hiển nhiên, Khương Yển đã cúi đầu vì tính mạng của ả ta.
Diệp Ninh đá chiếc giày trên chân rơi xuống, không chịu nghe lời, cũng không muốn bỏ qua.
Khương Yển đi nhặt giày về cho Diệp Ninh, lại đè chân ả ta xuống để xỏ giày vào.
Hắn cúi đầu cụp mắt, không mảy may có nửa phần mất kiên nhẫn nào.
“Đừng lộn xộn, còn nhúc nhích nữa thì ông đây đè nàng ra ngay bây giờ đấy!”
Ta sững sờ đứng đực ra tại chỗ, Diệp Ninh ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Khoé môi ả ta cong lên như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Ngay sau đó, Diệp Ninh vươn tay nâng gương mặt Khương Yển lên, cúi đầu hôn lên môi hắn.
“Vậy chàng làm đi, chàng mau đè ta, ở đây, ngay bây giờ đi.”
Thân thể Khương Yển cứng đờ.
Hắn không trốn tránh, không tức giận, chỉ để mặc cho người phụ nữ kia hôn lên môi hắn.
Giờ phút này, ta biết ta thua rồi.
Nụ hôn này khiến cho nỗ lực suốt 3 năm qua của ta đổ sông đổ biển.
Nhìn hai người đang hôn nhau say đắm trong Quan Sơn Đình, ta chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ngực bị đè nén khiến ta không nhịn được mà nôn khan liên tục.
Âm thanh này quấy rầy hai người trong Quan Sơn Đình.
Khi Khương Yển nhìn thấy ta, trong mắt hắn bỗng dưng lộ ra vẻ khủng hoảng chưa từng có.
“Con mẹ nó, ai đưa nàng tới đây.”
Hắn đẩy Diệp Ninh ra chạy về phía ta, nhưng ta lại nhanh hơn hắn một bước, rút con d/a/o từ trên lưng ngựa ra.
Ngay sau đó, ta nghe thấy tiếng cấp dưới của Khương Yển đồng loạt rút d/a/o ra.
Cấp dưới của hắn quá nhạy bén, họ cho rằng ta muốn gi/ết Khương Yển, đồng loạt chĩa mũi d/a/o về phía ta.
Sơn trại có quy tắc của sơn trại.
Khương Yển là thủ lĩnh của bọn họ, thủ hạ của hắn thề sống ch/ết phải bảo vệ hắn.
Cho dù ta đã là áp trại phu nhân danh xứng với thực, nhưng chỉ cần ta uy hiếp đến tính mạng của Khương Yển, bọn họ có thể khiến ta đầu lìa khỏi xác bất cứ lúc nào.
Khương Yển nổi giận nhìn về phía họ, gầm lên một tiếng:
“Mau bỏ d/a/o xuống đi! Có mắt như mù à? Ông đây chọc vợ không vui, nàng nổi giận một chút thì sao?”
Ta kề d/a/o lên ngực hắn, mắt đỏ au, toàn thân đều run rẩy không ngừng:
“Khương Yển, cút, cút ngay……”
Khương Yển lại không nghe.
Từ trước đến nay, hắn chỉ quen làm theo ý mình.
“A Ngôn, là ta bốc đồng, ta sai rồi. Nàng mắng ta hay đánh ta đều được, nhưng nàng đừng khóc nữa, được không?”
Hắn bước một bước đến gần ta, để mặc cho mũi d/a/o xuyên qua lớp áo ngoài, hoàn toàn đâm vào ngực hắn.
“Đương gia, ngài kiềm chế một chút.”
“Ngài đừng vì dỗ vợ mà không cần mạng chứ…”
Cấp dưới của Khương Yển sốt ruột lên tiếng khuyên can, vậy nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ta.
Hai ta đang đánh cuộc, cược xem ai là người mềm lòng trước.
“Phu nhân, ta sai rồi, ta đau quá.”
Khương Yển nhấp môi.
Dường như hắn chắc chắn rằng ta sẽ mềm lòng, chắc chắn rằng chỉ cần hắn ngoan ngoãn nhận sai, ta sẽ quay về bên hắn.
Dù sao nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cam tâm tình nguyện đi theo sau hắn mà.
Ta vì hắn, từ Thánh Nữ trăm ngàn người cung phụng trở thành một dân thường.
Vì hắn, ta xông vào núi Vạn Thú, suýt chút nữa mất mạng.
Nhưng lần này, ta biết ta không thể giống như lúc trước nữa.
Có một số thứ, phải mất đi rồi mới biết quý trọng.
Ta rút d/a/o ra, để mặc cho m/á/u không ngừng chảy ra từ ngực hắn.
Ta đem túi tiền vừa mới thêu xong vứt xuống dòng sông đang cuồn cuộn chảy xiết:
“Không sao cả, dù sao ta chưa từng yêu ngươi.”
“Ngươi muốn ở bên cạnh ai là tự do của ngươi.”
Khương Yển đứng sững sờ ngay tại chỗ, hắn vội vã nắm chặt lấy cổ tay l ta, giọng nói run rẩy không ngừng:
“A Ngôn, nàng đang nói linh tinh gì thế? Đừng đùa như vậy!”
“Mấy năm nay, nàng vì ta mà không tiếc mạng sống của chính mình, bây giờ nàng lại nói nàng chưa từng yêu ta?”
Ta cười, bẻ ngón tay của hắn ra:
“Không phải đùa. Khương Yển, chúng ta kết thúc rồi.”