Người yêu thương ta, chiều chuộng ta nhất đã chết.
Ngày mười hai tháng giêng, đám người của Thái tử Đông cung xông vào Bùi phủ, đặt kiếm ngang cần cổ nàng, hung dữ như một bầy chó hoang:
"Nghe nói Bùi Thước rất nghe lời Bùi chưởng quầy, còn xin Bùi chưởng quầy đến Đông cung khuyên một lời."
Ta đẩy lùi thanh kiếm đó, che chở cho cô cô, sâu xà kiến trong ống tay áo đã ngo ngoe rục rịch.
Ta đã có ý định khiến bọn chúng không ai sống sót.
Nhưng cô cô lại lắc đầu, ý bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì, huynh trưởng vẫn còn ở Đông cung.
Nếu bọn họ chết, huynh trưởng nhất định không thể bình yên thoát thân.
Nàng vỗ vỗ tay ta: "Xán Xán ở nhà ngoan ngoãn chờ cô cô và huynh trưởng trở về."
Nhưng ta đợi mãi, đợi đến tết Nguyên Tiêu, hai người bọn họ cũng không trở về.
Đợi được là thi thể không đầu của cô cô.
Bị đám chó hoang của Đông cung ném trước cửa nhà ta giống như ném bao tải:
"Bùi Xán! Đây là kết cục của việc cứng đầu!”
"Đi khuyên Bùi Thước nên biếu điều hơn, nếu không, cũng sẽ có kết cục như này!"
Hắn ác độc ném thanh kiếm dài trong tay xuống thi thể cô cô, mũi kiếm đâm vào phía sau lưng cô cô, thân kiếm rung rẩy phát ra một trận vù vù.
Cô cô!
Tiếng vang trong đầu, vang vọng giống như tiếng vang của kiếm.
m thanh này, là dấu hiệu cho thấy ta sắp phát bệnh.
2.
Ta là một đứa trẻ mà ngay cả cha mẹ cũng sợ hãi.
Năm lên năm tuổi, ta bị cha mẹ tặng cho người khác vì vô tình bóp gãy cổ một con vịt con.
Sau khi cô cô tìm thấy ta, cãi nhau với cha mẹ một trận, rồi chuyển đến Cẩm Đô mở cửa hàng đèn lồng.
Lúc đó huynh trưởng mười tuổi, nói gì cũng không chịu rời xa ta, thậm chí nửa đêm còn lén lút trốn trong ngăn kéo của xe ngựa để theo ta.
Sau khi đến Cẩm Đô, ta từng đâm thủng bụng của cậu bé mập nhà hàng xóm.
Từng nhỏ giọt sáp nóng vào lòng bàn tay của con chó hàng xóm.
Từng điều khiển rắn độc chui vào chăn của nhà thợ mổ ông Vương...
Sau này, bọn họ nhìn thấy ta liền chạy trốn, sau lưng âm thầm gọi ta là "quái vật".
Nhưng cô cô và huynh trưởng không nghĩ vậy, bọn họ ôm ta, dịu dàng nói:
"Xán Xán chúng ta là cô nương tốt nhất trên thế gian này."
Cửa hàng kinh doanh không được tốt lắm, chỉ đủ trang trải cuộc sống.
Nhưng bọn họ luôn cố gắng tìm cách khiến ta vui vẻ.
Mận tươi theo mùa, bánh ngọt vừa mới ra lò của tiệm Từ Ký, những con côn trùng kỳ lạ, thậm chí là rắn rết giá cả sang quý...
Dần dần, dưới sự bao dung, yêu thương và dẫn dắt của bọn họ, ta đã học được cách kiểm soát con người sắc bén khác trong cơ thể mình.
Mọi thứ đều đang chậm rãi tốt đẹp, bọn họ thậm chí đã định hôn cho ta một người...
Nhưng, quân lính của Thái tử tới.
Bọn họ bắt đi huynh trưởng, giết chết cô cô ta.
3.
Ta nhẹ nhàng vỗ về sâu xà kiến trong ống tay áo, một con nhện đen đực lặng lẽ chui ra khỏi ống tay áo ta, lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống góc áo của thị vệ trưởng, lặng yên không một tiếng động chui vào nếp gấp của quần áo.
Ta ngoan ngoãn đi lên con đường dẫn đến Đông Cung.
Thái tử, kẻ đòi mạng ngươi, đã đến.
Lúc bước vào Đông Cung, liền thấy một hàng đèn lồng treo ở cửa tẩm điện, ánh sáng mờ ảo khiến người xem rùng mình.
Giữa những chiếc đèn lồng treo lủng lẳng từng cái đầu người.
Có cái chỉ còn lại một lớp da đầu, đặt đèn vào trong, bảy lỗ chảy ra ánh sáng đỏ...
Có cái đầu bị khoét rỗng, làm thành một chiếc đèn đầu.
Đầu của cô cô đã bị khoét rỗng, một khuôn mặt trắng bệch với một cây nến trên đỉnh, treo ở trung tâm.
Đôi mắt mở to, thoạt nhìn có vài phần đáng sợ.
Cô cô ta, nàng từng rất coi trọng dung mạo của mình, hàng ngày trước khi ra khỏi cửa đều tỉ mỉ vẽ lông mày, thoa phấn.
Giờ đây lại biến thành bộ dạng hung thần ác sát thế này...
"Nhìn cái gì? Cẩn thận điện hạ lột da các ngươi!"
Tôn công công dẫn đầu quát lớn tiếng.
Ta vội cúi đầu xuống, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Mấy tên thái giám khiêng khung đi qua bên người chúng ta.
Tôn công công tiến lên chào hỏi tên thái giám dẫn đầu, hai người nói chuyện vài câu.
Ta nhìn chằm chằm vào dòng máu nhỏ giọt từ khung, chỉ nghe được vài câu:
"Xương rất cứng!"
"Dù xinh đẹp đến đâu, điện hạ yêu quý thì sao? Dám cam đảm mắng thái tử!"
"Bóc da sống, bôi mật lên đầu, dẫn dụ kiến bu, khung gỗ trói tay đều bị đào nát, chết lúc nào cũng không kêu một tiếng..."
Mùi máu tanh xộc vào mũi, mấy tiểu công tử đi cùng ta đều bịt mũi, có người thậm chí còn nôn ọe một tiếng.
Tôn công công thấy thế, cúi đầu nhanh chóng dùng tay lau một bên mắt, vội vàng dẫn chúng ta tiếp tục đi.
Ta đi ở cuối đội, quay đầu nhìn lại một cái trên khung tử thi: không kêu một tiếng sao?
Không hiểu sao lại thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
4.
Chín người chúng ta quỳ ngay ngắn trước cửa điện.
Một lát sau, cánh cửa mở ra.
Một đôi giày da lục hợp đi tới trước mặt chúng ta: "Ngẩng đầu lên."
Ánh sáng mờ ảo của đèn điện rọi xuống đỉnh đầu Thái tử, hắn gần bốn mươi tuổi, quầng mắt thâm quầng, thoạt nhìn dữ tợn lại u ám.
"Cô thích những người gan dạ, ngoan ngoãn lại biết nghe lời."
Hắn vừa dứt lời, liền nghe được tiếng rút kiếm, thanh kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo vẽ một đường cong kinh hãi trước mặt chúng ta.
Có một tiểu công tử sợ tới mức hét lên, có người lại trực tiếp kêu "Điện hạ tha mạng."
Thái tử Lý Thừa Minh khẽ động cánh mũi: "Mùi gì thế?"
Chỉ thấy hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào tiểu công tử bên cạnh ta: "Ngươi, tè ra quần rồi à?"
Sắc mặt tiểu công tử kia tái nhợt, giọng nói run run rẩy rẩy: "Điện hạ tha....."
Chữ "mạng" còn chưa kịp nói ra, trên mặt ta đã bị "phụt" một cái phun đầy dòng chảy nóng hổi.
Máu tươi từ trên mí mắt chảy xuống, bên trong một làn sương đỏ, ta nhìn thấy hộp sọ của tiểu công tử lăn lăn đến bên chân ta.
Rồi lăn xuống bậc thang.
Bảy người còn lại, có người sợ hãi đến mức ngã quỵ tại chỗ, có người mặt mày tái mét.
Chỉ có ta, vẫn quỳ nguyên tại chỗ, thẳng sống lưng nhìn Thái tử.
Tưởng tượng nếu đầu của hắn bị ta chém xuống, liệu có phải cũng phun ra nhiều máu như vậy hay không.
Máu tươi phun lên mặt có phải cũng ấm áp như của tiểu công tử, hay là lạnh lẽo thấu xương.
"Lớn mật, dám nhìn thẳng cô!"
Mũi kiếm chỉ vào ta.
5.
Ta nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng: "Điện hạ vừa bảo nô tài "ngẩng đầu lên", nô tài không dám không nghe theo."
Hắn sửng sốt, ngược lại dùng mũi kiếm nhấc cằm ta lên, ngắm nhìn kỹ lưỡng:
"Lá gan cũng lớn. Tên?"
"Nô tài Bùi Xán, bái kiến điện hạ."
Đôi mắt Thái tử sưng vù rụt rụt, ánh mắt nhìn về phía ta âm trầm lại lộ liễu.
"Bùi Xán à…..Người Bùi gia quả nhiên toàn mỹ nam.”
"Đi về rửa sạch sẽ, ngày mai qua đây làm đèn lồng cho cô. Những người còn lại... giết hết!"
Hoàng đế tuổi già bệnh nặng, Thái tử đã nhiếp chính hơn một tháng, hiện nay trên dưới triều đình đều do hắn một tay che trời.
Mấy vị tiểu công tử mười sáu bảy tuổi, nói giết là giết, ai cũng không dám nói câu gì.
Phủ thái tử cấm cung vào nhiều, ra cũng nhiều.
Không còn mấy người sống sót, bởi vậy, ta được phân cho một gian phòng.
Đóng cửa phòng lại, mới phát hiện đầu ngón tay tê dại.
Ta liếm nhẹ vết máu ở khóe môi, có một mùi vị tanh ngọt quen thuộc.
Cảm giác kích thích mãnh liệt đánh sâu vào da đầu.
Thái tử, so với tất cả con mồi trước đây của ta đều phải mạnh mẽ, thoạt nhìn như là cùng một đường với ta.
Săn bắt lúc đó nhất định sẽ rất thú vị.
6.
Sáng hôm sau, Tôn công công dẫn ta đến thư phòng.
Dọc theo đường đi, ông ta lấy tay áo lau mắt mấy lần.
Cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng nói: "Nhẫn!"
Ta cứ như không nghe thấy, im lặng đi về phía trước.
Đến cửa thư phòng, lại nghe thấy bên trong dường như có tiếng nam nhân không kiềm chế được rên rỉ.
Tôn công công vội vàng cúi đầu đứng bên cạnh, đợi rất lâu, mãi đến khi mây tan mưa tạnh, mới mở miệng bẩm báo.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng phảng phất một mùi u ám.
Ta ngoan ngoãn quỳ ở bên ngoài hành lễ, lại bị gọi vào trong phòng hầu hạ mặc quần áo.
Đến bên giường, thấy một nam tử da trắng rúc vào trong lòng ngực Thái tử, trên xương quai xanh có một vết ấn ký hình con bướm giống hệt huynh trưởng ta!
Nam tử đúng là người nửa tháng trước vừa đỗ thủ khoa Hàn Tự.
Hắn nhìn ta, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh, hốc mắt liền đỏ.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ ấy chứa đựng nhiều cảm xúc phức tạp, không cam tâm, tủi nhục, tuyệt vọng, đau đớn...
Hắn thậm chí không tự chủ được mà mở miệng muốn nói gì đó.
Nhìn hình dạng miệng, ta đoán, hắn có lẽ đang muốn gọi ta: "Xán Xán."
Bởi vì, hắn, chính là người mà cô cô và huynh trưởng thay ta định sẵn là vị hôn phu của ta.