Chung Xảo Xảo vẫn tiếp tục quát nạt tôi, mắng tôi tay chân vụng về, đầu óc ngu ngốc, không bằng một góc của Thái Xuân Hoa đã c/h/ế/t.
Sau khi nói xong, dường như cô ta nhớ ra Thái Xuân Hoa chỉ mới qua đời một tháng nên hậm hực ngậm miệng lại.
“Mau ra ngoài mua lại cho tôi, mua đến khi nào tôi vừa lòng mới thôi!”
Tôi cắn môi, tay hơi run:
“Nhưng tớ không có tiền.”
“Không có tiền? Không có tiền thì tự nghĩ cách đi.”
Tôi nhặt những chiếc bánh bao rơi xuống sàn lên, bánh bao chảy nhân bên trong ra sàn, mềm nhũn hết cả.
Sàn nhà chính là nơi mà Thái Xuân Hoa nằm khi c/h/ế/t, bột chu sa được rắc trên đó đã biến thành màu đỏ sẫm, hoàn toàn không thấy dấu vết gì.
Cô ấy c/h/ế/t rồi, tôi nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị bắt nạt tiếp theo.
Thái Xuân Hoa c/h/ế/t rất thảm, cả người trần truồng, trên mặt bị một cái bao nilon màu đỏ che lại, vừa quỷ dị vừa nhục nhã.
Thế nhưng, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy cô ấy bị người khác gi/ế/t cả.
Nhà trường bưng bít chuyện này, nói cô ấy về trường sớm, không phải trong thời gian khai giảng nên trường học sẽ không chịu trách nhiệm, xong xuôi thì cho gia đình Thái Xuân Hoa một số tiền để hòa giải chuyện ngoài ý muốn này.
Nhưng tôi biết rõ, đó không phải chuyện ngoài ý muốn.
Thái Xuân Hoa c/h/ế/t là vì cho quỷ mượn thai, mà người giật dây chính là tôi.
Khi còn sống, ba tôi từng nói với tôi, những người đột tử c/h/ế/t sớm thường mượn việc mang thai để trả nợ nhân quả, đồng thời chuyên tìm những người phụ nữ còn sống để hoà giải với ma quỷ, thành công thì sẽ tích được phước đức, kiếp sau trở nên giàu có.
Sau khi hoàn thành công việc, bên nữ sẽ nhận được một bao lì xì đỏ không ít hơn ba nghìn, chưa tính tiền thù lao.
Đối với những sinh viên nghèo như chúng tôi mà nói, số tiền đó là tiền sinh hoạt mấy tháng trời. Với người sống trong hoàn cảnh nghèo khó như Thái Xuân Hoa, ấy càng là một số tiền khổng lồ.
Cho nên khi tôi tìm đến cô ấy, cô ấy đồng ý vụ mua bán kia ngay tắp lự. Cứ thế, đợi chuyện xong xuôi, tôi có thể lấy được một khoản phí giới thiệu kha khá.
Nhưng tôi không ngờ, cô ấy lại nói chuyện đáng nhẽ phải giữ bí mật này cho bạn cùng phòng Chung Xảo Xảo.
Bây giờ cô ấy đã c/h/ế/t rồi, chẳng những không có phí giới thiệu mà tôi còn bị Chung Xảo Xảo nắm được nhược điểm, không thể không trở thành tay sai mới cho cô ta.
2.
Tôi ra cửa, nhìn bánh bao trên tay, lấy giấy lau qua một chút.
Vì quá đói nên tôi ăn vội vàng, cắn hai cái là xong.
Bánh bao nhân khoai tây sợi xào cay, đo đỏ, trông như thịt chưa nấu chín.
Tôi cố gắng nín thở, gắng gượng nuốt xuống nhưng vẫn không kìm được, cuối cùng nôn thốc nôn tháo hết ra.
Tiền ăn sáng cả buổi hôm nay coi như lãng phí hết rồi.
Tôi ngơ ngác đứng cạnh bồn hoa.
Nói đến nghèo, tôi không khá hơn Thái Xuân Hoa là bao.
Sau khi ba tôi c/h/ế/t, tất cả tiền bạc của nhà tôi rơi vào tay mẹ kế, nợ nần thì đổ hết lên đầu tôi.
Bây giờ tôi chỉ còn ba tháng để trả, nếu không trả được, tôi sẽ bị liệt vào danh sách nợ xấu, đến lúc đó thì hỏng bét rồi!
Tôi từng nghĩ đến việc kiếm tiền trả nợ bằng ảnh khỏa thân, thậm chí là ra ngoài “làm việc” với Chung Xảo Xảo.
Thế nhưng đúng lúc này, có người nhắn tin đến điện thoại di động của ba tôi, hỏi về chuyện cho quỷ mượn thai, nhờ thế mà tôi mới thấy có hy vọng.
Tôi biết chuyện quỷ mượn thai này cần mạng của bên nữ phải rất cứng, rất rất cứng.
Trong phòng ngủ chúng tôi, người có mạng cứng nhất chính là Thái Xuân Hoa.
Cô ấy là người vùng núi, khi còn trong bụng mẹ, mẹ cô ấy phá thai đến hai lần mà cô ấy không c/h/ế/t, bàn tay đầy vết chai có một đường đứt ngang.
Khi tôi tìm đến Thái Xuân Hoa, hứa hẹn sau khi chuyện thành công thì cô ấy sẽ được ba mươi nghìn đồng thù lao.
Thái Xuân Hoa lập tức đồng ý ngay.
Cô ấy còn kể, thầy bói bảo đời này cô ấy có thể kiếm được rất nhiều tiền, ít nhất là năm mươi nghìn đồng, không ngờ bây giờ có cơ hội thực hiện rồi đây.
Tôi hỏi cô ấy có sợ quỷ không, cô ấy run môi nói quỷ có cái gì mà đáng sợ chứ, cô ấy không hại quỷ, quỷ chắc hẳn sẽ không hại cô ấy.
Thế mà, không ngờ quỷ vẫn muốn mạng của Thái Xuân Hoa.
Nghĩ đến đây, cả người tôi run rẩy.
Khí vận và tài vận trong đời mỗi người đều có hạn.
Thái Xuân Hoa thật sự kiếm được năm mươi nghìn đồng từ việc cho quỷ mượn thai này: Số tiền mà trường học bồi thường, vừa hay chính là năm mươi nghìn.
3.
Tôi nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra, đứng đợi một lúc lâu rồi mới đi đến căn tin và quầy bán đồ ăn vặt dưới tầng, mua mỗi nơi một phần sữa đậu nành.
Sữa đậu nành đựng trong ly, tôi nhìn chằm chằm cái ly một lúc, nhổ một ngụm nước bọt vào trong rồi mới xách về phòng.
Chung Xảo Xảo xuống giường, rửa mặt xong xuôi, bây giờ cô ta bắt đầu trang điểm.
Bởi vì nhà trường muốn đè chuyện này xuống nên chúng tôi vẫn phải ở trong phòng ngủ này.
Trường học cho người đến rải chu sa, phát lì xì an ủi chúng tôi và miễn giảm tiền ký túc xá.
Đạo sĩ tới rải chu sa từng nhắc nhở chúng tôi không được để đổ m/á/u, nhưng Chung Xảo Xảo vẫn chất cả đống quần lót bẩn vào, ném lung tung khắp nơi, gần đây cô ta đến kỳ kinh nguyệt nữa.
Quần lót dính cả đống m/á/u.
Cô ta bắt tôi đi giặt chúng, thật sự quá ghê tởm.
Tôi nhìn Chung Xảo Xảo dùng những đồ trang điểm kém chất lượng tô mi vẽ mắt, khuôn mặt kia da thì xanh mỏng, xương quai hàm nhô hết cả ra.
Người như vậy, vừa nhìn là biết không phải người có phúc đức gì, chẳng bao giờ khấm khá lên nổi.
Nhưng mà Chung Xảo Xảo rất biết giả vờ, cô ta nhặt hộp mỹ phẩm và túi hàng hiệu ở ngoài, sau đó giả vờ nhận là của mình, thành công lừa gạt rất nhiều người khác.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, đưa sữa đậu nành cho cô ta.
Chung Xảo Xảo nhìn thoáng qua, bỗng nhiên chỉ vào ly bị tôi nhổ nước bọt vào, nói:
“Ly sữa đậu nành này cho cậu đấy, uống đi.”
Cô ta cười nhạt hỏi:
“Sao vậy? Không muốn uống à? Không phải là cậu rất khát sao?”
“Bốp”, cô ta tát cho tôi một cái.
“Mày gan quá ha, dám nhổ nước bọt vào à?”
Mặt của tôi nóng rát, làm sao cô ta biết?
Tôi chưa kịp suy nghĩ thêm thì cô ta đã nắm lấy cổ áo của tôi, đẩy tôi ngã sõng soài, sữa đậu nành đổ hết ra sàn.
Cô ta đá tôi thêm vài cái rồi mới ngồi xổm xuống vỗ vào mặt của tôi, bảo cho tôi một cơ hội, chỉ cần tôi liếm sạch sữa đậu nành trên sàn thì cô ta sẽ tha thứ cho tôi.
Nếu tôi không chịu liếm, Chung Xảo Xảo vươn tay cầm điện thoại cười hì hì, trong album ảnh là ảnh chụp màn hình cuộc đối thoại giữa tôi và Thái Xuân Hoa.
“Nói cậu thông minh thì cậu lại dại dột muốn c/h/ế/t. Tống Duyệt, sao cậu không nghĩ tới hả, Thái Xuân Hoa nghèo như thế, sao cậu ta có tiền mua điện thoại chứ, cậu ta dùng điện thoại của ai để trò chuyện với cậu mỗi ngày đây?”
Tôi lập tức cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Chung Xảo Xảo đứng lên, đá tôi một cái.
Mũi tôi ấm nóng, có thứ gì đó đang chảy ra.
Không thể để m/á/u xuất hiện trong vòng 49 ngày nơi xảy ra án mạng được!
Tôi vươn tay, định bịt mũi lại nhưng bị Chung Xảo Xảo đá văng tay ra.
“Sao, không phục à? Tống Duyệt, tôi nhắc nhở cậu rồi mà, phí bịt miệng tháng này của cậu đến ngày mai là hết hạn, cậu mau nghĩ cách đi ha.”
4.
Chờ Chung Xảo Xảo ra khỏi cửa xong, tôi mới ngồi dậy lau miệng, không kìm nén được mà khóc nấc lên.
Trước đây, lúc Thái Xuân Hoa bị Chung Xảo Xảo mắng, tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng thương, bây giờ đến lượt mình tự nếm trải, tôi mới biết điều mình chứng kiến chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Chung Xảo Xảo nói, muốn tôi đưa cho cô ta hai nghìn mỗi tháng làm phí bịt miệng.
Cô ta cần tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta cảm thấy mặt của mình thô nên muốn đi gọt cho thon gọn.
Con khốn này cảm thấy cô ta gọt mặt xong sẽ có thể đẹp như Thái Xuân Hoa.
Nhưng tôi làm gì có tiền chứ?
Tôi đang khóc bù lu bù loa, bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên sau tấm rèm giường bên cạnh cửa sổ.
“Đừng khóc nữa được không? Tớ đang học bài.”
Tôi liếc mắt, nhìn người bạn cùng phòng tự nhận là học sinh ngoan kia.
Người này rất thích ra vẻ, tôi hỏi cô ấy:
“Chuyện vừa rồi là do cậu mách lẻo đúng không?”
Lý Mỹ Hi định nói chuyện thì bỗng dưng ngửi được mùi gì đó, vội vàng kéo rèm giường lên.
Tiếng nôn khan vọng ra từ sau tấm rèm.
Âm thanh kia khiến dạ dày tôi trào ngược theo, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa.
Đến khi nôn hết mật đắng trong dạ dày, tôi mới vịn bồn rửa tay rồi ngồi xuống.
Bắt đầu từ hôm qua, ba người chúng tôi đều có các triệu chứng như hơi sốt nhẹ, nôn mửa giống nhau.
“Lạch cạch.”
Một cục xà phòng màu đỏ rơi xuống.
Đây là xà phòng của Thái Xuân Hoa, sau khi cô ấy c/h/ế/t, những món đồ từng bị khinh thường của cô ấy lại được chúng tôi chia nhau dùng.
Dù sao thì đâu cần giả vờ làm gì nữa, phòng ngủ này chính là phòng ngủ của mấy con quỷ nghèo, ai nấy nghèo muốn c/h/ế/t mà cứ thích tỏ vẻ, thích sĩ diện.
Xà phòng rơi xuống đập vào tay tôi, rõ ràng nó vẫn khô ráo nhưng trên phía trên lại xuất hiện một dấu tay rất rõ ràng, là dấu tay của một người đàn ông.
Tôi sợ hãi, lập tức ném cục xà phòng kia ra, xà phòng rơi tõm xuống hố xí.
Ực ực ực, nghe cứ như tiếng nuốt nước miếng mỗi khi Thái Xuân Hoa thấy nghèo đói tuyệt vọng vậy.