Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Sống lại trước ngày tận thế
  3. Chương 3: Phần 3
Trước /4 Sau

[Zhihu] Sống lại trước ngày tận thế

Chương 3: Phần 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

9.

Tôi có năng lực dịch chuyển lại phối hợp với kỹ năng chiến đấu, tôi có thể tr ộm trang bị của bất cứ người nào tôi muốn đánh lén.

Tuy nhiên điều này cũng nói rõ, tận thế thật sự sắp tới.

Tang Du nghiêm túc nhìn tôi: "Siêu năng lực?"

Tôi gật gật đầu: "Đến lượt anh rồi đó, có dám uống không?"

Tang Du nở nụ cười, anh ấy uống mười lăm chai mới có phản ứng.

Triệu chứng của anh ấy không giống với tôi, sau khi uống xong cảm giác hỗn loạn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Tôi vẫn nhìn anh, sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Khuôn mặt ngủ của anh ấy rất đẹp trai, trước kia tôi chỉ có thể lén nhìn, bây giờ lại có thể quang minh chính đại nhìn, tôi thậm chí có một loại xúc động, muốn đem anh ấy giấu đi...

Tôi xoa xoa mặt, vội vàng đem ý nghĩ không biết xấu hổ này ra khỏi đầu.

Tôi lấy di động ra xem, ngày mai chính là tiệc đính hôn của tôi và Chương Dương, cho tới bây giờ một cú điện thoại cũng không có, xem ra hắn còn đang chờ tôi xin lỗi.

Nếu hôm nay tôi không xin lỗi, đoán chừng ngay cả tiệc đính hôn ngày mai hắn cũng không đến, hắn là người có thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng mà nếu hắn không đến, làm sao có thể bị zombie đuổi theo rồi c ắn chet chứ?

Hắn nhất định phải đến, mà tôi lại không muốn liên lạc với hắn.

Tôi gửi tin nhắn cho tất cả những người được mời tham gia tiệc cưới, nói tiệc cưới bị hủy bỏ và bảo bọn họ không cần đến nữa, duy chỉ không gửi cho nhà cậu.

Tiếp theo trong một đống giấy tờ, tôi lấy hợp đồng mua nhà ra, chụp vài bức ảnh nội thất trong biệt thự, đăng lên nhóm bạn bè mà chỉ có một mình cậu và Chương Dương có thể nhìn thấy: "Biệt thự 170 triệu, sống một mình thật là cô đơn quá...”

Mười phút sau, Chương Dương gọi điện đến.

Giọng nói của hắn dịu dàng, nhưng tôi vẫn nghe ra sự tức giận đang đè nén.

“Sơ Sơ, em mua nhà sao? Không phải nói sau khi kết hôn chúng ta sẽ mua cùng nhau sao?”

170 triệu, đoán chừng lúc này tim hắn đang rỉ máu.

Tôi thản nhiên nói: "Đúng vậy, vốn dĩ kế hoạch ban đầu là như vậy, nhưng không phải anh từ chối xin lỗi tôi sao?"

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, Chương Dương nói: "Sơ Sơ, anh xin lỗi, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, thật sự không nên yêu cầu em từ bỏ những thứ em thích, lẽ ra anh nên nghĩ đến cảm xúc của em trước, ưu tiên em, đặt em lên hàng đầu. Anh xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh có được không?”

Sự chán nản cùng cực trong lòng tôi cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn, nhưng rồi tôi lại thấy buồn.

Thì ra Chương Dương cũng hiểu đạo lý!

Hắn biết rằng nên đặt tôi lên trước, phải nghĩ đến cảm xúc của tôi và nhu cầu của tôi cần được tôn trọng.

Hắn rõ ràng hiểu hết nhưng cái gì cũng không làm, chỉ có thể nói rõ trong lòng hắn tôi không phải bạn gái, không phải người yêu, chỉ là một cái máy rút tiền.

Tôi cười lạnh: "Tôi suy nghĩ một chút, xem biểu hiện của anh như thế nào đã."

"Cô........"

Hắn theo thói quen muốn nổi giận, nhưng rất nhanh liền kìm nén lại.

"Được, em yên tâm, sau này anh nhất định biểu hiện thật tốt, tiệc đính hôn ngày mai, em cứ chờ trở thành sự chú ý của mọi người đi."

Tôi nhìn Tang Du đang ngoan ngaonx nằm trên giường, trong lòng nghĩ lúc trước tại sao tôi lại thích Chương Dương chứ?

Có lẽ là bởi vì hắn giúp tôi xách hành lý khi tôi vào trường? Hay vì hắn giúp tôi khi tôi quên mang theo thẻ cơm? Giúp tôi đeo ba lô khi leo núi?

Quá nhiều khoảnh khắc nhỏ lấp đầy cảm giác tốt của tôi đối với hắn.

Nhưng sau đó tại sao lại thay đổi?

Có lẽ hắn muốn lợi dụng tôi cho nên lười thể hiện tình cảm, ngược lại yên tâm thoải mái hưởng thụ sự lấy lòng của tôi.

Nếu điều này là sự thật thì bản chất con người quả thực là ác độc!

10.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra phát hiện mình đang nằm bên cạnh Tang Du mà anh cũng vừa vặn mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh ấy quá trầm tĩnh, quá sáng ngời, khiến cho tôi có một loại cảm giác bị nhìn thấu.

Tôi vội vàng mượn cớ nghe điện thoại né tránh ánh mắt của anh, nhanh chóng xuống giường.

Điện thoại bên kia truyền đến Chương Dương đè nén chất vấn: "Đã giờ này rồi sao em còn chưa tới? Anh đến nhà em em cũng không mở cửa, tối qua em ở đâu?"

Tôi nhìn thời gian đã là mười hai giờ, chính là thời gian tổ chức tiệc cưới, chỉ còn mấy phút nữa là zombie sẽ tấn công.

Tôi chỉ cần giữ hắn lại trong vài phút.

Tôi ngáp một cái, lười biếng nói: "Tôi lập tức tới đây, mọi người đã tới chưa?"

Nói đến chuyện này, hắn lại kích động: "Hôm nay căn bản không có mấy người đến, bọn họ nói hôm qua em gửi tin nhắn cho bọn họ nói hôm nay không tổ chức tiệc đính hôn, em có ý gì?"

“Thật sao? Vậy Chu Châu đâu, Chu Châu có ở đấy không?”

“Chu Châu đang ở đây.”

Tôi cham chú lắng nghe, nghe thấy tiếng Chu Châu hét lên trong điện thoại:

“Woa, anh Chương Dương, bó hoa này đẹp quá, sau này em cũng muốn một bó như vậy. A, bó hoa này cũng đẹp. Em……"

Sau đó là một tiếng hét chói tai.

“A! Tên điên này cắn người. "

“Chu Châu!"

Chương Dương gầm lên.

Chẳng bao lâu sau có tiếng bàn ghế bị kéo lê, và tiếng chén đĩa rơi vỡ trên sàn.

Điện thoại vẫn còn bật nhưng Chương Dương đã bỏ vào túi, tôi chỉ có thể ghép lại những gì đã xảy ra ở đó dựa trên một số âm thanh.

Zombie đột kích.

Chương Dương lôi kéo Chu Châu một đường chạy trốn, lên một chiếc xe, nhưng bởi vì giao thông hỗn loạn nên không thể lái được, hai người chỉ có thể xuống xe, chật vật tránh né.

Có lẽ cảm giác được điện thoại di động đang nóng lên sau khi được bật thời gian dài, Chương Dương ý thức được gì đó.

Hắn lấy điện thoại ra mắng tôi: "Lâm Sơ, cô tính kế tôi, có phải cô biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện không?"

"Chương Dương, hưởng thụ đi!"

Tôi mỉm cười và cúp điện thoại.

Không biết bọn họ còn có thể giống kiếp trước tìm được người cứu viện thành phố, thuận lợi lên xe hay không.

Tôi đang đợi họ ở căn cứ!

Đế đô cũng rối loạn.

Tôi nâng toàn bộ hệ thống an ninh của biệt thự lên, toàn bộ tiểu viện dường như cô lập với thế giới bên ngoài.

Đài truyền hình Đế đô còn rất kiên cố, vẫn không ngừng chiếu hình ảnh cứu viện, để người sống sót chạy tới địa điểm an toàn.

Khu biệt thự nơi tôi ở rất may mắn, không có zombie đến gần, có lẽ đây là lý do tại sao nơi này được chọn làm căn cứ.

Rất nhanh vào một buổi chiều, mấy chiếc xe chống đạn cùng xe tải quân dụng chạy vào nơi này, một đám người nhanh chóng tiến vào tứ hợp viện kia, dẫn đầu là một người trung niên, ông ta đi vài bước bỗng nhiên dừng chân nhìn về phía biệt thự của tôi, nhìn về phía tôi đang đứng sau cửa sổ.

Tôi cũng im lặng nhìn ông ta, không hề lùi bước.

Tang Du đứng bên cạnh tôi với tư thế phòng hộ, cũng nhìn người đàn ông trung niên.

Người nọ nhíu mày, xoay người đi vào.

Tôi nhận ra người đó, ông ta là thủ lĩnh của căn cứ tận thế, quyền lực không lớn nhưng ông ta là một người quản lý giỏi, dưới sự lãnh đạo của ông ta toàn bộ căn cứ nhanh chóng thiết lập các quy tắc và mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình.

Cấp dưới quyền lực nhất của ông ta chính là con trai ông, một dị năng giả hệ sét, gọi là Phí Quân.

Phí Quân thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không dễ chọc nhưng là người rất công bằng, chủ yếu thống lĩnh các dị năng giả, mà tôi đã từng được anh ta che chở.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa và thấy Phí Quân.

Phí Quân lúc này hoàn toàn khác với lúc ở tận thế, ở tận thế anh ta có năng lực và mạnh mẽ, nhưng bây giờ anh ta đứng trước mặt tôi trông xanh xao và yếu đuối.

Anh ta lễ phép nở nụ cười: "Xin chào, cha tôi muốn gặp cô, cô có tiện không?"

11.

Tôi liếc nhìn Tang Du, Tang Du gật đầu.

Tôi nói: “Được thôi.”

Tôi đi theo Phí Quân đến tứ hợp viện, dọc theo đường đi vệ binh cầm súng đối với chúng tôi làm như không thấy, nhưng biểu tình nghiêm túc nói rõ bọn họ đều rất căng thẳng.

Sau khi đi vào, tôi gặp được người đàn ông trung niên, lúc tận thế chúng tôi đều gọi ông ta là cha Phí, bởi vì toàn bộ đều dựa vào ông ta, rất nhiều người không có dị năng cũng có thể sống tốt ở trong căn cứ.

Cha Phí ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.

Ông ta đặt ngay ngắn một chồng thông tin trước mặt tôi.

Tôi lật xem vài trang, phát hiện trên đó đều là tư liệu của tôi.

Thậm chí bên trong còn có hồ sơ của tôi từ nhỏ đến lớn.

Tôi đã bị phát hiện.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ việc tôi ra tay mua một căn biệt thự trị giá 170 triệu cùng với phương thức trữ hàng phía sau khiến người ta chú ý.

Tôi ném tư liệu xuống, bình tĩnh nói: "Ngài tìm tôi có chuyện gì, ngài cứ nói thẳng."

Ông ta thản nhiên nói: "Hay là cô nói trước đi!"

Lão già này muốn cho nổ tung tôi à?

Tôi cười: “Tôi cũng không vội, nhưng những người bên ngoài kia hẳn là rất nóng lòng. Ngài đã điều tra, phát hiện ra những thứ tôi tích trữ có thể giúp tôi không cần ra ngoài trong hai năm."

Chân mày cha Phí nhíu lại, rất nhanh súng trong tay lính canh hai bên vang lên “tách" tiếng súng lên đạn.

Sắc mặt Tang Du hơi trầm xuống, ánh mắt anh ấy nhìn về phía lính canh, những lính canh kia hoảng hốt một chút, không thể khống chế chỉa súng lên nhắm ngay trần nhà, hơn nữa có thế nào cũng không vặn được.

Khuôn mặt cha Phí nghiêm nghị, ông ta đứng thẳng người lên, mà Phí Quân thì mở to hai mắt như có điều suy nghĩ.

Tôi bình tĩnh nói: "Tôi không có ý mạo phạm ngài, ngược lại tôi rất tôn kính ngài. Tuy nhiên bản thân ngài là người tốt nhưng cũng không thể trông cậy tất cả mọi người cũng làm người tốt giống như ngài chứ? Ngài làm người tốt có nhiều người bảo vệ như vậy, tôi làm người tốt thì ai tới bảo vệ tôi đây?"

Vẻ mặt cha Phí giãn ra, ông ta nhìn tôi thật sâu rồi nói: “Cô có yêu cầu gì cứ yêu cầu, sau đó đem những gì cô biết nói ra. "

Tôi nói: "Được.”

Tôi đem lý do thoái thác đối tốt với Tang Du nói: “Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ zombie đột kích, tôi tỉnh lại có cảm giác nguy cơ nên đã lập tức chuẩn bị vật tư.”

Lời này sơ hở chồng chất, nhưng chuyện sống lại không phải càng vô lý hơn sao?

Cuối cùng, tôi lấy ra một lọ thuốc: "Ngài hiện tại cần cái này."

"Hiện tại nó là thuốc cấm!" Cha Phí cau mày.

Tôi hít một hơi thật sâu, phản ứng của bọn họ thật sự rất nhanh, nhanh như vậy đã tìm được nguồn gốc.

“Đúng vậy, nó có thể tạo ra zombie nhưng nó cũng có thể tạo ra dị năng giả, hiện tại chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.”

Cha Phí trầm mặc.

"Dị năng giả...... Thế giới này sắp hỗn loạn.”

Tôi cũng trầm mặc: “Đúng vậy! Nhưng tôi tin tưởng nhất định mọi chuyện sẽ ổn hơn."

“Cô muốn cái gì?"

“Tôi muốn trở thành người chỉ huy thứ hai của tổ chức dị năng giả trong tương lai.”

“Hả? Tại sao không phải là số một?” Cha Phí mỉm cười và nhìn tôi đầy thích thú.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, cho rằng tôi ngốc à!

Lúc trước Phí Quân kiệt sức thành cái bộ dáng chó kia, tôi mới không muốn giống như hắn.

Cha Phí đứng lên, trịnh trọng vươn tay về phía tôi: "Hoan nghênh cô gia nhập căn cứ thứ nhất, tôi chính thức bổ nhiệm cô làm phó đội trưởng đại đội dị năng của căn cứ thứ nhất, thư bổ nhiệm vài ngày nữa sẽ giao xuống."

Tôi bắt tay ông ta.

Cha Phí mời tôi đến một cuộc họp nội bộ.

Thông qua hội nghị tôi biết được, hiện tại các nơi đều đã phái quân đội thành lập căn cứ cứu viện, căn cứ thứ hai và thứ ba đều đang được thành lập, tình thế trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt.

Nghe vậy máu tôi sôi lên, trong lòng vô cùng tự hào: [Tuyệt vời quá!]

Cuộc họp sau đó là cơ mật, tôi tự giác rút lui.

Phí Quân tiễn tôi và Tang Du ra ngoài, đến cửa nhà, anh ta cười nói: "Tại sao cô không làm người đứng đầu, tôi cảm thấy cô có năng lực này."

"Quá mệt mỏi!"

Lý do này dường như không thể thuyết phục được anh ta, anh ta như có điều suy nghĩ nhìn tôi: "Vậy cô có biết, thông thường người thứ hai mới là người chịu trách nhiệm không?”

Nhìn vẻ mặt tôi mơ hồ, Phí Quân "Ha ha ha" cười ra tiếng, nghênh ngang rời đi.

Tang Du cũng cười, xoa xoa đầu tôi.

"Đi vào đi, hắn lừa em đấy, nếu quả thật phải chịu trách nhiệm thì tôi sẽ là người đó!"

12.

Căn cứ thứ nhất chính thức thành lập.

Thư bổ nhiệm của tôi cũng được gửi đi.

Toàn bộ khu biệt thự trở nên rối loạn, mỗi ngày đều có rất nhiều người tràn vào, rất nhiều người mang theo vết thương, vẻ mặt Tang Du càng thêm nghiêm trọng.

Rốt cục có một ngày anh ấy nói với tôi, anh ấy muốn đi ra ngoài, muốn làm chút gì đó.

Tôi biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, vào tận thế kiếp trước anh ấy cũng chính là như vậy.

Bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ, tôi không thể không để một bác sĩ đi cứu người.

Anh ấy tới hỏi tôi đã là rất coi trọng tôi, đã như vậy tôi càng không thể phản đối.

Anh ấy đi ra ngoài với tâm trạng vui vẻ, trước khi đi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi tôi: "Trước khi sống lại, anh có phải đã từng thích em không?"

Tim tôi đập mạnh.

“Em không biết. "

Dù sao em cũng rất thích anh.

Tang Du cười nhẹ một tiếng đi ra cửa, trước khi ra cửa hình như anh ấy nói "Hẳn là vậy", nhưng giọng anh ấy rất nhỏ tôi lại không nghe rõ.

Suốt cả ngày, tôi bồn chồn và suy nghĩ lung tung.

Trước khi sống lại tôi không có được đáp án chính xác, lúc này đây lại không nghe rõ.

Cái lỗ tai rách nát này aaaa!

Khoai tây chiên trong tay tôi cũng không còn thơm nữa.

Tang Du đi sớm về trễ, danh tiếng ở căn cứ càng ngày càng vang dội.

Anh ấy ở bên ngoài đại s át tứ phương, vừa mới bắt đầu đã cho n ổ đầu của rất nhiều zombie, khi trình độ tăng lên anh ấy dần dần có thể điều khiển nhiều zombie cùng lúc và làm chúng n ổ tung đầu.

Trở lại căn cứ anh ấy lại giống kiếp trước thành lập một đội tư vẫn tâm lý, giúp mọi người giải tỏa rào cản tâm lý.

Tôi nhìn anh ấy và cảm thấy anh ấy thực sự là một thiên thần, tôi vô cùng tự hào khi thiên thần này rơi vào tay tôi.

Vào một ngày, lúc tôi đang tuần tra căn cứ bằng siêu năng lực của mình thì nghe thấy một tiếng động.

"Chúng tôi cũng là dị năng giả, vì sao không phân bố chỗ ở và vật tư cho chúng tôi?"

Tôi nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy được cố nhân……Chương Dương cùng Chu Châu.

Hai người đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi nhưng khí chất vẫn rất kiêu ngạo.

Những người phân phát đồ tiếp tế đều sửng sốt:”Nhưng rõ ràng các người đã nhận được đồ tiếp tế tại khu vực tiếp nhận đồ tiếp tế của người dân bình thường rồi. "

Chương Dương cười lạnh một tiếng:"Tôi lúc ấy vẫn chưa thức tỉnh dị năng, lúc này đã thức tỉnh, vì lí do gì không thể nhận nữa?"

Vừa nói, hắn vừa mở ngón tay ra, một thanh sắt bay vào tay hắn.

Bàn tay này đẹp đấy.

Trong số các năng lực nguyên tố, năng lực kim loại là năng lực mang tính chiến đấu cao nhất chỉ sau năng lực sấm sét, không ai muốn xúc phạm một dị năng giả mạnh mẽ như vậy.

Người phân phối vật tư lắc đầu thở dài, muốn chấp nhận để cho hắn lại lĩnh một phần.

Tôi đẩy đám người ra, đi lên phía trước, thản nhiên nói: "Hai phần vật tư chỉ có thể lĩnh một, anh lĩnh cái nào?"

Chương Dương ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn phun lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi.

“Lâm Sơ! Con khốn này...... "

Ba!

Tôi hung hăng cho hắn một bạt tai.

Hắn lập tức dùng hệ dị năng kim loại phản kích.

Tôi sử dụng kỹ năng dịch chuyển và chiến đấu, rồi bất ngờ di chuyển ra phía sau hắn, ch ặt đ ứt cả hai cánh tay rồi đá vào hõm đầu gối của hắn.

Hắn "bộp" một tiếng rồi quỳ trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, chẳng bao lâu sau hắn không thể đứng vững được nữa và ngồi dưới đất bắt đầu rên rỉ.

Tôi nhìn Chu Châu với vẻ mặt thờ ơ: "Bây giờ hãy nói cho tôi biết, hai người thức tỉnh sức mạnh của mình khi nào?"

"Trên đường tới đây." Chu Châu răng đánh lập cập, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Tôi gật đầu nói với người phân phát vật tư: “Bọn họ đã nói dối về siêu năng lực của mình và lừa gạt để được nhận vật tư. Hai phần vật tư sẽ bị tịch thu và chỉ được giao một nửa số vật tư cho bọn họ. Ngoài ra, hắn đột kích đội phó, không tuân theo kỷ luật thì nhiệm vụ sẽ tăng gấp đôi!"

Chương Dương lăn qua lăn lại trên mặt đất nhìn tôi chằm chằm, giọng nói mềm nhũn.

“Đội phó? Lâm Sơ? "

Tôi không để ý tới hắn, tiếp tục tuần tra.

Mà phía sau truyền đến giọng nói run rẩy của Chu Châu:"Chị họ, chị mặc kệ em sao? "

Tôi cười lớn.

Chu Châu cả đời này chưa từng gọi tôi là chị họ, bây giờ lại gọi tôi như vậy?

Cô ta trông cậy được đi theo tôi để một bước lên trời à?

Chờ đã! Cô gái tâm cơ này thật sự có thể lấy danh nghĩa của tôi chỉ bằng một câu hỏi hùng hồn "Anh có biết chị họ tôi là ai không?"

Đến lúc đó tôi có bị vu oan cũng không thể cãi lại được!

Tôi nhìn quanh bốn phía, lớn giọng nói:"Vị này trước kia đích thật là em họ của tôi, nhưng hiện tại đã không phải nữa rồi, nếu như về sau cô ta mượn danh nghĩa của tôi ở trong căn cứ làm xằng làm bậy, mọi người xuống tay có thể tàn nhẫn một chút, bởi vì tôi đặc biệt chán ghét cô ta!"

Đám đông phá lên cười.

Sắc mặt Chu Châu trắng bệch, nước mắt trào ra.

"Lâm Sơ, tôi đã làm gì chị, mà chị lại nói tôi như vậy?"

Tôi nhìn cô ta thật sâu, nói: "Chu Châu, cô giấu kín tâm tư của mình rất tối, nhưng người khác cũng không phải kẻ ngốc. Chính cô đã làm những chuyện gì, có muốn tôi nói ra trước mặt mọi người không?"

Mọi người đang muốn hóng chuyện.

Chu Châu không dám nói nữa, kéo Chương Dương bỏ chạy.

Tôi nhìn bóng lưng hai người, trong lòng dâng lên một cảm giác u tối, sau này ngày lành còn dài chỉ mong bọn họ có thể sống qua từng đợt xâm nhập của zombie.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ không biết xấu hổ của Chương Dương.

Buổi tối sau khi kết thúc tuần tra, tôi trở lại căn hộ, Chương Dương đang đứng ở bên ngoài chờ tôi.

Vẻ mặt hắn thành khẩn, giọng nói mang theo vài phần nhu tình hoài niệm.

“Sơ Sơ, em còn tức giận sao? Anh và em gái em hơi thân thiết một chút, sau này anh sửa là được, em tha thứ cho anh được không? "

“Tôi hỏi anh một câu, nếu tôi và Chu Châu đồng thời bị zombie c ắn, anh sẽ cứu ai?"

“Đương nhiên là cứu em. "

Tôi nở nụ cười:" Thật sao? Nghĩ kỹ rồi trả lời. "

Chương Dương vừa định nói chuyện, bỗng nhiên sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, cả người giống như bị khống chế, tôi ý thức được chuyện gì nhìn lên lầu, liền nhìn thấy Tang Du đang đứng trước cửa sổ.

Hả? Sao hôm nay anh ấy về sớm vậy?

Tôi nở nụ cười với anh ấy, và hiểu chuyện gì đang xảy ra với Chương Dương.

Dị năng hệ tinh thần của Tang Du tiến bộ đặc biệt nhanh, người bị anh ấy theo dõi thường bị buộc phải nói thật, nếu không sẽ bị b ắn vào đầu bất cứ lúc nào.

Chương Dương quả nhiên không chịu nổi áp lực, hắn nghẹn ra hai chữ "Chu Châu", cả người mồ hôi đầm đìa, giống như đang tắm vậy.

Tôi nhìn hắn chằm chằm, phun ra một chữ: "Cút!"

Chương Dương như một con chó nhà có tang, thất hồn lạc phách rời đi, đi được vài bước hắn không cam lòng rống giận.

"Lâm Sơ, tôi chỉ phạm sai lầm lần này, cô có cần phải như vậy không?"

"Đã phạm sai lầm lần này thôi ư?"

Tôi không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, không biết làm sao hắn lại dám nói ra lời này.

"Đừng nói với tôi là anh không biết Chu Châu có tình cảm với anh, anh một bên hưởng thụ nỗ lực của tôi, một bên hưởng thụ sự theo đuổi của Chu Châu, chân đạp hai thuyền, anh nghĩ anh là ai?"

"Anh không ngừng chèn ép tôi, yên tâm thoải mái tiêu tiền của tôi, còn bắt tôi tiêu tiền cho cô gái anh thích, mặt anh lớn như vậy một cây thước đo cũng không vừa đâu."

Sắc mặt Chương Dương tái mét, hắn nhìn tôi, lại nhìn Tang Du, nghẹn ra một câu.

"Đừng cái gì cũng đổ hết lên đầu tôi, nếu cô thật sự sạch sẽ, vậy người đàn ông trên lầu nhà cô là ai?"

Tôi nhìn Tang Du, anh ấy cũng nhìn tôi.

Tôi thản nhiên nói: "Bây giờ tôi đang đuổi theo anh ấy, anh đừng tới cản trở chuyện của tôi, đi xa một chút!"

Tôi vào biệt thự, Chương Dương giận dữ hét lên: "Lâm Sơ, cô sẽ hối hận!"

Không sớm rời khỏi cặn bã, tôi mới thật sự hối hận.

Tôi lên lầu, Tang Du bưng tới một đĩa hoa quả.

Anh ấy thờ ơ nói: "Vừa rồi vốn định giáo huấn hắn một trận, nhưng khi nghe hắn nói người đàn ông trên lầu nhà em, anh liền dừng tay."

Tôi gần như mắc nghẹn miếng thanh long khi nghe anh ấy nói.

"Không phải, xa như vậy anh cũng có thể nghe rõ sao?"

"Ừ!"

Tang Du tới gần tôi, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi nước màu hồng phấn trên khóe môi tôi, tạp âm trầm thấp nói: "Em định theo đuổi tôi như thế nào?"

Tôi:”…..”

Cứu với, anh ấy hấp dẫn quá tôi chịu không nổi rồi!

Tang Du cười nhẹ một tiếng, hôn lên môi tôi...

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phượng Hoàng Trở Về

Copyright © 2022 - MTruyện.net