Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Ta là quỷ sai
  3. Chương 1: Phần 1
Trước /3 Sau

[Zhihu] Ta là quỷ sai

Chương 1: Phần 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Ta là một quỷ sai, công việc hàng ngày chính là đem hồn người chết dẫn tới âm phủ.

Tuy nhiên, gần đây công việc của ta lại gặp khó khăn, trắc trở thảm hại.

Nguyên nhân chính là người đàn ông trước mặt này.

Ta chú ý tới hắn, là từ một tháng trước.

Lúc ấy, ta đang cùng một đám người nhà bệnh nhân ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, chờ phẫu thuật kết thúc.

“Cầu cũng vô dụng, không sống được đâu.”

Phàm nhân không nhìn thấy ta được, ta bắt chéo chân, nhìn bác gái quỳ trên mặt đất vừa dập đầu vừa niệm kinh, lắc đầu: "Diêm Vương để ngươi chết canh ba, ngươi sẽ không sống được tới canh năm, đây đều là định số rồi, nghĩ thoáng một chút đi.”

Hết giờ rồi.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, ta đứng lên chuẩn bị vào dẫn hồn đi, không ngờ từ bên trong đi ra lại là một vị bác sĩ.

“Phẫu thuật thành công.”

Giọng hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.

Phẫu thuật thành công?

Thế nghĩa là sao?

Ta nhanh chóng mở danh sách công việc ra, tên của hồn phách vốn nên được ta dẫn đi quả nhiên đã biến mất.

Ta làm nghề này đã 99 năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này!

Đây là tình huống gì vậy?

Ta nhìn bác sĩ với vẻ mặt khiếp sợ: "Người này được ngươi cứu sống rồi? Ngươi dựa vào cái gì mà dám cướp người trong tay Diêm Vương!”

Ta nói xong cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vị bác sĩ kia nhìn về phía ta.

Sau đó mặt không chút thay đổi quay người rời đi.

Bắt đầu từ ngày đó, hồn phách cần dẫn đi trong khu vực quản hạt của ta càng ngày càng ít.

Những cái tên trong danh sách cũng dần biến mất.

Đều là được con người này cứu sống.

Cục tức này ta nuốt không trôi.

Năm nay là năm cuối cùng ta làm quỷ sai, chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ta là có thể đầu thai chuyển thế rồi.

Người này thì tốt rồi, trực tiếp trở thành hòn đá ngáng chân trên đường hoàn dương của ta.

Ta đi khắp nơi tìm hiểu nghe ngóng, cuối cùng vẫn là lão Lưu đồng nghiệp giúp ta tìm được chút tin tức hữu dụng.

"Người này tên là Thời Cố, là bác sĩ ngoại khoa tim, trước kia làm việc ở bệnh viện nhân dân thành phố M, cứu sống không ít người sắp chet, quỷ sai bên đó đều tặng cho hắn biệt hiệu 'Quỷ kiến sầu'."

Lão Lưu là quỷ sai ở khu vực bên cạnh, ngày thường nhiệt tình yêu thích xã giao, biết nhiều hơn ta.

Hắn nói xong lắc đầu: "Cũng bởi vì hắn, lúc ấy bên bệnh viện nhân dân thành phố M, quỷ sai khu vực đó đều sầu muốn chet, phải làm nhiều hơn hai ba năm đủ chỉ tiêu mới được đầu thai. Cũng may là hắn chuyển công tác tới bệnh viện khác, bằng không còn không biết phải chịu đựng bao nhiêu năm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây."

“Sao lại như thế được!”

Ta kinh hãi, ta cũng không muốn chờ thời gian dài như vậy đâu.

“Không có biện pháp nào khác sao?”

Ví dụ như lúc phẫu thuật, dùng chút thủ đoạn nhỏ hù dọa hắn chẳng hạn.

“Người ta là bác sĩ cứu người, trên người đều mang theo hào quang, yêu ma quỷ quái không thể tới gần được.”

Thật đúng là "Quỷ kiến sầu".

Ngồi yên chờ chết cũng không được, ta quyết định tại thời điểm giải phẫu, tự mình đi vào thăm dò đến tột cùng là như thế nào, nhìn xem hắn rốt cuộc thi cái pháp thuật gì đem người cứu sống một cách thần kỳ như thế.

Lúc này, nằm trong phòng phẫu thuật là một cô gái trẻ tuổi.

Người đã được gây mê, không hề hay biết gì nằm trên bàn mổ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.

Ta liếc nhìn tình huống trên danh sách, Vương Hoán, 19 tuổi, chet vì bệnh tim.

Ta chắp tay sau lưng đi một vòng quanh người này, "Chậc chậc" hai tiếng.

Trên đường xuống hoàng tuyền không có phân già trẻ, tuổi so với cô ấy còn nhỏ hơn ta cũng đã thấy qua, lúc này ngược lại lòng không có chút gợn sóng gì.

Ta chỉ cầu lần này có thể cho việc dẫn đường của ta thành công.

Cửa phẫu thuật mở ra, Thời Cố mặc một bộ quần áo phẫu thuật màu xanh da trời đi vào.

Tóc ngắn được bó gọn vào trong mũ, trên mặt đeo khẩu trang y tế, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài.

Còn rất đẹp trai.

Ta biết hắn không nhìn thấy ta, nhưng cũng kéo khoé miệng tiến lại gần, hai tay ôm quyền: "Bác sĩ Thời, hôm nay xin nhờ ngươi. Lát nữa động tác nhanh lên chút, để ta còn sớm tan ca.”

Không biết có phải là ảo giác hay không.

Động tác trong tay Thời Cố hơi dừng lại, lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Bác sĩ, bắt đầu chưa?"

Lúc này y tá đi ra, gọi hắn một tiếng.

Lúc này Thời Cố mới khẽ gật đầu, khử trùng bàn tay đeo găng, có y tá đưa dao mổ cho hắn.

Ta bắt đầu hưng phấn: "Mau mau mau, một dao này của ngươi hạ xuống, ta có thể mang người đi rồi.”

“Câm miệng.”

Thời Cố đột nhiên mở miệng.

Ta theo một đám y tá đồng thời nhìn về phía hắn.

Y tá không hiểu: "Bác sĩ Thời? Tôi không nói chuyện.”

“Không phải nói cô”.

Ta trợn mắt nhìn, nâng cằm thần tình nghi hoặc: "Đến lúc này rồi không phải là đầu óc có vấn đề gì chứ.”

Mặt Thời Cố giống như trầm xuống, nhìn về phía ta: "Đi ra ngoài.”

Lần này tầm mắt chính xác rơi vào trên người ta.

Ta nhìn trái nhìn phải, xác nhận xung quanh mình không có người khác, sợ ngây người: "Ngươi ngươi ngươi, có thể thấy được ta?"

02.

Quá mức khiếp sợ, dẫn đến ta đi ra khỏi phòng phẫu thuật lúc nào cũng không biết.

Theo lời lão Lưu, cứu người là chuyện tích đức làm việc thiện, cho dù là quỷ sai cũng không được can thiệp vào.

Ra khỏi phòng phẫu thuật ta liền không thể đi vào nữa, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài chờ đợi, chờ đợi phẫu thuật thất bại.

Ta ngồi xếp bằng một mình bên ngoài, nhìn xung quanh, cảm thấy có chút kỳ quái.

Trước kia ngoài cửa có không ít người nhà chờ ở bên ngoài.

Sao cô gái này làm phẫu thuật lớn như vậy, bên ngoài không có một bóng người nhà chờ?

Nhưng không có ai lại càng thanh tịnh hơn.

Khóc lóc sướt mướt, mỗi lần đều quấy nhiễu lỗ tai ta đến đau nhức.

Thời gian phẫu thuật này dài đến lạ thường, chờ mãi cho đến khi ta ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cửa rốt cục cũng mở ra.

Ta nhanh chóng tiến lại gần, kiễng chân duỗi dài cổ nhìn vào bên trong, chờ hồn phách bay ra.

“Đừng nhìn nữa, người chưa chet.”

Thân thể ta cứng đờ.

Trong nháy mắt này ta không biết mình nên kinh ngạc vì hắn thật sự có thể nhìn thấy ta, hay là nên kinh ngạc vì người đã bước vào Quỷ Môn Quan lại một lần nữa được hắn cứu trở về.

Mười mấy tiếng phẫu thuật, hiển nhiên đã khiến hắn mệt mỏi tới cực điểm.

Sau khi để lại câu nói kia, hắn liền cất bước rời đi.

Cái này ta làm sao còn ngồi yên được nữa.

Vội bước nhanh theo sau.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ngươi có thể nhìn thấy ta từ lúc nào?”

“Ngươi biết ta làm gì không?”

Cho đến khi hắn đi vào một gian phòng, đóng cửa lại trước mặt ta, ta mới im lặng vài giây, vuốt ve trái tim đã sớm không đập: "Thật hung dữ, thiếu chút nữa bị hắn dọa phát bệnh tim rồi."

Sau đó trực tiếp xuyên qua cánh cửa, cười hì hì nói: "Bất ngờ chưa, ta biết xuyên tường nè!"

Vừa nói xong, ta ngẩng đầu liền nhìn thấy lúc đó hắn đang...... Cởi quần áo!

Ta vội vàng nhanh chóng che mặt với tâm lý “phi lễ chớ nhìn”, kẽ tay hé ra lộ hai con mắt: "Ngươi ngươi ngươi định làm gì?"

Thời Cố chậm rãi cởi áo phẫu thuật chuyên dụng, tháo mũ và khẩu trang xuống, vứt thùng rác chuyên dụng rồi nhìn ta, phun ra ba chữ: "Thu thập cô.”

Ha ha. Không buồn cười chút nào.

Ta cân nhắc nếu Thời Cố có thể nhìn thấy ta, chuyện này liền dễ dàng hơn rồi.

Đến lúc đó cùng hắn thương lượng, về sau người bên này ta muốn dẫn đi hắn đừng cứu, ta thuận lợi hoàn thành KPI sau đó đi đầu thai chuyển thế, chẳng phải là quá tuyệt vời rồi sao?

Vạn nhất người này không dễ nói chuyện, hù dọa hắn một chút cũng được.

Dù sao ta chính là Quỷ sai đại nhân thân phận tôn quý.

Biểu diễn xoay đầu 360 độ cũng có thể dọa người phàm tè ra quần.

Hạ quyết tâm ta một đường theo đuôi Thời Cố trở về nhà.

Vừa mới vào cửa, Thời Cố vốn đi vào phòng đột nhiên quay đầu lại.

Ta tránh không kịp, đang lúc chuẩn bị nhếch miệng cười nịnh nọt, liền nghe được hắn nói một câu: "Cởi giày.”

Cởi giày ra?

Ta sửng sốt, cân nhắc xem người này có phải có bệnh hay không.

Ta là ma chứ không phải người.

Hàng ngày đi bộ chân không chạm đất, cởi giày cái gì.

Đang muốn cãi lại, ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng.

Sợ tới mức tim ta run lên.

Ngay lập tức cởi giày ra.

Ta nhịn không được thầm nghĩ: Chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho đám lão Lưu biết, nếu không mặt mũi này của ta biết để ở đâu!

Căn hộ cũ rộng rãi sạch sẽ, đồ đạc bên trong không nhiều lắm, không có mùi gì khó ngửi.

Ta cũng từng ở trong nhà dẫn dắt đi không ít linh hồn người, căn nhà của Thời Cố này xem như sạch sẽ nhất trong đám con trai.

Dù sao lần này ta cùng việc dẫn hồn không giống nhau, miễn cưỡng xem như đến nhà người ta làm khách, nhu nhu thuận thuận ngồi ở sô pha chờ đàm phán với Thời Cố.

Không nghĩ tới sau khi tiến vào, Thời Cố liền giống như không nhìn thấy ta, tự mình thay quần áo tắm rửa đi ngủ.

Ngủ...... Ngủ rồi?!

Đây hiển nhiên là không để con quỷ ta đây vào mắt đó các bằng hữu!

Ta đạp cửa một cái liền bay vào phòng ngủ, nói với người đàn ông đang yên tĩnh nằm trên giường: "Thời Cố, ngươi biết ta là ai không?"

Thời Cố mí mắt cũng không nâng, "Ừ" một tiếng xem như đáp lại.

Đây là biết?

Biết còn dám thờ ơ như vậy?

Xem ra không cho hắn chút bài học, hắn thật sự cho rằng bánh nhân đậu không làm được lương khô.

Lão hổ không phát uy hắn lại cho rằng ta là mèo Hello Kitty.

Ta giật giật cái cổ cứng đờ, đang chuẩn bị biểu diễn công phu sở trường của mình, thuật quay đầu 360 độ.

Vừa mới chuẩn bị xong, đột nhiên cổ đã bị người ta nắm chặt.

Cả người ta đều ngốc ra rồi.

“Có chuyện gì, chờ tôi tỉnh lại rồi nói. Bây giờ, yên tĩnh một chút, được không?”

Mặc dù là đang cùng ta thương lượng, nhưng ta rõ ràng từ bên trong nghe ra sự uy hiếp ý tứ rất hàm xúc.

Ta nhanh chóng thức thời gật gật đầu, bảo hắn nhanh chóng buông tay ra.

Đại khái là không quá tín nhiệm ta, Thời Cố hơi dùng sức, cả người ta trực tiếp bị hắn kéo lên giường, gắt gao bị hắn giữ chặt lấy.

Lúc này ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, rụt đầu rụt cổ như chim cút.

Lại qua một lát, hô hấp đều đều, hẳn là đang ngủ rồi.

Ta giờ mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm, cẩn thận từng li từng tí rút thân thể ra, bất quá rung động trong đáy lòng có thể nói là sóng to gió lớn.

Thời Cố không chỉ có thể nhìn thấy ta, lại còn có thể...... Sờ được vào ta?

Lão Lưu trước kia từng nói với ta: "Nhân giới này không thể nhìn thấy quỷ quái, ngoại trừ người có con mắt âm dương cực kỳ đặc biệt, thì chính là người sắp chet.”

Thời Cố rốt cục là thuộc về loại nào?

03.

Thời Cố ngủ giấc này rất sâu.

Mãi cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen mới tỉnh lại.

Ta vốn ngồi xếp bằng ở phòng khách vừa cắn hạt dưa vừa xem ti vi, thấy vậy liền đứng dậy chạy tới xun xoe: "Ngài tỉnh rồi à?"

“Sao cô vẫn còn ở đây?”

Ta giả vờ không nghe thấy sự ghét bỏ trong giọng nói của Thời Cố, kéo kéo khoé miệng đưa qua một nắm hạt dưa: "Ta cố ý mua, đặc biệt cung cấp cho âm phủ, nếm thử chút không?"

Thời Cố không nhìn bàn tay ta đưa qua, đi thẳng đến phòng khách, vừa rồi mới thấy TV còn sáng.

Có chút ngạc nhiên: "Đã là quỷ còn xem phim kinh dị?”

“Ta thích xem vampire. "Ta cười híp mắt: " Chủng loại phim nước ngoài, ngài xem quần áo người ta đẹp biết bao, không giống chúng ta...”

Nói xong, ta cúi đầu nhìn áo choàng màu đen của mình, vô cùng ghét bỏ: "Đã lúc nào còn mặc áo bào đen, thật là không theo kịp thời trang tí nào.”

Thời Cố một lời khó nói hết liếc mắt nhìn ta, bước chân dài đi vào phòng bếp rót ly nước: "Nói đi, đi theo tôi làm gì?"

Rốt cục cũng nói tới chính sự, ta lại gần: "Bác sĩ Thời, chính thức tự giới thiệu một chút. Ta là Quỷ sai Mộng Tam, phụ trách công tác dẫn hồn ở khu vực này. Hôm nay cô gái làm phẫu thuật kia, dương thọ vốn đã hết, hồn phách nên được ta dẫn đi.”

Ta quan sát sắc mặt của hắn, không lộ ra bất kỳ kinh ngạc hay sợ hãi nào, hiển nhiên là biết rõ.

Ta tiếp tục nói: "Nhưng ngài đã cứu sống cô ấy, ta biết y thuật của ngài cao siêu, nhưng tục ngữ nói rất đúng, sinh tử hữu mệnh phú quý tại thiên, ngài làm việc nghịch thiên như vậy, có phải có chút không thỏa đáng không?"

“Nếu đã sống rồi, làm sao gọi là nghịch thiên hành sự.”

Ta há miệng, nhưng không trả lời được.

"Nhưng điều này không hợp lý, sổ sinh tử của ta đã viết rõ ràng dương thọ của cô ấy, sao có thể tùy ý thay đổi?"

“Tôi không phải quỷ sai, không quản được âm thọ dương thọ của các người.”

Thời Cố đặt ly rượu xuống, đôi mắt nâu sẫm nhìn về phía ta: "Cô có chức trách của cô, tôi cũng có của tôi. Chúng ta mỗi người một việc, không can thiệp vào nhau, không phải rất tốt sao?"

Cũng là cái đạo lý này, nhưng ta nghe như thế luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Thời Cố ngồi trên sô pha ta vừa mới ngồi lúc nãy, tắt ti vi chậm rãi nói: "Nếu không có vấn đề gì khác, mời cô hãy sớm trở về đi. Nhân quỷ thù đồ*, tôi cũng không giữ cô lại nữa.”

{*Nhân quỷ thù đồ: người với quỷ có sự khác biệt.}

Ta cau mày đi ra ngoài, một lát sau mới phản ứng lại: "Không đúng, ngài can thiệp vào chuyện của ta rồi! Những người ta cần dẫn hồn đều bị ngài giữ chặt không mang đi được, sao lại gọi là không can thiệp vào nhau?"

“Bị tôi giữ lại? "Thời Cố nhíu mày, ngoắc ngoắc tay với ta.

Ta tiến lại gần, nghe được Thời Cố nói: "Có khả năng... là do cô tài nghệ không tinh, mới để cho ta bắt được sơ hở?"

???

Mắng ta thì được, nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của ta thì không được nhé.

Ta há miệng muốn phản bác, cuối cùng cũng không thể nghĩ ra cái bằng chứng thuyết phục gì để chứng minh năng lực nghiệp vụ của mình.

Chỉ có thể quay đầu phẫn nộ rời đi.

Thật sự là tức chết quỷ rồi!

Tục ngữ nói biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Từ nhà hắn đi ra ta liền trở về đơn vị tại âm phủ, tìm trong hệ thống bắt đầu lục soát tin tức cá nhân của Thời Cố.

Kết quả làm ta thất vọng.

Không ngờ tra không thấy người này.

Không thể nào!

Ta lật xem hai lần, nhưng đều ra kết quả giống nhau.

"Lão Lưu, hệ thống của chúng ta có phải xảy ra vấn đề rồi không?"

Lão Lưu cũng giúp ta tìm đi tìm lại hai lần, lắc đầu: "Theo ta thấy, lai lịch người này không nhỏ, ta khuyên ngươi nên ít chọc vào thì tốt hơn.”

“Ta mới không muốn chọc hắn, nhưng bây giờ là hắn đang chọc ta đó.”

Trong khu vực quản lý của ta chỉ có một bệnh viện lớn như vậy, bây giờ còn có một vị thần tiên sống như thế, dựa vào sức một người liền đem tỷ lệ tử vong trực tiếp ép xuống còn một nửa.

Cứ tiếp tục như vậy, sang năm ta thật sự không hoàn thành được chỉ tiêu, không đi đầu thai được.

“Cùng lắm thì ngươi cũng giống như bên thành phố M, làm thêm hai năm nữa. Dù sao cũng ở đây một trăm năm, đến lúc đó cùng ta đi đầu thai, không chừng tương lai chúng ta còn có thể làm hàng xóm.”

"Ta không thể tiếp tục làm thêm hai năm nữa, không còn kịp rồi!"

Lão Lưu nghe vậy kỳ quái: "Ngươi vội vàng đi đầu thai, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ta từng có ước định với người khác, một trăm năm sau sẽ đầu thai.”

Lão Lưu bật cười: "Ngươi nhất định là nhớ lầm, chúng ta trước khi đi làm đều uống canh Mạnh Bà, ngươi làm sao có thể còn nhớ rõ cái ước định gì, sợ là ngươi đang nằm mơ đi?"

Không phải thế.

Làm quỷ sai trăm năm, sau đó đi đầu thai chuyển thế, còn có người đang chờ ta.

Chỉ là người đó là ai?

Ta lại nhớ không nổi.

Nhưng ta chỉ biết, ta hứa hẹn kỳ hạn chính là một trăm năm, một ngày cũng không thể trì hoãn.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kẻ Sát Nhân Và Bé Ngốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net