Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Tai tinh Tiểu Thúy
  3. Chương 1: Phần 1
Trước /4 Sau

[Zhihu] Tai tinh Tiểu Thúy

Chương 1: Phần 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1.

Sau khi bị xử trảm, cả nhà ta cùng trùng sinh về 5 năm trước.

Lúc này, ta cùng muội muội còn chưa xuất giá, cha ta vẫn còn là huyện lệnh.

Không khí âm trầm, không ai nói lời nào.

Gió thổi qua, ta cảm thấy lạnh toát cổ.

Ngày ta bị ch/é/m đầu cũng là một ngày tuyết rơi dày, ta cùng trượng phu quỳ cạnh nhau, người bị buộc xích sắt.

Bên dưới là đám đông tụ tập, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Triều đình đang muốn cho bá tánh thấy, tạo phản sẽ không có kết cục tốt, sẽ liên lụy cả tam tộc!

Ta bị lột sạch xiêm y, trói trên giá hành hình, cả người đầy vết roi lưu lại sau những lần tr///a t///ấn.

Ta liều mạng gào rống, dập đầu như gà mổ thóc.

Ta đã mang thai bốn tháng, ta không sợ bị sỉ nhục, không sợ ch*t, cũng chẳng muốn kêu oan, ta chỉ cầu khẩn triều đình rủ lòng thương, tha cho hài tử ta một con đường sống.

Nhưng miệng ta bị nhét giẻ, không nói ra lời, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở đứt quãng từ trong cổ họng.

Ta quay đầu nhìn sang trượng phu bên cạnh, người kiên cường dũng cảm như chàng, giờ phút này nước mắt lã chã, nhìn sang phía ta, lắc đầu tuyệt vọng.

Chàng muốn nhích lại gần, chạm vào ta lần cuối.

Ai giờ quan giám trảm hét lên một tiếng: “Đến giờ rồi, trảm!”, chặt đứt nguyện vọng cuối cùng của phu thê chúng ta.

Đao hạ xuống rất nhanh, thậm chí ta còn không kịp thấy đau.

Trong nháy mắt khi đầu rơi xuống, ta còn chút ý thức.

Trong mơ hồ, ta thấy trượng phu ta, cha mẹ ta cùng tất cả mọi người trong gia tộc… đầu lăn lóc dưới đất.

Máu chảy đỏ hết đài hành quyết.

……

Chuyện đời trước cứ như mới phát sinh ngày hôm qua.

Ta không ngờ mình thế mà lại trùng sinh.

Thù hận khiến cả người ta run rẩy không ngừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn mọi người trong phòng khách.

Lúc này cha đang khoác áo choàng, ngồi ngẩn người trên ghế, hai tay ôm chén trà nóng, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng.

Còn muội muội tốt của ta đang đang khóc như hoa lê đái vũ, cuộn tròn trong lòng nương.

Nương ta vuốt lưng cho muội muội, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, qua hết rồi, nương ở đây với con.”

Ta không nhịn được nữa, gào lên với hai người họ: “Nó hại chết cả gia tộc nhà ta, còn hại cả nhà chồng con bị trảm chung mà hai người không nói gì sao?”

Muội muội sợ tới mức cả người run rẩy, nức nở mãi không thôi: “Con không có…”

Ta gầm lên: “Ngươi dám thề với trời ngươi không vu cáo?!”

Đột nhiên, cha ta đập chén trà xuống đất: “Gào gào hét hét còn ra thể thống gì, không còn tí bộ dáng nào của tiểu thư nhà quan!”

Nương ta ôm muội muội đang run bần bật, nhìn ta đầy oán trách: “Những cực khổ đó đều đã qua rồi, giờ cả nhà chúng ta được sống lại, con có nhất thiết phải so đo chút chuyện nhỏ từ đời trước, làm ảnh hưởng tình cảm tỷ muội nữa không? Nếu con muốn oán thì cứ oán nương đây này, muội muội con gặp chuyện lớn như vậy, không chịu nổi dù chỉ một chút kinh hách nữa đâu.”

2.

Ta tưởng rằng qua việc đời trước, cha mẹ sẽ thay đổi, nhưng không ngờ bọn họ vẫn bất công như cũ.

Dù tiểu nữ nhi này của bọn họ hại cả nhà bị ch/é/m đầu, cũng không trách mắng.

Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, chỉ có một mình Vưu Ngạo Tuyết là hài tử, còn ta vĩnh viễn là người thừa.

Cha mẹ hận ta.

Ngày ta sinh ra, tổ phụ bệnh ch*t.

Trước đó không lâu, cha ta vừa thi đậu, theo lẽ sẽ được nhận được chức quan huyện lệnh béo bở, tiền đồ trước mắt như gấm, ai ngờ lại gặp phải tang cha.

Theo luật, cha ta sẽ phải về quê để tang ba năm, trong thời gian này giải trừ mọi chức vụ, từ nay về sau rất khó quay về vị trí cũ.

Miếng ngon tới miệng còn rơi, phụ thân đương nhiên là bụng đầy oán hận.

Nhưng ông ấy không dám hận tổ phụ, vậy là quay sang đổ hết lên đầu ta.

Ông ấy cho rằng ta là điềm xấu, vừa sinh ra đã khắc ch*t tổ phụ, còn mang tới vận rủi cho ông ấy.

Nương ta cả đời luôn tin vào lẽ sống “trượng phu là trời”, bà ấy sợ bị phu quân ghét bỏ nên cũng phụ họa theo, thậm chí còn tìm đạo bà đến đoán mệnh cho ta, nói bát tự của ta xấu, là Thiên Sát Cô Tinh khắc cha khắc mẹ.

Năm ta hai tuổi, muội muội chào đời.

Khi đó phụ thân đã để tang được gần 27 tháng, đang lo tiếp theo nên tính toán thế nào.

Đúng lúc đó thầy của cha ta đang đảm nhiệm vị trị huyện lệnh, không hiểu sao lại nhớ tới ông, dìu dắt ông lên làm huyện thừa, con cao hơn cả vị trí chủ bộ trước đó.

Cha mẹ ta cho rằng muội muội là phúc tinh, mang đến vận may cho cả gia đình.

Vì muội muội ta sinh ra trong một ngày tháng chạp tuyết rơi đầy nên cha đặt tên cho muội ấy là Ngạo Tuyết.

Hưởng ké chút phúc của muội muội, cuối cùng ta cũng có tên, là Tiểu Thúy.

Sau đó không lâu, cha ta đến nơi khác nhậm chức, ông ấy sợ Thiên Sát Cô Tinh ta đây sẽ làm ảnh hưởng tiền đồ nên để ta lại cho nhị thúc nhị thẩm nuôi dưỡng.

Trong mắt ta, nhị thúc nhị thẩm thiện lương mới thực sự là cha mẹ.

3.

Năm ta 18 tuổi, cha mẹ phái người tới đón ta về nhà.

Đương nhiên là ta không muốn.

Nhị thúc nhị thẩm tuy không lỡ nhưng vẫn khuyên nhủ ta.

Nói ta dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của cha, ông ấy vẫn yêu ta. Sau này cha có thể chọn cho ta một vị hôn phu tốt, chứ nếu cứ ở nông thôn ta sẽ không có tương lai.

Ta nghĩ, nếu sau này mình có cuộc sống tốt hơn cũng sẽ báo đáp được nhị thúc nhị thẩm, giúp nhi nữ bọn họ có tiền đồ tốt.

Nhưng ta nghĩ sai rồi.

Sau khi về đến nhà, ta không hề cảm nhận được tình cảm cha mẹ, tỷ muội gì cả.

Bọn họ không nghiêm khắc với ta, nhưng cũng không thực sự yêu ta, đối xử với ta rất khách khí, ăn ở đều giống như muội muội.

Trước đó khi còn ở nhà thúc thẩm, ta đã nghe nói muội muội rất kiêu căng, ngạo mạn.

Nhưng muội ấy cũng không bắt nạt ta, cả ngày bận rộn luyện cầm tập múa, mỗi lần thấy ta cũng chỉ gật đầu cười cười.

Khi đó ta mới hiểu, cách nhục nhã người khác đau đớn nhất không phải là mắng, là chửi, là châm chọc hay động tay động chân, mà là làm lơ.

Một nhà bà người bọn họ vui vẻ cười đùa với nhau, nhưng khi ta vừa xuất hiện sẽ không hẹn mà cùng im lặng, hoặc là lấy cớ rời đi, hoặc là liếc mắt nhìn nhau, không khí gượng gạo muốn ch*t.

Rất nhanh sau đó, ta đã biết được một sự thật cực kỳ tàn nhẫn.

Cha mẹ đón ta về nhà cũng không phải vì đột nhiên nhớ thương đến nữ nhi này mà là vì tân đế vừa đăng cơ, triều đình muốn tuyển tú.

Muội muội ta thanh thuần khả nhân, tinh thông cầm kỳ thư họa, cha ta quyết tâm tạo cho muội ấy một tương lai thật rực rỡ.

Nhưng cha ta cố gắng hơn nửa đời người mới chỉ là một huyện lệnh, một là không có quen biết trong kinh thành, hai là không có bạc.

Cha mẹ ta nghĩ ra một cách, đó là gả ta cho phú thương Đỗ Thiên Minh, đổi lấy sính lễ kếch xù, dùng tiền đó mở đường cho muội muội vào cung tuyển tú.

4.

Cha mẹ ba hoa chích chòe trước mặt ta, nói tuy là vợ kế nhưng Đỗ Thiên Minh kia tướng mạo anh tuấn, lại hào phóng rộng rãi, gia sản phong phú, ta gả qua đó chỉ việc hưởng phúc.

Ta không có ngốc, lén hỏi thăm qua về Đỗ Thiên Minh này.

Hắn ta có tiếng là ác bá vô lại, đã bức tử người vợ trước, lại còn háo sắc, hễ thê tử nhà ai có chút tư sắc là bị hắn cướp về, thiếp thất thông phòng trong nhà cả một đoàn.

Ta đương nhiên là không muốn, liên tục trốn đi, nhưng cứ trốn đi lại bị cha tìm về.

Ta còn nhớ, nương chỉ tay vào đầu ta, mắng: “Nhân duyên tốt như vậy còn không biết hưởng, có bị ngốc không vậy?”

Cha ta còn tàn nhẫn hơn, giọng sắc lạnh: “Ngươi là nữ nhi của ta, ta có bảo ngươi gả cho con chó ngươi cũng phải gả! Nếu ngươi dám ngỗ nghịch làm sai lời ta, ta có thể đ/á/nh ch*t ngươi!”

Vài ngày sau, ta đã bị cha mẹ ép gả cho Đỗ Thiên Minh.

Sau đó không lâu, cha mẹ dùng sính lễ của ta chạy chọt khắp nơi cho muội muội, giúp muội ấy thông qua từng tầng từng tầng tuyển chọn, bước vào hoàng cung.

Nhưng đôi khi, vận mệnh là thứ thật khó lường.

Ngày tuyển phi, bá phụ của tân đế, Ngụy Vương, tiến cung bái kiến.

Ngụy Vương vô tình nói một câu: “Tú nữ năm nay thật đẹp.”

Đêm đó, tân đế đã chọn ra năm tú nữ đẹp nhất đưa đến phủ Ngụy Vương.

Muội muội chưa kịp làm phi tần, bỗng dưng trở thành thị thiếp trong hậu viện của Vương gia.

Cha ta tức đến phát bệnh, nữ nhi cẩn thận bồi dưỡng mười mấy năm cuối cùng lại chỉ là một thị thiếp.

Nương ta an ủi: “Như vậy cũng được, coi như bước một chân vào hoàng thất rồi. Nữ nhi của chúng ta quốc sắc thiên hương, sau này chỉ cần sinh một nhi tử thôi là chắc chắn sẽ được phong làm trắc phi. Mà vương phi cũng lớn tuổi rồi, sớm muội gì cũng ch*t, lúc đó nữ nhi của chúng ta có khi lại được làm vương phi.”

Lúc này cha ta mới bớt sầu, vội vàng sai người đi khắp nơi kiếm phương thuốc giúp mang thai.

Không lâu sau, muội muội viết thư về nhà, nói được Vương gia sủng ái nhưng cần năm ngàn lượng bạc mua xiêm y trang sức để nịnh bợ vương phi, thu phục hạ nhân.

Cha ta lại lần nữa nghĩ tới ta.

Ông ấy cho rằng ta gả cho phú thương, cả ngày hưởng phúc, muội muội cần, ta phải giúp.

5.

Ta hưởng phúc sao?

Không hề…

Đỗ Thiên Minh chính là một tên cầm thú.

Ta là phu nhân chính phòng nhưng bị hắn coi không khác gì kỹ nữ lầu xanh.

Vì ta cự tuyệt chuyện ba người cùng lên giường nên bị hắn chán ghét.

Hắn không những để mặc cho đám di nương tiểu thiếp trong nhà chà đạp ta, mà còn vì chuyện làm ăn, âm thầm bỏ mê dược vào trà của ta, đưa ta lên giường tri phủ.

Mỗi lần ta không nghe lời, hắn sẽ dùng roi đ/á/n/h đập ta.

Ta bị hắn đ/á/n/h thừa sống thiếu ch*t, không chịu nổi nữa, chạy về nhà cầu cứu cha mẹ.

Nương ta nói với ta phu vi thê cương, nữ nhân hẳn là nên thuận theo ý trượng phu.

Còn phụ thân ta không tin hiền tế của mình lại làm ra những chuyện như vậy, dặn dò Đỗ Thiên Minh: “Tiểu Thúy lớn lên ở vùng nông thôn, không hiểu quy củ, con phải kiên nhẫn dạy dỗ nó.”

Đỗ Thiên Minh được nhạc phụ chống lưng, càng hành hạ ta ác hơn.

Khi ta sắp không chịu nổi nữa, Đỗ Thiên Minh bỗng nhiên thay đổi.

Không còn thô bạo, không còn ham mê nữ sắc nữa mà trở nên thập phần ôn nhu nho nhã.

Hắn đuổi hết di nương thị thiếp trong nhà đi, hồi tâm chuyển ý, chỉ yêu mình ta.

Với chuyện nhà mẹ đẻ ta liên tục vòi tiền, Đỗ Thiên Minh cũng lạnh mặt từ chối, thậm chí thay ta châm chọc bọn họ:

“Nhạc phụ ngài không nuôi Tiểu Thúy lấy một ngày, ghét bỏ nàng ấy là Thiên Sát Cô Tinh, vậy mà sờ vì một tiểu thiếp nho nhỏ trong vương phủ mà bám dính lấy nàng ấy hút máu. Nhạc phụ thế này, Đỗ mỗ cũng không cần.”

Ngay cả khất cái bên đương cũng há hốc mồm kinh ngạc, nói Đỗ đại quan da thịt vẫn vậy nhưng lòng dạ lại hoàn toàn khác biệt, như là đổi một linh hồn khác.

Nghe những lời đồn đó, ta cùng trượng phu nhìn nhau cười, không nói gì.

Nhưng ngày tháng yên ổn của ta và Đỗ Thiên Minh chỉ kéo dài ba năm.

Tất cả là nhờ ơn muội muội tốt của ta, Vưu Ngạo Tuyết.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Tổ Tông Dạy Các Ngươi Làm Người

Copyright © 2022 - MTruyện.net