Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Tai tinh Tiểu Thúy
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /4 Sau

[Zhihu] Tai tinh Tiểu Thúy

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

6.

Ngụy Vương mưu phản thất bại, tất cả những người liên quan đều bị bắt về quy án.

Thật ra ban đầu tân đế cũng không muốn làm liên lụy nhiều người, chỉ cầm tù vương gia vương phi, gi*t ít quan văn võ tướng, ban ch*t cho vài thị thiếp cùng phụ tá trong phủ để răn đe.

Xui xẻo thay, Vưu Ngạo Tuyết lại có trong danh sách.

Lúc ấy cha ta đã bị bãi quan, biếm làm dân thường.

Tuy vậy, ông vẫn chạy vạy cầu cạnh khắp nơi, tìm cách cứu nữ nhi bảo bối, cuối cùng cầu tới chỗ phu thê chúng ta.

Ông ấy nghĩ rằng nhà Đỗ Thiên Minh là thương gia giàu có lâu đời, quan hệ rộng, nhất định có thể cứu người.

Đỗ Thiên Minh cực kỳ nhạy bén, đã có chủ ý trước nhưng vẫn hỏi ý kiến ta.

Ta thở dài, lắc đầu.

Đỗ Thiên Minh hiểu ý, đứng ra làm người xấu, từ chối cha ta: “Lời thánh nhân đã phán, sợ là khó có thể thay đổi. Chúng ta chỉ là dân thường, lời nói nhẹ như lông hồng, vì bình an của mọi người trong nhà, nhạc phụ nên nhịn đau từ bỏ đi. Còn nữa vì sao Thánh Thượng không ban ch*t những thị thiếp khác mà chỉ có mình Ngạo Tuyết? Đó là vì nàng ta trong phủ cậy sủng mà kiêu, từng đ/á/nh ch*t mấy nô tỳ, ác danh truyền ra ngoài khiến thánh nhân chán ghét.”

Trước khi Vưu Ngạo Tuyết bị hành hình, cha mẹ chạy chọt khắp nơi, muốn gặp nàng ta một lần.

Nhưng muội muội hận cha mẹ không tận lực nghĩ cách cứu mình, hận một Thiên Sát Cô Tinh như ta mà giờ lại được đeo vàng đeo bạc, có trượng phu anh tuấn yêu thương, sống bình an như ý.

Vậy là trước khi ch*t, Vưu Ngạo Tuyết đột nhiên vu cáo ta cùng trượng phu tư thông với nghịch vương.

Không may là đúng lúc ấy, tàn dư của nghịch vương cũng liên tục khiêu khích triều đình.

Hơn nữa một vài quan viên ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, mang những chuyện ác Đỗ Thiên Minh từng làm lập thành tấu chương, dâng lên trên.

Hoàng Đế giận dữ ra lệnh xử lý.

Nhà mẹ đẻ ta Vưu thị, nhà chồng Đỗ thị, tam tộc hai nhà tổng cộng 140 mươi mạng người, xử trảm toàn bộ!

7.

Chuyện đời trước như hiển hiện trước mắt.

Tuy đã trùng sinh nhưng oán hận khó có thể tiêu trừ!

Lúc này, muội muội đã ngừng khóc, nhìn về phía ta, nghẹn ngào nói với cha mẹ:

“Hoàng cung, vương phủ đều là những nơi ăn thịt người không nhả xương, con không muốn bị lão Ngụy Vương kia phá đời nữa đâu, chỉ muốn sống một đời bình an thôi. Con… con muốn gả vào Đỗ gia, thương nhân là kẻ hèn, con nợ tỷ tỷ một ân tình, đời này con nguyện ý thay tỷ tỷ gả qua đó.”

Ta siết chặt tay, tiện nhân này, thấy trượng phu ta anh tuấn nhiều tiền nên lại đổi ý.

Ta làm bộ tức giận: “Ta không đồng ý, đó là phu quân của ta!”

Muội muội nghe vậy, lại khóc lóc: “Tỷ tỷ vẫn không chịu tha thứ cho muội.”

Nương ta trừng mắt: “Trước kia con nói cha mẹ bất công, oán trách Đỗ Thiên Minh kia là người thô bạo. Vậy được rồi, đời này muội muội sẽ gả vào hang sói đó, thay con chịu khổ, chúng ta sẽ tìm người đáng tin cậy dạy con đọc sách cùng cầm kỳ thi họa.”

Ta giật tóc, nổi điên: “Không… Con nhất định phải gả cho Đỗ Thiên Minh!”

Cha chỉ vào ta mặt ta, mắng: “Ngươi nhìn ngươi xem, lăn lộn khóc lóc như bọn đàn bà đanh đá ngoài chợ! Ngươi nhường muội muội một chút thì đã làm sao?”

Ta phẫn nộ khóc lóc, trong lòng lại cười thầm.

Nhường… đương nhiên là muốn nhường rồi.

Nhưng mà cha, nương, muội muội nữa.

Có một bí mật các người không biết, ta từng gả cho hai Đỗ Thiên Minh.

Đỗ Thiên Minh đầu tiên là ác bá tà d/â///m vô sỉ.

Đỗ Thiên Minh thứ hai là một nam nhân khác.

Ta nhìn về phía Vưu Ngạo Tuyết, cố ý kích thích nàng ta: “Ta nói cho ngươi biết, Đỗ Thiên Minh kiếp trước kiếp này đều chỉ yêu mình ta, chàng vì ta mà thay đổi tâm tính, bỏ hết tật xấu. Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai, ngươi có cái gì đáng lọt vào mắt chàng.”

Vưu Ngạo Tuyết nhếch môi cười nhạt, đưa tay vuốt tóc: “Chắc tỷ tỷ quên đời trước muội từng làm mưa làm gió trong vương phủ, vương gia cực kỳ sủng ái muội, nữ nhân thua dưới tay muội nhiều không đếm xuể.”

Ta nhịn cười.

Hay lắm, muội muội nhất định phải duy trì sự tự tin này đấy nha.

8.

Cha mẹ sợ ta lén đi tìm Đỗ Thiên Minh, phá hỏng hôn sự của muội muội.

Sau đêm cả nhà trùng sinh, bọn họ lấy cớ ta bị bệnh, đóng đinh cửa phòng ta lại, không cho ra ngoài một bước.

Ta cũng “phối hợp” với bọn họ, gào khóc đ/iê/n cuồng, khiến bọn họ nghĩ rằng Đỗ Thiên Minh thực sự rất tốt, ta không muốn gả cho người khác.

Bốn ngày sau, ta không nháo nổi nữa, bị phong hàn nghiêm trọng, hơi thở thoi thóp. Lúc này cha ta mới nới lỏng cho ta một chút, để nha đầu Đậu Khấu vào hầu hạ ta.

Đậu Khấu năm nay mới mười hai tuổi, là nha đầu ta mang từ quê lên, trung thành lại gan dạ.

“Tiểu thư, chúng ta về quê đi.”

Đậu khấu ngồi ở mép giường, lau nước mắt: “Tiểu thư đã bệnh nặng thế này, lão gia cũng không chịu mời đại phu, chỉ cho người đi mua hai bao thuốc về. Vậy là thế nào chứ? Tiểu thư là nữ nhi ruột thịt của lão gia mà! Nô tỳ nghe Vương mụ mụ nói, Đỗ đại quan vốn ưng ý tiểu thư, ai ngờ lão gia phu nhân bỗng nhiên lại đẩy nhị tiểu thư ra, hôm qua bọn họ đã xem mặt rồi!”

Ta uống thuốc, nói: “Muội tức giận?”

Đậu Khấu bĩu môi: “Hừ, nhị tiểu thư kia mắt lúc nào cũng để trên đầu, lúc trước thì coi trọng công tử nhà tri phủ, sao tự nhiên lại đổi sang Đỗ đại quan? Rõ ràng là cố tình đoạt nhân duyên của tiểu thư mà!”

Ta khẽ cười, không nói gì.

Đời trước, chủ tớ chúng ta ban đầu cũng không biết nhiều thông tin về Đỗ Thiên Minh, chỉ biết hắn giàu nhất thành Từ Châu, tuy có một đời thê tử nhưng trẻ tuổi anh tuấn, điều kiện quả thực không tồi.

Còn công tử nhà tri phủ mà Vưu Ngạo Tuyết thích cũng tài mạo hơn người, nhưng mà hai năm nữa, phụ thân hắn dính án tham ô, cả nhà bị bỏ tù.

Vưu Ngạo Tuyết đã biết trước chuyện này, sao có thể đi vào đường ch*t?

Ta nhìn qua khe cửa, xác định không có ai nghe lén mới nhỏ giọng hỏi Đậu Khấu: “Ta nhớ muội có họ hàng ở trong thành đúng không?”

9.

Đấu Khấu nhìn sắc mặt khẩn trương của ta, cũng nói nhỏ hơn: “Biểu cữu của nô tỳ là thợ mổ heo, sống ở phía bắc thành.”

Ta vội hỏi lại: “Biểu cữu muội là người thế nào?”

Đậu Khấu trả lời: “Hơi nóng tính nhưng là người tốt ạ.”

Ta kéo Đậu Khấu lại gần, thì thầm vào tai: “Ta bị nhốt ở đây không ra ngoài được, muội muội nghe này, thay ta tìm biểu cữu muội, nhờ ông ấy làm việc giúp ta.”

Thì thì thầm thầm một hồi xong, ta lấy trong gối đầu ra một túi trang sức bằng bạc, cả khế ước bán thân của Đậu Khấu, đưa hết cho muội ấy.

Ta nghẹn ngào nói: “Hiện giờ lão gia phu nhân đề phòng ta, không cho ai giúp ta đưa tin ra ngoài, nhưng bọn họ chủ yếu để ý lão ma ma cùng hai đại nha đầu hầu hạ ta. Tuổi muội còn nhỏ, ta nghĩ bọn họ sẽ không quá cảnh giác. Muội muội, tính mạng của ta liền giao vào tay muội.”

Tay Đậu Khấu hơi run run, nhìn chằm chằm khế ước bán thân của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn ta: “Tiểu thư…”

Ta lau nước mắt: “Muội có dám không?”

Đậu Khấu nặng nề gật đầu: “Nô tỳ dám!”

Nàng lấy khăn tay ra, bọc hết đống trang sức lại, quấn quanh đùi phải, hai mắt linh động: “Nếu bọn họ đề phòng tiểu thư, vậy chắc chắn sau khi nô tỳ ra khỏi đây sẽ lục soát nô tỳ. Nô tỳ giấu đồ ở chỗ tư mật này, đảm bảo không ai tìm thấy! Chờ đến đêm, nô tỳ sẽ bò qua lỗ chó ra ngoài, thay tiểu thư chu toàn mọi việc.”

Ta gật đầu khen ngợi: “Thật thông minh! Muội muội tốt, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của muội!”

10.

Đời trước cha ta đã trải qua một màn tranh đấu hoàng quyền đầy tàn khốc, ông ta tham quyền ái vị, sau khi trùng sinh thật ra vẫn muốn gả Vưu Ngạo Tuyết vào nhà quan, nhưng dòng dõi cao thì không với nổi, thấp thì chướng mắt.

Quan trọng hơn là hiện tại ông ta đã sợ, sợ nhỡ may con rể dính dáng vào đảng của nghịch vương, sẽ lại phải trải qua một lần tịch biên tài sản và xử trảm cả nhà nữa.

Ông ta nghĩ phú thương Đỗ Thiên Minh vẫn an toàn hơn.

Còn nương ta thì chẳng khác gì thiên lôi chỉ đâu đánh đó, bà ấy có một nhược điểm là mê tín, cực kỳ tin một đạo bà họ Mã của Thanh Phong Quan.

Vậy nên ta nhờ Đậu Khấu tìm biểu cữu của muội ấy, Tào đồ tể, việc đầu tiên Tào đổ tể cần làm giúp ta chính là tìm Mã đạo bà.

Tào đồ tể dùng bạc ta đưa, mua một xiêm y sang trọng, nghênh ngang bước vào Thanh Phong Quan.

Ông ấy tự xưng là quản sự của Đỗ gia, liếc mắt nhìn Mã đạo bà: “Nghe nói ngươi với phu nhân huyện lệnh có mối quan hệ rất tốt?”

Mã đạo bà thấy bạc là mắt sáng lên, hồ nghi hỏi: “Ông là ai, sao lại biết chuyện này?”

Tào đồ tể xỉa xỉa răng: “Ta là quản sự của Đỗ gia, đại phú thương thành Từ Châu, không ngại nói cho ngươi biết, Đỗ đại quan nhà ta muốn cưới Vưu nhị tiểu thư nhà huyện lệnh, bọn họ đã xem mặt nhau rồi. Mã đạo bà ngươi thân thiết với phu nhân huyện lệnh, vậy hãy ở trước mặt phu nhân nói tốt vài câu về lão gia nhà ta, nếu hôn sự thành, Đỗ gia sẽ thưởng cho ngươi ba mươi lượng bạc. Nếu chuyện không thành…”

Tào đổ tể rút con dao bầu từ trong tay áo ra, mạnh mẽ cắm thẳng xuống bàn, cười lạnh uy hiếp: “Nếu chuyện không thành, ta sẽ lấy cái mạng ch/ó của ngươi!”

Mã đạo bà thường xuyên qua lại với các nhà phú hào, biết rõ Đỗ Thiên Minh là kẻ nổi tiếng độc ác, không thể đắc tội, lại thấy Tào đồ tể cao lớn, cực kỳ hung ác, sợ tới mức gật đầu liên tục, miệng nói đồng ý.

11.

Sáng sớm hôm sau, Mã đạo bà lấy cớ đưa bùa cầu phúc để tới thăm nương ta.

Nương ta cho người hầu lui hết ra ngoài, lấy bát tự của Vưu Ngạo Tuyết cùng Đỗ Thiên Minh ra, nhờ bà ấy xem giúp.

Mã đạo bà làm bộ xem đi xem lại, ra vẻ cao thâm: “Trước tiên phu nhân đừng nói gì, để lão bà tử ta đoán một chút, có phải vốn dĩ viên ngọc quý Đỗ đại quan này là nhân duyên của đại tiểu thư Vưu Tiểu Thúy không?”

Nương ta giật mình, khen đạo bà nói quá chuẩn: “Phiền bà xem xem, Ngạo Tuyết nhà ta cùng Đỗ đại quan có hợp nhau không?”

Mã đạo bà hít vào một hơi, nhớ lại lời dặn của Tào đồ tể, thêm mắt dặm muối thêm một chút, nói: “Kỳ lạ thật, nhìn bát tự này của nhị tiểu thư, phạm vào cung Thất Sát Tinh, từng trải qua tai ương, tiểu thư là người đã ch*t rồi.”

Nương ta sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, bụm miệng.

Mã đạo bà nói tiếp: “Nhưng mà… ở đây lại có hồng loan tinh chiếu rọi, cứ như được thần thánh giúp cho sống lại vậy.”

Nương ta suýt nữa quỳ xuống trước mặt Mã đạo bà, nhưng không dám nói ra chuyện cả nhà trùng sinh, chỉ hỏi sau này Ngạo Tuyết có gặp tai ương gì không, hôn sự thế nào.

Mã đạo bà cười nói: “Nhị tiểu thư vốn mang mệnh cách đại phú đại quý, vốn phải xứng với chân long thiên tử, ai ngờ đó lại là tử long, mang tai họa ngập đầu đến cho cả tiểu thư và người nhà. Phương pháp hóa giải cũng có, chỉ cần thành hôn với một người trong tên có hành mộc, trùng hợp thay, tên của Đỗ đại quan lại có hành mộc. Gả vào Đỗ gia, nhị tiểu thư có lẽ không có được đại quý, nhưng đại phú thì dạt dào, phu thê hòa thuận, con cháu đầy đàn.”

Nương ta nghe mà hai mắt đẫm lệ: “Hiện giờ điều duy nhất không tốt là nhà ta là quan hộ, còn Đỗ gia là thương tịch.”

Mã đạo bà cười lạnh: “Mạng sống chẳng còn thì ai còn quan tâm chuyện quan hộ hay là thương hộ?”

Bà ta còn thần thần bí bí nói với nương ta: “Phu nhân còn chưa đến bốn mươi, trong mệnh của phu nhân còn có một nhi tử. Nếu nhị tiểu thư gả vào quan hộ thì sẽ chiếm mất vận số của nhi tử đó…”

Nương ta không nói hai lời, lập tức gả nữ nhi bảo bối cho Đỗ Thiên Minh, hơn nữa những phương thuốc giúp mang thai đời trước kiếm về cho Vưu Ngạo Tuyết, lần này còn kiếm thêm cho chính mình.

Ta vừa ở trong nhà vừa bày mưu tính kế, nhờ Tào đồ tể loan tin Vưu Ngạo Tuyết là phúc tinh trời ban, cha ta nhờ nữ nhi này quan vận sẽ hanh thông.

Hơn nữa, ta còn bảo Tào đồ tể cường điệu dung mạo của Vưu Ngạo Tuyết lên, biến nàng ta thành mỹ nhân xinh đẹp hiền huệ có một không hai trên đời.

Quả nhiên mấy ngày sau, Vưu Ngạo Tuyết cùng Đỗ Thiên Minh đã đính hôn.

Nghe nói Đỗ Thiên Minh nhất kiến chung tình với Vưu Ngạo Tuyết ôn nhu mỹ lệ, chuẩn bị tới mười rương sính lễ, quỳ xuống đảm bảo cưới Ngạo Tuyết về rồi sẽ đuổi hết di nương thiếp thất trong nhà đi.

Vưu Ngạo Tuyết mừng rõ, càng cảm thấy mị lực của mình đã biến một lãng tử thành nam nhân si tình.

Tốt lắm, cứ tự tin như vậy đi.

Việc tiếp theo ta nhờ Tào đồ tể làm chính là âm thầm tìm kiếm, hỏi thăm về một nam nhân tên Lý Mậu Tùng.

12.

Đời trước, sau khi thành hôn Đỗ Thiên Minh mới biết ta là tai tinh, người làm ăn buôn bán thường rất mê tín.

Sau khi biết chuyện, hắn bắt đầu dùng mọi thủ đoạn vô sỉ tr///a t///ấn ta, đánh đập còn là nhẹ, hắn còn bỏ thuốc rồi đưa ta lên giường của quan tri phủ, đổi lấy quyền lợi trong buôn bán.

Khi ta không còn luyến tiếc gì mạng sống này nữa, ta gặp một người — Lý Mậu Tùng, biểu đệ nhà bà con xa của Đỗ Thiên Minh.

Gia cảnh Lý Mậu Tùng bần hàn nhưng cực kỳ thông minh đa trí, lại có thiên phú buôn bán nên đã trở thành trợ thủ đắc lực cho Đỗ Thiên Minh.

Trong nhiều năm, Lý Mậu Tùng đã thay Đỗ Thiên Minh kiếm không ít tiền, còn thay hắn ngồi tù hai năm, nhưng Đỗ Thiên Minh chỉ tìm mọi cách lợi dụng, bóc lột người ta.

Nương Lý Mậu Tùng bệnh nặng, cần một củ nhân sâm ngàn năm làm thuốc dẫn.

Toàn bộ thành Từ Châu, chỉ mình Đỗ Thiên Minh có.

Nhưng lúc ấy sắp đến ngày sinh nhật tri phủ đại nhân, Đỗ Thiên Minh muốn lấy lòng tri phủ nên lạnh lùng cự tuyệt Lý Mậu Tùng.

Ngày ấy ta lên chùa dâng hương, trùng hợp gặp Lý Mậu Tùng đến cầu phúc cho nương.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng Lý Mậu Tùng lại quỳ trước Phật Tổ, liên tục dập đầu, khóc đến khổ sở, nói nguyện đổi mười năm dương thọ để nương có thể khỏi bệnh.

Ta động lòng thương, nhị thẩm ta là người Miêu, tinh thông y thuật cùng thiện cổ, ta từ nhỏ cũng theo nhị thẩm học.

Ta chủ động tiến lên, hỏi Lý Mậu Tùng: “Có thể để ta đến xem một chút không?”

Lý Mậu Tùng giật mình: “Phu nhân là…?”

Ta cười khổ: “Theo bối phận, ngươi phải gọi ta là biểu tẩu. Chỉ là mấy năm nay ngươi ngồi tù thay Đỗ Thiên Minh nên chưa từng gặp ta.”

Ta dùng phương thuốc của người Miêu trị khỏi bệnh cho nương Lý Mậu Tùng.

Hắn quỳ xuống tạ ơn, nói cả đời này sẽ ghi nhớ ân tình của ta.

Hắn hỏi ta có điều gì muốn hắn làm không, dù là lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng chấp nhận.

Ta lắc đầu.

Đời này ta đã bị hủy trong tay Đỗ Thiên Minh, không có mong muốn gì cả, chỉ là nhớ nhị thúc nhị thẩm, nhớ quê hương nơi đầy hoa sơn trà.

Không lâu sau, rất nhiều cây sơn trà quý bỗng dưng được chuyển đến hậu viện, hoa đỏ rực như lửa, hoa trắng đẹp tựa sương, nở bung đẹp mắt.

Sau đó ta hỏi thăm mới biết tất cả hoa sơn trà này đều là do Lý Mậu Tùng tìm về.

Hắn nói cảm kích sự chiếu cố của biểu ca mấy năm nay nên dâng ít lễ vật để bày tỏ lòng thành kinh.

Ta biết, hoa sơn trà này, thật ra hắn đang tặng ta.

Ta đứng trên lầu son rơi lệ, hắn đứng dưới sân vắng trồng hoa.

Hai chúng ta cứ thế nhìn nhau từ xa, không nói với nhau lời nào, chỉ biết cười khổ.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phu Nhân Phong Thiếu Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net