Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Tai tinh Tiểu Thúy
  3. Chương 4: Phần 4 END
Trước /4 Sau

[Zhihu] Tai tinh Tiểu Thúy

Chương 4: Phần 4 END

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

18.

Ta nhìn về phía cửa, chỉ thấy một mỹ nam tử mặc hoa phục tiến vào.

Hắn mang tử kim quan, khí chất cao quý, phong thần tuấn lãng, có lẽ vì vội vàng nên trên trán thấm ra chút mồ hôi, hơi thở hổn hển, trong tay còn cầm kiếm.

Bỗng dưng ta cảm giác người này thật quen thuộc.

Hắn nhìn về phía ta, hốc mắt đỏ bừng.

Lòng ta giật thót, dẫu cho bao lần tái thế, dẫu cho mấy độ luân hồi, ta vẫn có thể nhận ra đôi mắt này.

Là chàng… Mậu Tùng của ta.

Lúc này, chỉ thấy Vương thái giám kia hít vào một tiếng, mắt trợn tròn, bụp một phát quỳ xuống đất: “Nô tài khấu kiến vương gia,... sao… sao vương gia lại đến đây ạ?”

Mậu Tùng mặt mũi âm trầm, quẹt cây kiếm đi về phía trước, vung kiếm lên chém bay tóc Vương thái giám, lạnh lùng hỏi: “Ngươi biết nữ nhân trên giường là ai không?”

Vương thái giám sợ tới mức run rẩy như chim sợ cành cong: “Nàng… nàng ấy là đại tiểu thư nhà Vưu huyện lệnh, Vưu Tiểu Thúy.”

“Sai!” Mậu Tùng siết chặt tay: “Nàng là Lương vương phi, là người thương của bổn vương!”

Mặt Vương thái giám trắng bệch, nhưng không hổ là cả đời phục vụ Hoàng Đế, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang quỳ lạy ta rồi tự tát vào mặt mình: “Nô tài to gan dám mạo phạm nương nương, cầu nương nương khai ân.”

Mậu Tùng hô: “Người đâu! Kéo tên cẩu thiến to gan này ra ngoài…”

Cuối cùng là hai từ đầy lạnh lẽo: “Đánh ch*t!”

Dứt lời, Mậu Tùng ném kiếm xuống, từng bước tiến về phía ta, lặng lẽ rơi lệ, cởi trói cho ta.

Nước mắt lành lạnh rơi trên cánh tay ta.

Trong lúc nhất thời, chúng ta không ai nói câu gì.

Ta nhìn chàng, chỉ hỏi một cậu: “Mậu mậu thanh tùng…”

Chàng khẽ lau nước mắt cho ta, cười nói: “...kinh hàn do thúy.”

Đó là lời thề hẹn giữa phu thê chúng ta đời trước, đến ch*t không quên.

Chúng ta ôm nhau khóc, xa nhau lâu ngày gặp lại, trái tim vẫn vẹn nguyên từng rung động.

“Nương tử, ta đưa nàng về.”

“Dạ…”, ta rúc vào lòng Mậu Tùng, nghẹn ngào: “Ta đi tìm chàng, nhưng sao chàng lại biến mất ở thế giới này? Mẫu thân chàng cũng biến mất? Còn nữa… sao chàng lại biến thành Lương vương?”

Mậu Tùng bế ta lên, cười dịu dàng: “Đó là chuyện rất dài, đêm nay ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”

19.

Mậu Tùng đưa ta đến dịch quán, nói cho ta đầu đuôi câu chuyện chàng trở thành Lương vương.

Hóa ra, đời trước hồn phách mẫu thân Mậu Tùng vẫn luôn du đãng ở nhân gian.

Chứng kiến cảnh vợ chồng ta bị vu cáo, xử trảm, bà không đánh lòng nhìn nhi tử tức phụ ch*t oan, không đành lòng nhìn những người vô tội phải bỏ mạng nên đã từ bỏ cơ hội đầu thai, nguyện đọa vào địa ngục A Tì để đổi lấy cơ hội trùng sinh cho mọi người.

Hành động đại nghĩa này đã cảm động thiên đế, mẫu thân công đức viên mãn, phi thăng thành tiên.

Nhân gian không có cặp mẹ con Lương thị cùng Mậu Tùng nữa, nên Mậu Tùng trùng sinh vào Lương vương.

Đương kim Thái Hậu có hai nhi tử, đích trưởng tử là đương kim tân đế, ấu tử là Lương vương.

Năm đó trong cung tranh đấu gay gắt, mười mấy năm trước tiên đế mang theo các hoàng tử đi săn, gặp phải thích khách.

Thích khách là do Đổng quý phi phái tới, nhắm thẳng vào Thái Tử, Lương vương đã phi thân ra đỡ cho huynh trưởng một mũi tên độc. Sau đó vết thương lập tức được xử lý nhưng độc đã ngấm vào máu.

Lương vương phát sốt ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại, trí lực vĩnh viễn như một đứa trẻ bảy tuổi.

Năm đó tiên đế cực kỳ sủng ái mẫu tử Đổng quý phi, lại không có chứng cứ nên Thái Hậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt cục tức này xuống, âm thầm tính toán bao năm, ngay khi tiên đế băng hà đã lập tức xử lý Đổng quý phi.

Thái Hậu cùng tân đế hổ thẹn với Lương vương nên cực kỳ sủng ái, không có gì là không đáp ứng.

Trước đó vài ngày, Lương Vương vô tình rơi xuống nước mất mạng, Mậu Tùng đã được trùng sinh vào Lương vương.

“Lương vương” sau khi tỉnh dậy, lại phát sốt ba ngày ba đêm, sau đó đầu óc thanh tỉnh một cách thần kỳ.

Chuyện bí mật nơi cung đình này, ta nghe mà kinh hồn táng đảm, ôm cổ phu quân, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tính ra đời trước chính Hoàng Đế đã hạ lệnh gi*t chúng ta, khi đối mặt, chàng có sợ không?”

Mậu Tùng khẽ hôn lên mũi ta: “Sợ, cũng có chút sợ, hận, cũng có chút hận. Nhưng giờ ta đã trùng sinh thành đệ đệ của Hoàng Đế, vậy cần phải cư xử cho phù hợp với loại quan hệ này. Đời này, ta chỉ mong được cùng nàng song túc song phi, chúng ta cùng nhau ăn hết mỹ vị, ngắm hết cảnh đẹp nhân gian!”

“Dạ!”

Ta khẽ hôn lại chàng, bỗng dưng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, dựa theo đời trước thì mấy năm nữa, lão Ngụy vương sẽ tạo phản, chúng ta có nên nhắc nhở Hoàng Đế không?”

Mậu Tùng thở dài: “Vấn đề này, khi vừa trùng sinh ta cũng nghĩ đến, nhưng có lẽ không cần. Theo ta quan sát, chưa chắc bệ hạ đã không biết Ngụy vương có tâm làm phản, Hoàng Đế âm trầm tâm cơ, lại đa nghi, hiện tại còn chưa có con nối dõi, nếu ta can dự chuyện triều chính, Hoàng Đế sẽ hoài nghi ta mơ tưởng ngôi vị. Vậy nên ta cứ giống như Lương vương trước đây, ngồi không hưởng phúc là tốt nhất.”

Nói xong, mắt Mậu Tùng đã nhiễm một tầng hơi nước: “Nương tử, có chuyện chúng ta đã lâu không làm.”

Tim ta đập thình thịch, đấm đấm vào vai chàng, xấu hổ đến mức mặt vùi vào chăn: “Vậy… vậy chàng nhẹ chút. Ta hiện tại còn chưa xuất giá,… còn là một cô nương. Ta sợ đau!”

Mậu Tùng cởi bỏ xiêm y của ta: “Nói bậy… sao nàng lại chưa xuất giá? Rõ ràng nàng là vương phi của bổn vương mà.”

Ta hôn lên môi chàng, đẩy chàng ngã xuống giường.

Ta hy vọng đời này chúng ta sẽ có một hài tử.

Hài tử đời trước chưa chào đời đã ch*t non, vẫn luôn là nỗi đau trong lòng ta.

Hài tử, con hãy đầu thai trong bụng nương lần nữa nhé, để cả nhà chúng ta được gặp nhau.

20.

Ta với Mậu Tùng không đi đâu, ở trong dịch quán suốt ba ngày.

Ba ngày này, tin Lương vương điện hạ tới nhanh chóng lan truyền khắp nơi, quan chức địa phương đồng loạt đệ thiệp đến xin được bái kiến.

Cũng được, trước khi quay về kinh thành, ta còn vài chuyện muốn làm.

Ta bảo Mậu Tùng ém chuyện đ/á/nh ch*t Vương thái giám xuống, còn thả ra một ít tin tức thú vị: Lương vương bị nhiễm phong hàn, cần tìm người phục vụ thuốc thang.

Quả nhiên, cha ta cùng Vưu Ngạo Tuyết lại động tâm tư, bỏ ra số tiền lớn hối lộ thị vệ Vương phủ, mua được tin Vương gia thích trà Lục An.

Bọn họ âm thầm bán rẻ một nửa gia nghiệp, mua chuộc đại thái giám bên người Vương gia, kiếm được cơ hội cho Vưu Ngạo Tuyết dâng trà.

Ta cùng Mậu Tùng nghe được chuyện này, ôm bụng cười không ngừng.

Buổi trưa, Mậu Tùng khát, gọi người pha trà.

Ta đứng sau bình phong, thấy Vưu Ngạo Tuyết bưng trà vào, tấm tắc, nữ nhân này trang điểm thật tỉ mỉ.

Ái chà! Mặc một kiện áo đơn mỏng manh, dáng người lả lướt lộ ra không sót tí nào.

Nàng ta lén nhìn Mậu Tùng, hai má đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tiểu nữ thỉnh Vương gia dùng trà.”

Mậu Tùng lười biếng mở mắt ra: “Ồ, sao chốn này cũng có được một mỹ nữ thế này.”

Khóe môi Vưu Ngại Tuyết lộ ra nụ cười giảo hoạt, liếc mắt đưa tình nhìn Mậu Tùng: “Vương giá quá khen, tiểu nữ xấu xí không dám nhận.”

Mậu Tùng không đáp lời.

Chàng cầm quyển sách trên án kỉ, lật lật vài trang, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Gì? Sao còn chưa đi?”

Vưu Ngạo Tuyết sửng sốt, đánh bạo tiến lên, cúi thấp người, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, khiến người ta mơ màng: “Tiểu nữ nghe nói vương gia nhiễm phong hàn, đau đầu không thôi, tiểu nữ biết chút công phu xoa bóp, nguyện giải tỏa cho vương gia.”

Mậu Tùng cười nhạt: “Không hay lắm, cũng không biết cô nương có hôn phối chưa, sợ là truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thanh danh.”

Vưu Ngạo Tuyết vội nói: “Cha mẹ còn chưa nói chuyện hôn sự cho tiểu nữ, tiểu nữ thấy qua phong thái vương gia, tâm sinh khuynh mộ. Có thể hầu hạ vương gia chỉ một lát đã là phúc khí của tiểu nữ.”

Trong mắt Mậu Tùng toàn chán ghét, mỉa mai: “Bổn vương cũng muốn để ngươi hầu hạ, nhưng sợ là vương phi không đồng ý.”

Vưu Ngạo Tuyết sửng sốt: “Vương… vương phi?”

Mậu Tùng nhìn về phía ta, cười cười: “Nương tử, đừng diễn nữa, ra ngoài xử lý đi.”

Ta chỉnh lại búi tóc, bước ra khỏi bình phong.

Vưu Ngạo Tuyết nhìn thấy ta, kinh ngạc đến đổ cả trà, ngồi sụp xuống đất: “Sao lại là ngươi!”

“Không ngờ chứ gì?”

Ta vỗ vỗ tay, lập tức, nhóm thái giám kéo Đỗ Thiên Minh cùng cha mẹ ta ở phòng cách vách ra.

21.

Tốt lắm, sắc mặt của mọi người đều thật xuất sắc.

Cha mẹ ta vừa hoảng vừa mừng.

Hoảng vì Lương vương đang ở đây, nhìn qua là hiểu vương gia đã sớm nhìn thấu trò hề của cha con bọn họ.

Còn mừng là vì đại nữ nhi tai tinh thế mà lại trở thành vương phi!

Cha mẹ ta liếc mắt nhìn nhau, nước mắt nói chảy là chảy, khóc lóc chạy về phía ta, vuốt tay, xoa đầu:

“Thúy nhi, mấy ngày qua con đi đâu vậy? Làm cha mẹ lo lắng quá.”

“Nữ nhi ngoan, con gầy quá.”

“Nương đã nói từ đầu con mang mệnh đại phú đại quý mà, quả nhiên, nhà ta đúng thật là có một vương phi nương nương!”

Lúc này, thái giám đứng cạnh Mậu Tùng đột nhiên cao giọng:

“Lớn mật, gặp vương gia dám không hành lễ!”

“Tránh ra, không được mạo phạm vương phi nương nương!”

Cha mẹ ta sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, đồng thời dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn ta, hy vọng được ta đáp lại.

Ta không để ý tới bọn họ, nhìn về phía Đỗ Thiên Minh.

Quá xuất sắc, sắc mặt Đỗ Thiên Minh hiện tại đỏ như gấc, hắn hung tợn trừng Vưu Ngạo Tuyết, nắm tay siết lại, nhưng vì ở trước mặt vương gia nên chưa dám phát hỏa, kính cẩn quỳ xuống.

Ta lạnh lùng hỏi Đỗ Thiên Minh: “Đỗ tiên sinh, Vưu Ngạo Tuyết cùng người đã định thân chưa?”

Đỗ Thiên Minh cúi thấp đầu: “Hồi bẩm nương nương, đã định thân rồi. Nhưng thảo dân hoàn toàn không biết sao nàng ta lại có thể mặt dày vô sỉ như vậy…”

“Hóa ra là nàng đã được đính ước.” Ta ngắt lời Đỗ Thiên Minh: “Vưu Ngạo Tuyết d///âm tiện vô sỉ, mạo phạm vương gia, theo lý nên đ/ánh ch*t. Nhưng niệm tình nàng ta tuổi còn trẻ, ta tha cho một mạng. Người đâu! Kéo tiện phụ này ra ngoài đường lớn cho ta, dùng giày rách vả vào mặt nàng ta, để cho bá tánh toàn thành nhìn xem nàng ta rốt cuộc là loại nữ nhân gì!”

Khi thị vệ kéo Vưu Ngạo Tuyết ra ngoài, nàng ta vẫn không ngừng gào thét: “Không thể nào, loại tai tinh như ngươi sao có thể là Vương phi! Ta còn không thể, sao ngươi có thể?”

Mấy hán tử trong quân ra tay không chút lưu tình, vả mấy phát, mặt Vưu Ngạo Tuyết đã sưng vù, răng rơi ra, dung nhan bị hủy hoại hoàn toàn.

Sau khi tiện nhân ồn ào kia biến mất, phòng khách trở nên yên tĩnh.

Hai thị vệ nâng thi thể của Vương thái giám vào, ném tới trước mặt cha mẹ ta.

Cha mẹ ta sợ tới mức mặt xanh như tàu lá, mồ hôi chảy ròng ròng.

Lúc này, Mậu Tùng đứng dậy, đi xuống, ôm lấy ta, từ trên cao nhìn xuống cha mẹ ta: “Dám khinh nhục ái thê của bổn vương, đây là kết cục phải nhận! Các ngươi mang thi thể của tên hỗn đản này về, cùng ăn cùng ở, cho đến khi thi thể hóa thành xương cốt. Cút!”

22

Đời trước, vợ chồng ta từng gi*t Đỗ Thiên Minh, thù oán coi như đã xong, cho nên sống lại đời này, chúng ta không tính sổ hắn nữa.

Nhưng Mậu Tùng cảnh cáo Đỗ Thiên Minh, nếu còn dám làm giàu bất nhân, bắt nạt dân lành, chắc chắn sẽ không được toàn mạng. Hơn nữa tất cả số bạc Đỗ Thiên Minh kiếm được, phải trích ra một nửa để làm việc thiện.

Ngoài ra, ta còn nhận Đậu Khấu làm nghĩa muội.

Mậu Tùng nhớ tới biểu cữu của muội ấy, Đào đổ tể đã trượng nghĩa giúp ta, liền nâng đỡ ông ấy lên làm thị vệ thân cận, cho một chức quan.

Cuối cùng, Mậu Tùng kết thúc bằng một câu: “Vưu Ngạo Tuyết mấy năm nay thương tổn vương phi, thù này, vương phi vẫn luôn ghi nhớ.”

Đỗ Thiên Minh là người khôn khéo, đã nghe ra thâm ý trong câu này, nở nụ cười dữ tợn, nói chắc chắn sẽ khiến Vưu Ngạo Tuyết mỗi ngày phải sống trong địa ngục trần gian.

Sau khi hồi kinh không lâu, ta cùng Mậu Tùng đại hôn.

Tân đế cố ý cất nhắc nhà ta, định cho cha ta chức quan tri phủ.

Mậu Tùng quỳ xuống cảm tạ hoàng huynh, nhưng sau đó lại uyển chuyển từ chối. Chàng nói với Hoàng Đế vị nhạc phụ này tài trí bình thường, làm quan bao năm không đóng góp được gì, không nên đặt ở vị trí quan trọng.

Ngược lại, nhị thúc nhị thẩm của vương phi làm người trung hậu, đã nhịn ăn nhịn mặc nuôi vương phi từ nhỏ, đặc biệt là nhị thẩm Triệu thị, nhiều năm qua hành nghề y, không thu của bá tánh nghèo khổ nửa văn tiền, có tấm lòng tựa như Bồ Tát.

Tân đế là người thông minh, đã nghe ra ý tứ trong lời Mậu Tùng, khẽ cười, không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Vậy cứ theo ý hoàng đệ đi, ban cho vợ chồng Triệu thị vạn lượng hoàng kim.”

Không chỉ vậy, tân đế còn tự mình viết bốn chữ “Đức Hậu Lưu Quang” làm hoành phi ban cho nhị thúc nhị thẩm.

23.

Có đôi khi, vận mệnh thật là huyền diệu.

Đời trước, sau khi ta thành hôn 5 năm lão Ngụy vương mới xuất binh mưu phản.

Đời này, ông ta làm sớm hơn ba năm.

Hoàng Đế nắm giữ ấn soái, thân chinh ra trận, đánh bại nghịch vương, nhưng Hoàng Đế lao lực nhiều năm, lại còn bị Khang mỹ nhân do nghịch vương sắp xếp trong hậu cung hạ độc nên sức khỏe ngày càng kém.

Hoàng Đế không có nhi nữ, trước khi lâm chung lưu lại di chiếu, mệnh cho hoàng đệ Lương vương kế thừa ngai vàng.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình lại trở thành Hoàng Hậu.

Tất cả tựa như một giấc mộng, khiến ta kinh hỉ.

Sau đại điển phong hậu, cha mẹ ta vào kinh, mấy lần đệ thiệp cầu kiến, mong được gặp ta một lần.

24.

Nương ta quả thực đã có thêm một nhi tử, bà ta khóc lóc nói: “Hoàng Hậu nương nương, chúng ta đều là người một nhà, nếu quan hệ cứ căng thẳng thế này chẳng phải để thiên hạ chê cười hay sao. Dù con có hận nương thì cũng nên nâng đỡ đệ đệ con, cho nó một cái tước vị. Đệ đệ con là nam nhân, sau này lớn lên có thể trở thành trợ tá đặc lực cho con, giúp con ngồi yên ổn trên hậu vị.”

Cha ta cũng chảy nước mắt: “Thúy nhi, con mới là phúc tinh, cha mẹ trước đây bị ma quỷ che mắt mới không nhìn ra, cầu xin con cho cha một cơ hội bồi đắp cho con.”

Không, ta không cho.

Tổn thương đã thành sẹo.

Nếu ta không phải Hoàng Hậu, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không ăn nói khép nép như vậy.

Bọn họ sẽ đem ta đặt lên bàn cân, tính toán xem ta được mấy cân mấy lạng, giá trị bao nhiêu rồi đem bán ta đi.

Mậu Tùng thương lượng với ta xong xuôi, hạ chỉ.

Vợ chồng Vưu gia làm quan bất nhân, bất công với con cái, không hòa thuận với huynh đệ, lập tức xóa tên khỏi gia phả, trong chính sử ghi chép về Hoàng Đế và Hoàng Hậu tuyệt đối không được nhắc đến tên cặp vợ chồng này.

Vợ chồng nhị lang Vưu gia nuôi lớn Hoàng Hậu, càng vất vả công lao càng lớn, còn hơn cả cha mẹ thân sinh, hơn nữa còn hành nghề y cứu người, nhân thiện đại nghĩa, từng được tiên đế tự tay ban tự, nay đặc phong làm Quốc công, phu nhân phong thành nhất phẩm cáo mệnh.

Cô nương Đậu Khấu trung tâm có công, phong thành Quận chúa Chiêu Dương.

Tào biểu cữu của Quận chúa dũng nghị quả cảm, phong bá tước.

Cha ta hối hận đến hộc máu, đánh nương ta một bạt tai, chửi mắng: Đều tại đồ ác phụ nhà ngươi, lúc đó dám nói nương nương là tai tinh, lại còn sinh ra loại Tg Môn Tinh Vưu Ngạo Nguyết, hại ta khổ cả hai đời!”

Nương ta cực kỳ ủy khuất: “Chuyện này không phải tại ta, ta sinh cho ông một nhi tử, ta có công.”

Cha ta tức đến nỗi không nói lên lời, lăn ra bất tỉnh tại chỗ.

Mấy chuyện linh tinh đó, ta không thèm để ý.

Bệ hạ vừa cho người truyền lời, tối nay mời ta lên khán tinh đài ngắm trăng.

Ta phải trang điểm đẹp một chút, tới gặp chàng, nói cho chàng biết thần tiên đã nghe được lời cầu nguyện của hai ta, bảo bối thật sự đã tới tìm chúng ta rồi.

Mậu mậu thanh tùng, kinh hàn do thúy.

Đắc nhất lương nhân, cộng tiễn tây chúc! (*)

(*) Câu 1 tác giả chơi chữ với tên hai nhân vật chính, tạm dịch: Cây tùng xanh xanh tốt tươi giữa trời giá lạnh.

Câu 2 nghĩa là tìm được một phu quân tốt, cùng nhau cắt nến bên cửa sổ phía Tây. Câu này liên quan đến bài thơ Dạ Vũ của nhà thơ Lý Thương Ẩn, ý là tìm được người tâm đầu ý hợp có thể cùng nhau trò chuyện xuyên đêm không chán.

(Hoàn)

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net