Ngay giây tiếp theo, ta xuyên thành muội muội của nữ chính trong truyện ngược.
Trên đường bị đám lưu manh bắt đi bán vào thanh lâu, Chu lão tướng quân ra tay cứu giúp.
Nữ chính Tiết Giai Giai quỳ xuống.
Khóc lóc kể lại quê nhà bị lũ lụt, cha mẹ bị cuốn trôi xuống sông chết đuối, cầu xin tướng quân thu nhận.
Nàng nói bọn ta không nơi nương tựa, nguyện đến phủ làm nô làm tì, để báo đáp ơn cứu mạng.
Thấy tướng quân do dự, Tiết Giai Giai ấn đầu ta xuống, đập mạnh xuống tấm đá xanh trên mặt đất.
Sau đó, trong tay áo lén lút dùng sức bóp mạnh vào đùi ta.
“Muội muội mau khóc đi, nam nhân thích kiểu này nhất!"
Ta xuyên vào thân xác quá gầy yếu này, không thể kháng cự chút nào.
Tướng quân thấy trán ta rỉ máu, nước mắt rơi như mưa, cuối cùng cũng không đành lòng.
Thế là bọn ta được đưa đến phủ tướng quân.
Tướng quân phu nhân là con gái của thương nhân, ánh mắt bà sắc sảo, có kinh nghiệm nhìn người.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối câu người của Tiết Giai Giai, vốn không muốn cho chúng ta vào phủ.
Nhưng hào quang nữ chính quá mạnh mẽ.
Tối hôm đó, không hiểu sao nhị công tử lại rơi xuống giếng, được nàng ta cứu lên.
Có được ơn cứu mạng này, tướng quân sợ chuyện đuổi đi ân nhân cứu mạng truyền ra ngoài sẽ không hay.
Hai phu thê bàn nhau để bọn ta ở lại, sau này bàn bạc cho một mối hôn sự ổn thoả, cũng coi như có lời giải thích.
2.
Xuyên sách nên là điều đáng mừng.
Phải biết rằng ta đã sống thế nào trong nửa đời người.
Mẹ ta mất sớm, cha ta lấy một mẹ kế độc ác.
Vì ba mươi tám vạn tiền sính lễ, bà ta bán ta cho một ông già hở hàm ếch, què chân còn hôi nách.
Nhân lúc trời tối gió to, ta trèo cửa sổ chạy trốn, bị chó đuổi đến sông, suýt chút nữa chết đuối.
Cứ thế mà đi, đi mãi, đi được hơn một trăm cây số mới đến thành phố.
Để sống sót, ban ngày ta làm việc trong siêu thị, tối đến ra chợ đêm bán hàng rong.
Cuộc sống của người lao động rất khó khăn.
Không phải bị đội trật tự đuổi đi, thì cũng bị đám côn đồ quấy rầy.
Lúc ta đang bị gã đầu trọc xé quần áo, đã xuyên sách.
Theo lẽ thường, thoát khỏi vòng vây của hổ đáng lẽ phải bắn pháo hoa chúc mừng,
Vấn đề là đây là một cuốn tiểu thuyết ngược.
Cốt truyện xoay quanh Tiết Giai Giai.
Bộ dạng nàng yếu đuối, nhưng khi làm việc lại đặc biệt kinh thiên động địa.
Trong sách, nàng mạnh dạn cầu xin tướng quân nhận nuôi, để ông ấy nhận mình làm dưỡng nữ.
Trong những ngày ở phủ tướng quân, khiến đại công tử Chu Dã đối với nàng rễ tình đâm sâu.
Trong một lần săn xuân, Tiết Giai Giai đối với ngũ hoàng tử không được hoàng đế sủng ái nhất là Từ Linh Hách nhất kiến chung tình.
Hai người lén lút liếc mắt đưa tình, tâm tình thổ lộ.
Để giúp người mình yêu lên ngôi hoàng đế, Tiết Giai Giai cầu xin phủ tướng quân đứng về phe mình.
Chu lão tướng quân là một người chính trực, không muốn tham gia vào cuộc tranh giành quyền lực.
Tiết Giai Giai lợi dụng tình cảm của Chu Dã, chia rẽ quan hệ cha con.
Lúc lão tướng quân tức giận đến mức bị đột quỵ, Chu Dã trở thành người nắm quyền trong phủ tướng quân, cuối cùng ủng hộ Từ Linh Hách lên ngôi.
Đến đây, mọi chuyện đều diễn ra theo kịch bản nữ chính yêu say đắm nam chính, còn nam phụ vì nữ chính hết lòng yêu thương mà phải trả giá.
Quan trọng đây là một câu chuyện ngược luyến tàn tâm đấy các bạn ạ!
Sau khi Từ Linh Hách lên ngôi hoàng đế, bắt đầu lo ngại thế lực của phủ tướng quân.
Rõ ràng là một màn giết gà dọa khỉ.
Nữ chính lại cho rằng là nam chính ghen với nam phụ, muốn thử lòng nàng.
Vì thế, lúc trở về phủ tướng quân thăm hỏi, nàng theo lời Từ Linh Hách, đặt một phong thư vào thư phòng của Chu Dã.
Không ngờ, đây lại là một bức thư chứng minh Chu gia thông đồng với địch phản quốc.
Từ Linh Hách nhân cơ hội đó tiêu diệt phủ tướng quân, giết chết tất cả nam nữ không tha một ai.
Trước khi hành quyết, Tiết Giai Giai ở trước mặt cha nuôi và ca ca sám hối:
“Ta chỉ nghĩ là binh thư bình thường, thật sự không biết trong thư có bí mật gì!”
Nàng bị ngược đến mức hộc máu, ngay cả đứa con trong bụng cũng không giữ được.
Cuối cùng mất đi tình yêu.
Nhưng Chu gia lại mất đi hơn một trăm mạng người!
3.
Ta và Tiết Giai Giai được sắp xếp ở viện nhỏ.
Vào giờ cơm tối, nhìn bọn nha hoàn đưa từng món sơn hào hải vị vào trong viện phu nhân.
Có một nha hoàn nói:
“Gần đây trời nóng, phu nhân chẳng ăn được gì, thật là buồn lòng.”
Tiết Giai Giai nuốt nước bọt:
“Nhị Nha, nghe nói tướng quân phu nhân xuất thân từ nhà buôn, không tránh khỏi sẽ quá phô trương.”
“Sĩ nông công thương, chúng ta xuất thân từ nông gia, còn cao quý hơn bà ta nhiều!”
Tiết Giai Giai đánh gãy suy nghĩ của ta, bình phẩm nữ chủ nhân của phủ tướng quân từ đầu đến chân.
Ta không để ý đến ganh đua của nàng ta, chìm đắm trong suy nghĩ.
Trong nguyên tác, không hề xuất hiện nhân vật muội muội Tiết Ninh Ninh này.
Nhưng ta lại xuyên đến.
Vậy cũng không ai cảm thấy kỳ lạ cả.
Lúc đọc cuốn sách này, ta còn nhớ rõ Chu phu nhân giỏi kinh doanh. Quốc khố thiếu hụt. Là bà ấy lấy tiền mình kiếm được, đưa cho tướng quân để trợ cấp binh lính.
Từ điểm này có thể thấy được, bà là nữ nhân vừa có đầu óc lại hào phóng.
Thật đáng tiếc, bà chết sớm.
Nghĩ đến đây, ta cắn chặt răng.
Dựa theo cốt truyện nữ chính tự sát, sớm muộn gì ta cũng bị liên lụy.
Muốn ôm đùi, thì phải ôm người cùng chí hướng.
Phu nhân biết làm ăn.
Ta biết bày bán.
Quả thực là kết hợp trời sinh để kiếm tiền.
Nghĩ đến đây, ta đi vào bếp mân mê một hồi.
4.
Ta bưng một chậu cá hầm cải chua đến sân của phu nhân.
Tiết Giai Giai cũng ở đó.
Bởi vì đã cứu nhị công tử, phu nhân đối xử với nàng ta tốt hơn nhiều.
Không chỉ để nàng ta ngồi ở trên ghế, mà còn sai nha hoàn lấy tới quả vải trân quý.
Ta âm thầm líu lưỡi.
Nơi này cách Lĩnh Nam khá xa, chỉ có những người giàu có mới có thể ăn quả vải.
Nghe nói tửu lầu mà Chu phu nhân mở rất lớn, xem ra khả năng kiếm tiền không tồi.
Tiết Giai Giai khiến tiểu công tử cười haha không ngừng, thấy ta bưng một bát lớn đi vào, rất ngạc nhiên.
Ta không để ý tới, đi đến trước mặt Chu phu nhân:
“Nghe nói phu nhân gần đây không có khẩu vị, đây là món cá hầm cải chua do ta làm, nhìn xem có hợp khẩu vị của phu nhân không.”
“Nhị Nha, phu nhân quen ăn sơn hào hải vị, đồ của ngươi quá thấp hèn, phu nhân chắc chắn sẽ không coi trọng.”
Sau khi vào phủ, đãi ngộ Tiết Giai Giai rõ ràng tốt hơn ta.
Nhưng Chu phu nhân không phải là người nặng bên này nhẹ bên kia, tặng cho Tiết Giai Giai một chiếc trâm cài, cũng không quên làm cho ta vài bộ quần áo mới, nuôi ta tròn trịa.
Trước khi xuyên sách, ta làm tạp vụ trong bếp của khách sạn hạng sao, xin đầu bếp dạy cho ta rất nhiều món ăn ngon.
Cá hầm cải chua thơm ngào ngạt, lập tức thu hút chú ý của Chu phu nhân.
“Ta thử xem!”
Bà ăn một miếng, vị giác rõ ràng được kích thích, sai nha hoàn múc cơm, ăn hết hai bát lớn.
“Lâu lắm rồi không ăn được món gì ngon miệng như vậy.”
Chu phu nhân rất hài lòng:
“Ninh Ninh, từ nay ngươi cứ ở bên cạnh ta đi, ta giao phòng bếp nhỏ cho ngươi.”
Ta cực kỳ vui mừng.
Đi theo Chu phu nhân, nghĩa là có cơ hội tiếp xúc với sản nghiệp bên ngoài của bà.
Ban đêm trở về viện nhỏ, Tiết Giai Giai chỉ tay vào mũi mắng ta:
“Nhị Nha, đã bảo ngươi đừng quá thân thiết với con gái thương nhân, toàn thân đầy mùi tiền, nhìn là thấy thấp kém.”
“Nếu không phải bà ta vào phủ trước khi tướng quân phát đạt, nào có cơ hội làm chủ mẫu của phủ tướng quân.”
Ta nghe được liền thấy khó chịu.
Trong đầu nảy ra ý nghĩ, Chu phu nhân chết vào nửa năm sau khi Tiết Giai Giai vào phủ.
Lúc đó chỉ có nàng ta ở bên cạnh.
Chẳng lẽ, ở đây có kịch bản ẩn nào đó?
Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải lợi dụng Chu phu nhân làm bàn đạp, trước tiên phải rời khỏi Tiết Giai Giai.
5.
Ngày hôm sau, Tiểu Thuý bên cạnh phu nhân đến dặn dò:
“Đại công tử từ biên cương trở về, ngươi làm vài món ngon mang lên.”
Ta đáp lời.
Tiết Giai Giai trước mắt sáng ngời: “Nghe nói Chu đại công tử khôi ngô tuấn tú, từ nhỏ đã tinh thông binh pháp, võ nghệ cao cường, lập được không ít công lao.”
Nhìn bộ dạng si mê của nàng ta, ta bất lực lắc đầu.
Nam phụ pháo hôi lên sân khấu.
Vì một nữ nhân ngu xuẩn như vậy mà hại chết cả nhà, không cần phải nói, chắc chắn là một kẻ yêu đương mù quáng cấp cao.
Chẳng mấy chốc, ta đã làm xong món thịt kho tàu, cá quế chiên xù, tôm hấp dầu, canh sườn củ sen lạc rang.
Đang định mang lên, Tiết Giai Giai không thích làm việc lại nói muốn giúp đỡ.
Vào sân, chỉ thấy Chu phu nhân lôi kéo con trai lớn nhìn mãi:
“Con trai ta lại gầy đi rồi, về đây để nương bổ sung dinh dưỡng cho con.”
Bà nhìn thấy ta, ánh mắt sáng ngời:
“Dã Nhi, đây là nha đầu Tiết Ninh Ninh mới tới phủ, là do cha con mang về từ Vũ Châu, nấu ăn rất ngon.”
Ánh mắt Chu Dã dừng trên mặt ta, trố mắt hồi lâu.
Tiết Giai Giai thấy Chu phu nhân không giới thiệu mình, cũng không phải hạng ăn chay!
Khoé môi nàng ta mỉm cười, đi đến trước mặt Chu Dã quỳ xuống hành lễ:
“Dân nữ Tiết Giai Giai, bái kiến đại tướng quân công tử.”
Chỉ thấy nàng ta mặc chiếc váy trắng thướt tha, mái tóc đen cài trâm ngọc, cộng thêm vẻ ngoài nhìn thấy mà thương, sống động như một bông hoa nhỏ khiến người ta yêu mến.
Có tội quá!
Khí chất như vậy, không khiến nam phụ mê chết mới là lạ.
Một màn này, khó trách sẽ biến thành tiết mục Chu Dã đối với nhất kiến chung tình với Tiết Giai Giai.
Ta trợn mắt.
Âm thầm phàn nàn thiên hạ này giống quạ đen như đúc, thấy sắc nảy lòng tham là bản tính của nam nhân.
Ai ngờ, Chu Dã gắt gao nắm chặt cổ tay đang cầm bát của Tiết Giai Giai, trong mắt là căm hận ngập trời không thể che giấu.