Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Thanh Nhiễm
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /4 Sau

[Zhihu] Thanh Nhiễm

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

7.

Sau khi tiễn Lục Hàn Thanh đi, tôi và Mạnh Thanh Nhiên đã hẹn nhau tối nay không say không về.

Vừa vặn về chuyện anh ấy xuyên qua, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Tẩm điện của hoàng đế là nơi lớn nhất trong hoàng cung, cũng là nơi mà tôi cho là vắng vẻ và cô độc nhất.

Đến nơi, Mạnh Thanh Nhiên đã cho người dọn xong rượu và thức ăn.

Một bàn đầy đồ ăn Giang Nam, dĩ nhiên đều là món tôi thích ăn khi còn bé.

Chỉ là mười năm trôi qua, khẩu vị của tôi đã sớm thay đổi, nhưng tôi không nói cho anh ấy biết.

Rượu qua ba tuần, gò má của tôi có chút nóng lên.

Tôi hỏi anh trai: "Anh, sao anh lại tới đây, trên đường đi mua bánh kem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Thanh Nhiên chán chường cúi đầu, anh gãi gãi đầu, bộ dạng khó mở miệng.

Hắn nhẹ giọng nói: "Anh nói cho em biết, em không được cười anh!"

Tôi giơ ba ngón tay lên, nghiêm trang cam đoan: "Không cười, ai cười người đó là chó con!"

“Cống thoát nước.”

Tôi không nghe rõ, a một tiếng.

Mạnh Thanh Nhiên nhắm mắt lại, trưng ra vẻ vò sứt không sợ mẻ:”Anh nói anh rơi xuống cống thoát nước!”

Tôi sửng sốt thật lâu, cười phá lên, cười xong lại bật khóc.

Tôi nghĩ về tai nạn xe hơi, sự tách rời thời gian và không gian, thậm chí là cơ học lượng tử.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chỉ là phương thức đơn giản như thế, lại khiến cho gia đình của chúng tôi tan rã, để chúng tôi phải chia cách mười năm.

Mạnh Thanh Nhiên cười theo tôi vài tiếng, nghẹn ngào nói: "Sau khi ngã xuống, anh đã đi tới thời không này, rơi vào trên người Triệu Tử Hằng bộ dạng giống anh như đúc.”

“Anh lấy can đảm tới gần hắn, lại phát hiện hắn đã chet, hắn ăn mặc vừa nhìn đã biết là con cái nhà phú quý, cho nên anh cùng hắn đổi quần áo, nhưng anh không nghĩ tới hắn là hoàng tử.”

Ánh mắt Mạnh Thanh Nhiên trở nên sợ hãi, anh ấy hạ giọng nhớ lại nói: "Nhiễm Nhiễm, rất nhiều người muốn tới giet anh, trước mặt anh đều là th.i th.ể, má.u chảy ồ ạt ra phía ngoài, anh rất sợ, anh không thể chet, anh còn phải về nhà, anh không thể chet!”

Tôi vừa định an ủi, vẻ mặt của anh trai lại trở nên tàn nhẫn:”Anh đã giet hết những người muốn giet anh, muốn anh chet, bọn họ đều phải chet!”

Ánh nến thiêu đốt trong tẩm điện, trong đôi mắt Mạnh Thanh Nhiên phản chiếu ánh lửa.

Anh ấy bưng một chén rượu lên uống cạn:"Sau đó mẫu thân Triệu Tử Hằng chet, đệ đệ chet, tất cả mọi người chet, anh thắng, anh lên làm hoàng đế.”

Mạnh Thanh Nhiên xuyên qua lúc mới 15 tuổi, ở xã hội hiện đại chỉ là một học sinh trung học phổ thông cấp 3.

Đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, bị ép phải trưởng thành thật nhanh, bị cuốn vào trong vòng tranh đấu của hoàng thất.

Không chỉ như thế anh ấy còn phải học cách dung nhập với xã hội cổ đại, còn phải phòng ngừa bị người khác phát hiện mình không phải Triệu Tử Hằng.

Nếu là tôi, nhiều áp lực chồng chất cùng một chỗ như vậy, tôi hẳn là sẽ điên mất.

“Anh.......”

Tôi đau lòng gọi một tiếng, anh ấy phất phất tay, ợ một hơi rượu đứng lên, đi mở ngăn tủ phía sau.

8.

Mạnh Thanh Nhiên lấy ra một con búp bê Barbie mặc váy lụa hồng nhạt ra.

Tôi kinh ngạc hỏi: "Thứ này anh lấy ở đâu ra?"

Mạnh Thanh Nhiên đùa nghịch cánh tay búp bê vẫy tay với tôi:”Em nói chỉ có công chúa mới có thể ăn bánh ngọt, cho nên anh mua bánh ngọt có công chúa Barbie.”

Anh ấy uống không ít rượu, lúc cầm búp bê đi về phía tôi bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Nhiễm Nhiễm, em xem đây là quà sinh nhật anh trai mua cho em.”

Nhìn thấy bộ dáng khoe khoang của anh ấy, hốc mắt tôi chua xót không chịu được, nháy mắt nước mắt đã muốn rơi xuống.

�Mạnh Thanh Nhiên cười tủm tỉm nhét búp bê vào tay tôi.

Anh lầm bầm: "Em gái, xin lỗi, quà sinh nhật cho em muộn mất mười năm.”

Tôi ôm chặt búp bê, không dám nghĩ đến Mạnh Thanh Nhiên nhớ nhà đến mức nào.

Anh ấy chỉ vào con búp bê trong lòng tôi:"Con búp bê này là thứ duy nhất có thể nhắc nhở anh không phải Triệu Tử Hằng, cũng là thứ nhắc nhở anh không được quên mất gia đình mình, hiện tại em đã đến, anh trả nó lại cho em."

Tôi khóc mãi không ngừng, Mạnh Thanh Nhiên chân tay luống cuống.

Anh hỏi tôi: "Em gái, em có biết hôm đó em nói sai lời quảng cáo không?"

Hai mắt tôi đẫm lệ mông lung nhìn anh trai, lắc lắc đầu.

Mạnh Thanh Nhiên mượn hơi rượu, tay múa chân biểu diễn:”Con muốn làm phi hành gia, ông bà rất vui, cho con ăn thạch hoa quả Yoshiro.”

Tôi bật cười, tôi nhớ tới sau đó câu quảng cáo này còn bị người khác bịa theo phiên bản khác trên mạng.

Tôi hắng giọng nói tiếp: "Con muốn làm ông bà nội, phi hành gia rất vui mừng, cho con ăn một miếng lớn.”

Mạnh Thanh Nhiên nghe được, ôm bụng cười rộ lên, cười đến mức ngã xuống ghế.

Anh ấy cười ra nước mắt, nói tôi giống Nghiêm công công.

Cũng may Nghiêm công công không có ở đây, nếu không nhất định bởi vì tôi học theo hắn mà cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Tôi hỏi anh: "Anh, anh vì sao muốn giet người xuyên qua, có một người cũng thế giới ở cùng không phải tốt hơn sao?"

Nụ cười của Mạnh Thanh Nhiên trong nháy mắt biến mất.

9.

“Trong số bọn họ có rất nhiều người, có người là tiến sĩ, có người là người nổi bật trong các lĩnh vực, anh thật lòng đối đãi với bọn họ, bọn họ lại muốn thay thế anh, Nhiễm Nhiễm, con người luôn tham lam không biết đủ.”

Tôi hỏi: "Vậy ngoại trừ người xuyên không ra, những người khác thì sao?"

Mạnh Thanh Nhiên ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ vài giây.

“Anh không giet họ, bọn họ sẽ tới giet anh, sau đó giet quá nhiều người, cuối cùng chẳng còn cảm giác gì.”

Tôi hiểu được, anh ấy đây là hoàn toàn đem mạng người trở thành rau xanh cải trắng rồi.

Tôi không muốn anh ấy biến thành bạo quân mà người người e ngại, lại càng không muốn anh bị hậu nhân phỉ nhổ.

Tôi khẩn cầu nói: "Anh, làm một hoàng đế tốt có được không?"

Mạnh Thanh Nhiên nghiêm túc nhìn mặt tôi, gật gật đầu.

Anh nói: "Được.”

Mạnh Thanh Nhiên đã say rồi, nằm sấp trên bàn ngủ khò khò.

Tôi không say, có thể tự mình về tẩm điện.

Đường đi trong hoàng cung rộng rãi đủ cho bước chân xiêu vẹo như rắn bò của tôi phát huy.

Ánh trăng thanh khiết trên trời chiếu xuống đất, thế giới cổ đại chỉ có chút này là tốt, không khí tốt, không có sự ô nhiễm khí quyển.

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trăng biến thành mấy cái, sao trời lại càng nhiều, căn bản đếm không hết.

Cung nữ tay cầm đèn đi trước mặt tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy trong hoàng cung tối đen như mực, nếu trong cung này lắp đèn đường thì tốt biết bao.

Nghĩ như vậy, tôi mở miệng hét lên: "Ha, ở dưới đèn đường kia, có một cô bé đang khóc..."

“Em gái thân mến, xin em đừng khóc, nhà của em ở đâu, anh sẽ đưa em về.”

"Những vì sao trên trời không nói lời nào, búp bê dưới đất nhớ mẹ."

Tôi hát từ "Tiểu cô nương dưới đèn đường" hát đến "Tuyết Băng Hoa", các cung nữ thái giám cũng không dám nhìn tôi.

Chậc, đều bị thực lực ca hát của tôi chấn động rồi đúng không!

Tôi ngâm nga hát trở lại tẩm điện, còn chưa kịp ngồi xuống, liền nghe thấy bên ngoài Cấm quân hô to có thích khách!

Tôi trong lòng nghĩ không liên quan đến tôi, thích khách tới tìm cũng là đi tìm anh trai tôi.

Ngay khi tôi yên tâm lớn mật, phía sau tôi bỗng nhiên xuất hiện một người.

Bàn tay lạnh lẽo của hắn che lấy hơi thở của tôi, tiếp theo một con dao ngay ngắn kề trên cổ tôi.

Lần này trực tiếp dọa tan men say của tôi.

“Ưm hưm hưm” Tôi sợ hãi giãy dụa.

Người đàn ông thấp giọng cảnh cáo: "Thành thật một chút, đừng nhúc nhích!”

Tay của hắn rất lớn, gắt gao che kín miệng mũi của tôi, dẫn đến chút hơi rượu kia của tôi đều bị một mình tôi tuần hoàn hô hấp lấy.

Dao kề trên cổ, tôi đành phải nghe lời gật đầu.

“Ta cũng không muốn làm hại ngươi, chờ cấm quân lục soát kết thúc, ta sẽ thả ngươi.”

Hắn trấn an tôi, nhưng thanh âm này càng nghe càng quen tai, rất giống thanh âm của Lục Hàn Thanh!

Tiếng chân cấm quân dần dần tới gần cửa điện của ta, lực chú ý của nam nhân bị hấp dẫn, tay cũng dần dần buông lỏng ra.

Tôi thử hỏi: "Lục Hàn Thanh?”

Tôi còn chưa dứt lời, lưỡi dao ngắn của Lục Hàn Thanh đã đè ép về phía trước.

"Công chúa thật đúng là thông minh.”

Cái này cùng thông minh không có quan hệ gì, đơn thuần bởi vì thanh âm của hắn trầm thấp thuần hậu có điểm khác biệt mà thôi.

Cấm quân ở ngoài cửa muốn đi vào, cung nữ đứng ngoài cửa ngăn cản bọn họ.

“To gan! Tẩm điện của Công chúa , các ngươi cũng dám làm bừa......”

Tôi liếc mắt nhìn tay hắn:"Lục thế tử, bỏ dao ra ta giúp ngươi.”

Lục Hàn Thanh bất vi sở động.

Tôi nói: "Ta không nói lời nào, sớm muộn gì họ cũng vào.”

Lần này Lục Hàn Thanh hành động, hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem một viên thuốc hơi ngọt nhét vào trong miệng của tôi.

Tôi nuốt xuống trước khi kịp phản ứng.

“Vậy mong công chúa nói lời giữ lời.”

Nói xong, Lục Hàn Thanh thu hồi con dao lại.

Người này cho tôi ăn cái gì vậy?

Độc dược?!

Nghĩ đến khả năng này, tôi tức giận trừng mắt nhìn Lục Hàn Thanh.

Ti tiện âm hiểm giả dối!

Dựa theo kế hoạch ban đầu của tôi, chờ sau khi cấm quân tiến vào tôi sẽ lập tức tố giác hắn.

Lục Hàn Thanh ném cho tôi một ánh mắt.

Tôi đành phải hắng giọng, lớn tiếng nói: "Bổn công chúa muốn nghỉ ngơi, các ngươi cãi nhau ở đây là muốn rớt đầu đúng không."

Cấm quân ngoài cửa yếu ớt trả lời: "Công chúa, có thích khách xuất hiện, chúng thần cần phải tra xét.”

Thanh âm của tôi lạnh đi vài phần:"Ồ, các ngươi cảm thấy bên cạnh bổn công chúa là thích khách sao”

“Kính xin công chúa thứ tội, là bản tướng nói sai." Hắn cuống quít nói.

“Vậy còn không mau cút!”

Bên ngoài không có động tĩnh nữa, tim tôi còn chưa buông xuống, đột nhiên trong nhóm cấm quân như là có người dẫn đầu, ra tay đẩy cung nữ sang bên, mắt thấy bọn họ muốn cứng rắn xông vào đây.

Lục Hàn Thanh nhìn về phía giường ngủ gần chúng tôi nhất, trong nháy mắt tôi hiểu ý.

Tôi cùng hắn nhanh chóng nằm lên, đắp kín chăn.

Phanh một tiếng, cấm quân đẩy cửa ra, không nói hai lời bắt đầu lục soát.

Lúc này đoản đao của Lục Hàn Thanh đang kề sau lưng tôi, tôi vội vàng chống chế.

"Aiz, trong mắt các người bổn công chúa không có chút trọng lượng nào cả, ngày mai ta sẽ bẩm báo bệ hạ, để cho bệ hạ trị tội các ngươi!”

Thống lĩnh cấm quân nhìn trái nhìn phải một phen, lại nhìn chằm chằm tôi.

Trước có sói sau có hổ, tôi tận lực duy trì biểu tình lạnh như băng.

Sau một lúc lâu, người nọ ôm quyền nói: "Quấy rầy công chúa điện hạ nghỉ ngơi, xin công chúa thứ tội.”

Cấm quân tới nhanh, đi cũng nhanh.

Lục Hàn Thanh từ trong chăn ngồi dậy, búi tóc hơi rối bời, trên gương mặt tuấn lãng nóng đến mức có chút hồng.

Không thể không nói, người này có chút nhan sắc.

Thấy tôi đang nhìn hắn, khuôn mặt vốn đã đỏ của Lục Hàn Thanh lại đỏ thêm vài phần.

Hắn hạ mi mắt xuống nói câu đa tạ, tôi hừ lạnh một tiếng, đối với chuyện hắn bắt cóc tôi vẫn canh cánh trong lòng.

"Lục thế tử có nhà không về, lại đến nhà người khác làm trộm, thật là có nhã hứng!"

Giọng điệu của tôi âm dương quái khí, biểu tình không sợ hãi của Lục Hàn Thanh vẫn hoàn mỹ.

Hắn cười cười, vân đạm phong khinh* nói: "So ra vẫn kém nhã hứng của công chúa, đêm hôm khuya khoắt ở trong cung gào khóc thảm thiết.”

{* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.}

Khá lắm, nhìn xem người này vừa rồi một mực theo dõi tôi?!

Tôi nheo mắt nhìn hắn:”Lục thế tử theo dõi ta từ lúc nào, lúc ta từ tẩm cung Hoàng Thượng đi ra, hay là sớm hơn?"

Khóe miệng Lục Hàn Thanh khẽ nhúc nhích, cũng không tiếp lời tôi.

Tôi nâng mí mắt:"Ngươi an toàn rồi, có thể đem giải dược cho ta được rồi chứ?”

Lục Hàn Thanh thở dài một hơi.

Cái quái gì vậy? Hắn sẽ không chỉ hạ độc mà không giải độc chứ?!

11.

Tôi nuốt nước bọt.

Hắn nói: "Công chúa, thứ người vừa mới ăn là đường viên.”

Đáng ghét, hèn gì có vị ngọt......

Thanh danh một đời túc trí đa mưu của tôi đều bị Lục Hàn Thanh phá hủy!

Tôi cả giận nói: "Lục Hàn Thanh! Ngươi mau cút xuống giường cho ta!”

Lục Hàn Thanh lăn qua lăn lại, trình độ giới nghiêm trong hoàng cung tăng vọt.

Ngay cả bên ngoài tẩm điện của tôi cũng được an bài tuần tra.

Hắn nhìn cửa điện, cúi đầu trầm tư.

Tôi khuyên nhủ: "Đừng phí sức, hôm nay ngươi không ra được đâu.”

Lục Hàn Thanh ngồi trên giường quý phi, lạnh nhạt nói: "Vậy ta chỉ có thể ở chỗ công chúa tá túc một đêm.”

Tôi ngáp một cái:"Tùy ngươi, ta ngủ trước.”

“Cũng chỉ có Công chúa mới yên tâm với tại hạ như vậy.”

Tôi loáng thoáng nghe thấy Lục Hàn Thanh than thở một câu.

Lăn qua lăn lại một ngày, lại uống không ít rượu, tôi cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, tiếng Lục Hàn rót nước uống đánh thức tôi.

Tôi vừa mở mắt liền thấy hắn nâng nắp trà, như cười như không nhìn tôi.

Tôi trợn trắng mắt:"Nhìn cái gì mà nhìn.”

“Lục mỗ chỉ là tò mò, trên đời này sao lại có người có thể nghiến răng ngáy còn nói mớ.”

Người này thật sự là không lễ phép, tôi cắn răng ném cái gối bên người qua.

Lục Hàn Thanh hơi nghiêng người, dễ dàng tránh đi.

Tôi tức giận xoay người không để ý tới hắn, mắt không thấy tâm không phiền.

Một lát sau, Lục Hàn Thanh bưng nắp trà chọc chọc sau lưng tôi.

“Công chúa điện hạ, là hạ thần lỡ lời.”

Hắn lại chọc tôi, lại kêu một tiếng: "Công chúa điện hạ, thần sai rồi.”

Có thể biết sai, coi như hắn còn có chút lương tâm.

Tôi ngồi dậy liếc nhìn hắn, nhận lấy ly trà và uống một ngụm.

Tôi nghĩ nghĩ chần chờ hỏi hắn:"Tối hôm qua... ta thật sự nghiến răng ngáy còn nói mớ?"

Lục Hàn Thanh cầm lấy chén tôi đã uống xong, lui về phía sau một bước:"Không có, tối hôm qua công chúa điện hạ ngủ rất ngon."

Tôi tức giận giơ nắm đấm, một ngày nào đó tôi phải giet cái tên Lục Hàn Thanh này!

12.

Sau khi Lục Hàn Thanh rời đi, trong đầu tôi bắt đầu hiện lên ký ức nổi điên tối qua.

Tôi hận bản thân mình tại sao không mất trí luôn đi chứ.

Đáng hận nhất chính là, trên đường đi tìm Mạnh Thanh Nhiên cáo trạng, tôi gặp một đám người nói chuyện phiếm.

“Tối hôm qua thích khách kia quấy tâm thần ta không yên, cấm quân thật sự là vô dụng, ngay cả một cọng lông của người đó cũng không bắt được.”

“Có thích khách thì thôi, tối hôm qua không biết người nào to gan, ở trong cung ca hát, giọng hát kia giống như q ủ y khóc sói tru vậy, khó nghe chet đi được khiến ta cả đêm mất ngủ.”

Tôi nhất thời im lặng, đó rõ ràng là nghệ thuật đến từ hiện đại!

Đám người này cũng không có mắt như Lục Hàn Thanh!

Tối hôm qua Lục Hàn Thanh không làm tôi bị thương, mà hắn còn bình tĩnh qua đêm trong tẩm điện của tôi.

Tôi không cần đoán cũng biết Mạnh Thanh Nhiên không có việc gì.

Nhưng Lục Hàn Thanh người này một bụng xấu xa, tôi vẫn phải nhắc nhở anh trai ngốc của tôi một chút, miễn cho hắn chẳng hay biết gì.

Vừa đến nơi, tôi gặp phải Mạnh Thanh Nhiên đang nổi giận.

"Nữ nhân kia đã chet, ký hiệu này lại tái xuất giang hồ, các ngươi đi điều tra cho ta!”

Ngay sau đó, trong điện truyền ra rất nhiều âm thanh đồ vật vỡ nát.

Tôi đứng ở ngoài cửa nghe được kinh hồn bạt vía.

Được lắm! Tối hôm qua tôi đều uổng phí khuyên anh ấy làm hoàng đế tốt rồi.

Tôi không để ý ánh mắt muốn nói lại thôi của Nghiêm công công, đẩy cửa ra.

Mạnh Thanh Nhiên giơ nghiên mực trong tay, thiếu chút nữa ném về phía tôi.

Anh ấy thấy tôi đi vào, quét mắt nhìn thuộc hạ, người nọ lập tức vừa lăn vừa bò lui ra.

“Nhiễm Nhiễm, sao hôm nay em dậy sớm như vậy?”

Mạnh Thanh Nhiên nở nụ cười, vừa nói vừa giấu đồ trong tay ra sau lưng.

Diễn xuất của tôi nói đến là đến, tôi che mặt khóc ròng nói: "Anh, cái này đều do Lục Hàn Thanh u hu hu hu, anh phải làm chủ cho em! Lục Hàn Thanh kia chính là thích khách tối hôm qua, hắn dùng dao kề cổ em, ép em ăn độc dược, còn ở lại tẩm điện của em qua đêm hu hu hu.”

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, Lục Hàn Thanh vậy mà dám qua đêm trong hoàng cung, còn có mưu đồ bất chính với muội muội của trẫm!"

Anh ấy vỗ nghiên mực trong tay lên bàn, khóe môi gợi lên độ cong khát máu:"Trẫm phái người đi giet hắn!"

Tôi vừa nghe Mạnh Thanh Nhiên muốn giet Lục Hàn Thanh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc kinh hoảng.

“Anh! Trước đừng giet hắn, lỡ như hắn có chuyện gì khó nói...... Hay là thẩm vấn một chút đi.”

Mạnh Thanh Nhiên nheo mắt, "Em gái, em muốn bảo vệ cho Lục Hàn Thanh à?”

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sứ Giả Của Thần Chết

Copyright © 2022 - MTruyện.net