Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Thanh Nhiễm
  3. Chương 3: Phần 3
Trước /4 Sau

[Zhihu] Thanh Nhiễm

Chương 3: Phần 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

13.

Tôi im lặng.

Trách tôi quên tính nóng nảy của Mạnh Thanh Nhiên, tôi hẳn là nên điều tra rõ ràng rồi mới đến.

Tôi đang thở dài trong lòng, mắt Mạnh Thanh Nhiên bỗng nhiên sáng hẳn lên.

"Anh lần trước đoán không sai chứ, em quả nhiên là thích hắn ta!"

Trên mặt của anh ấy mơ hồ lộ ra hưng phấn, rất giống bộ dạng đu CP trước kia của tôi.

Mạnh Thanh Nhiên còn nói: "Hắn uy hiếp em, còn lừa em ăn đường viên là quá đáng, nhưng em không phải không có việc gì sao.”

Hả? Làm sao anh ấy biết được chi tiết đến vậy?

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, nhíu chặt mày.

Tôi đang không hiểu, thanh âm dễ nghe của Lục Hàn Thanh từ phía sau bình phong vang lên.

“Công chúa điện hạ sau lưng cáo trạng, đây cũng không phải là việc chính nhân quân tử nên làm.”

Tôi nhìn Mạnh Thanh Nhiên, lại nhìn Lục Hàn Thanh, lập tức hiểu ra.

Mạnh Thanh Nhiên vừa mới lừa tôi.

Vốn tưởng rằng anh trai tôi ngốc bị bạn bè lừa, không nghĩ tới tôi mới là kẻ ngốc.

Diễn xuất này của anh trai tôi, có thể được bầu làm ảnh đế Oscar rồi.

Tôi không phục nói: "Lục thế tử trốn trong góc nghe lén người khác nói chuyện, chẳng lẽ cũng là việc chính nhân quân tử nên làm sao?"

"Mọi việc nên chú ý tới trước tới sau, Công chúa thấy thần là nghe lén sao?"

Lục Hàn Thanh mang theo nụ cười nói chuyện với tôi, tôi nhìn càng nghẹn khuất.

Tôi chỉ vào Mạnh Thanh Nhiên, không thể tin được: "Cho nên anh lại ủng hộ tên bạo quân này?"

Lục Hàn Thanh nhíu mày, đồng ý.

Mạnh Thanh Nhiên ho một tiếng.

“Em gái, em tốt xấu gì cũng lưu chút mặt mũi cho anh trai đi chứ.”

Tôi trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Nhiên.

Mạnh Thanh Nhiên nhìn thấy ánh mắt của tôi, nhượng bộ không nói gì nữa.

Tôi buồn bực, "Không phải vì anh trai tôi, vậy tối qua Lục Hàn Thanh anh đi làm trộm ở đâu?"

“Giet người xuyên không." Hắn bình tĩnh nói.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Lục Hàn Thanh: "Anh làm sao biết về người xuyên không, chẳng lẽ anh cũng vậy?"

Mạnh Thanh Nhiên ho nhẹ hai tiếng:"Hàn Thanh không phải người xuyên qua, hắn biết những thứ này, đều là anh trai em nói cho hắn biết.”

Đầu óc tôi rất rối loạn, Lục Hàn Thanh từ kẻ xấu nhảy lên thành đồng minh, vẫn là người biết rõ thân phận của chúng tôi.

Mạnh Thanh Nhiên đi tới bên cạnh tôi sờ sờ đầu tôi:”Đồ ngốc, nếu như không phải là người đáng tin cậy, anh cũng sẽ không để em thích anh ta."

Tôi tránh tay anh ấy, không được tự nhiên nói: "Anh, hình như anh hiểu lầm cái gì rồi.”

Ánh mắt tôi đảo qua Lục Hàn Thanh, trên mặt hắn xẹt qua một tia mất mát.

Trái tim tôi nháy mắt thấy biểu tình của hắn, biến hóa nhảy nhanh vài phần, nhưng rất nhanh đã bị tôi đè xuống.

Tôi không rõ bọn họ vì cái gì muốn nhằm vào người xuyên không, đối với tôi cùng Mạnh Thanh Nhiên mà nói, bọn họ là đồng bào là đồng bệnh tương liên mới đúng.

Tôi lúc vừa tới cũng là, Mạnh Thanh Nhiên biết tôi là người xuyên không, liền muốn giet tôi.

Ngay cả khi anh ấy nói với tôi tối qua và họ muốn thay thế anh ấy, tôi vẫn không hiểu.

14.

“Người xuyên không đến cùng đã làm cái gì, mà khiến các anh muốn giet bọn họ?”

Tôi cau mày chất vấn.

Không khí yên tĩnh vài giây.

Mạnh Thanh Nhiên như là nhớ tới một chuyện sỉ nhục, trong đôi mắt phượng tinh xảo tràn đầy hận ý.

“Em vừa tới nên hẳn là không biết, thế giới này có một tổ chức gọi là Hiệp Hội Xuyên Việt Giả.”

Tôi đích thật là lần đầu tiên nghe nói đến hiệp hội xuyên việt giả.

Anh ấy nói tiếp: "Đi tới thế giới này năm thứ tư, năm ấy anh mười chín tuổi, anh gặp một người xuyên không, cô ấy tên Hứa Tĩnh, chúng ta tuổi tác xấp xỉ lại đến từ cùng một thế giới, anh thích cô ấy, anh cho rằng cô ấy cũng thích anh, vì vậy sau khi anh đăng cơ chuyện đầu tiên muốn làm đó là tận lực sắp xếp chuyện cưới cô ấy."

Nói đến đây, Mạnh Thanh Nhiên hơi dừng lại, thanh âm run rẩy.

“Chỉ là cô ấy vì để cho người mình yêu leo lên vương vị, vào ngay đêm tân hôn cầm dao muốn giet anh.”

“Sau đó thì sao? "Tôi vội hỏi.

“Sau đó à, cô ấy chet, trên đường chạy trốn bị một mũi tên xuyên ti.m."

Mạnh Thanh Nhiên thở ra một hơi:"Hứa Tĩnh là hội trưởng hiệp hội Xuyên Việt giả, sau khi cô ấy chet, xuyên việt giả lập chí giet anh thay cô ấy báo thù, cũng muốn thay thế vị trí của anh, khai sáng bình đẳng xã hội... Bọn họ vì muốn đạt được mục đích, mượn thân phận người xuyên không tiếp cận anh quá nhiều lần, về sau anh không tin nữa."

Tôi tâm tình phức tạp há hốc miệng, tôi không nghĩ tới anh tôi biến thành như vậy, lại liên quan đến chuyện tôi thiếu chút nữa là có một bà chị dâu.

Lục Hàn Thanh bổ sung: "Sau khi mất đi người dẫn đầu, Hiệp hội Xuyên Việt đã tản ra không còn nhiều lắm, nhưng ngay tối hôm qua ta phát hiện có gian tế ở trong cung lưu lại ký hiệu đặc biệt năm đó của Hứa Tĩnh."

Tôi ồ một tiếng, cho nên sau khi Lục Hàn Thanh đi giet người xong thì bị phát hiện.

15.

“Anh mệt rồi, mọi người lui xuống đi.”

Nói xong, Mạnh Thanh Nhiên chán chường cúi đầu, anh phất phất tay đuổi tôi và Lục Hàn Thanh đi.

Đã trải qua quá nhiều lần thanh phản, hiện tại anh ấy nghe đến người xuyên việt giống như là thấy sói sói tới vậy.

Đều là người đến từ hiện đại, Mạnh Thanh Nhiên lại độc tài không tôn sùng việc người người bình đẳng, những người xuyên việt tâm cao khí ngạo tất nhiên là không phục.

Hơn nữa anh ấy còn duy trì phương thức quản lý của chế độ cổ đại, đây cũng là tội chồng thêm tội.

Những người xuyên việt muốn cải cách, chỉ là không biết những người đó có nghĩ tới hay không, chế độ xã hội mà bọn họ muốn phổ biến có phù hợp với sự phát triển của lực lượng sản xuất hiện tại hay không.

Tôi cẩn thận đóng kỹ cửa lớn Thiên Điện, Lục Hàn Thanh sóng vai đứng bên ngoài với tôi, cao hơn tôi một cái đầu.

Tôi ngửa đầu hỏi hắn: "Anh trai tôi là bạo quân, hơn nữa còn không phải Triệu Tử Hằng thật, anh không những không lật đổ anh ấy, vì sao còn muốn giúp đỡ?"

Lục Hàn Thanh cười cười "Công chúa điện hạ, xin đừng đánh giá một người một cách phiến diện, người chỉ nhìn thấy sự thô bạo của bệ hạ trong cung lại không nhìn thấy được hắn tu sửa công sự, càng không nhìn thấy hắn thi hành kỹ thuật nông canh, cống hiến cho vạn dân."

"Huống hồ ta rất rõ ràng, bệ hạ giet người, cho tới bây giờ cũng không phải là không có lý do mà cứ thế giet loạn."

“Cung nhân hắn giet là tai mắt của các phe phái trước khi đăng cơ, vị tiểu cung nữ làm rơi đồ kia là gian tế địch quốc.”

Lục Hàn Thanh thuận tiện giải thích một chút, nội dung tán gẫu ngày đó giữa ta và các phi tần.

“Làm hoàng đế thật vất vả!"

Tôi che giấu sự xấu hổ khi hiểu lầm Mạnh Thanh Nhiên, vừa duỗi lưng cảm thán, vừa xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà còn không đợi tôi cất bước, tôi đã bị Lục Hàn Thanh bắt lấy bả vai, kéo vào lồng ngực hắn.

Tôi nghe hắn than một tiếng, là người nhiều lần từng bị những lão nhân lão thái thái đụng vào ăn vạ dày dạn kinh nghiệm của tôi, phản ứng nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn.

Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm hắn:"Anh tự mình đụng vào, cũng đừng nghĩ muốn đổ lỗi cho tôi.”

Lục Hàn Thanh dở khóc dở cười đặt thứ trong tay vào tay tôi.

Là mấy viên kẹo mạch nha đã gói kỹ.

Hắn nói: "Đây là để nhận lỗi việc tối hôm qua.”

Tôi lúng túng: "Tôi cũng không phải trẻ con.”

Huống chi nào có chuyện nhận lỗi chỉ cho mấy viên kẹo.

Lục Hàn Thanh nghe vậy cưng chiều vỗ vỗ đầu tôi.

“Công chúa không phải trẻ con, nhưng kẹo ngọt, cho nên muốn cho công chúa mà thôi.”

Mặt già của tôi bất giác bắt đầu nóng lên, bóc ra một viên bỏ vào trong miệng, rất ngọt, ngọt muốn rụng răng.

16.

Tôi đem gối đầu coi như Lục Hàn Thanh đập một trận, mấy ngày hôm trước vì một câu nói của hắn chọc cho tôi mặt đỏ tới mang tai, kết quả người này lại rất bình tĩnh rời đi.

Đột nhiên, trước cửa tẩm điện của tôi truyền đến vài tiếng gõ cửa.

“Yêu em một mình đi vào ngõ tối.”

Ám hiệu này có độc, tôi tiến đến trước cửa kìm lòng không đậu hát lên: "Yêu em bộ dáng không quỳ, yêu em giằng co qua tuyệt vọng, bất định phải khóc một hồi.”

Giọng nữ bên ngoài dần trầm mặc.

“Hát hay lắm, lần sau đừng hát nữa.”

Con người tôi có tâm lý phản nghịch, đã thế lần sau tôi còn hát nữa!

Sau khi cửa mở ra, ám hiệu với tôi thế mà lại là tỳ nữ Xuân Đào trong cung tôi.

Xuân Đào đóng cửa lại, thần thần bí bí thấp giọng nói với tôi: "Xuyên việt giả chúng tôi có một hiệp hội cô muốn gia nhập hay không?"

Tôi giả bộ kinh ngạc:"A? Lại còn có hiệp hội?”

Xuân Đào lộ ra biểu tình như mình dự đoán.

Cô ta nói: "Chậc, cô quả nhiên cái gì cũng không biết, vậy cô khẳng định cũng không biết, Cẩu hoàng đế ban đầu muốn giet cô, sau lại không giet, là đối với cô nhất định có âm mưu!"

“Không thể nào, hắn phong tôi làm công chúa mà."

Tôi ra vẻ không thể tin.

Xuân Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn tôi một cái:"Cô cũng không phải là em gái ruột của hắn, tại sao hắn lại phong cô làm công chúa?”

Tôi đương nhiên giải thích: "Anh ấy nói chúng tôi là đồng hương, hơn nữa tôi giống em gái ruột của anh ấy.”

Xuân Đào gắt nói: "Cẩu hoàng đế sợ chúng ta mưu quyền phục vị, đối với người xuyên việt luôn luôn đuổi tận giet tuyệt, đến hội trưởng chúng ta đều thiếu chút nữa chet ở trong tay hắn, hắn sẽ tốt bụng như vậy sao?"

“Trên người cô nhất định là có bí mật gì đó hắn muốn biết, chờ hắn biết được rồi, cô cũng sẽ toi đời.”

Tôi cười gượng đề phòng, để che giấu xấu hổ bị cô ta hiểu lầm.

Tôi nhớ lại Mạnh Thanh Nhiên từng nói Hứa Tĩnh bị đâ.m xuyên t.im, vội vàng dùng vẻ mặt bát quái hỏi Xuân Đào: "Hội trưởng thiếu chút nữa chet là có ý gì?”

Xuân Đào tùy tiện ngồi xuống.

“Cẩu hoàng đế đuổi giet, cũng may hội trưởng chúng ta tim lại nằm bên phải, lúc này mới nhặt về được một mạng.”

Trong lòng tôi cả kinh, cho nên Lục Hàn Thanh nhìn thấy cái ký hiệu kia, thật đúng là do Hứa Tĩnh cùng hiệp hội xuyên việt giả làm, Hứa Tĩnh chưa chet!

Xuân Đào giơ ngón tay lên, suỵt một tiếng.

“Cô ngàn vạn lần không nên nói cho người khác biết, bọn họ không cho tôi nói lung tung.”

Tôi vỗ ngực cam đoan: "Cô yên tâm, miệng tôi rất kín, hơn nữa ngoại trừ cô tôi cũng không biết ai khác.”

Nói xong, tôi lộ ra vẻ mặt cô đơn.

Xuân Đào thương tiếc nhìn tôi:"Không có việc gì, đến hiệp hội rồi cô sẽ có bạn bè cùng tôi.”

Tôi nhanh chóng nắm lấy tay cô ta với lòng biết ơn.

“Hảo tỷ muội, cám ơn cô nói cho tôi biết nhiều như vậy.”

Xuân Đào ngượng ngùng gãi gãi đầu:"Tỷ muội coi như thôi, trước khi xuyên qua tôi là một nam nhân."

Cô ta nói xong, tôi ở tại chỗ hóa đá ba giây.

May mắn thay, tôi đã xuyên tới đúng với giới tính khi đến đây.

Xuân Đào vỗ vỗ bả vai tôi:"Muốn ứng phó với vị hoàng đế nóng nảy kia hẳn là rất vất vả, nhưng không sao, cô cố nhẫn nhịn một chút mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.”

Tôi lau nước mắt không tồn tại, trịnh trọng gật đầu.

17.

Xuân Đào lén lút rời đi, tôi xách váy đi thẳng đến chỗ Mạnh Thanh Nhiên.

Tuy rằng tôi không biết bọn họ đang âm thầm bí mật làm cái gì xấu xa, nhưng nhất định là âm mưu lớn.

Tôi đem chuyện đã xảy ra nói cho Mạnh Thanh Nhiên, lúc anh ấy nghe được Hứa Tĩnh chưa chet, trên mặt thoáng thấy xẹt qua một tia vui mừng nhưng rất nhanh đã bị lửa hận ùn ùn kéo đến che giấu.

“Chuyện này anh sẽ phái người cẩn thận điều tra, bao gồm cả Xuân Đào mà em nói.”

Chúng tôi ở ngoài sáng, địch nhân ở trong tối, muốn phòng bị quá khó khăn.

Tôi bất đắc dĩ thở dài:"Anh, từ từ gia tăng thủ vệ đi, những ám vệ trong phim truyền hình kia anh có không? Nếu có thì cũng dùng một chút đi.”

Mạnh Thanh Nhiên chống má cười nói: "Khi còn bé ba mẹ bảo em xem TV ít thôi, em thế này là tuyệt đối không nghe vào tai đúng chứ.”

Tôi nhún vai, làm mặt quỷ.

Nhà là gốc rễ, nụ cười của Mạnh Thanh Nhiên đột nhiên ngừng lại.

Anh hỏi tôi: "Nhiễm Nhiễm... Ba mẹ có khỏe không, họ có đang tìm anh không?"

Anh ấy chờ mong lại sợ hãi nhìn tôi, tôi có chút chột dạ tránh đi ánh mắt của anh trai.

Ba mẹ đã sớm ly hôn, con trai mới của ba tôi đã tám chín tuổi, mẹ tôi vì tìm anh mà trời nam bể bắc đều chạy tới, những sự thật tàn nhẫn này tôi không đành lòng nói cho Mạnh Thanh Nhiên.

Tôi sửa sang lại tâm tình, giọng nói thoải mái nói: "Ba mẹ rất tốt nha, bọn họ rất nhớ anh, cũng luôn tìm anh.”

Mạnh Thanh Nhiên ngửa đầu chớp chớp mắt, mặt mày giãn ra.

Anh ấy lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...”

18.

Đêm khuya vốn tối đen yên tĩnh, nhưng lúc này ánh lửa chiếu sáng màn đêm, trong không khí tràn ngập tiếng bước chân cùng tiếng vật lộn.

Cách khoảng thời gian tôi nhắc nhở Mạnh Thanh Nhiên chưa quá hai ngày, người xuyên việt giống như quỷ mị xuất hiện ở trong hoàng cung.

Tôi ngồi xổm bên cạnh cửa sổ, luôn luôn chú ý xem động tĩnh bên ngoài.

Rốt cuộc cũng là người xuyên việt, ở thời đại vũ khí lạnh, tùy tiện chế tạo chút vũ khí nóng liền có thể đánh cho đám Cấm quân liên tiếp bại lui.

Ầm một tiếng, cửa điện tôi dùng bàn ghế chống lại bị người ta đạp đổ.

Tôi quay đầu nhìn lại quả nhiên là Xuân Đào, phía sau cô ta có mấy người tôi chưa từng gặp qua.

Xuân Đào gọi tôi: "Tôi tới cứu cô, mau đi theo chúng tôi.”

Bên ngoài đang đánh nhau nước sôi lửa bỏng, bọn họ còn phân ra binh lực tới bắt tôi, xem ra bọn họ thật sự cho rằng tôi thực sự nắm giữ được chuyện gì ghê gớm của Mạnh Thanh Nhiên.

Tôi cau mày, trong lòng vô cùng không tình nguyện đi theo bọn họ.

Tôi chỉ muốn đến bên cạnh Mạnh Thanh Nhiên, cùng anh ấy đối mặt với tất cả.

Còn có Lục Hàn Thanh, tôi rất sợ hắn ở trong hoàng cung bị cuốn vào cuộc chiến tranh này.

Nhưng nếu không đi, bọn họ nói không chừng sẽ đem tôi trở thành đồng bọn của Mạnh Thanh Nhiên giet chet trước.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

Sau vài giây do dự, cuối cùng tôi cũng đứng lên.

Bọn họ đem tôi vây ở giữa chậm rãi di chuyển về phía trước, cùng Cấm quân giằng co.

Xa xa vang lên tiếng vó ngựa trên đường cái,

tôi nhổm lên nhìn lại về phía âm thanh.

Lục Hàn Thanh mặc một bộ y phục màu đen, giục ngựa chạy về phía tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi càng ngày càng gần, hắn lại không có ý định giảm tốc độ.

Đám người xuyên việt một mặt phòng bị Cấm quân, một mặt lại phải phòng bị Lục Hàn Thanh ở phía trước, lúc này tâm tư của bọn họ căn bản không rảnh đặt ở trên người tôi.

Tôi nhìn về phía Lục Hàn Thanh, Lục Hàn Thanh cũng nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, tôi nhất thời hiểu được suy nghĩ của hắn.

Hắn giục ngựa lao thẳng tới, trong nháy mắt hắn tiếp cận tới tôi liền vươn tay ra.

Lục Hàn Thanh hơi cúi người xuống, kéo tôi lên ngựa.

Tôi ngồi ở trong lòng hắn quay đầu nhìn về phía sau một cái, đám Xuân Đào chính khí bại hoại nhìn bóng lưng chúng tôi rời đi không biết làm thế nào.

Thanh âm trầm thấp từ tính của Lục Hàn vang lên trên đỉnh đầu tôi.

“Công chúa điện hạ, cứu giá chậm trễ rồi.”

“Không trễ, anh tới đúng lúc lắm.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy bên môi hắn nhếch lên một nụ cười.

Gió đêm lạnh lẽo, Lục Hàn Thanh ôm chặt tôi vào lòng, tôi cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Âm Mưa Rào

Copyright © 2022 - MTruyện.net