Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Thiên kim hào môn không dễ làm
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /4 Sau

[Zhihu] Thiên kim hào môn không dễ làm

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

6.

Không khí trong lớp buổi chiều đã có sự thay đổi lớn. Mấy bạn học nữ từng nói chuyện với tôi, cũng bắt đầu dùng ánh mắt thù địch nhìn tôi.

Suốt chặng đường tôi bước vào lớp, đủ loại ánh mắt s ắc như d ao nhìn về tôi.

Sau đó tôi thấy bàn học của mình đã bị lật úp một cách bừa bộn. Sách giáo khoa, đồ dùng học tập rơi rải rác đầy đất.

Tôi ngay lập tức trở nên cảnh giác. Quả nhiên, trên ghế đã bị bôi keo. Có thứ gì đó được đặt trong hộc bàn.

Tôi lấy một ít ra, lúc lấy ra trên tay toàn là những con sâu to núng nính, mập mạp.

Tôi không tức giận, mà nở nụ cười. Bình tĩnh nhìn tất cả mọi người trong lớp học.

Sau đó xoay người tới cửa sau trước. Rồi cầm theo một mớ côn trùng đi tới khoá cửa trước lại.

Khi đi ngang qua người nam sinh dẫn đầu giễu cợt tôi, tôi cố ý dừng lại một chút. Những con bọ đang lượn lờ trước mặt cậu ta.

Bằng mắt thường cũng thấy được cánh tay cậu ta nổi da gà cả lên. Đứng trên bục giảng, tôi nâng cao giọng: "Là ai làm?"

Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.

“Không nói đúng không? Vậy tôi coi như tất cả mọi người đều làm. Dù sao đám côn trùng này có rất nhiều, tôi có thể tặng cho mỗi người một con.”

“Nếu như không đủ, tôi có thể tới công viên bắt. Các cậu thích màu gì, tôi sẽ lấy màu đó tặng cho các cậu.”

Tôi cười ha hả nhìn bọn họ. Có người nuốt nước miếng. Có người rùng mình một cái. Có người chột dạ cúi đầu, sợ nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Chính là cậu!”

Tôi không nhanh không chậm đi thẳng tới chỗ người đang cúi đầu kia. Vị trí của cậu ta ở phía trước bên trái chỗ ngồi của tôi.

Tôi không cẩn thận tay run lên. “Ui da" một tiếng. Con sâu trong tay ‘không cẩn thận’ rơi vào người cậu ta.

Cậu ta hoảng sợ đẩy ghế và bàn ra rồi đứng phắt dậy.

“Tạ Nghênh! Cậu! Cậu muốn làm gì?”

“Tôi làm gì? Tôi không phải đang dùng cách của cậu trả lại cho cậu sao? Sao hả? Sợ rồi à?”

7.

Tôi cười nhìn cậu ta. Sau đó, tôi đẩy cậu ta xuống ghế của tôi.

Cậu ta chật vật muốn đứng lên. Nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, không dám động đậy nữa.

“Sao không giãy dụa nữa?”

Tôi túm lấy thùng rác, vừa thả đám sâu vào bên trong, vừa cười hỏi. Cậu ta theo bản năng trả lời: "Trên ghế có --"

Tôi lập tức hỏi: "Có cái gì?”

“Không, không có gì, tôi chỉ là thích ngồi vị trí của cậu.”

Tôi buồn cười nhìn bộ dáng mạnh miệng nhưng không dám thừa nhận của cậu ta.

“Là ai sai khiến cậu?”

“Không có ai hết, vì tôi nhìn cậu không vừa mắt thôi.”

“Vậy sao?” Tôi cười, nhấc thùng rác lên.

“Chuyện buổi trưa đều nghe nói rồi chứ? Tôi có thể lấy dĩa đồ ăn đ ập lên đầu Ngụy Tầm, cũng có thể lấy thùng rác đổ lên đầu cậu. Cậu có muốn thử không?”

“Cậu dám! Tạ Nghênh! Đây chính là ở trường học!”

Không để ý tới sự phẫn nộ bất lực của cậu ta, tôi làm bộ muốn đổ thùng rác trong tay lên đầu cậu ta.

Lúc sắp rơi xuống. Cậu ta giơ tay lên bảo vệ đầu.

“Tôi nói! Tôi nói! Là Ngụy Tầm!”

Thùng rác sắp đổ vào người cậu ta, lại được đặt xuống đất. Tôi chỉ vào nam sinh vừa rồi bị đám sâu doạ sợ không nhẹ.

“Cậu......”

Lại gọi thêm một nam sinh gần đó.

“Cả cậu nữa. Đưa cậu ta đến phòng y tế, mang cả ghế đi.”

“Mang cho cậu ta một bộ quần áo, lúc đi ra nhớ che kín một chút.”

Cửa trước cửa sau lần lượt được mở ra. Tống Cẩm cùng mấy người bọn họ khiêng ghế sánh vai nhau đi ra cửa.

Tôi không hiểu hành vi kì lạ của bọn họ. Tôi nằm sấp trên cửa sổ, thò nửa người ra ngoài.

Hét lên với bọn họ: "Nhớ đến phòng giáo vụ xin một cái ghế mới!"

Bạn cùng bàn ngồi xổm xuống giúp tôi thu dọn đồ đạc. Tôi nhặt con sâu vừa mới rơi xuống đất lên ném vào thùng rác. Thuận tay thắt nút túi rác.

Tống Cẩm đi vào nhìn thấy đồ đạc của tôi rải rác đầy đất, thêm cả cảnh tượng tôi ở bên cạnh nhặt rác. Cô ấy hít một hơi thật sâu.

Cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống giúp tôi nhặt đồ dùng học tập.

“Tạ Nghênh, hay là cô chuyển trường đi?”

8.

“Hả?” Tôi bối rối.

“Cô nhìn bộ dạng chật vật của cô kìa, ở chỗ này đi đâu cũng bị xa lánh, chủ động chuyển trường hay bị động chuyển trường, đối với thanh danh Tống gia chúng ta chính là hai khái niệm khác nhau.”

Tôi nắm chặt tay cô ấy đang giúp tôi thu dọn đồ đạc.

“Thật ngại quá, chuyển trường thì không có khả năng đâu. Em đừng quên, ba mẹ bảo chị tới trường này, là vì muốn em chăm sóc chị.”

Tôi vui vẻ nhìn vẻ mặt Tống Cẩm khó chịu như ăn phải ruồi. Vốn dĩ, muốn ở chung với cô ấy như chị em.

Nhưng vì cô ấy khinh thường tôi trước. Vậy đừng trách tôi chán ghét cô ấy.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi xách túi rác chứa sâu đi ném. Tống Cẩm nhìn bóng lưng tôi, trầm tư thật lâu. Âm thầm siết chặt nắm tay.

Sau đó từ miệng bạn cùng bàn tôi mới biết được. Ngụy Tầm là trùm trường.

Nhưng vì hắn quá đẹp trai, trong nhà lại có tiền. Cho nên khuyết điểm đều biến thành ưu điểm.

Ngang ngược bá đạo là biểu hiện nam tính, ức hiếp nhỏ yếu là chỉnh đốn kỷ cương trường học.

Trong trường có rất nhiều người theo đuổi hắn. Còn có một đám nữ sinh tôn sùng hắn là bạn trai trong mơ.

Tôi nghe xong, không khỏi tặc lưỡi. Hèn gì sau khi tôi đánh Ngụy Tầm ở căn tin, ánh mắt người trong lớp nhìn tôi đều thay đổi.

Đều là một đám người đầu óc không bình thường. Tuy rằng bạn cùng bàn này tiếp cận tôi với mục đích không thuần khiết.

Nhưng đôi khi cậu ta cho tôi lời khuyên rất hữu ích. Ví dụ như ban ngày cậu ta hỏi tôi, không lo lắng Ngụy Tầm sẽ trả thù sao?

Tôi đã sớm đoán được thủ đoạn trẻ con vào buổi chiều. Hắn nhất định vẫn còn món ăn lớn hơn chờ tôi.

Buổi chiều sau khi Tống Cẩm bị tôi chỉ trích, ngay cả thể hiện bề ngoài cũng không thèm làm.

Bảo tài xế trực tiếp chở cô ấy về nhà, căn bản không đợi tôi. Tôi cũng vui vẻ tự tại, tránh phải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy trong xe.

Nhưng vừa ra khỏi cổng trường không bao xa, tôi đã bị người ta chặn lại trong hẻm nhỏ. Bảy tám nam sinh lần lượt ngăn chặn hai đầu.

Ngụy Tầm từ phía sau đám người đi tới, nở nụ cười đắc ý.

“Tạ nghênh.”

Hắn gọi tên tôi.

“Học sinh mới có lá gan lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp.”

Tôi không hề sợ hãi, cũng cười khẽ: “Lấy dĩa đồ ăn đ ập lên đầu cậu, chắc cũng là lần đầu tiên nhỉ?”

Sắc mặt Ngụy Tầm cứng đờ. Tôi đoán chuyện xảy ra ở căn tin có thể được ghi vào lịch sử tủi nhục của hắn.

"Tụi mày, cho nó thấy chút màu sắc đi!"

Hắn vừa dứt lời, nam sinh hai bên đã lấy tôi làm trung tâm, ép chặt vào trong. Khí thế bức người ập vào mặt.

Tôi bỏ cặp sách xuống, hoạt động gân cốt. Ngụy Tầm hài lòng quay lưng lại.

“Hừ! Khí thế này còn không thể doạ một cô gái như cậu khóc được sao?”

“Thế nào? Sợ rồi - -“

Hắn xoay người lại, giọng nói im bặt, cả người giống như bị ấn nút tạm dừng tại chỗ.

Chỉ thấy tôi ném nam sinh cao nhất, cường tráng nhất trong đám người kia ngã xuống đất.

Tôi đứng thẳng dậy.

“Sợ cái gì? Tôi ở thảo nguyên đã từng luyện đấu vật đó.”

Đám đông đồng loạt lùi lại một bước. Tôi mỉm cười đi về phía Ngụy Tầm.

“Cậu muốn thử không?”

9.

Ngụy Tầm lui về phía sau. Vội vàng xua tay.

“Không muốn, không muốn.”

Tôi cười đến gần: "Đừng khách sáo, miễn phí cho cậu được trải nghiệm một lần.”

Tôi mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng giờ phút này ở trong mắt hắn lại giống như nữ ma đầu từng bước ép sát.

Tôi không dây dưa dài dòng, chủ yếu là một người nói được làm được.

Nắm lấy tay hắn, dùng sức một cái. Hắn liền nằm trên mặt đất nói hi với tôi. Bọn đàn em che mặt thở dài một tiếng.

Cô gái này thật mạnh mẽ!

Tôi đi tới ngồi trên ụ đá ở góc tường. Đàn em nhanh chóng kéo Ngụy Tầm lên.

Có một người còn thân thiết nhặt cặp sách lên đưa cho tôi. Tôi nhận lấy và nói cảm ơn.

Bọn họ kéo dài khoảng cách với tôi, ngồi xổm xuống góc tường đối diện.

“Tạ Nghênh, cậu rốt cuộc là từ đâu tới vậy hả?"

“Thanh danh tôi khổ tâm gây dựng suốt ba năm, đã bị cậu huỷ hết rồi!”

Tôi phì cười một tiếng: "Thanh danh gì? Bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh hả?"

“Hay là cậu muốn thông qua phương thức này thể hiện sự nam tính, hấp dẫn sự chú ý của ai?"

Ngụy Tầm bị tôi đ âm chọt, ấp úng nửa ngày cũng không phản bác lại.

Tôi đứng lên: "Không phải chứ đại ca, thật sự bị tôi nói trúng rồi hả?”

Hắn có chút ngượng ngùng nói: "Lúc nhập học lớp 10 tôi đã nhất kiến chung tình với cô ấy, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn không dừng lại trên người tôi. Cho nên tôi muốn làm chút chuyện gì đó, hấp dẫn sự chú ý của cô ấy.”

Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sau đó thì sao? Cậu cố gắng ba năm, cô ấy có nhìn thấy cậu không?"

“Hình như...... Không, không có......"

“Đúng rồi, ví cách cậu thể hiện đã sai hướng rồi, cậu cả ngày ở trường hành động bá đạo, làm gì có cô gái đứng đắn nào sẽ thích cậu chứ?”

Ngụy Tầm trầm mặc, có vẻ như đang tiêu hóa những lời tôi nói.

Tôi bước tới. Đàn em của hắn lập tức cảnh giác nhìn tôi. Tôi vỗ vỗ bả vai hắn: "Cậu cứ từ từ tiêu hóa, tôi đi đây.”

Tôi khoác cặp sách lên vai và ra về với tâm trạng mãn nguyện.

Cứu vớt thiếu niên trượt chân+1.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua đám người ngồi xổm trên mặt đất kia...

Cứu vớt thiếu niên trượt chân+9!

10.

Bởi vì bị Ngụy Tầm làm mất quá nhiều thời gian. Kế hoạch ban đầu tôi định đi dạo đường phố Bắc Kinh bị hủy bỏ.

Chỉ có thể bắt xe trở về. Ngay khi bước vào cửa đã bị áp suất thấp bao vây.

Ba mẹ và Tống Cẩm đều ngồi ở phòng khách. Sắc mặt hai người nghiêm túc.

Tôi gọi một tiếng: "Ba, mẹ.”

Sau đó liền chuẩn bị lên lầu. Ba đột nhiên lớn tiếng: "Tạ Nghênh!”

Tôi sợ đến run cả người. Dừng bước, đứng tại chỗ.

“Chúng ta đưa con đến trường học quý tộc, là hy vọng con học tập thật tốt, bù đắp giáo dục con không được tiếp nhận được ở trên núi. Nhưng con thì sao? Đánh nhau ở nhà ăn? Còn bắt nạt bạn học trong lớp?!”

Tôi không thể tin hỏi ngược lại: "Tống Cẩm, em đã nói vậy với ba mẹ à? Chị đánh nhau ở nhà ăn? Còn bắt nạt bạn học?”

Tống Cẩm đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Rất nhiều người đều thấy, cô dùng dĩa đồ ăn đ ập lên đầu Ngụy Tầm, còn dùng côn trùng hù dọa bạn học trong lớp.”

Tôi bị chọc tức nở nụ cười: "Tống Cẩm, tôi vẫn cho rằng cô chỉ là tâm cao khí ngạo, không nghĩ tới cô còn mắt mù tai điếc."

“Bùm" một tiếng, một quyển sách đ ập về phía tôi. Góc nhọn trúng vào đầu tôi, m áu chảy không ngừng.

“Ai da, lão Tống, anh làm gì vậy chứ? Nói chuyện với con phải từ từ!”

Mẹ đứng dậy, luống cuống tay chân đi tìm hộp thuốc. Tôi bị đ ập đến choáng váng. Lúc phản ứng lại mới phát hiện tôi đang khóc.

"Hai người tin tưởng nó, không tin tôi đúng không?"

“Chẳng lẽ nó là con gái của các người, tôi thì không phải sao?"

“Người đã đánh mất tôi 14 năm là các người!"

"Cầu xin tôi trở về lại không tin tôi, cũng là các người!" Sau khi hét lên, tôi lau nước mắt và giận dữ đóng sầm cửa lại.

Trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ, tôi phải về nhà, đi tìm ba mẹ tôi. Cuộc sống hào môn chó má này, ai muốn sống thì sống!

Tôi khóc lóc gọi điện cho mẹ.

“Nghênh Nghênh, sao lại khóc? Gặp phải việc gì khó sao?” Giọng mẹ lo lắng.

Tôi đột nhiên có chút hối hận vì đã gọi cú điện thoại này. Chẳng phải điều này khiến họ ở xa ngàn dặm phải lo lắng sao?

Tôi nức nở trả lời: "Không có việc gì hết, mẹ ơi, con nhớ nhà quá, hu hu hu~”

"Ôi, bảo bối ngoan của mẹ, khóc cái gì, không phải nói chỉ tới đó chơi một khoảng thời gian thôi sao? Còn muốn hoàn thành đại sự gì nữa, chờ con chơi đủ rồi, xong việc rồi thì mau trở lại nha!"

Mẹ lại an ủi tôi vài câu, tâm tình của tôi cuối cùng cũng ổn định lại.

"Vậy mẹ mau ngủ đi, ngủ ngon~"

Tôi xách cặp sách lắc tới lắc lui, đi trên đường không có mục đích. Cuối cùng vẫn bấm một cú điện thoại khác.

“Nhóc con không có lương tâm, cuối cùng cũng nhớ tới anh rồi hả?”

Nghe thấy giọng nói của anh, tâm tình vừa bình tĩnh của tôi lại mất khống chế.

Lập tức biến thành một đứa trẻ khóc nhè.

"Anh ơi! Em lạc đường rồi..."

Quảng cáo
Trước /4 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Âm Dương Luật Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net