Trên sân thượng cô nhi viện, từng cơn gió lớn như muốn xô tôi ngã trái ngã phải.
Vị thiên kim giả Tống Khinh Tự kia đang đứng ở rìa lan can, cả cơ thể lung lay như sắp đổ, tràn ngập cảm giác tan nát cõi lòng.
Ba mẹ ruột vừa mới tìm đến của tôi, cùng mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện đều vây quanh lối vào cửa sân thượng.
“Khinh Tự, đừng nh.ả.y, con đừng làm chuyện dại dột, mau xuống đây!”
Ba mẹ ruột của tôi ở phía sau khàn giọng khuyên nhủ.
Bọn họ cố gắng đến gần, nhưng Tống Khinh Tự bài xích tất cả mọi người tiến lên, duy chỉ có tôi là ngoại lệ.
Tôi vốn hẳn nên đến gần cô ta, lại nghĩ cách đem cô ta từ trên sân thượng kéo xuống.
Nhưng giờ này khắc này.
Cơn gió sắc lạnh như dao lướt qua mặt, tôi mới nhận thức được một điều, tôi trùng sinh rồi.
Đời trước, cuộc đời của tôi, đã bị chôn vùi ngay tại nơi đây.
Vào ngày này của đời trước, tôi trở về cô nhi viện thăm mẹ nuôi, vừa lúc đụng phải ba mẹ ruột tìm đến muốn đưa tôi về nhà.
Bọn họ mang theo Tống Khinh Tự đến, vốn muốn để cô ta cùng tôi bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng tâm tư đố kị của Tống Khinh Tự rất nặng, nhiều lần cố ý té ngã, lại nói xấu là do tôi đẩy.
Những người trong cô nhi viện nhìn không được nói giúp tôi một câu mà thôi, cô ta liền nhất quyết xông lên sân thượng.
Lúc này, cô ta nói ra những lời giống hệt như đời trước.
“Chị, em biết là em đã chiếm đoạt cuộc sống mười tám năm hạnh phúc của chị, do em mà chị phải ở đây chịu khổ.”
Cô ta cười đa.u khổ một tiếng, chân lại xe dịch ra bên ngoài, dọa cho mọi người phía sau phải kêu lên kinh hãi.
“Ngàn sai vạn sai, đều do Khinh Tự, chị tuyệt đối đừng trách ba mẹ.”
“Chị đã tìm được ba mẹ, mà em cái gì cũng không có, không bằng ch .t đi cho xong.”
“Bây giờ em sẽ đem hết tất cả mọi thứ thuộc về chị đều trả lại cho chị.”
Tôi cười nhìn cô ta.
Nói muốn trả lại tôi, thế nào còn giữ chặt lan can không chịu buông?
Có lẽ là do thấy tôi không nhúc nhích, Tống Khinh Tự còn nói thêm: “Chị, em nh.ả.y đây.”
Chậc.
Không có cách nào, tôi còn phải phối hợp xông lên kéo cô ta lại nữa.
Nhỡ đâu một hồi nữa nhân viên chưa cháy tới, cô ta liền nh.ả.y không được mất.
“Khinh Tự, em đang nói cái gì vậy?”
Không cần tôi dùng sức, cô ta đã níu chặt vào áo lông của tôi.
“Chị, chị đừng ngăn em, đều là em có lỗi với chị.”
Tôi cười lạnh, thầm hận bản thân mình đời trước vậy mà không nhận ra được kĩ năng diễn xuất vụng về này của cô ta.
Đời trước tôi xông lại kéo cô ta, lại bị cô ta dùng mánh khóe đẩy xuống.
Tôi từ trên lầu bốn rơi xuống, biến thành người tà.n t.ật suốt đời.
Thời điểm tôi nằm li.ệ.t trên giường bệnh, Tống Khinh Tự mới nói ra hết sự thật.
“Tự sát chỉ là màn kịch dựng lên cho chị xem thôi, còn may chị lại tin là thật.”
Một khắc này, tôi bị cô ta chọc tức, khiến huyết áp một đường đi lên mà không thể động đậy, chỉ có thể nghe tiếng còi báo động tít tít của thiết bị cạnh giường.
Tôi bị đẩy tới đẩy lui giữa phòng cấp cứu và phòng điều trị.
Cuối cùng, bác sĩ nói tình trạng cảm xúc của tôi dao động quá mạnh, làm vỡ mạch m.á.u não, không thể cứu chữa.
Thế nhưng lúc được đẩy vào nhà xá.c, rõ ràng tôi vẫn còn sống.
Cho đến khi nghe được Tống Khinh Tự cùng bác sĩ điều trị chính của tôi tán tỉnh qua lại, tôi mới hiểu.
Địa Ngục trống rỗng, ma qu.ỷ thật ở nhân gian.
Nhưng mà, tôi - ác qu.ỷ thực sự bò ra từ Địa ngục, đã quay trở về.
2.
Đời này, tôi cố ý kéo dài thời gian, nhìn Tống Khinh Tự chậm chạp không chịu nhúc nhích, bấm ngón tay tính toán thời gian cuối cùng cô ta có thể nhẫn nhịn.
Sau mấy hơi thở, tôi nhếch miệng cười một tiếng.
Sau đó, buông tay của cô ta ra.
“Em gái tốt, thôi thì em cứ yên tâm đi đi.”
Nói xong, tôi nắm lấy vạt áo lông của mình, dùng sức kéo mạnh.
Cùng với lông bay xuống, chính là Tống Khinh Tự.
Đúng là người đẹp, rơi xuống nhìn cũng xinh đẹp như vậy.
Tôi thấy tay cô ta chới với hướng lên trên như muốn giữ lấy cái gì đó, thế nhưng không còn kịp nữa rồi.
Tôi vừa giả vờ hét lên, một bên nhẹ nhàng đếm ngược.’’
"Ba, hai, một."
"Bịch!"
Tiếng kêu gào kích thích màng nhĩ của tôi, ba mẹ khóc thật lớn tiếng.
Mà tôi hai mắt nhắm lại, chọn một tư thế thoải mái mà ngã xuống.
Tiếng hô bất ngờ cùng với tiếng kêu gào vang khắp nơi, tôi nghe được tiếng viện trưởng hét lên: “Thời Ý bị dọa ngất rồi.”
Rất tốt.
Mẹ yêu viện trưởng quả là thấu hiểu lòng tôi.
Thời điểm tỉnh lại, chúng tôi đã ở trong bệnh viện.
Khắp nơi đều là mùi thuốc sát trùng tôi không thể nào quen thuộc hơn.
Tôi yếu ớt mở mắt, bên cạnh chỉ có một người phụ nữ đang cúi đầu lau nước mắt.
"Dì ơi, dì......"
Người phụ nữ đó vội chạy đến, đôi mắt đã sưng lên vì khóc.
“Thời Ý, không phải là dì, là mẹ, con còn nhớ mẹ không?”
Mắt tôi không khỏi đỏ lên, dĩ nhiên là nhớ rõ.
Đời trước, khi bị li.ệ.t không thể cử động, đều là bà nhẹ nhàng lau người giúp tôi.
“Mẹ....”
Tôi ở trong chặn lặng lẽ động đậy tay chân.
Khóc đến dữ dội hơn, bản thân vẫn còn có thể tự do cử động.
Sau khi hai chúng tôi khóc một hồi, tôi mới giả bộ giật mình ngồi dậy.
“Mẹ, Khinh Tự đâu rồi?”
“Con nhớ em ấy đã ngã xuống từ tầng thượng mà.”
“Mẹ, con, con vừa về đến em ấy liền nh.ả.y lầu, nếu không con ở lại cô nhi viện cũng được, Khinh Tự dù sao cũng là......”
Mẹ ruột ôm tôi vào trong lòng, cằm của bà cọ cọ đỉnh đầu tôi.
“Thời Ý, đừng nói lung tung.”
“Tình hình của Khinh Tự không tốt lắm, không thể không có người chăm sóc. Ba con đang ở bên đó trông chừng, những việc này không liên quan đến con.”
Vì tôi cầu xin quá mãnh li.ệ.t, mẹ mới đưa tôi tới phòng bệnh của Tống Khinh Tự.
Trước khi vào, bà còn liên tục căn dặn.
“Con chuẩn bị tâm lí cho tốt, đừng bị dọa sợ đấy.”
3.
Cả người Tống Khinh Tự đều quấn băng vải, hệt như xác ướp.
Chỉ có mũi, miệng, mắt lộ ra bên ngoài, sau đầu mơ hồ còn có vết m.á.u.
Dù tôi đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, nhưng khi thấy cô ta, tôi vẫn hít một hơi khí lạnh.
Hóa ra đời trước tôi cũng là bộ dáng m.a quỷ như thế này.
“Mẹ, Khinh Tự khi nào mới có thể tỉnh ạ?”
“Bác sĩ nói, phải quan sát thêm một ngày nữa....”
Trong lúc nói chuyện, ba ruột của tôi cùng bác sĩ vội vàng đi tới.
Tôi nhìn kỹ một chút, đấy chính là vị bác sĩ đời trước đã phán định tôi t.ử von.g kia.
“Tình huống của bệnh nhân vẫn rất ngu.y hiểm, người nhà nên nói chuyện nhiều hơn cùng cô ấy, kích thích cô ấy một chút.”
“Nếu ngày mai vẫn chưa thể tỉnh lại, có khả năng cao sẽ trở thành người thực vật.”
Ba mẹ tôi nhìn nhau, ba ruột của tôi dù đã lớn tuổi cũng phải đỏ mắt.
Tôi hiểu.
Dù sao nuôi dưỡng hơn mười năm, tình cảm vẫn còn đó.
Nhưng không sao, tôi sẽ đích thân đạp đổ mối quan hệ của bọn họ, từng chút từng chút một.
Đến khi không còn lại bất kì thứ gì cả.
4.
Ba người chúng tôi ngồi trong phòng bệnh, mẹ tôi liên tục lau nước mắt.
“Đứa nhỏ Khinh Tự này thật quá xúc động rồi. Chúng ta đã đảm bảo đi đảm bảo lại sẽ tiếp tục yêu thương con bé, tại sao con bé vẫn nh.ả.y lầu chứ?
“Thời Ý, trước khi em con nh.ả.y xuống, nó có nói gì với con không? Mẹ thấy con luôn dùng sức túm lấy con bé.”
Tôi giả vờ tự trách, không ngẩng đầu lên:” Khinh Tự nói, là em ấy chiếm đoạt ba mẹ hơn mười năm, bây giờ sẽ trả lại cho con.”
“Em ấy còn hỏi tại sao con lại trở về, nếu như con không trở lại thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.”
Ba mẹ giật mình liếc nhìn nhau:” Con bé thực sự nói như vậy sao?”
Tôi gật gật đầu, một giọt nước mắt lớn theo động tác rơi xuống chiếc quần jean trắng bệch.
Tiếng khóc của mẹ tôi ngừng lại, chỉ còn tiếng tôi thỉnh thoảng nức nở.
Điều làm tôi bất ngờ là, hai người họ rất nhanh đã chấp nhận chuyện này.
“Khinh Tự biết mình không phải con gái ruột của ba mẹ, bị kích thích, nhất thời nghĩ quẩn cũng không sai.”
Ồh.
Tình cảm trong hơn mười năm này cũng không dễ dàng phá hủy được.
Thế là, tôi lại nói thêm:” Ba mẹ, kỳ thật Khinh Tự.....cuối cùng con đã thuyết phục được Khinh Tự, em ấy đã không muốn nh.ả.y lầu nữa.”
“Vậy chuyện kia là thế nào........”
Trong ánh mặt khiếp sợ của ba mẹ, tôi đỏ mắt giơ lên tay áo bông chỉ còn nửa ống tay.
“Khi Khinh Tự đã rớt xuống, con đã kéo em ấy rất lâu mà không được.’’
“Gió quá lớn, con có gọi mọi người nhưng không ai nghe thấy. Cuối cùng, em ấy nắm lấy tay áo của con, muốn leo lên trên, nhưng áo của con chất lượng không tốt, bị kéo liền rách.”
Lần này, tôi mới nhìn thấy rõ ràng một tia đa.u lòng lướt qua trong mắt ba mẹ mình.
Lúc này bọn họ mới nhìn tôi từ đầu đến chân.
Đôi giày tôi đi rộng hơn chân một khoảng, quần jean trắng bệch, chiếc áo lông cũ kĩ, mỏng manh.
Vừa nhìn liền biết là đồ đã sử dụng rất nhiều năm, còn không chỉ một người mặc.
Giọng mẹ tôi run run: “Con yêu, là ba mẹ có lỗi với con.”
Không sao hết.
Năm đó tôi bị bắt có.c cũng không phải là lỗi của các người, nhưng bây giờ tôi đã trở về rồi.
Nếu đã cảm thấy thật xin lỗi, vậy thì cố hết sức mà bù đắp đi.
5.
Một ngày đã trôi qua nhưng Tống Khinh Tự vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tôi so với ba mẹ còn lo lắng hơn.
Thật vất vả sống lại một lần, để cô ta cứ nằm đó thì còn có ý nghĩa gì?
Phải như mèo vờn chuột, tr.a t.ấn cho đến cùng.
Vì thế, tôi cố ý đẩy ba mẹ ra ngoài, một mình canh giữ bên cạnh Tống Khinh Tự.
Toàn thân cô ta quấn băng gạc, không có chỗ nào mà tôi có thể đụng tay được.
“Chậc chậc.”
Tôi cúi người, ghé vào bên tai của Tống Khinh Tự: “Còn chưa tỉnh dậy sao, là chưa đủ kích thích đúng không?”
“Tống Khinh Tự, cô biết không? trên cơ thể cô có 10 chỗ gã.y xươn.g, nghe nói phải nối cốt thép rất nhiều chỗ đâu. Trong đó chân là bị thương nghiêm trọng nhất. Bác sĩ nói, có thể đứng lên hay không còn chưa biết đâu.”
Tôi nhìn chăm chú Tống Khinh Tự một lúc.
Khi thấy mí mắt cô ta run rẩy, tôi cười.
“Cô có thể nghe được đúng không?
“Cô nói xem sao cô không ch .t triệt để một chút. Bây giờ thì tốt rồi, nửa sống nửa ch .t nằm ở chỗ này.”
“Sau này chỉ có thể nhìn ba mẹ thương tôi đi.”
“Còn có, khi cô rơi xuống là do tôi cố ý đấy.”
Lời nói vừa dứt, Tống Khinh Tự đột nhiên mở mắt.
Không cần phải nói, xác ướp bỗng nhiên mở mắt thật đúng là khiến người ta sợ hãi.
Tôi ra vẻ khoa trương che lấy trái tim mình, lùi về sau mấy bước: “Khinh Tự, em rốt cục cũng tỉnh rồi.”
“Bác sĩ! Em gái tôi tỉnh rồi!!”
Tôi hướng về phía cửa phòng bệnh hô lớn. Sau đó nắm chắc thời gian, dùng camera trước đưa về phía Tống Khinh Tự, để cô ta nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của mình.
Con ngươi của cô ta dần mở to, bởi vì không thể kêu được nên chỉ có thể thở hổn hển.
"Tôi, tôi……"
Tống Khinh Tự không thể mở miệng, nói chuyện cũng là huyên thuyên.
Cách bác sĩ, tôi vươn cổ hỏi: "Khinh Tự, em nói gì vậy?"
"Tình huống của bệnh nhân có chút không ổn, huyết áp cùng nhịp tim tăng cao, lấy thuốc an thần tới đây!"
Tôi nhếch miệng cười lui ra sau đám người.
Tức giận đến như vậy sao?
Tống Khinh Tự, đây chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
6.
Tống Khinh Tự hoàn toàn tỉnh lại.
Ba mẹ sợ cô ta lại bị tôi kích thích, cố ý để tôi chờ đến khi cô ta hoàn toàn hồi phục mới đến.
Trong thời gian này, tôi ở nhà hưởng phúc.
Tôi vậy mới biết, hóa ra mùa đông ở nhà cũng có thể mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, bởi trong nhà có máy sưởi.
Áo lông cũng thơm tho, không giống như loại mà tôi mặc ở cô nhi viện, còn có mùi khai.
Vào ngày Tống Khinh Tự xuất viện, ba mẹ tôi đã sớm đến bệnh viện.
Đợi đến buổi trưa, chú tài xế mới đưa tôi đi.
Chỉ ngắn ngủi nửa tháng mà thôi, Tống Khinh Tự như đã biến thành người khác.
Cô ta ngồi trên xe lăn, người gầy như que củi. Trên cơ thể có chỗ đỏ, chỗ tím. Má phải còn bị trầy da, sưng thành một cục chưa khỏi.
“Khinh Tự.”
Tội nhẹ giọng gọi cô ta một tiếng.
Ban đầu Tống Khinh Tự như mất hồn lạc phách, sau khi nhìn thấy tôi thì bỗng nhiên được rót vào linh hồn.
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, đưa hai tay hướng tôi đánh tới.
“Tao, tao gi*t mày, tao phải gi*t mày!!!”
Nhưng xe lăn đang trong tay ba tôi đẩy, cô ta làm sao có thể đụng tới tôi?
Ngược lại, cô ta thiếu chút nữa từ trên xe ngã xuống, vẫn là tôi đỡ lấy.
“Khinh Tự, em đừng kích động, cẩn thận một chút nha.”
“Mặt em ban đầu đã có vết thươn.g, nếu ngã đập mặt xuống đất thì phải làm sao?”
Tống Khinh Tự kéo, tôi cũng không có ý tránh né, để kệ cô ta bóp mạnh cánh tay mình.
“Ba mẹ, đều do cô ta, con ngã xuống cũng là do cô ta làm hại!!”
Mặt mày Tống Khinh Tự dữ tợn, cáo trạng, ba mẹ hơi nhíu mày.
“Khinh Tự, con đang làm gì vậy?”
Ba mạnh mẽ gỡ tay của Tống Khinh Tự đang bóp lấy tôi ra.
Cánh tay bị bóp trầy có hơi trày da, mẹ tôi đa.u lòng giúp tôi xoa nhẹ mấy lần.
Ở góc độ mà ba mẹ không thấy được, tôi nhếch môi về phía Tống Khinh Tự.
Lúc này, cô ta giống như mới chú ý tới quần áo trên người tôi.
“Ba mẹ, hai người nhìn đi!! Chị ta chính là muốn đuổi con đi.”