Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Thông linh sư Thuỷ Hương: Viên ngọc tà ác
  3. Chương 2: Phần 2
Trước /3 Sau

[Zhihu] Thông linh sư Thuỷ Hương: Viên ngọc tà ác

Chương 2: Phần 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

7.

Chiếc Rolls-Royce lại xuất hiện ở dưới ký túc xá.

Quản gia người Anh đứng cạnh cửa xe.

Đứng cạnh anh là một chàng trai trẻ cao ráo với khuôn mặt tuấn tú, anh ta đẹp trai đến mức tất cả mọi người xung quanh phải nín thở ngước nhìn.

Anh ta hình như đã bị trúng phép Định hồn, đứng cạnh xe, bất động.

Người quản gia bước đến gần tôi thì thầm: “Nhìn xem, người này thật tuyệt!”

“Anh thực sự đã trói một chàng trai tới cho tôi à?” Tôi khẩn khoản thì thầm: “Thả anh ta đi nhanh lên!”

“Không được, mãi chúng tôi mới kiếm được một người cho cô. Cô phải kiểm tra hàng trước đã chứ.” Quản gia kéo tôi đến trước mặt chàng trai kia, vén quần áo của anh ta lên. “Nhìn xem, anh ta có cơ bụng tám múi.”

Tôi nhìn qua, thân hình... khá đẹp.

Tôi còn chưa kịp định thần lại, quản gia lại nắm lấy tay tôi, ấn vào ngực chàng trai: “Anh ta không chỉ có khuôn mặt đẹp mà còn có một thân hình tuyệt vời! Cô có hài lòng không?”

Tôi vô thức sờ nó, à, cảm giác thật dễ chịu, tôi cũng nên tập thể dục thường xuyên hơn.

Không không không, tôi đang nghĩ gì thế này.

Xấu hổ quá đi mất!

“Sờ đủ chưa?” Chàng trai đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp ngọt ngào.

"Ahhh!"

Quản gia và tôi sợ đến mức hét lên, nhanh chóng lùi lại.

“Cậu tỉnh rồi à?” Quản gia suýt chút nữa đã lồi mắt ra.

Chàng trai liếc nhìn tôi nhẹ nhàng và gật đầu. Tôi đứng sang một bên, vô cùng xấu hổ.

Rất nhiều người vây quanh xe, quản gia tiến tới trước mặt chàng trai nhỏ giọng nói: “Này cậu, cậu hãy giả làm bạn trai của Hương Hương được không, giá cả tùy cậu muốn."

Người đàn ông nhướng mày hỏi: “Có thể chuẩn bị cho tôi một chỗ ở không?”

“Được!” Quản gia đồng ý.

Đôi môi mỏng của anh ta hơi cong lên, anh mỉm cười, bước đến gần tôi, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên: “Hương Hương, anh yêu em.”

Xung quanh vang lên những tiếng reo hò phấn khích.

Rõ ràng chỉ là diễn thôi nhưng tôi lại đỏ mặt, cảm thấy xấu hổ.

“Ừm...tôi lên trước đây.”

Tôi kiếm cớ chạy vội về ký túc xá. Quản gia lái xe đưa chàng trai đó đi.

Một thời gian sau, tin đồn về việc tôi có bạn trai siêu giàu và đẹp trai lan truyền khắp trường đại học, cái gọi là tin đồn được bao nuôi gì đó tự nhiên bị chìm xuống.

8.

Trong ký túc xá, Chu Dĩnh và hai người còn lại có vẻ mặt rất phức tạp.

Tôi ngồi tựa lưng vào ghế, dùng tay chạm vào cuốn sách đang mở, một linh hồn tà ác lạnh lẽo từ đầu ngón tay xâm nhập vào da thịt tôi.

Chu Dĩnh đứng dậy hỏi tôi: “Hương Hương, tôi có đẹp không?”

Đầu óc tôi như bị thôi miên, nhưng sau đó lập tức bình thường trở lại. Tôi tức giận giật lấy viên ngọc bích giấu trong sách rồi nói với Phạm Tiểu Tuyết và Lý Thanh: “Hai người ra ngoài chút đi!”

“Này, tại sao lại bắt chúng tôi ra ngoài?” Lý Thanh vừa nói đã bị Chu Dĩnh cắt ngang: “Ra ngoài.”

Lý Thanh cùng Phạm Tiểu Tuyết miễn cưỡng bước ra khỏi ký túc xá.

“Cậu định làm gì?” Tôi cầm sợi dây chuyền hỏi, “Cậu lại muốn dùng sợi dây chuyền này để khống chế tôi sao?”

Chu Dĩnh hỏi: “Tại sao cậu lại không bị ảnh hưởng chứ?”

Tôi cười khẩy: “Bởi vì tôi là một thông linh sư, hay nói cách khác là một nhà ngoại cảm.”

“Chẳng trách!” Chu Dĩnh như chợt hiểu ra, đưa tay ra nói: “Trả lại viên ngọc cho tôi.”

Tôi lắc đầu, tức giận nói: “Không, thứ này cậu không thể giữ được!”

Nói xong tôi cầm viên ngọc định ném nó đi.

“Không được!” Chu Dĩnh xông tới ngăn cản tôi.

Tôi cầm sợi dây chuyền ngọc và hỏi cô ấy: “Cậu có biết sợi dây chuyền này là tà vật không?”

Chu Dĩnh cắn môi: “Vậy thì sao?”

Tôi ngạc nhiên: “Cậu biết mà còn dùng nó à?”

Chu Dĩnh đột nhiên kích động: “Mấy người thì biết cái gì chứ? Mấy người có một khuôn mặt xinh đẹp thì làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của tôi! Tôi từ nhỏ đã béo phì, cấp hai cấp ba nặng 160 cân, mặt mũi lại rất bình thường, ai cũng bắt nạt tôi, gọi tôi là đồ xấu xí!”

“Tôi đã phải lòng một đàn anh, thậm chí còn không dám tỏ tình với anh ấy, chỉ dám lén lút viết vào nhật ký rằng mình thích anh ấy, kết quả là anh ấy phát hiện ra, anh ấy đã chửi tôi thật ghê tởm!”

“Vì ngoại hình xấu xí nên tôi bị mọi người tẩy chay. Mấy bạn trong lớp không bao giờ rủ tôi đi ăn, đi chơi, hay mua đồ! Nếu họ có rủ tôi theo cũng chỉ để có thêm một người xách đồ cho họ thôi.”

“Ngay cả bố mẹ và anh trai cũng không thích tôi!”

Chu Dĩnh thở hổn hển và hét lên: “Cho nên tôi thề, tôi sẽ khiến tất cả mọi người đều thích tôi, tôi sẽ trở thành người đẹp trong lòng người khác, tôi sẽ nhận được sự yêu mến của cả thế giới.”

“Sau đó tôi có được viên ngọc bích này, và điều ước của tôi đã thành hiện thực.”

Tôi kinh hãi, hỏi cô ấy: “Cậu có được viên ngọc bích này, bắt đầu tận hưởng sự chiều chuộng, yêu mến, muốn tất cả mọi người thích mình. Nếu ai không thích cậu thì cậu sẽ khiến họ bị xa lánh, lăng mạ, rồi tung tin đồn thất thiệt?”

Chu Dĩnh cắn môi.

Tôi nói: “Cậu đã từng tổn thương vì bị xa lánh và sỉ nhục. Tại sao bây giờ cậu lại làm điều tương tự?”

Chu Dĩnh lớn tiếng nói: “Tại sao không? Những người đó làm được, tại sao tôi lại không làm được?”

Tôi nhìn cô ấy và cảm thấy bất lực.

Điều đáng buồn nhất trên đời là một nạn nhân lại trở thành chính kiểu người trước đây đã từng bắt nạt mình sau khi có được sức mạnh.

Chu Dĩnh đi về phía tôi: “Thuỷ Hương, xin hãy trả lại viên ngọc cho tôi!”

Tôi lắc đầu: “Không.”

Chu Dĩnh khóc lóc nói: “Thuỷ Hương, cậu có biết làm một cô gái xấu xí khó khăn đến thế nào không? Nếu không cho tôi dùng sức mạnh của sợi dây chuyền ngọc bích này, để tôi sống như trước đây, thì tôi thà chet đi còn hơn!”

Nói xong, cô ấy lao ra ban công, trèo lên lan can chuẩn bị nhảy xuống.

Tôi giật mình lao tới đỡ cô ấy lại: “Đừng làm chuyện ngu ngốc!”

“Trả lại ngọc bội cho tôi!” Chu Dĩnh nhân cơ hội giật lấy dây chuyền từ tay tôi, bước lại vào phòng.

Tôi nhìn cô ấy: “Chu Dĩnh, cậu không hề xấu đâu.”

Tôi suy nghĩ một chút, sợ cô ấy tiếp tục làm chuyện dại dột, nghiêm túc nói: “Ngày đầu tiên đi học, khi tôi nhìn thấy ảnh của cậu, tôi đã nói cậu trông bình thường, khiến cậu tổn thương. Tôi muốn xin lỗi cậu.”

Chu Dĩnh dừng lại.

Tôi nói: “Hôm đó lúc anh trai cậu đến đón. Cậu mặc một chiếc váy trắng rồi trang điểm. Thực ra trông cậu khá xinh đẹp.”

Chu Dĩnh tiếp tục đi về phía trước mà không ngoảnh lại.

9.

Đơn xin sống ở ngoài khuôn viên trường của tôi đã được chấp thuận, tôi chuyển đi luôn vào ngày hôm sau.

Chu Dĩnh không còn có ý xấu với tôi nữa, lần này còn giúp chuyển đồ đạc của tôi xuống tầng dưới.

“Nếu là tại tôi, thì cậu đừng chuyển đi mà.” Chu Dĩnh thấp giọng nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta hãy sống vui vẻ với nhau.”

Tôi đáp: “Không phải do cậu đâu”.

Với sự giúp đỡ của đám quỷ, tôi đã nhanh chóng chuyển đồ đạc đến căn nhà mà mình thuê.

Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi lật từng trang sách.

Tôi mở to mắt ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông quay lại nhìn tôi rồi tiếp tục nhìn xuống cuốn sách.

Quỷ lưỡi dài đột nhiên xuất hiện: “Hương Hương, cô quên rồi à? Lục tiên sinh giả làm bạn trai của cô với điều kiện phải chuẩn bị chỗ ở cho cậu ấy.”

Tôi chợt nhớ tới điều này, trừng mắt nhìn anh: “Nhưng tại sao anh ta lại ở đây?”

Quỷ lưỡi dài cười nịnh nọt nói: “Dù sao cũng còn thừa một phòng, tôi nghĩ không nên lãng phí…”

Tôi không nói nên lời: “Sao tôi có thể sống chung với một người đàn ông xa lạ chứ?”

Quỷ lưỡi dài nhìn người đàn ông, rồi nhìn tôi, nói: “Hương Hương, cậu ấy không phải là người xa lạ gì đâu.”

Tôi: “?”

Quỷ lưỡi dài nói: “Cậu ấy tên là Lục Thành Tuyết, thiếu gia của một gia tộc thông linh sư, Lục gia, cũng là một trong những thông linh sư mạnh nhất và đồng thời là chồng chưa cưới của cô đó.”

Cái gì, chồng chưa cưới?

Tôi chậm chạp tiếp thu.

Anh ta khép sách lại, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười nhẹ: “Xin chào vợ chưa cưới. Thời gian tới mong được em chỉ giáo nhiều hơn.”

Tôi: “…..”

Tôi nắm tai quỷ lưỡi dài và nói: “Mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!”

“Em có thể trực tiếp hỏi tôi.” Người đàn ông đẹp trai ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh, “Hôm nay tôi vừa đến thành phố C, đã bị thức thần của em dùng thuật định hồn trói buộc và đưa đến trước mặt em. Nghe nói em muốn tôi làm bạn trai của em.”

Tôi trừng mắt nhìn quỷ lưỡi dài.

Con quỷ lưỡi dài co rúm lại, dùng bộ mặt nịnh nọt trườn tới bên cạnh Lục Thành Tuyết: “Lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, dù sao cũng là người nhà, không sao đâu, không sao đâu.”

Ai là người nhà với anh ta?

“Ừm…” Tôi xoa xoa tay, cười nói: “Đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”

Tôi nhanh chóng mở cửa phòng khách, dùng tư thế chân thành nhất mời: “Xin lỗi đã làm phiền rồi, mời anh đi cho!”

Lục Thành Tuyết không nhúc nhích, nói: “Tôi mới tới, cũng không quen nơi này cho lắm, tôi thấy ở đây khá tốt. Vợ chưa cưới à, em nói sẽ lo chỗ ở cho tôi nên tôi mới đồng ý diễn kịch, em sẽ không thất hứa đâu đúng không?”

Không ngờ anh ta lại không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng nghĩ đến việc quỷ lưỡi dài đã trói anh ta trước mặt tôi, tôi thậm chí còn nhìn cơ bụng và sờ cơ ngực của anh ta. Thôi thì dù sao, ngôi nhà cũng có hai phòng ngủ và một phòng khách, đủ cho hai người ở.

Theo như lời của Lục Thành Tuyết nói, anh được gia tộc cử đi truy tìm tung tích của chú mình.

Chú của anh tên là Lục Minh Sâm, anh kể rằng người chú này rời khỏi nhà họ Lục từ rất sớm, sống ở bên ngoài, thậm chí còn có một người bạn gái.

Sau đó, cô bạn gái này bị s át h ại một cách d ã m an, cơ thể bị c ắt thành nhiều mảnh, Lục Minh Sâm đã hồi sinh bạn gái của mình và biến cô ấy thành một hồn ma.

Chuyện này đã vi phạm vào quy tắc trong nghề, Lục Thành Tuyết được gia tộc phái đi truy tìm tung tích của hai người đó.

“Vậy anh còn không nhanh đi tìm đi. Tại sao lại ở nhà tôi?” Tôi nói.

Lục Thành Tuyết thờ ơ nói: “Không tìm được người.”

Chet tiệt!

Anh ta không hề ra ngoài tìm người mà ngày nào cũng ở nhà tôi đọc sách.

Vào buổi tối, tôi livestream với Goth Cat Mao, liền phàn nàn với cô ấy: "Mao Mao ơi, mình đã rất vất vả khi phải trốn khỏi nhà rồi, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, mà sao vẫn gặp nhiều khó khăn vậy?"

Mao Mao hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tôi nói: “Chúng ta quen nhau đã lâu như vậy, mình cũng không giấu cậu nữa. Gia tộc mình là một gia tộc thông linh sư, bản thân mình rất dễ thu hút ma quỷ, từ nhỏ xung quanh mình toàn là ma. Mình chỉ muốn sống cuộc sống bình thường của một cô gái bình thường thôi, vất vả lắm mới thi đỗ đại học, kết quả là bạn cùng phòng lại đeo một bùa hộ mệnh tà khí, còn có mấy con ma quấy rối mình suốt ngày.”

Mao Mao: “Đúng là không dễ dàng.”

Tôi nói: “Đúng vậy! May mắn có cậu ở bên, khiến mình cảm nhận được niềm vui của việc sống như một người bình thường. Mình thích những người bình thường như cậu nhất.”

Mao Mao cười gượng gạo: “Tất nhiên rồi.”

10.

Trường học bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, nhìn thấy băng rôn được treo trong khuôn viên trường, tôi mới biết hóa ra đang tổ chức cuộc thi hoa khôi trường học. Hiện tại vào vòng chung kết là Chu Dĩnh và cô gái mà hồi đó bạn cùng phòng bảo tôi bình luận.

Hai bức ảnh của hai cô gái được in ra và đặt trên các bảng dọc theo con đường. Vẻ đẹp và vóc dáng của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng nhiều người như bị mù tập thể, vây quanh bảng của Chu Dĩnh khen ngợi: “Wow, cô ấy thật xinh đẹp!”

“Giống như tiên nữ vậy!”

Trên diễn đàn, Chu Dĩnh đứng ở vị trí đầu tiên với số phiếu áp đảo.

Hai ngày sau, cuộc tuyển chọn kết thúc. Chu Dĩnh được bình chọn làm hoa khôi của trường.

Nhiều cô gái chạy vào ký túc xá để chúc mừng Chu Dĩnh. Khi thấy tôi đột nhiên quay lại, trong mắt Chu Dĩnh có chút hoảng sợ nhưng cô ấy đã nhanh chóng trở lại bình thường.

Đến mười giờ tối, các cô gái lần lượt ra về.

Tôi bước đến trước mặt Chu Dĩnh và nói: “Có nhiều người bỏ phiếu cho cậu như vậy, chắc hẳn cậu đã sử dụng viên ngọc bích kia rất nhiều lần.”

Chu Dĩnh đội vương miện vàng, mặc váy công chúa, nói: “Vậy thì sao?”

“Nó đang dần lấy hết tuổi thọ của cậu đó.” Tôi không khỏi thuyết phục lần nữa, “Cái gì quan trọng hơn, mạng sống hay sự yêu thích của người khác?”

“Đương nhiên được mọi người yêu thích mới là quan trọng nhất!” Chu Dĩnh trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Tôi đã bị sốc.

Cô ấy cúi đầu nói: “Nếu tôi không dùng viên ngọc này, bọn họ nhất định sẽ không thích tôi. Họ sẽ gọi tôi là đồ xấu xí, xa lánh tôi, ức hiếp tôi…”

“Nhưng cậu không xấu!” Tôi nói.

“Tôi là một cô gái xấu xí!” Chu Dĩnh ngẩng đầu nói: “Nếu không có viên ngọc này, sẽ không có ai thích tôi hết!”

Tôi nghĩ cô ấy bị đ iên mất rồi, rõ ràng là cô ấy đã giảm cân, dù không xinh đẹp bằng những mỹ nhân thực sự nhưng cô ấy lại luôn cho rằng mình trông thật xấu xí, phải dựa vào tà vật để trở nên xinh đẹp và được người khác yêu thích.

Ý nghĩ kỳ lạ này có thể đã được hình thành từ những tổn thương trước đó.

Tôi suy nghĩ một chút, nắm lấy tay cô ấy, nghiêm túc nói: "Chu Dĩnh, viên ngọc không ảnh hưởng gì tới tôi nên đánh giá của tôi về cậu là khách quan. Cậu thực sự không xấu, vậy nên đừng phủ nhận bản thân nữa, được không?"

“Vậy cậu có thích tôi không?” Cô ấy hỏi tôi với ánh mắt mong đợi.

Tôi im lặng một lúc, không muốn nói dối cô ấy: “Trước đây các cậu đã bày trò xa lánh tôi. Nếu tôi nói thích cậu thì có chút giả dối…Nhưng giờ tôi đã hiểu quá khứ của cậu, hiềm khích cũng đã được xóa bỏ. Miễn là cậu không làm điều gì quá đáng nữa, chúng ta chắc chắn có thể làm bạn bè.”

Ánh mắt Chu Dĩnh tối sầm.

“Tóm lại, đừng dùng viên ngọc bích này nữa.” Tôi nói: “Nếu cậu thực sự muốn trở nên xinh đẹp thì đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng được mà.”

Chu Dĩnh lắc đầu: “Nếu tôi thật sự phẫu thuật thẩm mỹ, sẽ trở thành một người khác, cho dù họ có thích tôi thì họ cũng chỉ thích khuôn mặt giả tạo của tôi chứ không hề thích tôi chút nào. Hơn nữa, sau khi tôi phẫu thuật thẩm mỹ chưa chắc người khác đã thích tôi. Không cần thiết phải làm như vậy. Chỉ cần tôi có viên ngọc bích này, họ nhất định sẽ thích tôi."

Sau cuộc trò chuyện lần này, thái độ của Chu Dĩnh đối với tôi đã thay đổi. Bây giờ cô ấy thậm chí còn rủ tôi đến lớp chung rồi đi ăn với tôi.

Nhưng dù tôi có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn không chịu vứt viên ngọc bích đó đi.

Cô ấy nổi tiếng khắp trường, nhận được sự yêu mến của mọi người.

Khi cô ấy đi chơi, có người khác trả tiền, vô số chàng trai tặng cô những món quà đắt tiền, vô số bạn bè vây quanh cô, và những anh chàng đẹp trai quỳ xuống trước mặt để tỏ tình với cô.

Mọi người đều yêu quý cô ấy , khen ngợi cô ấy xinh đẹp, dễ thương và gọi cô là nàng tiên nhỏ.

Cô ấy luôn là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện. Cô ấy không thể thoát ra khỏi nó nữa.

Chu Dĩnh nói: "Cậu biết không? Trước kia một câu tôi nói cũng không có ai nghe, muốn người khác chú ý đến mình thì phải nói to và lặp lại nhiều lần. Nhưng bây giờ, chỉ cần tôi tùy tiện nói ra, sẽ ngay lập tức có người khắc ghi trong lòng.”

Cô ấy kể: “Tôi từng là người vô hình trong mắt người khác. Họ chỉ nghĩ đến tôi khi có việc cần nhờ. Nhưng giờ đây, họ đều vây quanh tôi và nhìn tôi không ngừng”.

“Ngày xưa tôi phải làm rất nhiều thứ, phải chiều lòng người khác mới được một chút yêu thích. Nhưng bây giờ, tôi không phải làm gì cả nhưng ai cũng thích tôi”.

“Làm một người phụ nữ xinh đẹp thật tuyệt, chẳng cần cố gắng cũng có vô số người thích. Một số người, chỉ cần sinh ra đã xinh đẹp, không cần nỗ lực, đã có thể có được những thứ mà người khác cả đời cũng không thể có được. Thế giới này thật bất công! Nếu thế giới đã bất công như vậy, tại sao tôi phải công bằng? Giờ đây tôi đã phải trả một cái giá rất lớn để có được sức mạnh này, đương nhiên tôi sẽ muốn làm mọi thứ theo ý mình như họ vậy.”

Tôi không biết phải nói thế nào cả, từ nhỏ tôi chưa bao giờ bị xa lánh vì ngoại hình. Dù gia đình không quan tâm đến tôi lắm nhưng các hồn ma luôn chăm sóc tôi rất tốt.

Tôi muốn gì họ cũng sẽ cố gắng hết sức làm cho tôi.

Tôi chưa từng trải qua nỗi đau bị chê bai về ngoại hình nên không hiểu được tâm trạng của cô ấy, nhưng tôi không đồng tình với những hành động như vậy nên tôi vô thức tránh mặt cô ấy.

Cho đến ngày hôm đó, những bức ảnh về cuộc thi hoa khôi học đường được đăng tải lên mạng xã hội.

11.

Câu chuyện bắt đầu từ một cuộc thảo luận trên mạng: Hoa khôi của trường đại học nào đẹp nhất?

Ảnh của Chu Dĩnh được đăng lên, cô ấy trông thật lạc lõng giữa vô số những cô gái xinh đẹp khác.

Cư dân mạng không hề bị ảnh hưởng bởi viên ngọc bích nên xông vào khiếu nại:

【 Đại học X hết nữ sinh rồi hay sao mà lại đi chọn một cô gái xấu như thế này làm hoa khôi của trường? 】

【 Ôi chúa ơi! Tôi sắp mù mất rồi! 】

【 Đây cũng được gọi là hoa khôi sao? 】

【 Bất kỳ nữ sinh nào cũng sẽ xinh đẹp hơn cô gái này! 】

Fan cuồng của Chu Dĩnh ngay lập tức trả đũa, họ gọi cô là nữ thần có ngoại hình xinh đẹp và đặc biệt nhất.

Hai bên mâu thuẫn với nhau, những bức ảnh của Chu Dĩnh ngày càng lan rộng và trở nên phổ biến trên Internet.

Càng ngày càng có nhiều bình luận giễu cợt xuất hiện, nói Chu Dĩnh là một con nhóc xấu xí!

Gia cảnh của Chu Dĩnh hoàn toàn bị phanh phui, những bức ảnh của cô trước khi giảm cân đã được đăng tải trên mạng, đứng cạnh những bức ảnh hiện tại của cô.

【 Trời ơi! Trước đây cô ta xấu như thế này sao? 】

【 Chắc phải nặng 200 cân ấy chứ! 】

Thậm chí còn một một vài bạn học cũ lên tiếng xác nhận.

【 Chu Dĩnh, người mà hồi cấp ba ai cũng công nhận là cô gái xấu nhất trường, lớp chúng tôi còn tổ chức cuộc thi chọn ra người xấu nhất, lúc đó đã chọn cô ta, còn phát bằng khen, thế mà giờ lại được bầu làm hoa khôi trường, buồn cười chet đi được. 】

【 Lớp chúng tôi lúc đó có rất nhiều người, bàn học xếp chật chội, mỗi khi cô ta đi qua là bàn học bị dịch chuyển, y hệt như con lợn. 】

【 Hồi cấp hai có một sự kiện rất nổi tiếng, trong ngày hội thể thao, do quá béo, quần của cô ta đã rách toạc ngay giữa sân trường. 】

【 Xấu xí, còn thích làm trò hề, dám thích cả một đàn anh khóa trên, ngày ngày đứng ven đường đợi anh ấy đi qua rồi õng ẹo, tưởng người ta không biết à? Haha. 】

Tôi không thể tin được khi nhìn thấy những phản ứng kịch liệt như vậy trên mạng xã hội.

Tại sao một học sinh cấp 2, cấp 3 lại có thể á c đ ộc đến thế?

Chẳng trách Chu Dĩnh tìm đủ mọi cách để trở nên xinh đẹp.

Trong vòng hai ngày, ngày càng có nhiều thông tin về Chu Dĩnh được phanh phui.

Cha mẹ cô không phải là những người thành đạt mà cô mô tả, mà là một cặp vợ chồng bình thường.

Người lái chiếc Lamborghini đến trường để đón cô, hoàn toàn không phải là anh trai của cô mà là một phú nhị đại đến từ thành phố C.

Sau khi sự việc nổ ra, nhiều người tràn vào tài khoản của chàng trai phú nhị đại kia và hỏi về mối quan hệ của anh với Chu Dĩnh.

Ngày càng có nhiều người chỉ trích Chu Dĩnh, lời nói của họ ngày càng phản cảm.

Nhìn thấy những lời đó, tôi thầm sợ hãi. Mặc dù trước đây cô ấy đã từng dẫn dắt người khác bắt nạt tôi nhưng thực ra lúc này tôi cũng có chút lo lắng cho cô ấy.

Sau giờ học, tôi đi tìm Chu Dĩnh nhưng lại không thấy cô ấy ở căng tin hay ký túc xá. Tôi hỏi các bạn cùng lớp thì biết được Chu Dĩnh đã đến CBD Plaza.

Tôi nhanh chóng bắt taxi về trung tâm thành phố. Quảng trường đông nghịt người.

Theo dòng người, tôi nhìn thấy nhiều người đang xếp hàng trước quảng trường.

Tôi bước tới và nhìn thấy Chu Dĩnh đang đứng giữa quảng trường, bên cạnh có tấm biển ghi: 【 Bắt tay một lần được 50 tệ. 】

Người anh giàu có, đẹp trai của cô ấy đang đứng đằng sau.

Với 50 tệ, nhiều người xếp hàng để bắt tay cô. Mỗi lần cô bắt tay, anh chàng đẹp trai giàu có kia sẽ quét 50 tệ tặng cho người đó.

Mọi người xếp thành một hàng dài. Tôi nhìn thấy Chu Dĩnh đang cầm viên ngọc bích trên tay.

Nhìn cảnh tượng này, tôi nghĩ cô ấy bị đ iên mất rồi. Nếu cô ấy sử dụng viên ngọc đó quá nhiều lần, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Quả nhiên, một lúc sau, Chu Dĩnh đột nhiên ngất đi, ngã xuống đất.

Quảng trường trở nên hỗn loạn, người anh đẹp trai giàu có của cô ấy đứng đó bất động, vẻ mặt bối rối.

Một nhóm fan cuồng của Chu Dĩnh cũng im lặng nhìn nhau, có vẻ như không biết tại sao lại đến đây.

Quảng trường đông đúc nhưng không một ai đưa Chu Dĩnh đến bệnh viện.

Quảng cáo
Trước /3 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bia Đỡ Đạn Là Chị Dâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net