Trước khi bị ép nhảy xuống từ tầng 16, tôi đột nhiên thức tỉnh.
Trên người còn mang ba cái hệ thống.
Hệ thống trà xanh: [Ký chủ mau khóc đi, tôi không tin cái đám khốn nạn này sẽ nỡ đối xử tàn nhẫn với trà xanh nhỏ.]
Hệ thống công lược nam chính: [Cậu suy nghĩ tầm xàm gì vậy? Lúc này nên công lược nam chính đứng trong lẫn trong đám người đó! Chỉ cần câu được anh ta, cửa ải khó khăn cỡ nào cũng vượt qua được.]
Hệ thống phá game: [Kiến nghị ký chủ nhảy xuống để tránh phiền toái sau này.]
1.
Tôi đứng trên sân thượng tầng 16, sau lưng là một đám cả nam lẫn nữ đang giục tôi nhảy xuống.
“Nhảy đi! Nhảy nhanh đi!”
“Cười c h ế t mất! Đã nói cô ta không có gan nhảy xuống rồi mà! Trò đánh cược này, tôi thắng chắc rồi!”
“Chán phèo, cô ta cũng định nhảy xuống, hay là tìm ai đó đẩy cô ta xuống đi, cứ dông dài hoài nhìn mắc mệt.”
Tôi run cầm cập vì gió lạnh, còn phải cẩn thận không để bởi vì sợ hãi mà bước hụt chân.
C h ế t tiệt!
Cuối cùng tôi đã nhận ra bản thân chỉ là một nữ phụ trong thế giới này, một người ngay cả cái tên cũng không đáng có.
Bây giờ tôi đang đối mặt với kết cục của bản thân, bị đám con nhà giàu cùng trường bắt nạt đến c h ế t.
Mà cái c h ế t của tôi đã tạo nên vòng xoáy yêu hận tình thù của nam và nữ chính. Bởi vì tôi là bạn thân của nữ chính Lăng Hiểu Hiểu.
Vì muốn trả thù cho tôi, nữ chính đã đến ngôi trường này, ở cạnh nam chính để thu thập chứng cứ, chờ đợi thời cơ trả thù.
Nào ngờ thù còn chưa báo được, đầu óc cô ta đã toàn chuyện yêu đương. Kế tiếp thì ôm con bỏ chạy, cuối cùng bị nam chính thế này thế nọ xong thì kết thúc có hậu.
Chỉ có mình tôi thực sự c h ế t.
Tôi tự hỏi nếu tôi không chết vậy nữ chính sẽ không gặp nam chính đúng không?
Cả ba hệ thống đều rơi vào im lặng.
Tôi hiểu rồi.
Dù tôi không c h ế t, thế giới này cũng sẽ không làm lỡ tình yêu tuyệt diệu của bọn họ.
2.
Nếu đã như vậy, tại sao tôi phải tác thành tình yêu của bọn họ?
Tôi sải bước nhảy xuống, đứng vững trên mặt đất bằng phẳng.
Hoàn hảo!
Hệ thống trà xanh điên cuồng thét chói tai: [Trời ơi! Ký chủ ơi! Tư thế này không trà chút nào! Cô nên yếu đuối ngã xuống, ngửa mặt nhìn trời một góc 45 độ rồi rơi nước mắt. Như vậy mới khơi dậy được lòng thương xót của mấy người đàn ông đó!]
Thôi bớt hề đi, nhìn mấy cái hành vi ép người khác nhảy lầu này thì đã biết trà xanh cỡ nào cũng không đối phó được bọn khốn đó. Thà tự cứu mình còn hơn.
Thấy tôi không nhảy lầu như ý muốn của đám nam nữ đó, bọn họ lập tức xuýt xoa khinh bỉ.
“Hay là chúng ta trói cô ta lại rồi ném xuống đi! Thay đổi cả vụ cá cược, cược xem cô ta có rơi xuống đất trong một phút không?” Có người độc ác đề nghị.
“Được đó, được đó!”
Trong suy nghĩ của đám con nhà giàu này thì một người xuất thân từ cô nhi viện như tôi cho dù c h ế t cũng sẽ chẳng có ai truy cứu.
Nhưng tôi sẽ không chiều theo ý bọn họ.
Tôi dứt khoát lấy điện thoại ra phát livestream.
“Lại đây xem! Cậu ấm cô chiêu của trường Đức Trung bắt nạt người khác, ép tôi nhảy xuống từ tầng 16! Dưa này không ăn thì thật có lỗi.”
Số người xem livestream càng lúc càng cao.
Thậm chí có người còn ném tên lửa cho tôi, bảo tôi quay camera hướng về những kẻ bắt nạt đó, anh ta muốn xem bọn họ trông như thế nào.
Làm sao có thể từ chối yêu cầu của đại ca đầu bảng, tôi hớn hở chuyển camera quay trực tiếp đám con nhà giàu đó.
Trong khung ảnh không bỏ sót bất kỳ một ai.
“Đây là cậu hai của Hàn thị! Vừa rồi anh ta nói định đem tôi trói lại rồi ném xuống để kiểm tra tốc độ rơi của tôi. Cố gắng theo đuổi thành tích vật lý khiến giáo viên rơi lệ.”
“Người đang che mặt là con gái của giám đốc đài truyền hình TVT, cũng chính cô ấy đã lừa tôi lên đây.”
“Mọi người thấy rõ rồi chứ, đây đều là những cậu ấm cô chiêu mà chúng ta chẳng bao giờ chạm tới nỗi. Hiện tại để cho mọi người thấy nội tâm thối rữa bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng của bọn họ!”
Lúc này, hệ thống trà xanh nhanh nhảu thì thầm bên tai tôi: [Ký chủ! Giả vờ trà xanh! Giả vờ trà xanh!]
Tôi quay camera về phía mình, nước mắt giàn giụa nói: “Cảm ơn đại ca đầu bảng đã tặng tên lửa nhưng tôi sợ rằng sẽ chẳng có cơ hội để nhận được số tiền đó! Khi còn bé bố mẹ đã bỏ rơi tôi ở cô nhi viện, viện trưởng ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi lớn. Tôi cũng rất nỗ lực mới thi đậu vào ngôi trường này.”
“Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình rồi sẽ hạnh phúc thôi. Ai ngờ trong mắt những người này, một người không tên không tuổi như tôi lại không đáng sống. Bọn họ ngày nào cũng kéo tôi vào toilet đánh đập, còn để tôi giúp bọn họ gian lận.”
“Những chuyện đó tôi đều nhịn được nhưng hôm nay bọn hỏi muốn tôi phải chết!” Tôi hoàn toàn khâm phục kỹ năng diễn xuất của tôi.
Tôi từ từ lùi lại, những người xem livestream bắt đầu trở nên lo lắng.
Sốt sắng giữ tôi lại.
[Đừng! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi! Rất nhanh sẽ có người đến cứu cô!]
[Bạn vẫn còn một chặng đường dài phải đi đừng vì những kẻ rác rưởi này mà hủy hoại bản thân mình. Sinh mệnh là của bạn, bạn càng không quý trọng bọn họ càng vui vẻ!]
[Cái đám khốn nạn đó! Đức Trung không phải trường quý tộc nổi tiếng sao? Đây chẳng lẽ là cách giáo dục của bọn họ?]
[Mau cứu chị gái nhỏ! Tôi cũng đã từng bị b ạ o lực học đường, đối phương là con nhà giàu, chỉ một câu “Thật xin lỗi” là có thể xóa sạch được những đau khổ mà tôi nhận sao. Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi được quá khứ đó.]
[Ôm lầu trên một cái.]
Hệ thống phá game nhảy ra cổ vũ tôi: [Nhảy đi! Nhảy đi! Tôi có thể cho cô cơ hội trọng sinh.]
[Kiếp sau không lo không lắng.]
Đúng là kiếp này tôi tràn ngập bất hạnh nhưng tôi đã thức tỉnh rồi.
Tôi sẽ không!
Tôi lần nữa điều chỉnh góc độ camera hướng về phía đối diện, nhắm ngay ánh mắt sợ hãi, phẫn uất cả thờ ơ của đám con ông cháu cha.
Dùng khẩu hình miệng nói: “Mấy người chết chắc rồi!”
Ý cười tràn ngập khuôn mặt tôi, trong mắt toàn là đắc ý cùng khoái chí.
Đến đây nào, ai cũng đừng mong kéo tôi xuống địa ngục.