Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Tịch Nguyệt
  3. Chương 2
Trước /5 Sau

[Zhihu] Tịch Nguyệt

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

4

Tiêu Ngọc rất khuya mới về.

Khi trở về bên cạnh còn có Vân Triêu "nhu nhược không thể tự gánh vác", hai người sóng vai đi tới, nhìn đích thật là trai tài gái sắc.

Mà trong tay Tiêu Ngọc còn cầm một phần thánh chỉ.

A Nại lúc này có chút ngồi không yên, tiến đến bên tai ta nói: "Tiểu thư, lần này người đoán sai rồi! Làm sao bây giờ? Nữ nhân này thật sự âm hồn bất tán, lúc trước thiếu chút nữa làm hại tiểu thư chết đuối, sau lại làm hại tiểu thư ở trong cung thiếu chút nữa thất thân, làm nhiều chuyện xấu như vậy chết cũng đáng đời. Bây giờ không những không chết, còn dùng hết kim bài miễn tử, thậm chí còn muốn cướp chồng của tiểu thư!"

A Nại một lòng suy nghĩ cho ta, gấp đến mức đỏ cả hốc mắt, nhưng vẫn bảo vệ trước người ta, ý đồ thay ta ngăn trở tất cả mưa gió.

Ta đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng hai cái, ra vẻ trấn an.

“Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi sẽ không để người ta bắt nạt đâu.”

Để cho Vân Triêu còn sống, cũng chỉ để làm trò cười thôi.

Trước kia ta là Thẩm gia đại tiểu thư, mỗi lời nói cử chỉ đều đại biểu cho Thẩm gia, lại là nữ tử chưa xuất các, cho dù bị tính kế, có một số việc cũng phải chịu đựng.

Nhưng hôm nay, ta là con dâu Tiêu gia!

Quy củ bày ra bên ngoài, hiện nay mỗi lời nói cử chỉ của ta đều đại biểu cho Tiêu gia, lại có biểu ca làm chỗ dựa, vô luận như thế nào cũng không làm mất mặt Thẩm gia.

Những người đã từng khi nhục ta, từ kiếp trước trước khi chết, ta đã thề cuộc đời này sẽ không quên, nhất định phải báo thù rửa hận!

Tiêu Ngọc mang theo Vân Triêu xuất hiện ở trước mặt ta, hai người không dương dương đắc ý như A Nại tưởng tượng, ngược lại đều tự mím môi, dáng vẻ khó có thể mở miệng.

Hình như… cũng không quá thuận lợi.

Trên mặt Tiêu Ngọc còn có một dấu bàn tay sáng loáng, trên người mặc bộ quan phục, trước ngực cũng có dấu chân. Nhìn như đế vương nổi giận lôi đình, nửa điểm mặt mũi cũng chưa từng cho hắn.

Trong lòng ta nghẹn cười, còn phải giả bộ cái gì cũng không biết.

“Không biết, trên thánh chỉ phu quân cầu, Vân cô nương lấy được thân phận gì?”

Vừa nghe ta nói, trong mắt Vân Triều đều là vẻ khuất nhục, oán hận nhìn ta vài lần, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục giả bộ nhu nhược, bắt đầu rơi nước mắt lã chã:

“Thẩm Tịch Nguyệt, ngươi rõ ràng cũng biết, vì sao còn muốn nhục nhã ta?"

Nước mắt của Vân Triêu quả nhiên là nói rơi là rơi.

Trước kia chính là như thế, luôn làm cho người khác cho rằng ta bắt nạt nàng. Hôm nay vẫn là như vậy, nước mắt dường như không đáng giá, từng giọt rơi xuống.

Ta cố ý làm bộ như không biết.

Mờ mịt nhìn về phía Tiêu Ngọc: "Thế nào, chẳng lẽ xảy ra sự cố gì sao?”

Tiêu Ngọc sắc mặt rất khó coi, nhưng trước mắt bao người cũng không nói thêm gì, mà đem thánh chỉ trong tay giao cho ta.

Trên thánh chỉ, chỉ có vài hàng chữ.

Nhưng đại ý là để cho Vân Triều từ nay về sau làm con gái ngoại thất của Tiêu Ngọc, hơn nữa từ nay về sau sẽ do "đích mẫu" ta đây tự mình giáo dưỡng.

Ta nhìn thánh chỉ, nhịn không được có chút buồn cười.

Biểu ca vẫn thương ta, cho nên không để Vân Triêu trực tiếp ghi dưới tên ta, đó chính là đích nữ Tiêu gia. Vốn là hạ xuống một bối phận, bây giờ lại là thân phận con gái ngoại thất không thể lộ mặt, so với giết nàng còn khó chịu hơn.

Vân Triều thật sự lợi hại, khuất nhục như vậy cũng có thể nhịn xuống.

Nếu là thiếp thất, có thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ. Cho dù không có danh phận chính thê nhưng chung quy vẫn có thể giữ được tánh mạng, cũng có thể đạt được tình nghĩa cùng vị hôn phu.

Nhưng nàng ta không muốn.

Mà ta cũng biết vì sao.

Phong trào sủng thiếp diệt thê ở tiền triều rất thịnh hành, dẫn tới không ít tai họa.

Bởi vậy bản triều có luật, người làm thiếp thất cho dù có công tích thân phận như thế nào, một ngày làm thiếp, cả đời chỉ có thể là thiếp, cuộc đời này đều không có duyên với vị trí chính thất.

Không chỉ như thế, thiếp thất vĩnh viễn chỉ có thể là tỳ nữ của chủ mẫu, dù là đánh chửi làm nhục, hoặc là bán đi, chủ mẫu đều có quyền lực tuyệt đối, thậm chí có thể không cần được phu quân đồng ý, có thể tùy ý xử trí.

Cho nên Vân Triêu muốn ở cùng một chỗ với Tiêu Ngọc, nhưng sống sót là điều kiện tiên quyết, thân là thiếp thất rơi vào tay ta, ta cho dù là lột da nàng, dựa theo luật pháp Tiêu Ngọc cũng không thể thiên vị nàng.

Không chỉ là bởi vì phần ngạo cốt kia, còn là vì từ nay về sau không còn ngày nổi bật.

Còn không bằng làm con gái, tốt xấu gì cũng là chủ tử đứng đắn, ta không thể dễ dàng làm nhục đánh chửi.

Khuất nhục và bảo vệ tính mạng, luôn có một cái quan trọng hơn.

Nếu không có luật pháp này, có lẽ hai người này ngày sau còn có thể hợp mưu tính kế ta. Mưu hại tính mạng của ta sau đó nâng đỡ Vân Triều trở thành kế thất phu nhân.

Nhưng vừa vặn có điều luật này quy định, phá vỡ tất cả ảo tưởng của nàng ta.

Ta biết Vân Triêu kiêu ngạo, cho nên cố ý cho nàng một lựa chọn như vậy.

Nhìn thánh chỉ, lại nhìn Vân Triêu trước mặt hận đến nghiến răng nghiến lợi, ta nhịn không được ngoắc ngoắc ngón tay với nàng:

“Đến đây, kêu một tiếng mẹ nghe chơi.”

5

Vân Triêu một bộ dáng bị nhục nhã cực lớn.

Nàng ta nhẹ nhàng nâng ngực, cắn môi dưới, thân thể khẽ phát run, giống như ngay sau đó có thể ngã sấp xuống.

Ta biết ngươi luôn luôn không thích ta. Nhưng cũng không cần nhục nhã ta như thế!

Vân Triêu lại rơi lệ, không giống với lúc trước dáng vẻ oai hùng, lần này quả nhiên là bị tổn thương tự tôn, lộ ra ánh mắt khuất nhục.

Ta cười khẽ: "Thánh chỉ ở trước mặt, hiện giờ thân phận của ngươi chính là con gái ngoại thất của Tiêu Ngọc, ta là đích mẫu của ngươi, gọi ta một tiếng mẹ, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?"

“Đó là giả!”

Vân Triêu không nhịn được hét lên thành tiếng, không còn nhu nhược như lúc trước, còn lại chỉ có hận ý.

“Giả?”

Ta cụp mắt nhìn thánh chỉ trong tay, lại cố ý đảo qua Tiêu Ngọc, lại nhìn đám nha hoàn sai vặt, hơi nâng âm lượng:

"Ý của ngươi là nói thánh chỉ của bệ hạ là giả sao?"

Thiên gia uy nghiêm. Hơn nữa tân đế mới vừa đăng cơ, chính là thời điểm muốn tạo uy nghiêm.

Nếu bất kính với thánh chỉ, đó chính là bất mãn với tân đế, khác nào tự chuốc lấy tai họa.

Sắc mặt Vân Triêu càng lúc càng khó coi, thấy nói không lại ta. Ngược lại lại đem ánh mắt dừng ở trên mặt Tiêu Ngọc, hết sức đau khổ nhu nhược: "Tiêu lang, số của ta sao lại khổ như vậy…”

Tiêu Ngọc kịp thời ôm người vào lòng, nhẹ giọng trấn an:

“Triêu Nhi, ta sẽ che chở cho nàng.”

Ánh mắt hắn lộ ra đau lòng, nhẹ giọng trấn an Vân Triêu trong lòng. Ngược lại ngẩng đầu nhìn về phía ta, ánh mắt ít nhiều có chút trách cứ và bất mãn.

“Tịch Nguyệt, nàng cần gì hùng hổ dọa người như thế?”

Nhìn Tiêu Ngọc vì chính mình mà khiển trách ta, Vân Triêu lộ ra vẻ mặt đắc ý, tựa vào trong lòng hắn, ánh mắt khiêu khích nhìn ta.

“Ta hùng hổ dọa người?”

Ta không nhìn Vân Triều, mà giơ thánh chỉ, từng bước từng bước tới gần Tiêu Ngọc, nhìn hai người ôm thành một cục trước mặt ta, không ngừng cười lạnh.

“Tiêu Ngọc, chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận của ngươi và Vân Triêu? Cha và con gái, hôm nay còn có thể thân mật ôm như vậy? Nếu truyền ra ngoài, bút của Ngôn Quan sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ai quan tâm thật giả? Chỉ nhìn tôn ti vị trí danh phận trên danh nghĩa.

Chỉ có liên quan đến tiền đồ chức quan của hắn, Tiêu Ngọc mới có thể trở nên tỉnh táo một chút.

Giống như hiện tại, sau khi nghe xong lời của ta, liền nhanh chóng đẩy Vân Triêu trong lòng ra, lại nhìn về phía đám hạ nhân.

“Chỉ là cha an ủi con gái, nào có nghiêm trọng như nàng nói?”

Bịt tai trộm chuông, thật đúng là trắng trợn.

Trái lại Vân Triêu bị đẩy ra một bên, trong mắt toàn là sỉ nhục và bi thương, hốc mắt càng đỏ lên, giống như là sau một khắc có thể xoay người chạy đi.

Ta nháy mắt với A Nại, nàng luôn hiểu ý ta.

“Canh giờ không còn sớm, phu nhân phải về phòng nghỉ ngơi. Vân Triêu tiểu thư bây giờ đã được phu nhân giáo dưỡng, sớm muộn thỉnh an tất nhiên không thể thiếu. Cho nên, kính xin nhanh chóng hành lễ.”

A Nại vừa dứt lời, Vân Triều liền mở to hai mắt.

"Tiêu… chàng thật sự, cũng cảm thấy ta nên quỳ xuống thỉnh an nàng ta?"

Trong mắt Vân Triêu rưng rưng, đáng thương nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc muốn nói cái gì đó, ta quơ quơ thánh chỉ trong tay, hắn tràn đầy bất mãn cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Không ai giúp nàng, dựa theo quy củ, nàng cũng chỉ có thể quỳ xuống, trong mắt khuất nhục càng sâu, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói đến nghiến răng nghiến lợi:

“Thỉnh… thỉnh an mẹ!”

Ta cười đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu nàng ta: “con gái ngoan, đừng quên sáng mai tiếp tục thỉnh an.”

6

Nhưng ngày hôm sau, Vân Triêu không tới.

A Nại từ sáng sớm đã phái người đến hỏi thăm tin tức, hóa ra tối qua sau khi ta rời đi, Vân Triêu lại giả vờ yếu đuối, làm cho Tiêu Ngọc đau lòng, hai người liếc mắt đưa tình một hồi lâu mới rời đi.

Nếu hôm nay nàng ta không tới thỉnh an, tams chín phần là do Tiêu Ngọc đồng ý.

“Phu nhân, có cần nô tỳ phái người gọi nàng ta tới không?”

A Nại thấp giọng hỏi, nhưng ta lắc đầu, đưa cho nàng lá thư ta viết tối qua.

"Nếu ta đoán không sai, hôm nay là ngày mồng bảy âm lịch, Chiêu Nhân công chúa lúc này hẳn là đang ở Vọng Nguyệt lâu uống rượu. Ngươi thay ta mời nàng đến.”

Chiêu Nhân công chúa Chu Ngâm là muội muội cùng mẹ với tân đế, cũng là biểu muội ruột thịt của ta.

Cho nên thuở nhỏ có quan hệ thân thiết với ta nhất.

Tính tình nàng sôi nổi, lại được sủng ái, mỗi tháng mùng bảy liền xuất cung du ngoạn, thích nhất đồ ăn của Vọng Nguyệt lâu.

Từng bởi vì ta, cũng bị Vân Triêu chán ghét, bị tính kế vài lần, làm hại nàng mất mặt trước mặt các công chúa khác, hai người coi như là kết thù.

Không tới nửa canh giờ, Chu Ngâm nữ cải nam trang xuất hiện ở trong viện của ta, vừa đến liền học theo công tử phong lưu kinh thành, dùng quạt nâng cằm ta lên: "Không biết vị nữ kiều nga này, có hôn phối hay không, cảm thấy tại hạ như thế nào?"

Ta phối hợp với nàng, ném khăn lên mặt nàng.

Chu Ngâm lúc này mới cười ngồi ở bên cạnh ta, lại đem phong thư kia lấy ra, nhỏ giọng ghé sát vào tai ta nói: "Ngươi muốn thứ này, trong cung có. Nhưng có chút phiền toái, ngươi phải chờ vài ngày, được không?"

Ta cũng không vội, tất nhiên có thể chờ.

"Ngươi còn chưa nói, gấp gáp gọi ta tới, có chuyện gì vậy?”

Chu Ngâm là tỷ muội tốt nhất của ta, ta chỉ thổ lộ một chút trong thư, nàng đã có thể đoán được hơn phân nửa.

Ta kéo cánh tay nàng, cười mở miệng: "Ai không biết Chiêu Nhân công chúa là hòn ngọc quý trên tay Thái hậu nương nương, lại là muội muội ruột của bệ hạ, hết sức ân sủng. Gọi ngươi đến đây, tự nhiên là dự định mượn thế của ngươi, lập uy cho ta.”

Nữ tử xuất giá tòng phu, nếu không truyền ra ngoài, thanh danh liền có thể hủy hơn phân nửa.

Có một số việc, ta làm không được. Nhưng Chu Ngâm có thể.

Càng miễn bàn có thể cho nàng trút giận, Chu Ngâm quả thực vui vẻ đồng ý.

Cho nên khi Vân Triêu khoan thai đến muộn vào buổi trưa.

Người chưa tới, âm thanh đã đi trước:

"Vốn cũng không phải thật, ở trong viện đóng cửa lại là được rồi, cần gì giả vờ làm những thứ này? Huống chi Tiêu Lang đau lòng ta, miễn cho ta sớm muộn thỉnh an. Thẩm Tịch Nguyệt, cho dù ngươi tâm tư ác độc thì như thế nào? Tránh không được phu quân của mình không thích, a…”

Lời còn chưa nói xong, Chu Ngâm tính tình luôn nóng nảy lúc này cũng có chút nhịn không được, giơ tay lên tát Vân Triêu một cái.

“Triêu Nhi!”

Tiêu Ngọc đi theo phía sau vừa vặn nhìn thấy một màn này, vội vàng vọt vào.

Vân Triêu che mặt, vừa định cáo trạng, nhưng khi thấy rõ người đánh mình là ai, chỉ có thể nuốt lời muốn nói trở về.

Chu Ngâm lôi kéo ta ngồi ở trên giường, cố ý dùng một loại biểu tình rất khoa trương, nhìn hai người ôm nhau trước mặt: "Nếu ta nhớ không lầm, bây giờ Vân Triêu xem như là con gái của Tiêu gia, giữa ban ngày ban mặt, cha con thân mật ôm nhau như thế, thật sự có vấn đề. Còn có... Tiêu lang? Con gái nhà ai lại gọi cha như thế? Chậc chậc, Tiêu Ngọc, phong cách của Tiêu gia các ngươi chính là không biết liêm sỉ như vậy sao?"

Nói xong, nàng lại trở tay tát Tiêu Ngọc một cái.

“Còn ngươi, chẳng lẽ đã quên thân phận của mình? Tất cả quan viên Đại Chu thăng chức, không chấp nhận được chút vết nhơ nào. Nếu ngươi còn tiếp tục trái với luân thường nhân đạo như vậy, đừng nói là thăng chức, nước bọt của Ngôn Quan cũng có thể dìm chết ngươi. Chính ngươi muốn thối rữa bốc mùi, ta có thể mặc kệ. Nhưng ngươi không thể liên lụy Tịch Nguyệt tỷ tỷ của ta, nhất là vì một nữ nhân như vậy!”

Miệng lưỡi của Chu Ngâm từ trước đến nay lợi hại, hơn nữa nàng thân là công chúa, vốn là chủ tử. Hiện giờ còn chiếm lý, có thể làm rất nhiều chuyện thân phận này của ta không thể làm.

“Không phải, không phải như vậy. Công chúa, Triêu Nhi chỉ là thân thể có chút yếu ớt, ta mới miễn cho nàng sớm muộn thỉnh an. Về phần những xưng hô kia… chỉ là nhất thời chưa sửa được, ngày sau nhất định sẽ không xuất hiện loại chuyện này nữa.”

Tiêu Ngọc vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Hắn muốn thăng quan, tuyệt đối không thể đắc tội Chu Ngâm. Hơn nữa hắn còn đuối lý, chỉ có thể cúi đầu nhận đánh nhận phạt.

Dứt lời, hắn lại quay đầu nhìn về phía ta: "Tịch Nguyệt, công chúa đến, sao nàng không phái người báo cho ta biết? Triêu Nhi chỉ là thân thể không tốt, nàng đâu cần trách móc nặng nề như vậy?”

Ta ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt.

Trao đổi ánh mắt với Chu Ngâm, nàng gật đầu với ta, ngược lại nhìn về phía Tiêu Ngọc: "Thế nào, chính ngươi làm chuyện mờ ám, ngược lại trách phu nhân của mình?Trên đời này nào có đạo lý như vậy?”

Tiêu Ngọc vội vàng quỳ xuống nhận sai: "Thần không dám!”

Vân Triêu trên mặt còn đỏ, lúc trước ỷ vào là con gái Thái Phó, lại thân cận với Tam hoàng tử. Cũng chưa từng đem Chu Ngâm để vào mắt, hiện giờ khắp nơi chịu nhục, cũng chỉ có thể cố nén ủy khuất, cúi đầu nhận sai.

Chu Ngâm nhìn một màn này, trong lòng thật sự quá sung sướng.

Ho khan hai tiếng, nàng kiềm chế ý cười, sau đó chỉ chỉ hai ma ma ở cửa: "Nếu Tiêu đại nhân và Vân Triêu không hiểu quy củ, bản công chúa tất nhiên cũng không thể ngồi yên mặc kệ. Hai ma ma này đều là lão nhân trong cung, ở phương diện quy củ này, cho tới bây giờ đều đứng nhất. Về sau để bọn họ dạy đại nhân và Vân Triêu biết lễ nghi là gì!”

Quảng cáo
Trước /5 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bọn Săn Vàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net