Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Tịch Nguyệt
  3. Chương 4
Trước /5 Sau

[Zhihu] Tịch Nguyệt

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

10

Trong triều Ngôn quan, giám sát Ngự Sử tổng cộng bảy mươi hai người.

Chuyên buộc tội bá quan, việc nhỏ quyết đoán, đại sự tấu tài, là bằng chứng quan trọng quét sạch quan lại.

Vì vậy, Tiêu gia có chuyện trái với luân thường nhân đạo như vậy.

Đám ngôn quan kia sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội buộc tội này?

Ngày hôm sau vào triều, tất cả ngôn quan trên triều đình hiếm khi đứng thành một chiến tuyến, đều bắt đầu buộc tội Tiêu Ngọc, từng câu từng chữ đều leng keng có tiếng, cộng thêm nhiều vị quý nữ kinh thành tận mắt nhìn thấy, không có bất kỳ hiểu lầm nào xen lẫn trong đó

.

Một buổi sáng thương triều, từ Chính tứ phẩm Hồng lư tự khanh, trực tiếp giáng xuống Tòng cửu phẩm Hồng lư tự Hán Minh Tán, đế vương tức giận không thôi.

Cho tới bây giờ, Tiêu Ngọc mới hoàn toàn luống cuống.

Các loại cầu xin đều không có kết quả.

Thậm chí còn trở thành đề tài nói chuyện của người khác ở trên phố.

Ngày đó trong phòng đủ loại tình cảnh, biến hóa thành vô số phiên bản, thậm chí một số xuân cung đồ bản mới còn in lên một số hình ảnh.

Thật là một chuyện cười.

Vẫn ngây ngốc như vậy qua hơn nửa tháng.

Tiêu Ngọc cuối cùng chịu không nổi, đi tới trong viện của ta, muốn cầu ta tiến cung thay hắn góp lời cầu tình.

Mà ta cũng vì chuyện đó mà hoàn toàn trở mặt với hắn. Hơn nửa tháng nay đóng chặt cửa viện, Tiêu Ngọc muốn vào gặp ta, ước chừng đứng ở cửa mấy canh giờ, ta ngủ một giấc, lại dùng chút bánh ngọt, lúc này mới cho người mở cửa.

“Tịch Nguyệt, vợ chồng chúng ta là một thể. Hiện giờ con đường làm quan của ta không thuận lợi, nàng nhất định phải giúp ta”

Vừa mở miệng, đã không có thái độ cầu người.

“Ta là một phụ nhân, làm sao có thể giúp được ngươi?”

Tiêu Ngọc lắc đầu, cố gắng nắm lấy tay ta. Nhưng ta nhanh hơn, bưng một tách trà, chậm rãi uống, lại ra hiệu cho A Nại đưa cho hắn một tách trà nóng.

Hắn ngửa đầu uống xuống, tiếp theo nói: "Thái hậu là thân cô mẫu của nàng, bệ hạ là biểu ca của nàng. Bằng vào tầng quan hệ này, nàng vào cung thay ta biện hộ, bệ hạ nhất định có thể tha thứ cho ta, sau đó..."

"Sau đó thuận thế thu hồi một đạo thánh chỉ, lại cầu một đạo thánh chỉ khác, để Vân Triêu làm thiếp của ngươi, à không… là làm bình thê?"

Kho ta nói lời này mang theo ý trào phúng.

Nhưng dường như quá quá sốt ruột, vậy mà nghe không ra, ngược lại còn có chút mừng rỡ nhảy nhót. Nắm lấy vai ta, lộ ra một chút vui mừng:

"Tịch Nguyệt, nếu nàng có thể làm như vậy, ta cũng nguyện ý, nhưng nàng yên tâm, cho dù đều là thê tử, nhất định là nàng lớn nàng ấy nhỏ, ta tuyệt đối không để nàng ấy vượt qua nàng!"

Ta rũ mắt nhìn thoáng qua, hắn vừa uống xong, chén trà trống không, tiếp theo bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Xảy ra chuyện xấu như vậy, chẳng lẽ phu quân còn vọng tưởng có cả mỹ nhân và tiền đồ?"

Hắn nghĩ mặt mũi của hắn lớn lắm sao.

Tiêu Ngọc lắc đầu, trong mắt đều là áy náy đau lòng đối với Vân Triêu: "Nhưng Triêu Nhi bây giờ đã là nữ nhân của ta, nếu không chịu trách nhiệm với nàng, thế nhân sẽ nhìn ta như thế nào?"

Ta cười một tiếng: "Ngươi chẳng lẽ còn tưởng rằng mình ở bên ngoài có thanh danh tốt sao?"

Chiếc yếm uyên ương màu đỏ trong cửa hàng bị những nữ tử thanh lâu sở quán kia mua đứt hàng. Là chuyện lạ mới nổi, trong thanh lâu xuất hiện một loại trò chơi cần cái yếm uyên ương màu đỏ này.

Giữ tiền đồ hay giữ mỹ nhân, quanh đi quẩn lại chỉ có thể chọn một.

Nhưng còn chưa chờ hắn lựa chọn, Vân Triêu cũng nhận ra tính nghiêm trọng, cho nên náo loạn trước một hồi, cố ý ở trước mặt nha hoàn bà tử, làm loạn muốn nhảy hồ.

Một đám người vây quanh, cho dù bây giờ nhảy xuống, cũng có thể lập tức được cứu lên.

Nhưng Tiêu Ngọc vừa nghe đã hoàn toàn mất đi đầu óc, lúc này không quan tâm lao ra ngoài, ta cũng đi theo phía sau, đi đến hồ nước phía sau hoa viên.

“Ta biết hiện giờ ta đã mất hết mặt mũi. Không còn trong sạch cũng không sao, nếu liên lụy đến tiền đồ của chàng là do ta không tốt, không bằng ta nhảy xuống hồ, xong hết mọi chuyện.”

Vân Triêu mặc một thân bạch y, khóc đến lê hoa đái vũ, ta thấy mà thương.

Trái tim Tiêu Ngọc sắp tan nát rồi.

Lúc này tiến lên, ôm người vào trong ngực, thế nào cũng không chịu buông tay:

"Triêu Nhi, ta và nàng vốn là thanh mai trúc mã, thế nhưng thiên ý trêu người, hôm nay ta và nàng đã có da thịt chi thân, vốn là nữ nhân của ta, ta coi như là đối kháng thế gian này, cũng tuyệt đối không phụ nàng!”

Chậc chậc, lời tâm tình này nghe không tệ nha.

Ta nháy mắt với A Nại, ý bảo có thể làm cho đoạn văn này trở nên khoa trương hơn, sau đó bảo tiên sinh kể chuyện vào quán trà tiếp tục kể phần tiếp theo.

Chiếc yếm uyên ương màu đỏ, dù sao cũng phải có phần tiếp theo.

"Không, ta không thể chậm trễ tiền đồ của chàng, chàng vẫn nên để cho ta chết đi!"

Vân Triêu thấy đã đạt được mục đích, nhưng vẫn ra vẻ nhăn nhó, cố gắng đẩy Tiêu Ngọc ra, nhưng thực tế sức lực trên tay cũng không có bao nhiêu, căn bản là không nhảy được xuống hồ.

Như vậy, trò hay của ta làm sao triển khai đây?

A Nại và ta liếc nhau, sau đó nhanh chóng lui ra sau ẩn nấp trong đám nha hoàn, sau đó dùng tay áo che miệng mũi, hoảng hốt mở miệng nói: "Đại nhân và cô nương đều muốn nhảy hồ, còn không mau hỗ trợ!”

Có người mở miệng, những nha hoàn bà tử khác đều vọt tới.

Thế nhưng hôm nay trời mới vừa đổ mưa, bên cạnh hồ nước vốn trơn trượt, mấy người đụng vào nhau, có người đụng thẳng về phía Tiêu Ngọc và Vân Triêu, trực tiếp đụng hai người rớt xuống hồ.

Bùm bùm bùm.

Liên tục hai tiếng rơi xuống nước vang lên, đám người trên bờ càng thêm ồn ào, gã sai vặt sớm chuẩn bị tốt tất cả, lập tức nhảy xuống cứu người.

Ta quay đầu phân phó tỳ nữ bên cạnh: "Đại nhân và tiểu thư rơi nước, còn không mau mời lang trung?"

Dứt lời, ta lại dặn A Nại: “Hôm nay trời còn lạnh, đi phân phó phòng bếp nhỏ bưng hai chén canh gừng tới.”

Cho đến khi uống xong canh gừng, lại ngồi một lúc lâu lang trung mới vội vàng chạy tới. Vân Triêu thân là nữ tử, thân thể vốn yếu hơn một chút. Tiêu Ngọc vội vàng bảo lang trung bắt mạch cho nàng ta, kết quả liền chẩn ra hỉ mạch.

Nhưng còn chưa vui mừng bao lâu, lang trung bắt mạch cho Tiêu Ngọc, liền run rẩy quỳ trên mặt đất, nói ra Tiêu Ngọc "miệt mài hại thân", lại bởi vì chuyện phòng the bị người bắt gặp bị kinh sợ, hôm nay còn rơi xuống nước, dưới sự kích thích lần nữa, sau này khó có thể quật “lên”.

Liên tiếp vài lang trung, đều là kết luận như thế.

Tiêu Ngọc lúc này ngã ngồi dưới đất, bộ dáng như trời sập.

Dù sao cũng là phu quân ta, thế nào cũng phải an ủi hai câu, bởi vậy ta đi tới bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: "Không có việc gì, tuy hiện tại ngươi và thái giám không có gì khác nhau, nhưng Vân Triêu không phải đã mang thai sao, Tiêu gia coi như là có hậu.”

Chỉ là danh phận hiện giờ thật sự quá loạn.

Nếu như bây giờ Vân Triêu là con gái của ta, như vậy tình lang của nàng ta, chẳng phải nên gọi ta một tiếng mẹ vợ sao?

Chậc, càng rối loạn.

11

Nếu là trước kia Tiêu Ngọc nhất định sẽ lựa chọn từ bỏ Vân Triêu, giữ con đường làm quan của mình.

Nhưng hôm nay hắn đã vô sinh, đứa nhỏ trong bụng Vân Triêu là huyết mạch duy nhất của hắn.

Nếu là ngay cả huyết mạch cũng đoạn tuyệt, con đường làm quan tốt cũng không có người truyền thừa, xem như hoàn toàn đứt đoạn hương khói.

Nặng nhẹ, tự có thể phân biệt.

Cộng thêm những người kể chuyện trong quán trà tửu lâu, trong chương mới nói, ít trào phúng đối với bọn họ, ngược lại ủng hộ tình thâm của bọn họ.

Cô nương còn ở khuê phòng, một lòng ngóng trông có tình lang. Tuy hành vi như vậy có chút chướng mắt, nhưng tình yêu vượt qua thế tục, rốt cuộc vẫn hấp dẫn rất nhiều người mua thoại bản.

Cục diện này, thoáng xoay chuyển một chút.

Bởi vậy khi Tiêu Ngọc lần nữa đến tìm ta, ta cho hắn một lựa chọn khác: "Nếu ngươi vừa muốn bảo vệ chức quan, lại muốn đứa bé này, vậy không bằng chúng ta hòa ly, ngươi đi tìm bệ hạ, lời nói khẩn thiết một chút, nếu ngươi có trách nhiệm có lẽ Ngôn quan sẽ nể tình, sẽ giúp ngươi nói chuyện thì sao?"

Dù sao, hướng gió trong kinh thành chính là một đầu mối rất tốt.

Tiêu Ngọc rõ ràng động lòng.

Nhưng vẫn ra vẻ do dự, ánh mắt nhìn ta tràn đầy không nỡ: “Tịch Nguyệt, nàng vẫn là thê tử ta yêu nhất. Chúng ta tuy rằng hòa ly, nhưng cũng chỉ là kế tạm thời. Đợi đến ngày sau ta được bệ hạ tín nhiệm, ta chắc chắn cưới nàng lần nữa, tất không cô phụ!”

Ta gật đầu, lại nhịn không được dặn dò một câu: “Nhớ kỹ lời ta nói với ngươi, đem tình nghĩa nói thâm hậu một chút, tốt nhất là loại sinh tử không xa nhau, đời đời kiếp kiếp đều phải cùng một chỗ, tuyệt không tách ra.”

Hắn nói một câu tốt, liền sửa sang lại quan phục, chuẩn bị lên triều.

Mà thư hào ly ta muốn cầm trong tay, hôm nay rốt cục cũng xuất hiện ở trong tay ta.

Ta không biết hắn ở trên triều đình ăn nói khẩn thiết như thế nào, điều duy nhất có thể biết, chính là sau khi hạ triều, Tiêu Ngọc không chỉ có quan phục nguyên chức, thậm chí còn thăng quan, thành chính tam phẩm Đô Sát Viện Tả Hữu Phó Đô Ngự Sử, vả lại còn được đế vương tứ hôn, cùng Vân gia đích nữ Vân Triêu kết làm phu thê.

Đúng vậy… là đích nữ Vân gia.

Ý chỉ trước một bước truyền vào trong phủ.

Cầm thánh chỉ, khuôn mặt Vân Triêu đều là vẻ đắc ý. Nàng ta nhẹ vỗ về cái bụng còn bằng phẳng, ở trước mặt ta diễu võ dương oai: "Hiện giờ ta mới là nữ chủ nhân của Tiêu gia, mà ngươi chỉ là một người bị chồng bỏ, còn có tư cách gì ở trong viện tốt nhất? Không bằng ngươi tranh thủ thời gian dọn đi, đợi vài nữa ta đuổi đi thì rất khó coi.”

Mẹ Tiêu cũng ở một bên phụ họa: "Ngươi là đồ gà mái không biết đẻ trứng, coi như sinh ra hoa dung nguyệt mạo thì như thế nào? Không sinh được con chính là thứ không đáng tiền! Còn không mau thu dọn đồ đạc cút đi, nếu như ngươi quỳ xuống hướng ta dập đầu ba cái, ta có thể cho ngươi làm nô tỳ thiếp thân của ta, sau đó lại làm tiểu thiếp của con ta, như thế nào?"

Thế nào?

Ta buồn cười nhìn bà ta: "Mặt mũi lớn nhỉ.”

Họa đến trước mắt còn có thể cười đến vui vẻ như vậy, thậm chí còn mở miệng trào phúng ta. Quả nhiên, người một nhà đều không có đầu óc.

12

Tiêu Ngọc mặc quan phục mới, trên mặt đầy vẻ đắc ý.

Hắn đi tới cửa phủ, đầu tiên là hành lễ với mẹ Tiêu: “Con trai không phụ sự chờ đợi của mẹ, hôm nay rốt cục đã làm được chức quan chính tam phẩm. Ngày sau nhất định còn có thể liên tiếp thăng chức, làm rạng rỡ Tiêu gia ta!"

Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn Vân Triêu, đưa tay vỗ nhẹ bụng nàng ta.

“Qua mấy tháng nữa, đứa nhỏ này có thể ra ngoài. Ngày sau ta nhất định dốc lòng dạy dỗ, để cho nó sau này cũng có thể làm người đỉnh thiên lập địa.”

“Ha ha…”

Thật sự không nhịn được, ta trực tiếp cười ra tiếng.

Tiêu Ngọc, Vân Triêu và mẹ Tiêu từ trước đến nay không ưa ta, mẹ Tiêu nghe ta cười liền nhao nhao lao về phía ta.

Mẹ Tiêu mũi hướng lên trời, trong mắt đều là dương dương đắc ý: "Hôm nay con trai ta làm quan tới tam phẩm, ngày sau còn có tiền đồ tốt đẹp. Cũng không phải hạng chó mèo gì có thể xứng đôi, càng miễn bàn một con gà mái không biết đẻ, làm thiếp cũng là trèo cao!"

Vân Triêu muốn ở trước mặt Tiêu Ngọc, duy trì hình tượng Tiểu Bạch Hoa ôn nhu của nàng ya, cho nên chỉ là kẹp súng đeo gậy: "Có nhiều thứ, không thuộc về ngươi, cướp thế nào cũng vô dụng. Mà có nhiều thứ của ta, nhất định cuối cùng sẽ trở lại trong tay ta. Tịch Nguyệt, ngươi nói có phải không?"

Nàng ta nhìn về phía ta, tiếp tục khoe khoang đắc ý.

Ta gật đầu, vô cùng thành khẩn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Vâng, ta cảm thấy ngươi nói rất đúng!"

Dứt lời....

Ngự lâm quân Hoàng gia liền trùng trùng điệp điệp vây quanh Tiêu phủ.

Quảng cáo
Trước /5 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Copyright © 2022 - MTruyện.net