Quý phụ danh giá kinh thành tụ họp cùng nhau, dường như không ai còn nhớ đến thảm kịch xảy ra ở phủ đệ tháng trước.
Ta đứng ngoài hành lang, trong lòng tràn ngập kháng cự.
Mẫu thân ta mới đi được một tháng, Tiết thị người xuất thân từ một nha hoàn, đã từ thiếp trở thành phu nhân.
Những nha hoàn bà tử bên cạnh ta cũng đều đổi thành người của Tiết thị.
"Tiểu thư, tiểu thư hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp phu nhân làm cho tiểu thư. Đừng làm chuyện hồ đồ."
Cái gì gọi là những thứ tốt đẹp?
Trong đầu ta không ngừng hiện lên những hình ảnh rời rạc.
Khi mẫu thân mang thai, liên tục có sơn tra, mơ chua, cá hun khói được đưa vào.
Đột nhiên mua một lượng lớn củi gỗ, khi mẫu thân sinh nở thì "Ngoài ý muốn" xảy ra hỏa hoạn, tất cả mọi người đều bận dập lửa, phòng sinh không một bóng người.
Khi đệ đệ khóc thút thít, một bàn tay thon thả móng tay nhuộm nước hoa phượng dùng chăn bông che kín mặt thằng bé.
Một tay bưng thuốc, một tay bóp chặt mặt mẫu thân - Tiết di nương.
Nhắm mắt lại, giấu đi hận ý trong lòng.
Ta cầm trâm vàng, bước vào phòng khách.
"Mẫu thân, trâm của người đây."
"Hi Trương, con hãy giúp mẫu thân cài trâm đi."
Thân là đích nữ, ta gọi bà là mẫu thân, tự tay cài trâm vàng cho bà, chính là thừa nhận thân phận kế thất của bà.
Các nữ quyến có mặt, đều nhìn về phía ta.
Trong sự tĩnh lặng, ta chậm rãi giơ trâm lên cao.
Kìm nén sự thôi thúc đ âm vào cổ họng bà ta, ta cắm trâm vào mái tóc.
Trong ánh mắt kinh ngạc, chỉ trích của mọi người, ta cúi đầu lui ra.
Một mình đi đến hòn giả sơn bên hồ, chui vào hang đá. Ta ôm lấy chiếc túi thơm, nước mắt tuôn trào.
Đây là vật mẫu thân thêu cho ta khi mang thai đệ đệ.
Mẫu thân nói, có đệ đệ cũng không được quên tỷ tỷ, mẫu thân thêu yếm cho đệ đệ, cũng sẽ thêu túi thơm cho ta.
Ta cúi đầu, nước mắt rơi thẳng xuống, không dám làm nhòe lớp trang điểm yến hội.
Mẫu thân, rốt cuộc không còn ai che chở cho con nữa, con phải làm sao đây?
"Khóc đủ chưa?"
Ta giật mình ngẩng đầu, một nam tử mặc áo bào trắng đứng chắn nửa lối vào hang.
Hàn Ức Chi, thầy giáo của Tiêu Lân Tường, con trai duy nhất của tiết phu nhân. Thiếu niên thành danh, mười sáu tuổi đã đỗ giải nguyên. Vì nhà bị hỏa hoạn, cứu người mà bị hủy dung, không còn duyên với khoa cử.
Hắn sẽ vạch trần ta sao?
Chui ra khỏi hang đá, trong lòng ta đầy sự đề phòng, cúi người hành lễ.
Hàn Ức Chi nghiêng người tránh đi. "Tiêu cô nương, tiệc hoa hôm nay người đông mắt tạp, vẫn nên cẩn thận."
Giọng ta lạnh đi vài phần. "Ý của tiên sinh, ta không hiểu."
Hắn nói lời ôn hòa. "Xuân huy thốn thảo*. Một khi bị người phát hiện, cô có thể nói, ngoài mẫu thân từ mẫu, cô còn có Tiêu đại nhân là phụ thân sinh thành."
Cỏ nhỏ ít ỏi, không thể báp đáp được thâm tình của mặt trời ngày xuân. Thường được so sánh với ân tình mẹ cha.
Hắn đang chỉ điểm cho ta sao?
Ta liều lĩnh, có lẽ Hàn Ức Chi không có lợi ích liên quan đến phủ tướng, là người duy nhất có thể giúp ta.
"Hàn tiên sinh, xin người giúp ta… trở thành tộc trưởng Tiêu thị."
Hắn dường như không ngờ ta lại có tham vọng như vậy.
"Ta muốn báo thù cho mẫu thân, ta muốn lột bỏ lớp giả nhân giả nghĩa của những kẻ này, để thế nhân nhìn rõ bộ mặt thật của họ."
Ta không sợ hắn tố giác.
Ta chỉ đang đánh cược.
Cược thắng, ta tiến thêm một bước.
Cược thua, ta sẽ đi theo mẫu thân.
Nhìn ra sự liều lĩnh của ta, hắn do dự.
"Phu tử..."
Hắn giơ tay ngăn cản. "Bình thường ta chỉ được đến thư phòng và hoa viên. Ta và cô ngang hàng, chỉ coi như ta quen thêm một người bạn nhỏ thôi."
02.
Mỗi trưa, thừa dịp nha hoàn ngủ trưa, ta đến bờ hồ hoa viên để thỉnh giáo Hàn Ức Chi.
Hôm nay, vì có quá nhiều thắc mắc nên ta về trễ. Trong lúc tình thế cấp bách, ta chọn một con đường tắt mạo hiểm - con đường nhỏ bên cạnh viện của Tiết phu nhân.
"Sao chổi! Đã khắc ch .t nương và đệ đệ của mình, còn muốn đến khắc ch .t cả chúng ta sao?" Giọng vịt đực chua ngoa, cay nghiệt.
Là Tiêu Lân Tường, con trai duy nhất của Tiết phu nhân, bằng tuổi ta.
Ta cúi đầu muốn nhanh chóng rời đi, nhưng hắn đã chặn ta lại.
"Ngươi điếc à?" Hắn đẩy ngã ta. "Đây là cái gì?"
Ta vội vàng nhặt, nhưng hắn đã giẫm một chân lên tay ta.
Ta không cảm thấy đau, chỉ muốn nắm chặt ngón tay.
Hắn nhặt chiếc túi thơm rơi trên đất.
"Trả cho ta!"
Tiết phu nhân nói sợ ta nhìn vật nhớ người, nên đã lấy đi tất cả những thứ mẫu thân tặng ta. Đây là chiếc túi thơm mẫu thân thêu tay, là thứ cuối cùng bà để lại cho ta.
"Thật xấu xí, chướng mắt." Hắn lấy ra cây đánh lửa, nhe răng đầy ác ý.
Chiếc túi thơm trên tay hắn dần bốc cháy.
Mắt ta đỏ hoe, dùng hết sức bình sinh đẩy chân hắn.
Hắn lảo đảo hai bước, trong mắt lóe lên sự tức giận khi bị thách thức, chân hắn đè mạnh hơn.
Ta nằm sấp trên đất, nhìn chiếc túi thơm dần dần thành tro bụi, cắn chặt môi, để bản thân tỉnh táo trong cơn đau.
M ,áu trên môi, trên đầu ngón tay nhuộm đỏ mặt đất.
Tiếng ồn ào vẫn là đưa Tiết phu nhân tới.
"Ngươi là trưởng tỷ, sao lại không nhường nhịn đệ đệ?"
Vả miệng ba mươi cái, đánh cho hai gò má ta sưng vù.
Nhìn thấy ta vẫn tức giận không khuất phục trừng mắt nhìn họ, Tiết phu nhân vẫn chưa hết giận.
"Mỗi ngày phạt quỳ năm canh giờ. Quỳ đủ một tháng. Không cho phép ra khỏi phòng."
Từ ngày đó, ngoài việc phạt quỳ dưới ánh nắng mặt trời, ta còn nằm trên giường dưỡng bệnh.
Vết bầm tím sưng tấy trên đầu gối nửa năm chưa tan.
Một tháng sau, ta lại đến bên hồ, Hàn Tự Chi đã sớm chờ ta.
Chẳng lẽ không có ai nói với hắn rằng ta bị phạt, hắn mỗi ngày đều đến đây chờ sao?
"Đọc Hậu Hán thư đến đâu rồi?" Hàn Tự Chi lạnh lùng như thường.
Hắn từng nói, lấy sử làm gương, mới có thể hiểu được đại sự, thông hiểu phương lược. Từ khi hắn đồng ý dạy ta, liền bắt ta đọc lịch sử mỗi ngày.
"Đọc đến chỗ Hiến Đế lên ngôi năm tám tuổi." Giữa mày ta lạnh lẽo. "Hàn tiên sinh, nam nữ nhất định sinh ra đã khác biệt sao?"
Hiến Đế tám tuổi đã làm hoàng đế, nhưng ta là con gái của Thượng thư lại không có cách nào báo thù.
"Hiến Đế tuy là hoàng đế, nhưng hắn quá lộ liễu, mặt đối mặt trách Lương Cấp kiêu ngạo, cuối cùng bị đầu độc ch .t. Cánh chưa cứng, không thể hấp tấp." Hắn không trực tiếp trả lời ta.
Ta như có chút hiểu ra, vạn vật trên đời sao có thể đơn giản phân biệt bằng giới tính. Cái nên phân biệt là phương pháp xử thế.
Ngay cả nữ tử, chỉ cần năng lực đủ, hành sự đúng mực, cũng có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
"Nhưng cho dù Hiến Đế có thể nhẫn nhịn, Lương Cấp đã nắm triều chính, sao có thể để Hiến Đế thành tài?" Ta mờ mịt mà hỏi.
"Không ngoài việc xem xét thời thế. Bề ngoài đại trí nhược ngu, bên trong che giấu tài năng. Chuẩn bị đầy đủ, toàn lực xuất kích."
Ta không khỏi cười khổ. Một người không có gì trong tay, lấy gì để chuẩn bị đầy đủ?
"Tiêu cô nương còn nhớ ngoại tổ của mình không?" Hàn Tự Chi chuyển sang chủ đề khác.
"Mẫu thân là nữ nhi duy nhất của Dương gia Hoài Âm, ngoại công phát tài nhờ vận chuyển lương thực, phụ thân chê ngoại công kinh doanh, không cho mẫu thân về quê thăm hỏi."
Mẫu thân được ngoại công nuông chiều lớn lên, không biết lòng người hiểm ác, đối với phụ thân răm rắp nghe theo.
Theo chức quan của phụ thân ngày càng cao, càng là không về quê. Chỉ vào dịp lễ tết, ngoại tổ gửi đến rất nhiều lễ vật quý giá, mới kèm theo một lá thư, để tỏ lòng hiếu thảo.
"Hôm qua ra khỏi phủ, ta thấy người gác cổng đuổi người, hắn nói họ Dương." Hàn Tự Chi có ý ám chỉ.
Ngoại công cuối cùng cũng đến tìm ta rồi.
Trong mắt ta dâng lên một làn sương mờ, ta dùng sức chớp mắt mấy lần, ép mình bình tĩnh lại.
"Thỉnh cầu phu tử giúp ta truyền tin."
03.
Trong đám nha hoàn quét dọn sân, ta thấy một khuôn mặt lạ.
"Ngươi tên gì?"
"Phù D ,ao."
Đại bàng một ngày cùng gió bay, Phù D ,ao thẳng lên chín vạn dặm.
Xem ra đây cũng là sự mong mỏi của ngoại công đối với ta.
"Sau này việc quét dọn giao cho người khác làm."
Ta không màng đến sự đố kỵ của những nha hoàn khác, kéo nàng vào nhà.
Nha hoàn thiếp thân của Tiết phu nhân chạy đến, xem nha hoàn mới vào phủ này làm sao lọt vào mắt ta.
Khi nàng vào nhà, ta và Phù D ,ao đang nằm bò trên đất chơi đá cuội.
Nhìn hai ta đang hoảng loạn vội vàng đứng dậy phủi váy, nàng ta không giấu được vẻ khinh thường nơi khóe mắt, khiển trách. "Cô nương, người là đại tiểu thư, sao lại nằm bò trên đất với nha hoàn? Truyền ra ngoài sẽ làm trò cười cho người khác."
Ta cúi đầu, không nói gì.
Nha hoàn quở trách tiểu thư, lại là "quy củ" ở đâu?
Từ đó, sự ham chơi vô lễ của ta truyền khắp kinh thành.
Tiết phu nhân cũng cuối cùng yên tâm, không còn sai người đến dò la tin tức.
Có Phù D ,ao, ta cuối cùng có thể truyền tin với ngoại công.
Ta điều động nhân thủ của Dương gia, an bài ở những nơi không dễ thấy như phòng gác, chuồng ngựa, những nha hoàn bà vú trong tiểu viện cũng lần lượt thay hết.
Tiết thị vốn là hộ nông dân chạy nạn vào kinh, xuất thân không cao, đối với những thay đổi trong hậu viện không hề hay biết.
Ta không thể ra khỏi phủ, chỉ có thể trao đổi với ngoại công bằng thư từ.
Trong thư, ta đề cập đến việc muốn kế thừa nghề vận chuyển đường thủy của Dương gia.
Ngoại công biết tin mẫu thân cùng đệ đệ của ta qua đời thì sinh bệnh nặng, nhận được thư của ta, mới lại phấn chấn tinh thần.
Ông không hỏi ta lý do, nghĩ đến sự từng trải và ánh mắt của ông, hẳn đã sớm nhận ra điều bất thường rồi.
Chỉ nửa năm, ông đã mở rộng số thuyền vận chuyển ban đầu lên gấp đôi.
Ta thỉnh ông sắp xếp cho tổng quản Dương phủ thay phiên đến kinh thành, dạy ta nghề buôn bán vận chuyển lương thực.
Ban đêm, ta lén ra khỏi phủ, học tập tại nhà dân thuê. Ban ngày thì do Hàn Ức chỉ dạy.
Những năm đó, mỗi ngày ta chỉ ngủ hai ba canh giờ.
Vật sinh ra gọi là hóa, vật đến cực điểm gọi là biến.
Ta âm thầm lớn lên, không hề dừng lại.
Từ chỗ hoàn toàn không hiểu, đến đưa ra kiến nghị, rồi thay ngoại công quyết định. Từng bước tiếp quản bản đồ thương mại của ngoại công.
Khi ta sắp nắm giữ được nghề buôn bán vận chuyển lương thực, thì tin tức từ Hoài Âm truyền đến.
Ngoại công bệnh nặng.
Vì mở rộng nghề buôn bán vận chuyển lương thực, ông đã vất vả bôn ba, nay thấy ta có thể tự lập, ông không còn chống đỡ được nữa.
Nghĩ đến người thân cuối cùng trên đời sắp rời xa ta, ta không thể ở lại được nữa.
Ta quyết định.
Đi Hoài Âm.
Nhưng rời kinh không phải rời phủ, không phải một hai ngày.