Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
17.
Chàng ấy biết mình đã từng thất bại. Hương hoa mai chàng yêu thích vẫn không hề thay đổi.
Chàng đã cứu ta, còn nói sẽ cưới ta.
Mọi thứ đã chứng minh rằng chàng ấy không hề mất trí nhớ. Chỉ là, chàng ấy không muốn nói cho ta biết.
Vào Lễ Vạn Thọ, tin tức chiến thắng từ biên giới truyền về. Phản quân ở Tây Vực đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Và người có công lớn nhất đằng sau chiến thắng này lại chính là Sở Hy Yến.
Chàng ấy đã dành ba năm này để tích lũy sức mạnh, cũng như mưu mẹo thông minh.
Mấy ngày trước, chàng ấy đã nhận được bản đồ chiến thuật từ phản quân ở Tây Vực, giúp quân ta chiến thắng.
Trong buổi tiệc, Hoàng đế rất vui mừng và có ý định tái phong Sở Hy Yến làm Thái tử.
Ngài ấy để Sở Hy Yến trực tiếp yêu cầu phần thưởng: "Bất cứ yêu cầu nào, trẫm đều sẵn lòng đáp ứng với ngươi."
Nhưng Sở Hy Yến đã quỳ trước mặt Hoàng đế, lời nói rất kiên quyết: "Xin bệ hạ, sửa lại án oan của Tiết gia."
Cả triều hoảng sợ. Khi Ưng Vinh truyền lại những lời này cho ta, ta cũng cảm thấy xúc động.
"Ban đầu điện hạ và Tiết tướng quân dẫn quân ra Tây Vực, nhưng quân hỗ trợ chậm chạp mãi không đến.”
“Để ngăn chặn kẻ thù tàn sát kinh thành, và giúp điện hạ kéo dài thời gian, Tiết tướng quân mới giả vờ đầu hàng phe nổi loạn.”
“Sau đó điện hạ tìm ra phương pháp giải quyết, dẫn quân tấn công trại quân địch vào ban đêm, nhưng bị người tin cậy phản bội.”
“Là Tiết tướng quân đã hy sinh để mở đường cho điện hạ bị thương nặng thoát ra, giúp điện hạ sống sót..."
Khi nói đến đây, giọng Ưng Vinh có chút nghẹn ngào. Ta cảm thấy hốc mắt hơi nóng, nước mắt trào ra.
Phụ thân ơi, Tiết gia của chúng ta đã được minh oan. Cuối cùng nữ nhi cũng đợi được đến lúc này.
Công công hơi bất an nhìn ra ngoài, ngượng ngùng hỏi ta: "Cô nương, điện hạ không phải là có ý định giả bộ mất trí nhớ để che giấu điều gì cả.”
“Trong triều có rất nhiều tai mắt, với địa vị đặc biệt của cô nương, ngài ấy chỉ là muốn bảo vệ cô nương mà thôi.”
“Cô nương... có thể tha thứ cho điện hạ không?"
Ưng Vinh đỏ mặt, nói năng ngập ngừng, rõ ràng là bị ép buộc phải trở thành người đi truyền thông điệp.
Nhưng có vẻ như từng từ không được nói hết. Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn sang A Yến đang trốn ở ngoài cửa không dám vào.
"Có lời gì, chàng ấy có thể nói trực tiếp với ta."
A Yến khựng lại, đẩy cửa bước vào.
Nhị hoàng tử ánh sao sáng ngời trên triều đình, trước mặt ta lại trở nên ngoan ngoãn và có hơi tủi thân: "Xin lỗi, Oản Oản…”
"Thực ra sau khi về kinh thành, ta đã biết rằng Ngọc Nô là nàng, nhưng không dám gọi tên thật của nàng.”
"Ta muốn tranh đấu, nhưng lại sợ.”
"Ta sợ rằng nàng đã yêu Sở Hy Hách.”
"Nếu như ta còn dây dưa với nàng, sẽ khiến nàng khó xử…”
Ta giả vờ không hài lòng hỏi: "Vậy sau đó sao chàng lại dám?"
A Yến tức giận: "Họ đã làm như vậy với nàng, dù đó là ngục cảnh, dù nàng ghét ta đến cùng, ta cũng sẽ mang nàng trở lại."
Nước mắt trên mặt vẫn còn hơi ấm, ta lại bị chọc cho tức cười: "Chàng giấu ta, có lý do của riêng chàng, ta làm sao có thể giận chàng vì những điều nhỏ nhặt như vậy?"
A Yến bối rối: "Vậy tại sao từ hôm kia, nàng không còn để ý ta nữa?"
Ta trả lời: "Không phải nói là mỗi ngày về sớm sẽ mang kẹo mạch nha cho ta sao?"
"Kẹo mạch nha của ta ở đâu?"
A Yến như đã hiểu ra vấn đề, quay người bỏ chạy.
Vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Ta thật ngu ngốc, đầu óc này thực sự không thể dùng được nữa rồi, cửa hàng ở phía đông thành chắc chắn chưa đóng cửa..."
Người tận mắt nhìn thấy tất cả, Ưng Vinh:......
18.
Nửa tháng sau đó, Sở Hy Yến được tái phong làm Thái tử.
Chuyển vào Đông Cung, bắt đầu loại bỏ phe đảng của Tam hoàng tử trong triều.
Lư Nhàn Nguyệt nhận được thư cầu cứu từ nhà mẹ đẻ, đến tìm Sở Hy Hách để tìm cách nhưng phát hiện hắn say rượu, đang nhìn chăm chú vào bức tranh của Ngọc Nô.
Lư Nhàn Nguyệt bất chấp hình tượng, tức giận hỏi: "Ngài vẫn còn nghĩ đến tiện nhân Tiết Oản kia?”
Sở Hy Hách nhìn vào bức tranh, ánh mắt trống trải: "Nàng ấy là Ngọc Nô, Ngọc Nô của ta."
Lư Nhàn Nguyệt tức giận cầm bức tranh lên: "Ngoài cung đã lan truyền rằng, nàng ta chính là Tiết Oản!”
"Ta biết ngay, tiện nhân này tiếp cận chúng ta có mục đích khác!"
“Nàng ta không biết liêm sỉ bò lên giường của Thái tử, nhờ vào kỹ năng của hồ ly tinh để được sủng ái, làm sao còn có thể quay lại làm Ngọc Nô của ngài?!”
Nói xong, Lư Nhàn Nguyệt xé bức tranh và ném nó qua một bên, lại làm rơi một bức tranh khác ở góc kệ xuống.
Bức tranh đó rơi xuống đất, từ từ mở ra.
Sở Hy Hách nhìn một cái, khí huyết dâng lên, hơi thở cứng lại.
Trong bức tranh đó, là một nam nhân, đôi mắt giống hệt như hắn.
Trong ba năm qua, khi Ngọc Nô ở trong phủ, Sở Hy Hách đã từng dạy nàng ấy vẽ tranh. Nhưng nàng chỉ vẽ đôi mắt, hơi giống với đôi mắt của Sở Hy Hách.
Nhưng khi Sở Hy Hách yêu cầu nàng vẽ hết khuôn mặt, nàng lại từ chối.
Sau đó, Sở Hy Hách chán ghét vẻ mặt vô tri của nàng, không bao giờ đề cập tới việc vẽ tranh nữa.
Mà hôm nay, Sở Hy Hách nghiêng ngả lảo đảo đi tới, nhặt bức tranh trên mặt đất kia lên.
Hắn cuối cùng đã nhìn thấy bức tranh hoàn chỉnh của Ngọc Nô.
Nét vẽ tài tình, bút mực như lụa, mạnh mẽ và dịu dàng. Chỉ là, dưới cặp mắt giống của mình, có một nốt ruồi đỏ.
Và trên bức tranh, có viết:
【Từng thương hải nan vi thủy, ngoại trừ vu sơn bất thị vân.】
Sở Hy Hách ngỡ ngàng đứng im, không muốn nghĩ về cái gì nữa.
Nhưng Lư Nhàn Nguyệt ở bên cạnh đã nhận ra đôi mắt đó, không kìm được mỉm cười chua xót: “Suýt chút nữa đã quên, đích nữ Tiết thị nổi tiếng tài hoa, vì giữ mạng mà cải trang làm Ngọc Nô, nếu thật sự thích ngài nàng ta ít nhất cũng sẽ bộc lộ một chút tài hoa.”
"Rõ ràng từ đầu đến cuối, Tam điện hạ chỉ là một kẻ thế thân trong mắt ả."
Bốp!
Lư Nhàn Nguyệt còn chưa dứt lời, Sở Hy Hách đã t át nàng ta ngã xuống đất.
“Ngọc Nô đối với bản vương là thật lòng thật dạ, bản vương làm sao có thể không cảm nhận được?!”
"Nếu không có ngươi, nàng căn bản sẽ không rời khỏi bản vương!"
Lư Nhàn Nguyệt kinh ngạc uất ức nói: "Chuyện cho tới bây giờ, điện hạ còn muốn lừa mình dối người sao? Ngọc Nô không yêu điện hạ, mà điện hạ cũng đã sớm chán ghét nàng, hôm nay vì sao lại phẫn nộ như vậy?"
Sở Hy Hách giật mình, ngã xuống giường, vẻ mặt buồn bã mất mát.
“Ta không có chán ghét nàng......”
"Ta thật sự thích nàng ấy, nhưng ta là Tam hoàng tử của triều đình, làm sao có thể chỉ ở bên một nô tì suốt đời?”
"Ta không thể lấy nàng ấy, nàng ấy biết điều đó, nhưng nàng ấy vẫn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời.”
"Vì vậy ta nghĩ rằng bất kể ta làm gì, nàng ấy vẫn sẽ ở bên cạnh ta."
Sở Hy Hách đỏ mắt, hắn không thể hiểu được.
"Tại sao, khi binh sĩ chĩa k iếm vào nàng, hỏi về vị trí của ta, nàng ấy không hề rút lui nửa bước, nhưng bây giờ lại không chịu quay về nữa?”
"Nàng ấy đã từng nói, Ngọc Nô sẽ luôn ở bên Tam điện hạ mà..."
Sở Hy Hách cuối cùng cũng không kìm được tiếng khóc.
Bởi vì hắn đã hiểu rõ.
Ngọc Nô sẽ luôn ở bên Tam điện hạ.
Nhưng trên thế gian này, thực ra không có người tên là Ngọc Nô.
19.
Vào ngày Lễ Thượng Nguyên, Sở Hy Yến tuyên bố lập ta làm Thái tử phi.
Ta lấy thân phận Tiết Oản vào cung diện thánh. Nhưng ở bên ngoài cung điện đụng phải Sở Hy Hách.
Hắn nhìn bụng ta, sắc mặt âm trầm ngăn cản chúng ta: “Suýt chút nữa không nhận ra, nữ nô của phủ ta ngày xưa nay đã trở thành hòn ngọc quý trên tay hoàng huynh.”
A Yến cười lạnh: "Tam đệ, mọi thứ ngươi đều không bằng được ta, chỉ có thể tìm sự thỏa mãn ở điều này thôi.”
“Viên ngọc mà ngươi mắt mù không nhận ra, ta lại có thể nhìn ra được là trân bảo, là tình yêu của đời ta.”
"Mà ngươi chỉ có thể sống trong hối hận, trách được ai?"
Sở Hy Hách nhắc nhở A Yến: "Huynh lập nàng ta làm phi, huynh đã nghĩ đến sự phê phán chưa?"
A Yến cười: "Nếu một nam nhân không thể để nữ tử mình yêu đường đường chính chính đứng bên cạnh mình, vậy chỉ có thể nói rõ đó là một kẻ vô dụng."
"Nếu ta có thể làm cho bốn biển đều yên ắng, ai dám phê phán ta?"
20.
Sau khi được sắc phong làm Thái tử phi, ta vẫn ở trong cung dưỡng thai. Trong triều đình, các thế lực đang thay đổi, đôi khi ta cũng nghe được vài chuyện.
Thì ra người năm đó phản bội A Yến, khiến phụ thân ta hàm oan mà chet chính là Lư tể tướng.
Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, Lư tể tướng cấu kết với quân phản loạn mưu hại Thái tử, tội danh thành lập, xử tử toàn gia.
Lư Nhàn Nguyệt bị tra ra lấy thân phận Vương phi của Tam hoàng tử hối lộ nội quan triều thần, tự s át trong phủ.
Thế lực của Sở Hy Hách trong triều bị loại bỏ sạch sẽ, phần lớn quyền lực đã rơi vào tay A Yến, nắm giữ quyền lợi.
Khi nghe những điều này, ta cảm thấy vừa thỏa mãn, vừa xa xôi.
Nhưng đầu tháng, khi ta đến tiệm đồ ngọc ở phía tây kinh thành để lấy một chiếc dây chuyền ngọc cho hài tử, ta lại gặp lại Sở Hy Hách.
Hắn đã từng chi lan ngọc thụ, bây giờ đã mọc ra vài sợi tóc bạc, đã trải qua nhiều biến cố.
Ánh mắt của hắn cũng đã mất đi sự quyết đoán của quá khứ.
Hắn nghiêng đầu, nói rằng hắn luôn cho người đi hỏi tin tức về ta, muốn biết ta sống có tốt không. Ta cười, Thái tử phi sao lại không sống tốt được chứ?
Hắn không đợi ta mở miệng, lại nói mình tới lấy vòng ngọc kia.
"Lần trước bị ta làm hỏng, chủ nhân của nó rất quý trọng nó, cho nên ta luôn nghĩ chỉ cần sửa xong nó, chủ nhân của nó sẽ trở về..."
“Ta vẫn rất muốn nói cho người kia biết, ta biết sai rồi......”
“Trải qua mọi chuyện, ta mới phát hiện điều quan trọng nhất trong lòng ta, chỉ có nàng.”
Hắn đưa vòng ngọc tới trước mặt ta, nhìn ta hỏi: "Nàng nói xem, gương vỡ rồi có thể lành lại không?"
Vẻ mặt ta thờ ơ: "Không cần thiết, vòng tay này, bổn cung chơi chán rồi, đã sớm không muốn đụng vào.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt thoáng đỏ lên. Như là không cam lòng, lại như là tuyệt vọng.
Ngay cả giọng nói lạnh lùng kiêu căng của hắn cũng trở nên khàn khàn: "Nếu như ta chưa từng lấy Lư Nhàn Nguyệt thì tốt biết mấy."
Nhìn thấy hắn như vậy, ta không kìm được "an ủi" hắn: "Tam điện hạ, có một chuyện hy vọng ngươi hiểu được.”
"Ban đầu, ta đã cứu ngươi chỉ vì đôi mắt của ngươi rất giống với A Yến."
Sở Hy Hách nắm chặt bàn tay cầm chiếc vòng ngọc, đầu ngón tay trắng bệch:
"Vậy ba năm qua thì sao? Ngọc... Oản Oản, ta không phải là không yêu nàng, mà là, mà là ta có quá nhiều thứ ràng buộc.”
"Cũng chưa từng có ai dạy ta phải yêu một người như thế nào."
Ta cười khẽ: "Nếu bàn về khổ tâm, khổ tâm của A Yến nhiều hơn ngươi nhiều.”
Sau khi vào Đông cung, Ưng Vinh mới nói cho ta biết toàn bộ chân tướng.
Lúc trước A Yến xuất quân đến Tây Vực, vì sao ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh như Ưng Vinh cũng không thể cứu được chàng?
Tiết gia gặp nạn, vì sao một nữ lưu như ta lại có thể may mắn tránh thoát khỏi sự truy đuổi ra được khỏi thành?
Thì ra tất cả những chuyện này, đều là bởi vì lúc đàn sói vây quanh, chàng đã đưa hộ vệ lợi hại nhất, trung thành nhất bên người cho ta.
Chàng ấy thà chịu nhiều nguy hiểm hơn, cũng muốn đảm bảo rằng ta không bị tổn hại gì.
“Sau khi A Yến trở về, xung quanh chàng lúc nào cũng có s át thủ đến từ Khương Nhung.”
"Để đảm bảo an toàn cho ta, chàng ấy đã giả vờ không nhận ra ta.”
"Nhưng, chàng ấy chưa bao giờ làm tổn thương ta, chàng ấy không đánh đổi sự đau khổ của ta để đổi lấy bất cứ thứ gì..."
Chiếc vòng ngọc trong tay Sở Hy Hách trượt ra, rơi xuống đất, tan vỡ.
Sở Hy Hách cười khổ nói: "Là ta không sánh bằng hắn.”
Ta thoát khỏi ký ức, mỉm cười nhắc nhở hắn: “Sở Hy Hách, ta nói những điều này không phải để so sánh ngươi với ai cả.”
"Bởi vì đối với ta, Sở Hy Yến không cần phải so sánh với bất kỳ ai."
"Chàng ấy mãi mãi là người chiến thắng."
21.
Tháng ba mùa xuân, Sở Hy Yến chính thức đăng cơ, phong ta làm hậu.
Lúc đầu dự định trong tháng này sẽ tổ chức đại điển sắc phong. Nhưng vì suốt mười tháng mang thai chỉ ở mãi trong phòng, ta rất muốn ra ngoài du ngoạn.
Nhưng không cẩn thận nhiễm phong hàn. Thái y kê chút thuốc cho ta, nhưng thuốc kia rất đắng.
Ta cảm thấy cơ thể đã khá hơn, từ chối không muốn uống. Vào buổi tối, Sở Hy Yến đến thăm ta sau khi xử lý xong tấu chương, kiên nhẫn dỗ dành ta: "Ngoan, uống rồi ta sẽ đưa nàng đi chơi."
Ta tò mò chàng ấy muốn đưa ta đi đâu, vừa mở miệng, chàng ấy lại nhân cơ hội đến gần. Ép ta uống thuốc từ miệng chàng.
Ta giật mình, nuốt hết thuốc. Còn chưa kịp kháng cự, chàng đã nhét một viên kẹo mạch nha vào trong miệng ta.
Đó là kẹo của Thành Đông Vương Ký.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc lấp đầy miệng ta, vị ngọt tràn ngập tâm hồn.
Sở Hy Yến không nói dối ta. Cuộc sống sau này, mỗi ngày đều tràn ngập sự ngọt ngào.
Sở Hy Yến ôm ta, dẫn ta đi dạo ngự hoa viên. Ta nắm chặt cổ chàng ấy, hỏi:
"Vậy chàng muốn đưa ta đi đâu chơi? Rời khỏi cung sao? Ta muốn xem hội đèn lồng!"
"Được, tối mai."
"Vậy hôm nay thì sao?"
Ta tò mò suốt con đường, cho đến khi chàng ấy đưa ta vào tẩm điện.
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, bàn tay ôm lấy ta sôi trào như nham thạch bắt đầu khởi động.
Một lát sau, giọng chàng ấy vang lên, trầm thấp lại quyến rũ: “Hôm nay hãy chơi trò chỉ có hai chúng ta…”
[HẾT]