Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2.
Sau khi c h ế t linh hồn của tôi bay đến bên người Tô Nam Nam, dần dần tôi biết được chân tướng về sự thất bại của mình trong kỳ thi đại học năm xưa.
Nhà họ Tô có một miếng ngọc bội tổ truyền.
Mỗi người trong nhà họ Tô đều có thể dùng miếng ngọc bội để cướp lấy vận khí của người khác một lần.
Vận khí có thể hóa thành vật chất như tiền tài, trí thông minh hay một vẻ ngoài xinh đẹp.
Năm đó ba Tô đã cướp lấy tiền tài của bạn thân ông ta.
Còn Tô Nam Nam lựa chọn cướp lấy trí thông minh của tôi.
Dĩ nhiên trí thông minh cũng không phải cô ta muốn cướp là cướp được.
Chuyện này có một điều kiện tiên quyết, người bị cướp vận khí phải tự nguyện trao nó cho Tô Nam Nam.
Hôm thi đại học Tô Nam Nam nói với tôi:
“Hâm mộ thành tích của chị ghê, nếu em được phân nửa trí thông minh của chị thì tốt rồi. Chị ơi, chị có đồng ý cho em đầu óc thông minh của chị không?”
Tôi uống một ngụm sữa bò: “Cái này đâu phải chị muốn cho là cho được.”
Tô Nam Nam ôm lấy cánh tay tôi làm nũng: “Chị chỉ cần nói được hay không thôi.”
Tôi không nghĩ ngợi mà nói được.
Tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ tới lớn đều sống trong viện phúc lợi, là nhà họ Tô đã nhận nuôi tôi.
Bọn họ cho tôi cơm ăn áo mặc, cho gia sư dạy kèm tôi, không ngừng đốc thúc tôi học tập, so với Tô Nam Nam còn nghiêm khắc hơn.
Khi đó tôi tin nhà họ Tô xem tôi như người nhà.
Ba mẹ nuôi thường đau đầu về chuyện học hành của Tô Nam Nam.
Nếu được tôi rất mong thành tích của Tô Nam Nam có thể tốt hơn, như vậy ba mẹ nuôi có thể bớt nhọc lòng hơn một chút.
Sau đó Tô Nam Nam đã thành công chiếm được trí thông minh của tôi, trở thành trạng nguyên đại học.
Lại dựa vào khả năng nhạy bén sắc sảo của bộ não ấy khiến cô ta trở thành ảnh hậu quốc tế.
Còn tôi biến thành đứa ngốc.
Không còn giá trị lợi dụng nên nhà họ Tô đổ oan tôi ăn cắp đồ, đuổi cổ tôi ra khỏi nhà.
Tôi bị mọi người gọi là sói mắt trắng, chỉ có thể làm công ở tiệm ăn nhỏ, cuối cùng c h ế t trong giá lạnh không ai quan tâm.
Oán hận không cam lòng vây quanh tôi.
Nếu trời cao cho tôi một cơ hội khác, tôi nhất định sẽ khước từ Tô Nam Nam và tự bước đi trên con đường của mình.
Mở mắt ra, tôi thật sự đã trở về năm lớp mười hai, về năm mà tôi vẫn chưa bị cô ta ăn cắp đầu óc.
3.
Trong phòng khách, mẹ nuôi cười cười nhìn tôi.
“Tĩnh Tĩnh à, lần này tuy con vẫn xếp hạng nhất toàn khối nhưng điểm ngữ văn hơi thấp, chắc là văn vẫn còn chưa tốt lắm.”
Bà ta tiến cử với tôi một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen:
“Đây là thầy Lý, thầy ấy dạy văn rất giỏi. Từ hôm nay con theo học thầy ấy đi.”
Con gái của mẹ nuôi - Tô Nam Nam nói:
“Mẹ ơi sao mẹ lại quan tâm chị như vậy? Đến cuối cùng ai mới là con gái ruột của mẹ chứ.”
“Còn không phải con không thích học hành hay sao? Nếu con chịu học mẹ đã thuê mười tám gia sư cho con rồi.”
Tô Nam Nam khẽ hừ một tiếng, ôm lấy cánh tay tôi một cách thân mật:
“Chị ơi, ba mẹ tốt với chị như vậy, nhận nuôi chị còn coi chị như con ruột, còn mời gia sư đến dạy kèm cho chị. Chị phải gắng học tập để không phụ lòng tốt của mọi người dành cho chị đó nha.”
Tôi vẫn nhớ rõ kiếp trước cũng bởi vì như thế mà tôi cực kỳ biết ơn mẹ nuôi. Tôi vùi đầu vào học tập cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn đạt được thành tích xuất sắc để làm vui lòng mẹ nuôi.
Lúc ấy Tô Nam Nam đang làm gì?
Cô ta cùng với chị em tốt của mình hết đi xem phim rồi lại đi ăn cơm dạo phố, sống cuộc sống không lo không nghĩ.
Ba mẹ nuôi khuyên cô ấy ráng học tập cho tốt nhưng cô ta lại nói:
“Ba mẹ ơi nhà chúng ta có Tĩnh Tĩnh làm mọt sách là đủ rồi.”
“Con đó.”
Ba mẹ nuôi chỉ cười bất lực chứ không nói thêm gì nữa.
Thời điểm đó tôi tưởng họ chỉ đang cưng chiều con cái thôi, tôi cũng chân thành khuyên bảo Tô Nam Nam cố gắng học tập.
Hiện tại tôi đã hiểu rõ.
Người nhà họ Tô nào tốt với tôi, họ làm mọi thứ chỉ vì Tô Nam Nam mà thôi.
Họ biết Tô Nam Nam chẳng thể giỏi nổi, nên mới muốn tôi liều m ạ n g học tập để đến trước hôm thi đại học một ngày cướp lấy trí thông minh của tôi.
Lúc này thầy Lý đưa tay về phía tôi, cười khiêm tốn nói:
“Chào em, chắc em là Tĩnh Tĩnh con gái của chị Tô, đúng thật là ngoan ngoãn y như lời mẹ em nói.”
Tôi cau mày chán ghét nhìn nốt ruồi đen ngay khóe miệng ông ta, lẳng lặng cụp mắt xuống.
Kiếp trước tôi thi rớt đại học còn bị người nhà họ Tô đổ thừa trộm đồ, mọi người mắng tôi là sói mắt trắng.
Nhưng giáo viên với bạn cùng lớp đều là người tốt, cho rằng tất cả chỉ là hiểu lầm.
Nhất là chủ nhiệm của tôi bảo thật tiếc cho tôi khi để rớt đại học, còn khuyến khích tôi năm sau thi lại.
Nhưng chính ông thầy Lý này bỗng từ đâu nhảy ra hất nước bẩn vào người tôi, nói nhân phẩm tôi thấp kém còn từng dụ dỗ ông ta.
May là ông ấy kiên định mới không bị tôi mê hoặc, còn nghiêm khắc phê bình tôi một trận.
Không nghĩ đến tôi không nghe lời răn dạy mà thẹn quá hóa giận trực tiếp lấy bình hoa ném vào ông ta tới bể đầu chảy m á u.
Trên thực tế thì mỗi lần dạy kèm tôi, ông ta đều muốn động tay động chân.
Tôi đã từng đề cập đến chuyện này với mẹ nuôi nhưng bà ta lại khuyên tôi:
“Ông ấy dạy văn rất giỏi, con nhẫn nhịn chút đi.”
Tôi nhịn không được nên cầm lấy bình hoa trong tầm mắt ném vào đầu ông ta.
Nhưng sự thật không quan trọng, quan trọng là dư luận tin tưởng vào điều gì.
Khi mẹ nuôi tỏ vẻ xác thật có chuyện này, dư luận đều hướng về thầy Lý.
Những bạn học và giáo viên tin tưởng tôi giờ chỉ còn thất vọng.
Có thể nói thầy Lý là cọng rơm cuối cùng nghiền nát cuộc đời tôi.
Mẹ nuôi thúc giục tôi:
“Tĩnh Tĩnh bắt tay thầy Lý đi con.”
Nhìn bàn tay như móng heo đó, tôi quay qua nói với bà ta:
“Mẹ ơi con mệt rồi, con về phòng nghỉ trước, chuyện học kèm để ngày mai tính sau.”
Bà ta nhìn quầng thâm mắt của tôi.
“Cũng được, thế hôm nay con nghỉ ngơi cho tốt.”
Tôi thật sự rất mệt.
Lúc trước vì không muốn phụ kỳ vọng của ba mẹ nuôi nên mỗi ngày tôi đều học đến không màng ngày đêm, mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng.
Ngay cả khi ăn cơm, tắm rửa, đi toilet tôi cũng không bao giờ quên học bài.
Nhưng thực tế tôi không cần phải nỗ lực như vậy.
Với thành tích của tôi vốn đã có thể đạt được điểm cao.
Nhưng ba mẹ nuôi không hài lòng, bọn họ muốn tôi phải đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn.
Ngay cả khi bọn họ khắt khe với tôi một cách vô lý thì tôi vẫn cố gắng đáp ứng nguyện vọng của họ hết mức có thể.
Không nghĩ tới vừa báo đáp xong tương lai cũng bị huỷ hoại.
Tôi đứng trên lầu nhìn mẹ nuôi trò chuyện vui vẻ với thầy Lý.
Sống lại một đời tôi tuyệt đối không để các người huỷ hoại tương lai tôi lần nữa.