Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lược dịch bởi: ̂̉Tiểu Tíc Tắc'小闹钟'| Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost!
Kể từ ngày hôm đó, tôi đặt cho Hứa Niên một biệt danh - Hứa Tiểu Tiểu.
Mỗi khi tôi thì thầm gọi biệt danh ấy, cậu ấy đều như muốn nổ tung.
Có một lần, sau khi tiết học buổi tối kết thúc, tôi và Hứa Niên cùng nhau đi đến một tiệm trà sữa tương đối yên tĩnh, chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, Hứa Niên bắt đầu sự nghiệp gõ đầu trẻ của cậu ấy.
Có một câu hỏi, tôi nghe hai lần vẫn không hiểu, vô thức đưa tay ra kéo tay áo của cậu ấy, “Hứa Tiểu Tiểu, câu này tớ vẫn chưa hiểu lắm…”
Sau đó, Hứa Niên không có phản ứng gì.
Đợi mãi không thấy hồi âm, tôi liền ngẩng đầu lên, “Hứa Tiểu…”
Cậu ấy không nói lời nào, đột nhiên nghiêng người qua, cánh tay chống vào ô cửa kính phía trên đầu tôi.
Sau khi nhích người qua một chút, cậu ấy gằn từng chữ một.
“Thẩm Thanh Thanh, cậu đừng bịa đặt! Nếu không sau này làm bạn gái tớ, cậu sẽ biết nó nhỏ hay không!”
Rõ ràng biết đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng mặt tôi nóng ran, nóng lên tận hai tai.
Tôi đẩy cậu ấy ra, cầm lấy ba lô rồi rời khỏi tiệm trà sữa.
Suốt dọc đường, đầu tôi cứ văng vẳng mãi câu nói của cậu ấy, tim đập loạn lên.
Sau đó…
Tôi vẫn chưa kịp đợi đến ngày trở thành bạn gái của Hứa Niên.
Bởi vì ba ngày sau, trong lớp có một nữ sinh mới chuyển tới, sau khi tiếng trống trường vừa điểm, thầy giáo rời khỏi lớp học, cậu ấy chạy lên bục giảng rồi dõng dạc tuyên bố với cả lớp…
Cậu ấy là bạn gái của Hứa Niên.
Buổi chiều hôm đó.
Tất cả các bạn học trong lớp đều mắt chữ ô miệng chữ a trầm trồ nhìn cô bạn mới chuyển tới kia.
Ngoại trừ Hứa Niên.
Hứa Niên sau đó bị thầy giáo gọi lên văn phòng, tôi đoán, cô bạn kia cố tình muốn tuyên bố chủ quyền với chúng tôi.
Một màn kịch tính vừa kết thúc, cả lớp vô thức nhìn về phía tôi, bởi vì bình thường chúng tôi khá thân thiết, trong lớp tin đồn về mối quan hệ của hai đứa cũng không phải một sớm một chiều.
Mặt tôi đương nhiên lại đỏ lên.
Thật khó hiểu, mặc dù tôi và Hứa Niên chẳng có gì với nhau, nhưng dường như lại có sự quẫn bách của một tiểu tam bị bắt gian, tôi cảm giác mình đã chen chân vào hai người bọn họ vậy.
Ở trên bục giảng, cô bạn kia hất cằm, kiêu ngạo nhìn về phía tôi, trực tiếp điểm danh, “Thẩm Thanh Thanh phải không ? Trước đây có nghe qua Hứa Niên nhắc đến cậu.”
Một hồi sau, giọng điệu của cậu ấy như kéo dài ra, “Hứa Niên nói rằng cậu cứ đeo bám cậu ấy mãi, rất phiền phức”
Trong khoảnh khắc, mọi ánh nhìn lại dồn về phía tôi thêm lần nữa.
Tôi gấp gáp đứng dậy phản bác “Tớ và Hứa Niên chỉ là bạn bè bình thường, tớ căn bản không thích cậu ấy !”
Con gái đúng là kiểu người dễ khẩu thị tâm phi mà, đặc biệt là trong trường hợp như thế này.
Nhưng trớ trêu thay, khi tôi vừa dứt lời, một bóng dáng quen thuộc lại chầm chậm xuất hiện ở cửa lớp.
Nhìn thấy Hứa Niên, tôi hận không thể đập đầu xuống bàn, tôi khi hai đứa kết thúc thật rồi.
Bất kể cô gái tự xưng là bạn gái kia là thật hay là giả, tôi cũng đã đứng trước mặt cả lớp tuyên bố tôi không thích cậu ấy, đoạn tình cảm mới chớm nở này chắc sẽ sớm tàn thôi.
Tôi từ từ ngồi xuống, thậm chí chuẩn bị tinh thần để đón nhận những đả kích tiếp theo.
Thế nhưng…
Giọng nói của Hứa Niên bất chợt vang lên, còn ẩn chứa vài phần vui vẻ.
“Thẩm Thanh Thanh nói không sai, chúng tớ là bạn bè bình thường, có điều…”
Lời nói của cậu ấy lúc này bỗng trở nên sắt nhọn, “Tớ đang theo đuổi cậu ấy, chỉ cần cậu ấy gật đầu, chúng tớ liền trở thành người yêu của nhau”
Tôi cảm giác như sương mù đang kéo tới, thậm chí không dám tin vào tai mình.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã đối diện ngay với ánh mắt đầy kiên định của Hứa Niên, từ đầu đến cuối, hình như cậu ấy chưa từng để ý đến cô bạn trên bảng.
Nữ sinh mới đến hậm hực giậm chân, người mà cô tự nhận là bạn trai mình lại ngang nhiên tuyên bố theo đuổi một cô gái khác, thế nhưng không thể nói thêm lời nào.
Là thật hay giả, đến đây mọi người cũng đã tự rõ.
Tình tiết diễn biến quá nhanh, cả lớp đều ngơ ngác, ai nấy đều bày ra bộ mặt không khác gì quần chúng đang ăn dưa vậy, cùng nhau hò reo cổ vũ tôi và Hứa Niên ở bên nhau.
Da mặt tôi rất mỏng, không dám tiếp nhận lời cổ vũ đó, sau đó không chịu nổi nữa, tôi ôm cặp sách chạy ra khỏi lớp.
Hứa Niên rất nhanh đã đuổi kịp tôi.
Đến cổng trường, cậu ấy đến trước mặt tôi.
“Thẩm Thanh Thanh....”
Cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều, cụp mắt nhìn tôi, ánh mắt đen thuần khiết mà như ẩn giấu vô vàn ánh sao.
“Cậu vẫn chưa nói với tớ, cậu có đồng ý hay không?”
Mọi chuyện diễn ra đột ngột quá, tôi chưa có chuẩn bị gì cả, rõ ràng là người mà mình đã yêu thầm rất lâu, sao bây giờ lại trở thành người theo đuổi tôi rồi.
Tôi sợ cậu ấy đang nói đùa, sợ cậu ấy chỉ đang cố ý chọc tức bạn nữ kia, cũng sợ cậu ấy chỉ coi tôi như một ván bài.
Bởi vì thật lòng thích cậu ấy, nên tôi càng thêm lo sợ.
Tôi hít sâu một hơi rồi khe khẽ lắc đầu.
Những ánh sao trong mắt cậu ấy dường như đều đi đâu hết, cậu ấy kiên nhẫn hỏi tôi, “Tại sao?”
Tôi tặng cho cậu ấy một cái lườm tinh nghịch rồi chạy qua chỗ cậu ấy, lúc hai đứa lướt qua nhau, tôi cố tình hạ giọng nói một câu…
“Bởi vì cái đó của cậu quá nhỏ.”
Cậu ấy trầm mặc 2 giây, sau đó, từ đằng sau truyền tới âm thanh đầy sự phẫn nộ, “Thẩm Thanh Thanh ! !”
Tôi không dám quay đầu nhìn lại, chỉ cố sức chạy càng xa càng tốt.
Buổi tối hôm đó, vừa ăn cơm xong, tôi nhận được tin nhắn của Hứa Niên.
Mỗi chữ đều chứa đựng đầy sự ai oán “Thẩm Thanh Thanh, tớ làm sao mới có thể rửa sạch nỗi oan của mình”
Tôi sững sờ, “Nỗi oan ???”
Ông nhõi trả lời rất nhanh “Chứng minh cái đó của tớ không hề nhỏ !”
Tôi không nhịn được mà bật cười, cách một màn hình mà tôi cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cậu ấy.
Tôi cũng trả lời rất nhanh “Dùng cả đời này cũng không thể chứng minh được, Hứa Tiểu Tiểu ạ!”
Sau đó, tôi vẫn không biết rằng mình đã ngu ngốc như thế nào.
Ai mà ngờ được, mấy năm sau, bởi vì câu nói đó mà tôi đã phải trả giá?
Hơn nữa, cái giá này thật sự vô cùng đau đớn.
Tôi tưởng rằng khúc nhạc này đến đây là next được rồi, kết quả…
Hứa Niên nhất định không chịu từ bỏ, cậu ấy chạy theo tôi mấy vòng trên sân trường, nhất định đòi được một câu trả lời.
Cuối cùng, thậm chí còn chặn tôi ở trước cửa nhà vệ sinh nữ.
“Thẩm Thanh Thanh”, cậu ấy kéo cánh tay áo tôi, “Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không?”
Nhìn thấy bóng dáng thầy chủ nhiệm từ đằng xa, tôi nhanh chóng xắn tay áo, vờ vịt nói một câu, “Chỉ cần tớ kiểm tra hóa được 100 điểm, tớ sẽ đồng ý.”
Tôi dứt lời, cậu ấy liền cúi đầu chạy về lớp học.
Tiết học thứ hai, trùng hợp lại là tiết hóa, vừa bắt đầu chưa được hai phút thì tôi đã nhận được “mật thư” của Hứa Niên.
Phía trên viết 4 chữ “NHẤT NGÔN CỬU ĐỈNH”.
Tôi thẫn thờ hồi lâu, sau đó bật cười, gấp tờ giấy gọn gàng rồi để vào ngăn bàn, rồi tập trung nghe giảng.
Đây cũng xem như là một hẹn ước không thể nào thực hiện rồi chứ?
Tôi mà có thể đạt điểm tuyệt đối bài kiểm tra Hóa, lợn mẹ cũng có thể trèo cây.
Sau đó, lợn mẹ có thể trèo cây được hay không thì tôi chưa biết, thế nhưng mấy ngày sau có một bài kiểm tra 15’, tôi thật sự đã được 100 điểm.
Bởi vì tôi thông minh đột xuất sao? Đương nhiên không phải.
Bởi vì bài kiểm tra đó, thầy Hóa đã giao nhiệm vụ tích đáp án cho học sinh giỏi Hóa nhất lớp tôi thực hiện, và người đó không ai khác chính là Hứa Niên.
Lúc nhận lại bài kiểm tra, Hứa Niên nhân lúc các bạn không chú ý, quay đầu nhìn tôi một cái.
Vào khoảnh khắc chúng tôi nhìn nhau, cậu ấy cười đầy tinh nghịch, mà nụ cười ấy đương nhiên lại dội vào mắt tôi.
Sau đó của sau đó, bài kiểm tra chính thức đã có kết quả, không bất ngờ chút nào khi tôi là người duy nhất được điểm tuyệt đối trong lớp.
Thầy Hóa xem qua bài kiểm tra của tôi, rõ ràng là rất nhiều lỗi sai, thế nhưng Hứa Niên lại giả bộ như không thấy mà tích đúng tất cả, cuối cùng viết con số 100 đỏ chót.
Tôi tưởng rằng sẽ bị thầy vạch trần, thế nhưng, người thầy với chóp đầu nhẵn húm đáng yêu chỉ cười hi hi rồi nhìn về phía tôi với Hứa Niên, trước mặt cả lớp thầy còn rất phối hợp mà tuyên dương tôi một tràng, mong tôi sẽ ngày càng xuất sắc hơn.
Hôm đó sau khi tan học, Hứa Niên một lần nữa chặn tôi lại ở cửa ra vào.
“Thẩm Thanh Thanh”, cậu ấy càng lúc càng đến gần, nở nụ cười không thể rực rỡ hơn được nữa.
“Chúng ta đã hứa với nhau, chỉ cần cậu đạt điểm tuyệt đối bài kiểm tra hóa, cậu sẽ đồng ý làm bạn gái tớ”
Tôi cắn mói, không dám nhìn vào mắt cậu.
Trời đã xế chiều, bên ngoài càng lúc càng tối rồi, vậy mà ánh mắt của cậu ánh lại như phát sáng.
“Thế nhưng…”
Tôi chậm chạp mở lời, Hứa Niên càng lúc càng tới gần, tôi lại càng hoảng loạn.
Tim tôi như nhảy ra ngoài, “thế nhưng rõ ràng là cậu gian lận…”
Chưa kịp dứt lời, Hứa Niên sải bước thật nhanh rồi đứng trước mặt tôi, chặn hết cả ánh sáng trước mặt.
Bóng tối vừa chùm đến, nụ hôn của Hứa Niên cũng theo đó mà hạ xuống.
Cả người tôi cứng đờ, thậm chí còn không dám đẩy cậu ấy ra.
May mà, cậu ấy không chơi cái trò “cháo lưỡi” gì đó, mà chỉ đặt một nụ hôn nhẹ trên môi nhỏ của tôi, sau đó dịu dàng nở nụ cười.
“Thẩm Thanh Thanh, sao cậu lại nhát gan như thế, rõ ràng là thích tớ, vì sao hết lần này đến lần khác không chịu tiến thêm một bước.”
Nói rồi cậu ấy lại nắm tay tôi, tôi còn nghe như có tiếng cười nhè nhẹ.
“Cậu chần chừ thêm nữa, tớ cũng không có dũng khí mà theo đuổi cậu rồi”
Tôi đờ người mất nửa ngày, rõ ràng mặt đã đỏ bừng thế nhưng miệng thì vẫn ương bướng phủ nhận, “Ai… Ai nói là tớ thích cậu…”
“Chính cậu chứ ai”
Hứa Niên nắm chặt tay tôi, đầu ngón tay bắt đầu ngọ nguậy, cậu cười nhẹ, âm thanh nhu hòa, đem theo sự ấm áp đặc biệt mà chỉ độ tuổi thiếu niên như chúng tôi mới có.
“Ánh mặt cậu nhìn tớ, sớm đã bán đứng cậu rồi”
Trái tim tôi lại đập liên hồi.
Thì ra, những điều nói trong sách đều không sai, thích một người không thể nào giấu được, kể cả không nói ra thì từ trong ánh mắt vẫn thể hiện rõ ràng.
Hứa Niên quay đầu nhìn tôi, “Thẩm Thanh Thanh”.
“Há”
Tôi ngẩng đầu, ánh dương cuối buổi chiều khiến cậu ấy lúc này trông như một vị thần từ đâu đến vậy.
Hứa Niên cưng chiều đưa tay chạm qua chóp mũi tôi, động tác thân mật bất ngờ này khiến mặt tôi lại nóng ran.
“Đừng tưởng rằng trở thành bạn gái tớ rồi thì có thể xả hơi, từ nay mỗi ngày đều phải học thêm Hóa ”
Tôi thốt lên đầy ai oán, “Bây giờ hối hận còn kịp không…”
Tôi muốn chạy nhưng mánh khóe này đã quá quen thuộc với Hứa Niên “Luật đã thành văn, đương nhiên là không thể sửa đổi rồi”
Tôi vô cùng ấm ức, thế rồi…
Lại bị Hứa Niên chặn lại một lần nữa, hôn một cái.
Mặt tôi đỏ hồng, “Cậu…”
Lại hôn một cái.
“Tôi…”
Lại một cái nữa.
Sau đó, tôi đưa tay lên che miệng không dám nói lời nào nữa.
Hứa Niên đầy đắc ý nhìn tôi, đưa tay ra véo má tôi, “Cậu còn hối hận không?”
Tôi lắc lắc đầu, che kín miệng mình.
Cậu ấy cúi đầu thêm vài phần, “Về sau có tập trung học Hóa không nào?”
Tôi vẫn che miệng, cật lực gật đầu, muốn tôi học như thế nào, tôi sẽ học như thế đó.
Sau đó, Hứa Niên nhanh nhẹn kéo tay tôi xuống rồi hôn thêm một cái nữa.
Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy dường như lại càng thấy buồn cười, “Xin lỗi, tại cậu đáng yêu quá”
Tôi đỏ mặt nhìn cậu một cái, đúng là đồ háo sắc.
-------------------------------
Ai ngờ được rằng, chỉ bằng một ánh nhìn thoáng qua trước cửa nhà vệ sinh, bây giờ chúng tôi đã trở thành vợ chồng?
Không sai, dắt tay nhau cùng đi qua cấp 3, đại học, tốt nghiệp được hai năm thì chúng tôi đã kết hôn rồi.
Đêm tân hôn, Hứa Niên lại nhắc đến mối bận lòng năm đó.
Anh ấy vừa hôn tôi, vừa thì thầm bên tai …
“Thẩm Thanh Thanh, anh cho em một cơ hội, nói lại một lần nữa, nhỏ hay không nhỏ?”
Bất kể đã nghĩ đến hậu quả, tôi vẫn cứng miệng hét lớn “Hứa Tiểu Tiểu”
Sau đó?
Sau đó tôi bị anh ấy kéo vào trong chăn, buộc phải tiếp nhận sự trừng phạt...