Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Trăng sáng lòng em
  3. Chương 3
Trước /5 Sau

[Zhihu] Trăng sáng lòng em

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

9.

Sự áp bức cố ý của Đào Điềm Điềm đối với tôi còn chưa kết thúc, buổi tối lại bắt đầu sử dụng ngôn ngữ trà xanh của cô ta.

"Tôi đã nhìn thấy chị Thẩm Yên ở trên mạng đăng hình ảnh nấu cơm, nhìn rất ngon, vừa vặn hôm nay bản thân chị ấy ở đây, cơm tối hôm nay có thể giao cho chị hay không?"

Mọi người không dám thở mạnh, đều giả vờ không nghe thấy đi làm chuyện của mình.

Nhiếp ảnh gia cố ý chĩa ống kính về phía tôi, còn vô tình cho tôi xem màn đạn hiện tại.

Mọi người đều hoài nghi hình ảnh lúc trước tôi nấu cơm đều là bày chụp, không phải tự tay tôi làm.

Đây là rõ ràng muốn tôi nhảy vào nấu cơm!

Mười mấy ngườ muốn một mình tôi nấu cơm tối, làm xong người tôi sẽ mệt chết mất, tôi cũng không yếu thế.

"Tôi thấy cô còn chia sẻ video nuôi động vật trên mạng xã hội, ngày mai mấy con trâu kia giao cho cô chăm sóc có được không?"

Đào Điềm Điềm: "......”

Bắt cóc đạo đức ai mà không biết làm chứ?

“Em chỉ đùa với chị thôi, chị đừng mất hứng, đều là lỗi của em! "

Đào Điềm Điềm đột nhiên hai mắt đẫm lệ.

"Em gái quả thật có cái miệng này không tốt lắm, về sau vẫn là ít nói lại đi, quá là không lọt tai!"

Đào Điềm Điềm bị tôi nói đến sắc mặt trắng bệch, xoay người rời đi.

Còn tôi đi tìm khách quý khác thương lượng buổi tối ăn cái gì.

Cuối cùng quyết định tôi xuống bếp với một nữ minh tinh đã kết hôn khác, những người khác hỗ trợ.

Ăn cơm là chuyện của mọi người, sao có thể chỉ giao cho một người chứ!

Người quay phim đi theo chúng tôi, tiến hành đặc tả thức ăn chúng tôi làm ra, màn đạn tràn ngập lời khen ngợi đối với đồ ăn ngon, lời đồn đãi lúc trước tôi chụp ảnh mỹ thực cũng tự sụp đổ.

Chỉ là cơm tối còn chưa làm xong, Tần Tuyên đã kéo tay Đào Điềm Điềm đi vào.

Nhìn thấy Đào Điềm Điềm khóc đỏ mặt, tôi liền cảm thấy sự tình không đơn giản.

Quả nhiên, Tần Tuyên yêu cầu người quay phim không nên đi theo, bảo tôi đi ra ngoài với anh ta.

“Có chuyện nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng! "Tôi trực tiếp mở miệng.

Tần Tuyên dùng ánh mắt "thật hết thuốc chữa" nhìn tôi.

"Tôi biết cô xuất ngoại nhiều năm như vậy, Đào Điềm Điềm thay thế vị trí của cô ở bên cạnh tôi cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng thế sự vô thường, tôi hi vọng chúng ta có thể làm bằng hữu, xin cô đừng nhắm vào Đào Điềm Điềm nữa!"

Vẻ mặt tôi mơ hồ.

Không phải chứ, anh ta cũng tự luyến quá đi!

Tôi cho rằng nói tôi là ánh trăng sáng của Tần Tuyên, trở về đoạt lại người yêu cũ là do Đào Điềm Điềm dựng lên, không nghĩ tới chính bản thân Tần Tuyên mới là kẻ dựng chuyện.

"Sao anh không tự lấy nước tiểu soi lại mặt mình đi, tôi tại sao phải vì anh mà rước thêm phiền toái cho mình, làm người đừng quá tự cho là đúng!"

Mặc kệ Tần Tuyên có nghe lời tôi hay không, dù sao tôi cũng thật sự không muốn tiếp xúc với hai người này!

Nhưng lúc tôi rời đi, Tần Tuyên ở phía sau hô: "Tôi biết cô trong lòng không thoải mái, muốn dùng phương thức như vậy đạt được sự chú ý của tôi, nhưng người tôi thích hiện tại chính là Điềm Điềm!"

Tôi rất muốn cho anh ta một cái tát, nhưng tôi cố nhịn được.

Tiết mục ghi hình kéo dài nửa tháng, lúc này vừa mới bắt đầu không thể lập tức trở mặt!

10.

Trên đường trở về tôi gặp Đào Điềm Điềm, cô ta hất cằm cao ngạo nhìn tôi.

Loại đàn ông như Tần Tuyên cũng chỉ có cô ta mới xem là bảo bối!

“Chị gái à, cô không nên đấu với tôi! "Đào Điềm Điềm nói.

Mấy ngày kế tiếp Đào Điềm Điềm phát cho tôi thẻ nhiệm vụ không phải việc bẩn chính là việc mệt, những khách quý khác nhìn không nổi nữa muốn cùng tôi trao đổi.

Đào Điềm Điềm thấy thập phần ủy khuất: "Thẻ nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên phát ra, các người làm như vậy giống như tôi đang cố ý nhắm vào chị Yên Yên!"

"Tôi biết mọi người nhất định là không hài lòng tôi làm trợ thủ cho Tần Tuyên, mọi người nếu có ý kiến, có thể đổi!"

Đào Điềm Điềm miệng đầy trà ngôn trà ngữ.

Mọi người nhìn thoáng qua màn đạn, fan của cô ta đều mắng mọi người liên thủ khi dễ cô ta.

Ngu xuẩn, đúng là tự mình đào hố tự mình nhảy!

"Cô đã nói rồi, vậy đổi người đi!"

Tôi nhìn Đào Điềm Điềm khó chịu mở miệng.

Sắc mặt Đào Điềm Điềm trắng bệch.

"Tôi biết mọi người không thích tôi, tôi liều mạng mà muốn lấy lòng mọi người, rốt cuộc là chỗ nào làm không đúng, mọi người nói ra tôi sẽ sửa!"

Tôi liếc mắt nhìn màn đạn cách đó không xa, các fan đã bắt đầu xé lên, Đào Điềm Điềm thật sự rất biết cách điều khiển dư luận.

Tôi vội vàng dừng lại: "Cô chỗ nào cũng làm không tốt, nên ngậm miệng lại, theo tôi thấy việc của trợ lý này giao cho thầy Trương, cậu ấy có khiếu nói chuyện, phụ trách đi tuyên truyền đi!"

Đào Điềm Điềm chuẩn bị mở miệng, tôi lại nói: "Câm miệng, là chính cô nói không hài lòng thì có thể đổi, chúng tôi chính là không hài lòng, không có chuyện của cô nữa, đứng qua một bên đi!”

Tôi đã cho cô ta đủ mặt mũi, không muốn vậy thì ném đi!

Lời nói của tôi khiến dư luận đẩy lên đỉnh cao, màn đạn quét đầy màn hình.

"Trời ạ, thái độ Thẩm Yên đối với Đào Điềm Điềm quá rõ ràng đi?"

"Đào Điềm Điềm thật quá đáng, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Đào Điềm Điềm một mực nhắm vào Thẩm Yên, nhiều người như vậy vì cái gì mọi công việc mệt mỏi nhất bẩn nhất đều bắt Thẩm Yên làm?"

"Đào Điềm Điềm rõ ràng lấy việc công báo thù riêng, còn có cô ta vừa rồi nói những lời kia cũng quá ghê tởm, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!"

"Rốt cục cũng có người nói thật, tôi còn tưởng rằng Đào Điềm Điềm mua thủy quân đến màn đạn đâu rồi, những ngày này tôi cũng không dám nói chuyện!"

"Đào Điềm Điềm câm miệng đi, ngay từ đầu tôi đối với cô ta có ấn tượng rất tốt, nhưng sau khi Thẩm Yên về nước tôi phát hiện Đào Điềm Điềm nói chuyện cứ mang hơi thở của trà xanh, tôi thấy về sau đừng gọi chị Điềm nữa, gọi là chị Trà đi!"……

Trợ lý thật sự đổi người, Đào Điềm Điềm được sắp xếp đi làm công việc vốn bảo tôi đi làm.

Một chút chuyện nho nhỏ làm đến rối tinh rối mù, đem chuồng bò vốn đã bẩn làm cho càng rối loạn.

Đại khái là cô ta tức giận, nổi điên đi đánh mấy con bò, bị chúng nó đuổi theo, giẫm hỏng một mẫu thức ăn.

Tôi đang cười đến đau bụng, Tần Tuyên xuất hiện ở phía sau tôi.

"Thẩm Yên, cô thật quá đáng, cô hận Đào Điềm Điềm cũng không đến mức ác độc như vậy chứ?"

Tôi chỉ im lặng.

“Ý anh ám chỉ cô ta khi dễ tôi, hay là ám chỉ cô ta đem những công việc bẩn nhất thối nhất cho tôi làm?"

Tần Tuyên bị nghẹn đến một câu nói không nên lời.

"Đúng rồi, có phải anh cảm thấy tôi tới tham gia chương trình giải trí này là vì anh không?"

“Tôi tham gia chương trình giải trí này là do người đại diện sắp xếp, tại anh không có xuất hiện ở trước mặt tôi trước đó, tôi cũng không biết anh là nhân vật ở cái xó xỉnh nào, đừng tới trước mặt của tôi tìm cảm giác tồn tại được không?”

Tần Tuyên nghiến răng nghiến lợi.

“Thẩm Yên, cô thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm! "

Dứt lời, Tần Tuyên rời đi.

Đi cứu Đào Điềm Điềm.

Tôi tức giận, lao ra cửa hô to: "Cảm ơn, anh cũng vậy!"

Thân thể Tần Tuyên cứng đờ, không chú ý con bò phía sau, bị nó đâm trúng.

Trời ơi, trời ơi, trời ơi, tha cho ai!

11.

Tần Tuyên bị thương, Đào Điềm Điềm khóc đến hôn thiên hắc địa, ở trước mặt fan kêu thảm, tranh thủ kiếm sự đồng tình của khán giả.

Tuy rằng chúng tôi thật sự rất chán ghét hai người bọn họ, nhưng vẫn đề nghị bọn họ đi bệnh viện, nhưng hai người vì kiên cường cùng người phụ trách thiết lập, kiên quyết không đi.

Không đi thì không đi, chúng tôi ai cũng không phản ứng.

Tần Tuyên bị thương ngày thứ hai, trang viên có khách quý đến, một khắc nhìn thấy người kia, tất cả mọi người thét đến chói tai.

Là ảnh đế nổi tiếng Trần Độ.

Một người đàn ông nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng đã lấy được ba đồng vàng*!

* "lấy được 3 đồng vàng" - Lấy được tam kim (tức là tam kim ảnh đế đó ạ)

Nhìn thấy anh ấy, Tần Tuyên cũng bất chấp đau đớn đứng lên nghênh đón, Đào Điềm Điềm dùng ánh mắt si mê nhìn Trần Độ.

"Không nghĩ tới Trần ảnh đế sẽ tới cùng chúng ta thu chương trình giải trí, thật sự là quá vinh hạnh!”

“Nghe nói anh sẽ làm phó viên trưởng trong lúc tôi dưỡng thương, thật sự là rất cảm tạ Trần ảnh đế hỗ trợ!"

Trần Độ sững sờ không nhìn Tần Tuyên, mà nhìn chằm chằm tôi.

Đào Điềm Điềm thấy vậy vội vàng ngăn cản tầm mắt anh ấy nhìn tôi.

"Trần ảnh đế, sự cố lần này đúng là chị Thẩm Yên khơi mào, nhưng anh cũng đừng trách chị ấy, do vận khí của chị ấy không tốt, phải dọn phân bẩn cho nên trong lòng sinh ra oán hận!"

Trần Độ cười lạnh: "Không phải cô cũng nổi điên đi đánh bò sao?"

Tôi bật cười ra tiếng.

Nói thẳng quá!

Đào Điềm Điềm vươn tay ra lắc lư trước mặt Trần Độ: "Tôi thật sự chưa từng làm những việc đó, làm không được, tay tôi đều vì vậy mà bị thương!”

Trần Độ không để ý đến cô ta, bắt đầu một lần nữa phân phối công việc của mọi người.

Tần Tuyên muốn chen vào, nhưng đầu óc Trần Độ rất nhanh nhạy, rất nhanh đã sắp xếp xong công việc cho mọi người, hơn nữa không ai phản đối.

Tần Tuyên chỉ có thể vịn eo đi vào phòng khách ngồi xuống.

Thật vất vả làm xong, Tần Tuyên muốn tìm Trần Độ làm quen, Trần Độ lại kéo tôi lên lầu.

“Thẩm lão sư, tâm sự?”

Vừa vào cửa Trần Độ đã đỡ eo tôi, ý đồ công thành đoạt đất với tôi, tựa như ong mật thưởng thức được mật hoa thơm ngọt không chịu thu tay lại.

"Không thể giấu được nữa rồi!" tôi nói.

Trần Độ hừ nhẹ một tiếng bên tai tôi, ôm chặt lấy tôi.

"Không giấu được là tốt nhất, như vậy sẽ không ai dám khi dễ em, cũng không ai dám nói chuyện giữa em và Tần Tuyên!"

"Sự nghiệp của anh đang nổi tiếng, em không muốn anh bộc lộ chuyện kết hôn bị fan tẩy chay!" tôi rúc vào trong ngực Trần Độ.

Tôi cùng Trần Độ đã sớm kết hôn, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, là liên hôn giữa hai gia tộc, nhưng là bởi vì chúng tôi đều lăn lộn trong giới giải trí nên lựa chọn giấu diếm.

Tôi về nước phát triển, là bởi vì con trai cũng lớn rồi, người trong nhà hối thúc sinh đứa thứ hai để trấn an trưởng bối.

Trần Độ xoa xoa tóc tôi, quyến luyến ôm tôi, nếu không có người gõ cửa, anh ấy còn không chịu buông ra.

Tôi bị Trần Độ hôn có chút mất dưỡng khí, đi tới vườn rau hít thở không khí, Đào Điềm Điềm cùng Tần Tuyên đứng cách đó không xa.

"Anh Tần Tuyên, người nào đó cùng Trần ảnh đế ở trên lầu lâu như vậy, làm cái gì cũng không biết đâu, vừa đến liền câu dẫn ảnh đế, không giống em, lòng em đều là anh!"

Đào Điềm Điềm cố ý phóng đại giọng nói, ước gì tôi nghe thấy lý luận với cô ta một phen.

Tần Tuyên thì đỡ eo nhìn tôi.

"Thẩm Yên, tôi biết cô đối với tôi không bỏ xuống được, muốn lợi dụng người đàn ông khác đến kích thích tôi, nhưng mà cũng không cần thiết bán đứng thân thể của mình!"

Hai người này mỗi người một câu nói thật sự có thể tức chết một con trâu.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thích anh, anh đừng tự luyến như vậy được không?"

“Phiền toái, lấy nước tiểu tự soi chính mình đi, anh xứng sao?"

Nói không hài lòng hơn nửa câu, tôi xoay người đi làm việc của mình.

Rất hiển nhiên, Trần Độ chính là vì tôi mà đến, anh ấy đem tất cả côn việc Đào Điềm Điềm lúc trước giao cho tôi đều giao cho cô ta làm một lần.

Đào Điềm Điềm ủy khuất, bảo mọi người đổi việc với cô ta, nhưng không ai để ý đến.

"Trần ảnh đế, anh thật nhẫn tâm để cho một cô gái như em đi làm công việc bẩn thỉu, mệt mỏi như vậy sao?"

Đào Điềm Điềm vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Độ.

Chắc là cô ta cảm thấy Trần Độ hiện tại giúp tôi là bởi vì tôi dùng sắc dụ dỗ anh ấy, cho nên hữu ý vô tình ném một ánh mắt quyến rũ cho Trần Độ.

Quảng cáo
Trước /5 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cực Phẩm Tông Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net