Tôi là sau khi chet mới nhớ tới mình vốn có một gia đình mỹ mãn, ba mẹ sáng suốt, cả tôi và chị gái đều được yêu thương, không hề trọng nam khinh nữ chút nào.
Khi bị bán vào trong núi sâu, tôi bởi vì sốt cao quá lâu mà trở nên ngu ngơ.
Gia đình mua tôi nhốt tôi trong hầm hơn 10 năm, sau khi sinh con trai, liền giao tôi cho thôn làm vật tế, cuối cùng th iêu sống tôi.
Hồn tôi bay về quê cũ.
Tôi mới biết được ba mẹ bởi vì chuyện của tôi không bao lâu đã nằm xuống đất lạnh. Chị tôi vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm tôi.
Nhưng chị ấy tìm nhiều năm cũng không có tin tức gì, hai mắt chet lặng, không có sức sống, thường xuyên sờ tấm ảnh chụp chung của cả nhà rồi lặng lẽ rơi lệ.
"Ba, mẹ, con chống đỡ không nổi nữa, nếu năm đó em gái không đi lạc thì tốt biết mấy, nếu con không buông tay em ấy ra..."
Chị tôi nói xong thì nhét hết một lọ th uốc ngủ vào trong miệng.
“Không, đừng mà…” Tôi muốn cứu chị tôi, lại trực tiếp xuyên qua thân thể của chị ấy.
Trong lòng phẫn nộ muốn chet, tôi phải làm như thế nào, mới có thể cứu người thân của tôi đây?
Nhưng vào lúc này, trước mắt tôi lóe lên một ánh sáng trắng, giây tiếp theo tôi đột nhiên mất đi ý thức.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm trong một chiếc xe tải, mùi thuốc lá xộc vào mũi. Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo khoác da kia -
Là hắn! Tên buôn người chet tiệt đó.
2.
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một xấp tiền, giơ bật lửa kiểu cũ châm th uốc cho người đối diện.
“Lão Tất, mày đếm xem đi, 300 tệ, lúc trước không phải nói hai đứa sao? Sao chỉ có một con nhỏ này.”
Sương khói lượn lờ, tôi thấy rõ khuôn mặt của chú họ. Sắc mặt hắn không đổi: "Cháu gái lớn của tao vào nhà rồi, trong nhà có người, đứa nhỏ này dễ lừa hơn một chút.”
Tôi lập tức cảm nhận được cả người lạnh như băng, nước mắt muốn trào ra.
Thì ra chỉ cần 300 tệ, đã ch ôn vùi tính m ạng cả nhà chúng tôi. Suýt chút nữa, chị gái cũng sẽ có kết cục như tôi.
Nhưng tôi nghĩ mãi mà không rõ, chú họ vì sao phải làm như vậy?
Ba tôi đối xử với chú ấy rất tốt, ngay cả làm ăn cũng dẫn chú ấy đi cùng, giống như đối xử với anh em ruột vậy.
Khi còn bé hắn chet đuối, là ba tôi kéo hắn từ quỷ môn quan trở về, lại không nghĩ tới cứu được một con rắn đ ộc!
Bọn buôn người nghi hoặc: "Lão Tất, sao lại nghĩ đến việc bán cháu gái? Không sợ anh của mày phát hiện ra sao?”
"Mày không nói ra sẽ không ai biết." Chú họ nhổ nước bọt ra ngoài xe, giọng có hơi bất mãn: "Hắn năm đó cũng giống như tao ăn đất mà lớn, hôm nay làm ăn phát đạt mà ngay cả 10 ngàn tệ cũng không muốn cho tao mượn!"
“Còn xem hai con khốn này như bảo bối, cũng không thể nối dõi tông đường, con trai tao mới là người chăm sóc tụi nó, kết quả bảo hắn mua một căn nhà cũng không chịu, về sau xem ai sẽ ném chậu cho hắn.”
Bọn buôn người cười ha ha, giơ ngón tay cái lên: "Có bản lĩnh.”
“Tao bán hai con nhỏ này đi, hắn cũng chỉ có thể nuôi nấng con trai tao.”
Chú họ tôi vẻ mặt đắc ý nói: "Đúng rồi, tụi bây phải bán cháu gái tao xa một chút, đừng để nó có cơ hội trở về.”
Bởi vì một câu nói này của hắn, kiếp trước tôi bị bán đến thâm sơn cùng cốc xa xôi, không còn cơ hội gặp lại người thân.
Đời này, tôi muốn bọn họ đều phải trả giá thật lớn.
3.
Thuốc mê ngấm trong người còn chưa tan hết, tôi ghi nhớ lộ trình dọc đường đi, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Trên xe ngoại trừ tôi còn có một cậu bé, phấn điêu ngọc mài, cậu ta vẫn còn hôn mê, chắc hẳn cũng là đứa trẻ bị l ừa b ắt.
Xe tải chạy đến một quốc lộ trong thị trấn thì dừng lại. Có một người phụ nữ đội khăn trùm đầu đi tới cẩn thận hỏi: "Đại Cường? Lần này có bé trai không?”
Tên Đại Cường là người rất cảnh giác nhìn chung quanh, ra dấu tay.
“Có, một đứa.”
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Quyên hiện lên vẻ kích động: "Được.”
Cô ta đưa tiền xong, xoay người để lộ giỏ trúc sau lưng: "Anh cho bé trai vào.”
Đúng lúc này, tôi biết rõ cơ hội đã tới, giãy dụa đứng dậy, túm lấy ống tay áo người phụ nữ: "Hu hu hu... Mẹ, mẹ cũng mang con đi đi, con không muốn tách ra khỏi em trai đâu."
Tôi phải từ bỏ tất cả sự hèn nhát và danh dự của mình để có cơ hội trở về với gia đình.
“Tôi mua con gái làm gì... " Người phụ nữ quay đầu, trong mắt lại hiện lên một tia dao động.
Cậu bé bị bỏ vào giỏ trúc lúc này cũng tỉnh, cậu ấy không vạch trần tôi, cũng khóc lóc đòi chị theo.
Đại Cường đã tận dụng cơ hội để bán: "Mua về làm bạn đi, con gái cũng không đắt, còn có thể làm việc. Chị Đỗ Quyên, chồng chị ngày thường cũng từng giúp đỡ tôi, như vậy đi tôi lấy 500 tệ thôi!"
Người phụ nữ cuối cùng cũng bị thuyết phục, vì vậy tôi cũng bị bỏ vào giỏ trúc.
Cô ta lấy vải che kín chúng tôi, có lẽ là không đề cao cảnh giác gì với hai đứa trẻ đang hôn mê, lúc đi vệ sinh đã đặt chúng tôi xuống đất sang một bên.
“Đừng đi ra ngoài, quanh đây có rất nhiều người xấu.”
Sau khi xác nhận tiếng bước chân đã biến mất, tôi đánh thức cậu bé, nhỏ giọng hỏi: "Có muốn về nhà không?"
Cậu ta gật đầu không nói gì.
“Vậy đi theo tôi,suốt chặng đường phải nghe lời không được khóc lóc, tôi mang cậu cùng trở về. Nếu cậu phát ra một chút động tĩnh nào, tôi sẽ mặc kệ cậu.”
Tôi cố làm ra vẻ mặt hung ác. Sau khi bò ra khỏi giỏ trúc, hai chúng tôi nhanh chóng chạy vào đám người.
Hiện tại không thể đi báo cảnh sát, thị trấn này không đáng tin, nói không chừng là cùng một nhóm với bọn buôn người.
Tôi không thể mạo hiểm. Sau khi tìm được nhà ga, tôi dùng một đồng còn sót lại trong túi mua hai vé xe buýt.
Đầu năm nay ngồi xe không còn cần chứng minh thư, nhưng nhân viên bán vé cũng rất nghi ngờ hai chúng tôi nhỏ như vậy làm sao lại đi một mình.
Tôi nắm chặt tay cậu bé, nở nụ cười ngọt ngào với người bán vé: “Chị gái, chúng em đến huyện tìm ba, ông ấy đang ở trạm xe đón tụi em.”
Đến thị trấn, chúng tôi đã không còn tiền mua vé xe lửa nữa, nhưng chúng tôi nhất định phải đi vào thành phố.
Vì thế tôi lau mặt, ra đường ăn xin. Trong lúc đó bụng cậu bé kia đói bụng sôi ùng ục, ánh mắt tuy rằng khát vọng nhưng cũng không nói ra muốn ăn cơm.
Tôi cũng đói, nhưng chỉ có thể chịu đựng: "Chúng ta lập tức có thể về nhà.”
“Nếu thật sự đói không chịu nổi, chúng ta sẽ tới thùng rác lục lọi một ít thức ăn thừa cơm thừa.”
Gom đủ tiền mua vé, tôi nhìn chằm chằm thời gian, đi theo phía sau một đôi vợ chồng, giả vờ như con của bọn họ rồi lên xe.
Tôi và cậu bé vừa bước lên toa xe, cửa xe lửa còn chưa đóng lại, đã nhìn thấy một đám người xông vào nhà ga.
Người phụ nữ tên Đỗ Quyên chỉ vào chúng tôi hét lên: "Con tôi bị lạc, đó là con tôi!"
Cô ta vừa nói, vừa chạy tới muốn bắt chúng tôi xuống xe. Phía sau có mấy đôi tay muốn đẩy chúng tôi xuống: "Trẻ con chạy loạn cái gì, mau theo mẹ về nhà đi.”
Trong lòng tôi nhất thời hoảng loạn, chẳng lẽ thật sự trốn không thoát sao?
4.
Nghĩ đến kiếp trước mẹ tôi ôm quần áo của tôi đ iên đ iên dại dại, còn ba tôi thì tóc bạc trắng.
Tôi hung hăng c ắn lên tay người phụ nữ đang túm lấy cổ áo tôi, nắm chặt lấy lan can sắt không buông: "Bà gạt người!”
Cô ta đau kêu lên một tiếng, giơ bàn tay lên đánh vào mặt tôi, phát ra tiếng vang vang dội.
Đồng bọn của cô ta cũng đuổi theo, thấy thế đá một cái vào bụng tôi.
Tôi bị đá vào đầu kia của toa xe, cuộn tròn trong đau đớn. Mọi người xung quanh nhìn với vẻ mặt lạnh lùng, không muốn xen vào.
Tôi mơ hồ nhìn thấy hình như bên cạnh có người muốn đứng lên, lại bị bọn đi chung đè xuống, nhỏ giọng khuyên: "Chuyện nhà người ta, quản tới làm gì? Đừng cố để rồi bị mất lòng.”
Đầu tôi choáng váng, da đầu bị kéo mạnh lên, đồng bọn kia dùng một giọng địa phương dày đặc hỏi: "Chị Đỗ Quyên, nha đầu này xử lý như thế nào?"
Đột nhiên một thân thể nho nhỏ nhào tới ôm chặt lấy tôi. Tiểu Bảo miệng lưỡi không rõ kêu khóc: "Không thể... không thể mang chị đi…”
Đỗ Quyên ôm lấy cậu bé, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Tổ tông của mẹ, đi, theo mẹ về nhà.”
Mùi máu tươi trong cổ họng kích thích m dây thần kinh của tôi, tôi ngước mắt lên, dùng hết sức lực lớn nhất hét to: “Mẹ của tôi rất yêu tôi, tuyệt đối sẽ không đ ánh tôi đau như vậy, bà đang gạt người!"
Nhiều ánh mắt đổ dồn vào tôi. Mấy vị hành khách cảm thấy không đúng, đứng lên chặn cửa xe lửa: "Sẽ không phải là bọn bắt cóc chứ.”
Ánh mắt cô ta né tránh, trên mặt hiện lên một tia rối rắm, lui về phía sau vài bước, nói: “Con nhóc này là do chồng tôi để lại, từ nhỏ đầu óc đã không thông minh lắm, thường xuyên trốn ra ngoài.”
Đầu năm nay mẹ kế ngược đãi con cái cũng không hiếm thấy, thoáng cái đã xóa bỏ nghi ngờ của phần lớn người ở đây.
Chỉ cần không phải là bắt cóc, việc nhà bọn họ không muốn quản.
Đúng lúc này, một giọng nói êm tai tựa như chim hoàng oanh vang lên: "Vậy tại sao đứa nhỏ trong lòng cô nổi cơn hen suyễn, cô lại không phát hiện? Còn ôm nó.”
Là một cô gái trẻ mặc áo sơ mi trắng buộc hai bím tóc. Cô ấy đi theo sau nhân viên nhà ga, giọng nói mạnh mẽ vang dội: "Tôi nghi ngờ cô căn bản không phải là mẹ của bọn chúng!"