Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Trung Khúc
  3. Chương 7
Trước /7 Sau

[Zhihu] Trung Khúc

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 13

Theo địa chỉ mà Phó Yến Thần nói, tôi đã đưa anh đến được nhà của anh.

Vốn chỉ định đưa anh đến dưới lầu rồi về, nhưng tôi thấy anh đứng còn không vững bước đi còn loạng choạng không biết lên cầu thang kiểu gì.

Tôi bước đến dìu anh lên tầng.

Nhưng không ngờ là tôi dìu anh đến cửa nhà, thì thấy một người phụ nữ mặc váy liền thân màu trắng, trên tay cầm một chiếc túi xách sang trọng đang đứng trước cửa nhà.

Đối phương hơi bất ngờ khi nhìn thấy chúng tôi, sau đó đi đến đỡ lấy Phó Yến Thần: “Cám ơn cô đã đưa anh Yến Thần về, xin hỏi cô là ai vậy?”

Đây là nữ chính sao?

Ngoại hình và khí chất của cô ấy rất xứng đôi với Phó Yến Thần, tình tình lại rất dịu dàng, nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy là thiên kim của gia đình họ Mạnh, thật là một đôi trai tài gái sắc, nếu họ đang ở cùng một chỗ, vậy câu chuyện hẳn là đang tiến triển rất thuận lợi.

“Tôi chỉ là cấp dưới của anh ấy thôi, Phó tổng giao cho cô, tôi xin phép về trước” Tôi bước nhanh về phía thang máy mà không quay đầu lại, tôi sợ đứng ở đó lâu hơn chút thì tôi sẽ khóc mất.

Sau khi mệt mỏi về đến nhà, tôi mở lon bia vừa mua ra, uống từng ngụm.

Anh hiện tại đang sống rất tốt, cũng rất hạnh phúc, anh sẽ không giống như đời trước vì tôi mà sống một đời thực vật.

Tôi phải mừng cho anh mới phải

Nhưng tại sao trái tim tôi lại đau đớn như bị bóp nghẹn thế này.

Đột nhiên, đồng nghiệp gọi điện thoại cho tôi: “Thấm Thấm, Phó tổng tặng quà cho chúng ta đó, là chiếc vòng tay thông minh mà tập đoàn của Phó thị mới ra mắt”

Quà?

Tôi nhớ rồi, trước khi buổi tiệc kết thúc Phó Thời Yến đã tặng quà cho chúng tôi mỗi người một phần quà, tôi đã cất nó vào túi xách mà chưa mở ra xem.

Tôi lấy hộp quà mở ra xem, bên trong không phải là vòng tay thông minh mà là một vòng tay có đầu hình thỏ con.

Tôi vừa chạm ngón tay vào mặt thỏ, phát hiện ra là nó có cảm ứng, sau khi nhấn vào nó sẽ hiện ra một loạt chỉ số khác nhau.

Đây là vòng tay thông minh hình thỏ.

Nhưng tôi nhớ là trên biển quảng cáo, về hình dáng hay hình thức vòng tay thông minh của tập đoàn họ Phó đều không khác gì các mặt hàng khác trên thị trường.

Đời trước tôi từng nói với anh trai rằng tôi không thích kiểu dáng vòng tay trên thị trường, nếu có ai đó thiết ra vòng tay hình thỏ thì tốt biết mấy.

Tôi cầm vòng tay mà sốc không nói nên lời.

Đời này, tôi chưa từng nói với anh về vòng tay hình thỏ này, chẳng lẽ anh cũng sống lại giống tôi sao?

Tôi cầm lấy chìa khóa muốn đi tìm Phó Yến Thần.

Nhưng chỉ vừa bước xuống lầu, tôi bị gió lạnh thổi vào mặt, bản thân liền lập tức tỉnh táo.

Tôi tìm anh để làm gì?

Bây giờ anh đã là nam chính, mà tôi chỉ là một nữ phụ, ai cũng biết, nam chính và nữ phụ sẽ không có kết quả.

Trừ khi cả hai cùng thay đổi cốt truyện.

“Thấm Thấm? Sao cậu ra ngoài mà không mặc áo khoác vậy, không cẩn thận bị cảm lạnh thì sao” Bạn cùng phòng vừa tan làm trở về gọi tôi lại.

Sau đó tôi bị cô ấy kéo về nhà, trước khi ngủ tôi nhắn tin cho quản lí Lý xin từ chức.

Tôi sẽ chuyển khỏi Bắc Kinh.

Trưa hôm sau, tôi thức dậy thì phát hiện mình bị nghẹt mũi, hô hấp khó khăn, chắc là bị cảm, còn có chút đau đầu.

Không có sức mà nấu ăn, tôi đặt đồ ăn ngoài về.

Nghe tiếng chuông cửa, tôi lê thân thể không còn sức mà ra mở cửa, trước cửa nhà ngoài người giao hàng còn có Phó Yến Thần.

Gương mặt anh xanh xao, hóc hác, cằm tấm lấm râu, anh đứng trước cửa nhà nhìn tôi. Tôi nhớ đến đoạn tin nhắn Wechat của bạn cùng phòng ban sáng rằng cô nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai đứng trước nhà mình, tôi còn tưởng do mình thức khuya mà bị ảo giác.

Người giao hành đưa đồ ăn cho tôi rồi rời đi, Phó Yến Thần vẫn đứng trước nhà tôi, tôi hỏi anh: “Phó tổng, anh đến tìm tôi có việc gì sao?”

14

Tôi vừa cất lời, anh đã bước đến cẩn thận từng chút nắm lấy tay tôi, dịu dàng gọi tên tôi: “Thấm Thấm, em không cần anh nữa sao?”

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Sao lại không cần được chứ.

Tôi rất muốn ở bên anh, nhưng chúng tôi sao lại có thể ở bên nhau được, một người nam chính, một người là nữ phụ.

Nhưng nhìn thấy anh gần như sụp đổ, tôi bất giác vươn tay ôm lấy anh: “Anh, anh cũng sống lại sao?”

Anh dùng sức kéo tôi vào lòng: “Phải, nhưng trước khi em nhận ra, anh không thể nói ra được nếu không chúng ta đều sẽ biến mất”

“Nhưng mà, không phải kí ức của anh đã bị xóa rồi sao?” Để anh trở thành nam chính, hệ thống nói sẽ xóa đi kí ức của anh mà.

“Anh đã trao đổi với hệ thống, nên anh không có quên em, nhưng anh phải giải quyết hết trở ngại xung quanh mới đến tìm em được”

“Nhưng mà, Thấm Thấm, anh không chờ được nữa, quản lí Lý nói với anh em muốn từ chức, anh sợ em lại muốn bỏ đi, anh sợ sau lần này anh sẽ mãi mãi không tìm được em nữa”

“Khoan đã, anh đã trao đổi cái gì?” Lúc trước tôi đã lấy niềm vui của mình ra trao đổi.

“Vai chính, anh từ bỏ vai nam chính, Thấm Thấm nếu nữ chính không phải là em, thì nam chính có ý nghĩa gì nữa chứ, Thấm Thấm anh không cần người khác, anh chỉ cần em thôi”

“Vậy ba mẹ, có nhớ em không?”

“Anh xin lỗi, anh chỉ có thể giữ được kí ức của mình thôi, không giữ được kí ức của mọi người, nhưng em không cần lo, chỉ cần họ nhìn thấy em, chắc chắn họ vẫn sẽ rất thích em như cũ”

“Vậy cô gái hôm qua đứng trước nhà anh là ai?” Tôi chợt nhớ đến cô gái trước nhà anh tối qua, anh không còn là nam chính nữa, có nghĩa là chúng tôi có thể ở bên nhau.

“Đó là người Mạnh Thận Chi thích. Mạnh Thận Chi là nam chính, chính là vị cảnh sát lúc trước đã bắt Chu Diễm, cô gái đó là nữ chính của quyển sách này”

“Nhưng không phải cô ấy là thiên kim của nhà họ Mạnh sao?”

“Phó Thấm, em muốn lãng phí thời gian của chúng ta cho người khác sao”

“Không phải, anh ơi em rất nhớ anh, mỗi ngày em đều nhớ anh”

Phó Yến Thần buông đôi tay đang ôm tôi, từ trong âu phục lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, mở ra và tôi thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng.

“Thật ra, 3 năm trước anh đã muốn tặng em chiếc nhẫn này, nhưng em lại bỏ đi, anh đã tìm em rất lâu. Sau này việc kinh doanh của nhà chúng ta xảy ra chuyện, anh phả trở về giúp bố mẹ một tay nên mới chậm trễ đến bây giờ"

“Thấm Thấm” Phó Yến Thần quỳ một chân xuống nền nhà, nghiêm túc nói: “Em có nguyện ý gả cho anh không. Anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình đối xử thật tốt với em”

“Em nguyện ý”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /7 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Copyright © 2022 - MTruyện.net