Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4
“Tiểu thư, phía trước có một tên ăn mày chặn đường đi. Nô tỳ sẽ phái người đuổi hắn đi.”
Dù cho cách màn kiệu, ta vẫn ngửi được một mùi hôi tanh tưởi.
Ta xốc rèm lên, người nằm rạp trên mặt đất ngoài Cố Ninh Thành ra còn có thể là ai.
Đầu tóc hắn rối bời, quần áo tả tơi, trên người có mùi hôi thối tanh tưởi, xen lẫn mùi khai, khiến người ta không khỏi buồn nôn.
Bởi vì đôi chân bị gãy không được chữa trị kịp thời.
Cố Ninh Thành sớm đã trở thành người tàn phế, không thể đứng lên.
Hắn chỉ có thể dựa vào đôi tay tàn phế bò trên mặt đất.
Mỗi lần bò đều kéo theo một vệt hỗn hợp máu loãng, nước mủ, nước tiểu.
Người qua đường nhao nhao né tránh.
Có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm còn ném đá vào hắn, vừa ném vừa cười đùa mắng: “Ném người thọt, thối quá! Cút đi, mau cút đi!”
Một cảm giác thống khoái khó tả dâng lên trong lòng ta.
Đúng vậy! Đây mới là những gì tên cặn bã Cố Ninh Thành nên trải qua.
Ta muốn hắn vĩnh viễn ở trong địa ngục, vĩnh viễn không thể thoát thân!
Ta kiềm chế không nhếch môi.
Đang muốn buông rèm, dặn dò xa phu đi tiếp, thấy khóe miệng Cố Ninh Thành giật giật, thanh âm khàn đặc, Cố Ninh Thành gọi khuê danh của ta.
Mắt hắn đỏ bừng, tràn ngập khó hiểu và không cam lòng, lẩm bẩm nói: “Vì sao, vì sao lần này không cứu ta…”
Ta như bị sét đánh.
Cố Ninh Thành cũng trùng sinh!
Nếu không trùng sinh, sao hắn biết được khuê danh của ta, càng không có khả năng nói ra những lời như vậy.
Quá kinh hãi khiến ta nhất thời thất thần.
Bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, đau đớn khiến ta tỉnh táo lại.
Trong đầu ra chỉ có một suy nghĩ: Không thể để hắn biết ta cũng trùng sinh!
Ta rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn về phía Cố Ninh Thành, lời nói mang theo tức giận: “Ngươi là người phương nào? Từ chỗ nào biết được khuê danh của ra? Tại sao ta phải cứu ngươi?”
Cố Ninh Thành khẽ giật mình, đáy mắt hiện lên một tia mất mát.
Nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, mạnh mẽ chống đỡ nửa người thẳng lên: “Tại hạ Cố Ninh Thành! Chính là ngày đó…”
Không đợi hắn nói xong, ta lập tức nghiêm nghị quát lớn: “Hóa là ngươi là tên dê xòm đó! Lúc trước trộm khăn vu oan muội muội ta còn chưa nói, bây giờ còn chạy tới chỗ ra nói mấy lời điên khùng! Ngươi coi Lục gia ta là quả hồng mềm muốn nắn ra sao thì nắn sao?”
“Người đâu, bắt tên dê xòm này lại, đưa lên quan phủ!”
5
Khi biết được Cố Ninh Thành cũng trùng sinh, ta có hơi sợ hãi.
Kiếp trước ta chỉ là một tiểu thư khuê các bình thường.
Thuở nhỏ được học chút tam tòng tứ đức, đạo lý quản gia, cả đời đều ở trong hậu viện.
Mà Cố Ninh Thành tuổi trẻ đắc ý.
Mới hai mươi tuổi đã kim bảng đề danh, trở thành Trạng nguyên lang.
Về sau con đường làm qua thuận lợi, một bước lên mây, trở thành người được kính trọng.
So với hắn, tâm tư thủ đoạn của ta còn kém lắm.
Trong chốc lát, ta có suy nghĩ dứt khoát giết chết Cố Ninh Thành.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ này đã bị ta gạt bỏ.
Chưa nói đến tiểu thư khuê các như ta, người có thể tiếp xúc ngoại trừ thị nữ nha hoàn, chính là gia đinh hạ nhân.
Làm gì có bản lĩnh thông thiên giết người mà không lòi đuôi.
Vả lại hiện tại Cố Ninh Thành trùng sinh, trình độ tâm cơ và cẩn thận không giống nhau.
Bây giờ đánh rắn động cỏ, mới là tiền mất tật mang.
Tuy nói kiếp trước ta không bằng Cố Ninh Thành, nhưng ta cũng có ưu thế riêng.
Thứ nhất, Cố Ninh Thành ngoài sáng ta trong tối, hắn cũng không biết ta trùng sinh.
Như vậy… có rất nhiều việc để làm.
Hơn nữa bây giờ hắn chỉ là một thư sinh nghèo, còn mang tiếng xấu, hai chân lại gãy.
Mà ta tốt xấu gì cũng là đích tiểu thư phủ Thượng thư.
Dù không bằng muội muội được sủng ái, nhưng ta vốn có tư nguyên, tuyệt đối không phải người Cố Ninh Thành có thể so sánh.
Hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
Suy nghĩ thông suốt trời đất cũng trở nên rộng lớn.
Rất nhanh trong lòng ta đã có suy tính.
Ta gọi Thanh Nguyệt, nói nhỏ bên tai nàng vài câu.
Lại hết tiền trong của hồi môn ra.
“Việc này phải làm thỏa đáng, không để lại dấu vết. Nếu có biến cố gì, phải báo ngay cho ta biết.”
6
Rất nhanh có hai tin đồn lưu truyền rộng rãi trong kinh thành.
Tin đồn thứ nhất, tài tử nổi danh thiên hạ Cố Ninh Thành thật ra là một tên quỷ háo sắc, tiểu nhân vô sỉ.
Ở phủ Thượng thư vừa gặp qua nhị tiểu thư đã lén trộm khăn tay của người ta, âm mưu vu oan nàng, muốn mượn chuyện này để nàng gả cho mình.
Sau khi gian kế không thành, hắn còn dùng mọi thủ đoạn quấn quít bám lấy.
Thậm chí còn chạy tới dây dưa với đại tiểu thư trong phủ.
Người này không có đức, nếu trở thành quan lớn, sẽ là đại họa của vạn dân trong thiên hạ.
Mà tin đồn thứ hai lại trái ngược.
Nói Cố Ninh Thành và nhị tiểu thư phủ Thượng thư đã sớm tâm ý tương thông.
Cái khăn kia cũng là nhị tiểu thư âm thầm trao tặng.
Chỉ là vô ý lộ ra trước mặt người khác.
Nhị tiểu thư vì bảo toàn danh dự của mình lại hãm hại tình lang.
Mà Cố Ninh Thành không hổ danh là nam nhân có tình nghĩa.
Vì bảo vệ người trong lòng, hắn lựa chọn một mình gánh lấy tội danh.
Thậm chí không tiếc vì vậy mà hai chân bị gãy.
Hai tin đồn trái ngược này tất nhiên là do ta thả ra.
Chỉ có điều ta cố tình đưa ra ở những địa điểm khác nhau, nhắm vào nhóm người khác nhau.
Tin đồn thứ nhất là để các học tử tham gia khoa cử nghị luận.
Tài danh của Cố Ninh Thành truyền xa, ngày thường lại cao ngạo không coi ai ra gì. Trong giới học tử có không ít người ghét hắn.
Đặc biệt là con trai của Hộ bộ thị lang, Hồ Vi Thậm.
Cả hai đều là ứng cử viên của vị trí Trạng nguyên lang năm nay.
Nhưng hết lần này đến lần khác Cố Ninh Thành đè ép Hồ công tử khắp nơi.
Nếu Cố Ninh Thành không thể tham gia khoa cử, người được lợi nhất chính là vị Hồ công tử này.
Mà tin đồn thứ hai lại truyền trong danh môn thế gia trong kinh thành.
Bình thường Lục Thi Dung ưa thích kết giao người nổi tiếng, tài tử, thích nhìn mấy người kia ghen tị với mình.
Mà việc này trong vòng quan hệ của các khuê tú cũng phải bí mật.
Mấy ngày này Lục Thi Dung tham gia yến hội của quý nữ, nhiều lần bị người chỉ cây dâu mắng cây hòe mà cười nhạo, nàng ta tức giận khóc lớn một trận.
Sau khi về cáo trạng với phụ thân, muốn phụ thân giết chết Cố Ninh Thành cho mình xả giận.
Cha ta là người mua danh chuộc tiếng thì được.
Chuyện lén lút giết người ông không làm được.
Nhưng vào triều vạch tội là sở trường của ông.
Rất nhanh ông đã viết sổ con, nói Cố Ninh Thành là người có tài không có đức, không xứng vào triều làm quan.
Không phải là độc nhất vô song.
Mà vị Hồ thị lang kia cũng viết tấu chương như vậy.
Mấy vị quan trong triều cũng nói như vậy.
Hoàng đế tức giận đến tím mặt.
Hạ ý chỉ đoạt danh hiệu cử nhân của Cố Ninh Thành, vĩnh viễn không được vào triều làm quan.
Kiếp trước hắn từng là thừa tướng dưới một người trên vạn người. Tài danh vang xa khắp thiên hạ.
Mà kiếp này hắn chỉ có thể làm một kẻ tay trắng.
Hơn nữa vì tình yêu, vĩnh viễn bị người khác chế nhạo cười chê.
Không thể làm quan, lại hủy thanh danh của Cố Ninh Thành, giống như nhổ đi móng vuốt sắc bén của con hổ.
Ta còn tưởng hắn sẽ khó trở mình.
Nhưng mấy ngày sau, Thanh Nguyệt mặt mũi buồn bã nói cho ta biết một tin, Cố Ninh Thành mất tích.
Người theo dõi vừa mới chớp mắt, hắn đã biến mất không rõ tung tích.
“Hay là hắn không tiếp nhận được chuyện này, tìm một nơi vắng vẻ tự sát?”
Thanh Nguyệt an ủi ta. Ta cũng hy vọng như thế.
Nhưng trực giác nói cho ta biết, chuyện này không thể xảy ra.
Người từng đứng trên đỉnh cao, sẽ không cho phép mình sống trong bùn lầy.
Ta không cho rằng Cố Ninh Thành cứ như vậy cam chịu số phận.