1. mTruyen.net
  2. [Zhihu] Vong ơn bội nghĩa
[Zhihu] Vong ơn bội nghĩa

[Zhihu] Vong ơn bội nghĩa

10 10 1
Thể loại : Ngôn Tình
Tác Giả :
Số Chương : 2
Trạng Thái : Hoàn
Cập Nhật : 09:22 14/08/2024
Chương Mới : Chương 2: Phần 3 END
Lượt xem : 67,545
Giới Thiệu Truyện:
1.



Đầu óc ta choáng váng, bên tai cứ văng vẳng những lời cằn nhằn liên miên của lão phu nhân.



“Nếu không phải con trai ta nhất quyết đòi cưới, thì ta sẽ không cần một nữ nhân dễ ngất xỉu như vậy đâu.”



“Con trai ta là Tú tài, tương lai sẽ là Trạng nguyên, chỉ xứng đôi với Công chúa thôi!”



“Bà thông gia à, không phải ta chê trách gì, nhưng tính tình của Chưởng Châu quá kiêu căng, nếu sau này nàng gả cho con trai ta thì phải bỏ cái tính này đi.”



Thì ra là mẹ chồng thô tục cay nghiệt của ta.



Lại có một phụ nhân dịu dàng đáp lời, trong giọng nói có chút không vui, lại không thể không nhẫn nhịn lấy lòng.



Là mẫu thân!



Rõ ràng thân phận bà cao quý, lại vì đứa con gái bất hiếu của mình mà cúi đầu với một phụ nhân quê mùa.



Nỗi buồn lớn lao bao trùm lấy ta, ngay cả trong giấc mơ ta cũng không cầm được nước mắt khóc lớn. Giật mình tỉnh dậy, ta nhìn thấy mẫu thân trẻ hơn hai mươi tuổi dựa vào đầu giường.



Đời trước mẹ chồng cùng phu quân thì ngồi ở bên kia, vẻ mặt khinh thường.



"Châu Châu, biểu muội Liễu nhi đã đủ đáng thương rồi, vì sao ngươi cứ đến gây phiền toái cho nàng ấy?”



“Ngươi có nhiều trâm cài đầu như vậy, nàng chỉ mượn một cái xem thôi, ngươi lại nổi trận lôi đình. Còn làm tổn thương bản thân mình, khiến mọi người lo lắng, thật sự là không hiểu chuyện.”



Trần Thế Đạt một câu lại một câu chỉ trích ta. Ta bỗng nhiên nhìn về phía khuôn mặt tuấn dật trẻ tuổi kia, hận không thể lập tức ch ém hắn.



“Cút! Cút! Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!”



Ta đ iên cuồng cầm thứ trong tay n ém về phía hai người kia. Chẳng khác nào một kẻ đ iên.



Mẫu thân thấy thế vội vàng xoa đầu trấn an ta, nói không sao đâu, có mẫu thân ở đây. Sắc mặt Trần Thế Đạt lập tức đen lại.



Lão phụ nhân kia một bên mắng to: "Nữ tử điêu ngoa ương ngạnh như vậy, có cầu xin ta, ta cũng sẽ không cho ngươi vào cửa!", một bên lôi kéo Trần Thế Đạt nổi giận đùng đùng rời đi.



Mẫu thân mặt đầy giận dữ, muốn nói lại thôi.



Đúng rồi, đời trước mẫu thân thường xuyên bị bọn họ chèn ép, nhưng bà sợ ta ở nhà Trần Thế Đạt chịu ấm ức, nên luôn c ắn răng nhịn xuống.



Nghĩ đến đây, ta nằm ở trong lòng mẫu thân, nhịn không được khóc lớn.



2.



Kiếp trước cũng như thế, dưỡng nữ Liễu nhi được mẫu thân thu dưỡng lấy trâm cài đầu của ta, khiến ta nổi giận đùng đùng, xảy ra tranh chấp với nàng ta, cuối cùng bị đẩy ngã vào hòn non bộ ngất xỉu.



Sau khi tỉnh lại, Trần Thế Đạt lại chỉ trích ta kiêu căng ích kỷ. Ta vì muốn dỗ dành hắn, mang cả một hộp châu báu đến cho Liễu nhi.



Tiếp theo còn mang theo một số lớn của hồi môn vào cửa Trần gia.



Trần gia chỉ có hai mẹ con hắn, Trần Thế Đạt nói mẫu thân nuôi dưỡng hắn trưởng thành rất khó khăn, hy vọng ta có thể hiếu thuận với mẫu thân hắn.



Ta ngơ ngác nghe, nuốt cơn giận và âm thầm chịu đựng những khó khăn do mẫu thân xấu tính của hắn gây ra.



Tân hôn ngày thứ hai, Trần Thế Đạt đã đến phủ thành học hành, cầm theo bạc từ của hồi môn của ta. Mà ta thì ở nhà phụng dưỡng mẫu thân hắn.



Ta không ngờ rằng đó lại là khởi đầu cho cả đời khốn khổ của ta và mẫu thân.



Ngày đầu tiên vào cửa, mẹ chồng bắt ta phải đứng hầu hạ bà ta ăn cơm.



Phụ nhân nông thôn hết lần này tới lần khác muốn học quy củ của nhà giàu, lại học không ra gì, khiến ta phải đứng suốt hai canh giờ.



Lại ghét bỏ ta ăn mặc rườm rà, không đủ hào phóng, cưỡng ép ta đến Phật đường quỳ đếm Phật đậu.



Trời đông giá rét bắt ta sáng sớm phải đến thỉnh an hầu hạ bà ta, dưới ánh mặt trời chói chang ta phải hầu quạt châm trà cho bà ta, hễ có một chút bất mãn bà ta sẽ lập tức khóc lóc than thở bà ta đã từng vất vả thế nào, rước thiên kim tiểu thư như ta về nhà, sẽ chỉ khiến bà ta chet sớm.



Trần Thế Đạt hiếu thuận một cách mù quáng, mỗi lần nhìn cảnh tượng này đều chỉi trách ta, khiến hàng xóm láng giềng đều biết ta yếu ớt không thể phụng dưỡng mẹ chồng.



Ba năm sau đó ta lại không hề mang thai lần nào, vì cảm thấy áy náy nên ta càng ngày càng cần cù phụng dưỡng mẹ chồng, phụng dưỡng tướng công.



Sau đó hắn trúng cử nhân, uống say rồi khóc lóc kể lể với ta những khó khăn của hắn.



Khi đó ta yêu hắn đ iên cuồng, nghe hắn nói không có con, nghe hắn nói không cẩn thận phụ bạc nữ nhi phú thương, nghe hắn nói không nỡ hòa ly với ta, nên ta đã đáp ứng làm thiếp của hắn, thành toàn cho hắn và nữ nhi phú thương kia.



Hắn kéo tay ta, nói, Châu Châu ta cả đời này nhất định không phụ nàng. Sau đó ta lại càng bị mẹ chồng tra tấn nhiều hơn, hắn đứng giữa như một bù nhìn.



Ta sinh non lại bị trúng đ ộc, muốn bỏ đi nhưng hắn lại không buông tay, luôn miệng nói yêu ta. Mỗi lần hắn đến tiểu viện thăm ta, ta lại bị mẹ chồng tra tấn thảm hại hơn.



Thế cho nên sau khi hắn thi đậu tiến sĩ, ta cũng qua đời vào ngày đó. Th i th ể ta được đưa về nhà mẹ đẻ, mẫu thân ôm th i th ể ta gào khóc như một người đ iên.



Bà khóc rống nói: "Ta nói hắn không phải người tốt, con hết lần này tới lần khác không tin, con lại... không tin ta!", từng chữ từng chữ đẫm máu.



Ta nhìn thấy nương cầm d ao đi tìm hắn báo thù, bị hắn đạp ngã, tiếp theo sai người ấn bà quỳ trên mặt đất, tát khiến hai má bà sưng lên.



Mẫu thân khí chất cao hoa dịu dàng của ta cứ vậy mà chet.



Mọi người đoán xem tại sao hắn lại làm thế với ta? Thật buồn cười, nguyên do là hắn muốn báo thù cho bạch nguyệt quang Liễu Nhi.



Hắn nói Liễu nhi của hắn yếu đuối, nhu nhược không thể tự chăm sóc bản thân, sau khi được mẫu thân ta thu dưỡng phải chịu đủ ấm ức.



Dựa vào bạc nhà chúng ta, hắn tiếp tục học lên cao, sau đó cùng Liễu nhi song túc song phi, trở thành giai thoại.



Hồn phách của ta lang thang giữa trời đất, phát hiện Liễu nhi chẳng biết từ lúc nào đã trở thành nữ nhi của ấu muội Thiên tử lưu lạc ở bên ngoài.



Thiên tử vô cùng sủng ái nữ nhi của ấu muội này, phong nàng ta làm quận chúa. Hai người cả đời phong quang.



Ta biết ta kiêu căng, bị tra tấn như vậy là đáng đời, nhưng mẫu thân ta đã làm sai cái gì để phải chịu khổ như vậy!



Mẫu thân......



Ta tựa vào trong ngực mẫu thân, nói cho bà biết, ta muốn từ hôn. Mẫu thân trấn an nhìn ta: "Ngoan, rốt cục con cũng nghĩ thông suốt rồi.”



Sau đó bà lại nói: “Sao đột nhiên lại muốn từ hôn? Đừng vì mẫu thân mà giận dỗi. Chỉ cần con vui vẻ, mẫu thân bị thôn phụ kia mạo phạm một chút cũng không sao. Ta thấy con thật lòng yêu thích Trần Thế Đạt kia, ta mong muốn con được hạnh phúc, những chuyện khác cứ để mẫu thân lo.”



Mũi ta cay cay, lại muốn khóc. Chính là vì ta, chính là vì nữ nhi bất hiếu này cứ đòi gả cho bằng được mới khiến mẫu thân chịu nhiều tủi nhục như vậy.



“Ai da đừng khóc, đã là đại cô nương rồi còn khóc nhè.”



Ta ôm bà, nói: "Mẫu thân, con không lấy chồng, con muốn ở bên người cả đời thôi.”



“Đứa nhỏ ngốc.”



Tay mẫu thân vỗ nhẹ trên lưng ta, ta dần dần ngủ thiếp đi.



3.



Sau khi từ hôn, ta theo mẫu thân học quản gia kinh doanh, ngày nào cũng bận rộn. Cho đến ngày đó - - Liễu nhi nhất định muốn ta cùng nàng ta đến chùa miếu cầu phúc.



"Tỷ tỷ, Thế Đạt ca ca là người tốt như vậy, tại sao tỷ phải làm khó chàng chứ?" Liễu nhi vô tội nhìn ta, trong mắt lại tràn đầy ghen tị.



“Ta làm khó hắn?” Ta nghi hoặc hỏi.



“Đúng vậy, tỷ dùng từ hôn để uy hiếp chàng, không phải là muốn chàng cúi đầu sao?”



"Tỷ tỷ, ta sẽ mang hết những thứ ta có cho tỷ, chỉ xin tỷ đừng làm cho Thế Đạt ca ca thương tâm, được không?"



Ta còn chưa kịp nói gì, Trần Thế Đạt đã nhanh chóng chạy tới.



“Lộ Chưởng Châu! Ngươi thật quá đáng! Tại sao lại luôn bắt nạt nàng ấy? Lại còn muốn lấy tất cả đồ của nàng!”



Nữ tử yếu đuối, dịu dàng được nam tử anh tuấn bảo vệ ở phía sau, như là phải chịu uất ức lớn vậy.



“Thế Đạt ca ca, đừng nói chuyện với tỷ tỷ như vậy.”



“Liễu nhi nàng thật sự là quá thiện lương, Lộ Chưởng Châu cũng không bằng một phần vạn của nàng, thật sự là làm ta thất vọng." Trần Thế Đạt liếc mắt đưa tình nhìn Liễu nhi.



Trong mắt Liễu nhi hiện lên một tia đắc ý. Nếu là ta của kiếp trước, khi nghe được hắn nói những lời như vậy, nhất định sẽ xấu hổ không chịu nổi.



Nhưng lúc này đây......



Ta lại vỗ tay cười to, lớn tiếng nói: "Liễu nhi muội muội, nếu ngươi đã ái mộ vị hôn phu của ta như vậy, vậy ngày mai ta sẽ nóimẫu thân định hôn cho ngươi.”



Những người xung quanh lập tức bàn tán:



“Nàng ta lại dám mơ tưởng tới vị hôn phu của dưỡng tỷ, thật sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, không biết xấu hổ.”



“Quả nhiên kẻ không cha không mẹ chính là đồ hạ tiện!”



"Hèn gì Lộ đại tiểu thư lúc trước đuổi theo Trần tú tài chạy khắp nơi, hôm nay lại quả quyết từ hôn, mẫu thân của Trần tú tài còn đi khắp nơi nói đại tiểu thư kiêu căng nữa kìa!"



“Nói cho cùng vẫn là nữ nhân kia không biết liêm sỉ, được nhà người ta nuôi dưỡng còn c ướp hôn phu của người ta, phi, gian phu dâm phụ.”



“Cẩu nam nữ.”



Sắc mặt của Liễu Nhi lập tức tái nhợt. Kiếp trước nàng ta cả đời thuận lợi, chưa từng gặp chuyện khó xử như thế.



“Châu Châu, ngươi không nên làm ô uế sự trong sạch của người khác ở đây!”



Trần Thế Đạt thấy người trong lòng chịu ủy khuất, lập tức nổi giận. Ta thật sự không nghĩ ra, một nam nhân dựa vào bạc của ta nuôi dưỡng, có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ với ta.



"Ngươi dám thề với trời, ngươi và Liễu nhi không hề có gian tình, nếu không sẽ không được chet tử tế không?"



Hắn ấp úng nói không nên lời. Mọi người trong lập tức hiểu rõ.



Ta nhìn về phía bọn họ, mỉm cười nói: "Đừng sợ, mẫu thân đã sớm nói muốn thành toàn cho đôi tình nhân các ngươi, chỉ cần Trần công tử chịu cưới, ngày mai mẫu thân sẽ định hôn cho các ngươi. Còn nếu Trần công tử không chịu cưới, mẫu thân sẽ giúp nàng tìm một người khác."



Liễu Nhi mong chờ nhìn Trần Thế Đạt, có lẽ cũng có chút không cam lòng. Trần Thế Đạt không thể tin nói: "Châu Châu, ta chỉ cãi nhau với nàng vài câu mà thôi, nàng không cần ta nữa sao?"



Ta mỉm cười trả lời: "Ngươi không đáp ứng, Liễu nhi sẽ phải gả cho người khác đó nha.”



Người đẹp lập tức rơi lệ. Sắc mặt Trần Thế Đạt hơi vặn vẹo, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ vững phong độ.



“Châu Châu, nếu ngươi không chịu tin ta, ta đây cũng không muốn nói nhiều, Liễu nhi ở trong phủ các ngươi ăn nhờ ở đậu, thật sự đáng thương, ta không thể mặc kệ nàng ấy.”



Nói xong, hai người dựa sát vào nhau rời đi. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ta cười lạnh.



Người đọc sách coi trọng thanh danh nhất, hôm nay gây náo loạn lớn như này, chờ hắn quay đầu lại suy nghĩ cẩn thận, không biết sẽ hối hận như thế nào đây.



Suy nghĩ câu ăn nhờ ở đậu kia của hắn, ta nhịn không được nở nụ cười.



Mẫu thân sau khi nhặt được Liễu nhi từ ven đường về, mọi chi phí ăn mặc đều đầy đủ, cho dù hơi kém ta một chút, sao giờ lại thành ăn nhờ ở đậu, chịu nhiều ấm ức rồi?



Nàng ta động một chút lại nói mình ăn nhờ ở đậu đáng thương biết bao nhiêu, nhưng cũng không nhìn xem có người đáng thương nào lại có thể ăn sơn hào hải vị, mặc y phục tơ lụa thượng hạng chứ?



Đã như vậy, vậy để cho nàng ta biết cái gì mới là khắc nghiệt thật sự đi.



4.



Sau khi hồi phủ, ta phân phó hạ nhân mang hết tơ lụa và châu báu trong phòng nhị tiểu thư quyên tặng cho thiện đường, chỉ để lại cho nàng ta hai bộ quần áo vải thô, lại bảo nàng ta dọn đến phòng hạ nhân.



Lần này mới là ăn nhờ ở đậu thật sự, đúng chứ?



Mẫu thân gần đây thấy thư thái hơn rất nhiều, khí sắc càng ngày càng tốt. Nhìn bộ dáng cười híp mắt của bà, trong đầu ta không thể tránh khỏi nghĩ đến kết cục kiếp trước.



Sống lại lần nữa, ta chỉ muốn ở bên mẫu thân. Để bà vui vẻ sống đến trăm tuổi.



Sau khi Liễu nhi trở về, tìm mẫu thân khóc lóc. Mẫu thân cười lạnh nói: "Nuôi chó thì phải biết ơn.”



Trần Thế Đạt sau khi biết cũng chạy tới cửa đòi công đạo cho nàng ta, lại bị dân chúng ngoài phủ mắng trở về.



“Lộ phu nhân tốt bụng nhận nuôi, nàng ta lại nói Lộ phu nhân hà khắc với nàng ta!”



“Nữ nhân này thật á c đ ộc!”



Trong khoảng thời gian đó, bách tính trong thành ai cũng biết Liễu nhi vong ân phụ nghĩa, Trần Thế Đạt cũng chật vật không chịu nổi trở về nhà.



Bất cứ lúc nào ra ngoaig, đều có thể nghe được dân chúng đang nghị luận về Liễu nhi lòng lang dạ chó.



5.



Đời trước Liễu nhi sở dĩ không thể gả cho Trần Thế Đạt, thứ nhất là vì đôi mẫu tử tham lam kia biết rằng cưới ta sẽ tốt hơn. Thứ hai có ta làm lá chắn, những quý nữ có ý với Trần Thế Đạt sẽ chỉ làm khó dễ ta.



Nhưng lần này thì khác. Không lâu sau, Liễu nhi mang theo túi to túi nhỏ vào cửa Trần gia.



Ngày đón dâu, nhìn thấy của hồi môn nghèo nàn của Liễu nhi, sắc mặt Trần Thế Đạt cực kỳ khó coi.



Đáng tiếc ngày đó ở chùa ta đã làm lộ hết mọi tư tình của bọn họ, hắn không thể không cưới Liễu nhi.



Mới như này đã chịu không nổi rồi? Ta âm thầm cười lạnh.



Những ngày tốt đẹp của hắn vẫn còn ở phía sau.



Ngày đại hôn, Trần gia vắng tanh, ta mặc trang phục lộng lẫy đén tham dự, trang sức trên đầu kêu leng keng.



Trần Thế Đạt khinh bỉ nhìn ta một cái,i phất phất tay áo trước mặt ta. Trong mắt hắn có sự tự tin và đắc ý rằng hắn đã nắm được ta.



“Cho dù bây giờ ngươi hối hận.” Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới một lần.



“Loại nữ tử người đầy mùi tiền như ngươi, ta cũng chướng mắt.”

Nói xong, hắn ngạo nghễ xoay người rời đi.



Ánh mắt mọi người chung quanh dừng ở trên người ta, tất cả đều muốn xem kịch vui náo nhiệt. Ngay sau đó, của hồi môn như suối chảy nối đuôi nhau đi vào.



Mười hộp trang sức đủ bộ, vòng đeo tay các loại chứa đầy sáu hộp, quần áo bốn mùa mỗi loại tám bộ, ba rương gấm vóc tơ lụa thượng hạng, ngoài ra còn có năm cửa hàng, ruộng tốt trăm mẫu.



Theo tiếng hát của hỉ bà, mười sáu rương đồ cưới như nước chảy vòng quanh căn nhà nhỏ của Trần gia.



Mọi người ở đây đều mở to hai mắt, ngay cả ánh mắt Trần Thế Đạt cũng tham lam nhìn tới.

Ta lạnh lùng cười.



Cao giọng nói: "Vốn mẫu thân đã chuẩn bị hết của hồi môn cho dưỡng nữ, nhưng Liễu nhi đã không muốn nhận mẫu thân, vậy mẫu thân chỉ đành thu hồi của hồi môn đã chuẩn bị sẵn.”



Dùng khăn ấn khóe miệng, ta nói tiếp: "Nhưng ta là người mềm lòng, muốn đưa tới cho muội muội, nếu muội phu ghét bỏ cửa Sở gia ta toàn mùi tiền, ta đây đành phải mang về vậy.”



Nói xong, mười sáu rương đồ cưới lại theo đường cũ trở về. Khóe mắt Trần Thế Đạt muốn nứt ra, Liễu Nhi gấp gáp hét lớn: "Tỷ tỷ!”



"Tiếng tỷ tỷ này của ngươi ta gánh không nổi. Vì ở nhà ta phải chịu mọi ấm ức mà c ướp vị hôn phu của ta, vậy từ nay về sau hai chúng ta không còn liên quan gì nữa!”



Nói xong, ta mang theo một đoàn nha hoàn phía sau rời đi.



6.



Sau khi về đến nhà, mẫu thân đang tính sổ sách. Thấy ta trở về, trách ta lại đi ra ngoài gây chuyện.



“Quỷ nhỏ, náo loạn xong trận này đã hả giận chưa?”



Mẫu thân dịu dàng nhìn ta, vành mắt ta đỏ lên, lại nhịn không được muốn ôm bà. Mùi trên người bà thật dễ chịu.



Khi mẫu thân còn nhỏ đã bị lạc người nhà, được phụ thân nhặt về, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ.



Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân một mình chống đỡ cái nhà này.



Bà dịu dàng lại kiên cường, biết đối nhân xử thế, cũng chỉ có một điểm không tốt — luôn nhẫn nhịn chịu đựng.



Cho nên dù biết rõ Trần Thế Đạt không phải người tốt, nhưng xót ta mỗi ngày khóc lóc đòi th ắt cổ, bà cũng chỉ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.



Mẫu thân cả đời chỉ phạm một sai lầm vì ta.



“Được rồi, mau đứng lên đi, tay ta sắp đau muốn chet rồi.”



Ta cười khúc khích, nhìn mẫu thân làm bộ làm tịch xoa tay, trong lòng dâng lên nỗi chua xót.



Một quý phu nhân được nuông chiều như vậy, không ngờ cũng có dũng khí quản lí tài sản, vượt ngàn vạn dặm, kiện cáo Trạng Nguyên đương triều.



Đêm đó, ta đã có một giấc ngủ ngon. Trần gia lại náo loạn gà chó không yên.



Nghe nói ngày kính trà, mẫu thân Trần Thế Đạt nhất định muốn Liễu nhi học quy củ, Liễu nhi lại hét lên rồi té xỉu.



Trần Thế Đạt lần đầu tiên đối nghịch với mẫu thân, nói thân thể Liễu nhi yếu ớt, lại được nuôi dưỡng như thiên kim tiểu thư nên chịu không nổi lời lẽ gay gắt của mẫu thân hắn.



Ta lại nghĩ đến kiếp trước, năm ta mới vào cửa Trần gia, khi đó ta bị bắt quỳ ở mái hiên cả một ngày, ta đã hi vọng hắn có thể nói một câu vì ta.



Nhưng hắn lại nói, mẫu thân hắn cũng không dễ dàng, không nên đùa giỡn với tính tình đại tiểu thư của ta.



Thì ra, hắn cũng biết đây là lời lẽ gay gắt. Nghĩ đến lão thái bà á c đ ộc, vô sỉ lại ngu xuẩn kia, trong lòng ta cảm thấy thật buồn nôn.



Liễu nhi cũng không phải ngốc nghếch như ta khi đó, có thể mặc cho người bắt nạt.



Tiếp theo sẽ có trò hay để xem.



Các chương mới nhất

Comment, Review truyện [Zhihu] Vong ơn bội nghĩa


Copyright © 2022 - MTruyện.net
Đọc Truyện