Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
----------------------------------------
Trên đường về Ký túc xá...
- Này, sao lúc nãy tên Lý Dương Hàn lại ở trong lớp mình vậy?
Song Tử nhiều chuyện thắc mắc nhìn Bạch Dương, Bạch Dương đang lái xe cũng trả lời:
- Thằng "dương tính" mặt dày đó đòi ngồi trong lớp với Mã Mã, nếu không hắn ta sẽ dắt cổ đi chơi một mình, nên tớ bất đắc dĩ để nó ở đó!
- Mà bao giờ... ngoằm... mới hết một tháng điều kiện vậy... ngoằm? _Kim Ngưu vừa nhai bimbim vừa nói.
- Tuần nữa! _Bạch Dương trả lời ngắn gọn, vừa pha một chút khó chịu vừa một chút hóng chờ, sau đó anh hỏi sang vấn đề khác:
- Cơ mà Thiên Yết đâu rồi, cúp nguyên buổi chiều luôn vậy?
- Thằng đó lại có chuyện gì à? _Song Tử cũng thắc mắc, nhìn sang Ma Kết, người thân với Thiên Yết nhất.
- Chắc lại dính dáng tới cái vụ Lão đại gì rồi! _Ma Kết bình thản trả lời như không quan tâm.
- Thiên Yết không thấy đâu cũng là chuyện bình thường... ngoằm... nhưng còn Sư Tử? Cậu ta sao không về chung vậy? _Kim Ngưu.
- Không biết, nhưng hồi nãy ở trường tớ thấy nó với Thiên Bình đi cùng nhau! _Bạch Dương vô tư lên tiếng.
- Đi với bà la sát á? Hai người đó có chuyện gì mà đi chung với nhau vậy? _Song Tử ngạc nhiên.
- Cái đó... thánh mới biết, này Song Song, không phải cậu đang ghen đấy chứ? _Bạch Dương nhìn Song Tử bằng ánh mắt gian gian.
- Ai ghen? Ghen ai? Tớ mà thèm ghen với cái bà la sát ấy á? Nghĩ gì vậy, người gì đâu mà dữ như chằn, có mà đứa nào mắt bị mù mới đi thích cô ta! _Song Tử hùng biện.
- Tớ chỉ đùa thế thôi, làm gì mà nói nhiều thế? _Bạch Dương cười chế giễu.
- Ờ thì, Song Tử này trước giờ có bao giờ nói ít đâu! _Song Tử nhìn bâng quơ.
------------------------------------
- Xử Nữ, cái tên tóc đen ở canteen hồi trưa đó là ai vậy?
Song Ngư nhìn Xử Nữ, chuyện này đáng lẽ nên hỏi lúc sáng, nhưng chưa có cơ hội.
- Phan Thiên Hạo, như các cậu đã thấy, anh ta là anh trai của Tú Nga đấy! _Xử Nữ trả lời, song, ánh mắt vẫn tập trung vào quyển sách trên tay.
- Tú Nga? Phan Thiên Hạo? Mấy cậu đang nói cái gì vậy?
Nhân Mã đang ăn kẹo mút thì thấy có gì đó sai sai, đúng hơn là có chuyện gì cô chưa biết à. Sau đó Cự Giải và Song Ngư kể lại cuộc gặp gỡ hồi trưa cho Nhân Mã nghe. Nhân Mã đăm chiêu:
- Nghe quen quen, nhưng không nhớ, thế anh ta thích Xử nhi à?
Cóc!
- Thích cái đầu cậu, có quen biết gì đâu mà thích! _Xử Nữ thân ái tặng cho Nhân Mã một cái kí đầu.
- Thì gặp nhau vài lần rồi còn gì, lại còn bảo cậu là người đẹp nữa! _Nhân Mã ôm đầu mà cố bướng.
- Cái kiểu nói chuyện đó thì đứa con trai nào chả có! Giống Song Tử, Sư Tử, Bạch... à nhầm, làm sao giống Bạch Dương của Nhân Mã được chứ!
Xử Nữ đá mắt nhìn đểu Nhân Mã, cái mặt con ngựa đo đỏ cả lên:
- Bành Bạch... là của tớ khi nào chớ!
- Haha, Mã Mã, mặt cậu ngượng thấy rõ luôn kìa! _Song Ngư, Xử Nữ, Cự Giải cười khì.
- Ủa mà Bảo Bảo, sao trông cậu uể oải thế, nãy giờ cậu cũng nói câu nào luôn!
Cự Giải để ý thái độ bất thường của Bảo Bình thì lên tiếng quan tâm, Song Ngư, Nhân Mã và Xử Nữ cũng thấy lạ:
- Có chuyện gì buồn à Bảo Bảo? _Xử Nữ.
- Cậu gặp rắc rối với cái thí nghiệm ở trường à? _Song Ngư.
- Hay là chuyện liên quan tới cậu bạn thân chí cốt Kim Ngưu hả? _Nhân Mã cười chọc chọc.
- Nhân Mã, đừng có đoán mò... _Cự Giải
- Không, Mã nói đúng... _Bảo Bình lên tiếng, âm giọng có vẻ lắng đọng.
------------- Hồi tưởng -----------------
- Con trâu điên, chuyện gì mà vui vậy?
Bảo Bình đang chán nản vì chuyện Kim Ngưu với Lệ Lam đi chung với nhau vui vẻ thì Kim Ngưu bước vào lớp, trông cậu ta có vẻ vui, là vì Lệ Lam? Dù không thích nhưng cô lại lên tiếng hỏi, có khi câu trả lời lại đúng như cô nghĩ. Kim Ngưu ngồi xuống cạnh Bảo Bình, đưa ra một hộp cơm trông rất ngon mắt:
- Bảo Bảo, ăn không, là Lệ Lam, cô gái hôm bữa ở Miracle tặng tớ đó!
- Lệ Lam?
Chuyện này không quá bất ngờ khi nghe Kim Ngưu nhắc tới Lệ Lam, nhưng còn chuyện cô ta làm hộp cơm này cho Kim Ngưu, Bảo Bình vô cùng khó tin.
- Ừ, tớ ăn vài miếng rồi, ngon lắm á, nên để lại một nửa cho cậu, chắc cậu chưa ăn gì nhỉ?
Kim Ngưu tốt bụng nở một nụ cười thánh thiện. Kim Ngưu à, cậu đừng cười nữa được không, tớ... thích cậu nhiều hơn đấy. Bảo Bình tự độc thoại nội tâm.
- Tớ ăn rồi, với lại, đừng cho tớ ăn loại thức ăn do con nhỏ đó làm ra! _Bảo Bình khoát tay từ chối.
- Hả? Tại sao, nó ngon lắm mà!
Kim Ngưu bốc một miếng cơm nắm bỏ vào miệng, ăn một cách ngon lành, như ý bảo "ngon lắm, ăn đi" nhưng đối với Bảo Bình thì hoàn toàn ngược lại:
- Tớ không thích cô nàng Lệ Lam đó!
- Sao cậu lại ác cảm với cậu ấy thế? _Kim Ngưu hơi khó hiểu nhìn Bảo Bình.
- Vì cô ta là Tô Lệ Lam, đồng bọn của bọn Tuệ Lâm, Tú Nga!
- Haiz... tưởng gì, tại cậu chưa tiếp xúc với cậu ấy thôi, cậu ấy thật sự tốt đó, cũng rất thân thiện nữa!
- Cậu thì biết gì? _Bảo Bình nhìn Kim Ngưu coi thường.
- Không biết gì nhiều nhưng tớ cũng nói chuyện với cậu ấy rồi, mà chắc cậu sẽ gặp cậu ấy nhiều hơn đấy, Bảo Bảo! _Kim Ngưu cười tươi nhìn Bảo Bình.
- Là sao? _Bảo Bình có linh cảm không hay nha.
- Vì tớ đồng ý kết bạn với cậu ấy rồi!
- ....
Bảo Bình bất động, kết bạn? Kim Ngưu kết bạn với Lệ Lam? Điều đó làm Bảo Bình không hề vui, có phải cô đã quá ích kỷ chăng, nhưng sự thật thì cô...
---------------- Kết thúc hồi tưởng ----------------
- Cái gì! Con nhỏ Lệ Lam đó... đã làm quen được với con trâu lớp mình rồi á? _Nhân Mã hét toáng lên.
- Không phải chứ, rõ ràng Kim Ngưu biết cô ta chơi với bọn Tú Nga rồi mà vẫn đồng ý sao? _Song Ngư không thể tin vào tai mình.
- Ừm... Cô ta còn mời Ngưu tới nhà chơi mà! _Bảo Bình.
- HẢ?
- Rồi sao, Kim Ngưu từ chối đúng không? _Xử Nữ.
- Cậu ấy đồng ý... _ Bảo Bình.
- WTF? Cậu ta bị bỏ bùa hả?! _Nhân Mã tức đau đáu.
- Nhưng Kim Ngưu có rủ tớ đi cùng! _Bảo Bình lên tiếng minh oan cho Kim Ngưu... một chút.
- Xời... Thế thì có gì lo đâu! _Cự Giải xua tay.
- Cậu đi cùng thì làm sao con nhỏ đó dám tán tỉnh Kim Ngưu! _Song Ngư.
- Nhưng tớ từ chối rồi! _Bảo Bình ngây thơ trả lời.
- CÁI GÌ?
Cả chiếc xe như muốn nổ tung khi chứa bốn cái loa siêu thanh trong người
- Cậu bị ngốc hả Bảo Bảo? _Nhân Mã và Song Ngư la toáng lên.
- Sao lại từ chối? _Xử Nữ và Cự Giải cũng ức chế chẳng kém.
- Tại tớ sợ... _Bảo Bình rụt rè.
- Sợ gì? _Song Ngư.
- So với Lệ Lam... tớ chả giỏi cái gì cả... nhất là nấu ăn...
- Nhưng cậu học giỏi, sáng tạo, tốt bụng, nghĩ gì mà cậu lại so sánh với nhỏ đó, đâu có xứng! _Xử Nữ lên tiếng.
- Nhưng đối với Ngưu Ngưu... nấu ăn mới là điều cậu ấy thích nhất... _Bảo Bình nhỏ giọng lại.
- À, ra là cậu sợ mình bị lu mờ nếu Lệ Lam nấu ăn đúng không? _Cự Giải đã tinh tế nhận ra suy nghĩ trong câu nói của Bảo Bình.
Bảo Bình không trả lời, chỉ gật đầu một cách nhiệt tình, Cự Giải và ba người còn lại mỉm cười:
- Vậy thì lo gì, bọn tớ sẽ giúp cậu!
- Hả?
------------------------
- Thiên Yết, chẳng phải tôi bảo cậu để tôi xử lý một mình, sao lại còn đến đây?
Lý Nhật Vương đang đứng cạnh Thiên Yết, tuy có nói chuyện, nhưng mắt thì lại hướng xuống phía dưới cách chỗ cả hai đứng mười mét, nơi hàng chục người đang đánh nhau, đấu đá khốc liệt.
- Chỉ là muốn... gặp tên đầu đàn thôi!
Thiên Yết mở miệng trả lời, sắc thái vô cảm không kém, rồi anh nhếch miệng cười:
- Đến rồi!
Phan Thiên Hạo từ đằng xa bước tới, sát khí ngùn ngụt dẫn theo khoảng trăm đứa đàn em tới, thấy Nhật Vương, và có cả Thiên Yết, hắn nhếch miệng nở nụ cười nhạt:
- Làm Phan Thiên Hạo này quan tâm nhiều vậy, quả nhiên chỉ có hai người, Lãnh Thiên Yết, Lý Nhật Vương!
- Quan tâm? Chứ không phải lo lắng sao? Hạo ca? _Lý Nhật Vương đả kích bằng một thái độ khinh khỉnh.
- Lão nhị, sao lại là lo lắng, phải là lo sợ chứ.
Thiên Yết vẫn đút tay vào túi quần, vô cảm nhìn Phan Thiên Hạo.
- Tụi mày... thích nói gì thì cứ việc, nhưng chỉ bây giờ thôi, vì tao không đảm bảo, sau này tụi mày có thể nói vậy không, chính xác hơn, là sau này tụi mày có còn sống mà nói như vậy không?
Phan Thiên Hạo nhìn lại lực lượng của phe mình mà đắc ý, một sự khác biệt rõ ràng còn gì, trong khi phía hắn có hơn trăm tên, còn bên kia, mấy chục tên là cùng, còn chưa kể chúng nó vừa mới đánh nhau ác liệt, sức đâu mà còn.
- Chỉ nhiêu đó tên mà đã đắc thắng thế sao? _Thiên Yết lãnh cảm cất tiếng.
- Xem thường tụi này quá! _Lý Nhật Vương thêm vào.
- Hừ, muốn biết ai hơn ai, thì lên đi! _Phan Thiên Hạo lớn tiếng nói.
- Lão đại, lão nhị đâu phải là cái danh chỉ để người khác gọi chứ!
Thiên Yết tiến tới một cách tự tin và bí hiểm, lâu rồi chưa ra tay trực tiếp.
--------------------------------------
- Coi bộ chiếc váy này khó mà sửa được nhỉ? _Sư Tử đưa chiếc váy rách kia lên ngang tầm mắt mà tặc lưỡi, coi bộ khó xơi đây.
- Đừng nản, dù gì cũng sửa được một cánh tay áo rồi, mà anh cũng kiên trì thật, nãy giờ vừa ngồi trên xe vừa tranh thủ may lại à?
Thiên Bình vừa lái xe vừa nhìn sang Sư Tử ngồi kế bên. Trông anh thật chú tâm vào chiếc váy đó, trông nghiêm túc đến kỳ lạ, được Thiên Bình khen, Sư Tử không khỏi đắc chí:
- Xời, anh là ai, anh là Hoàng Sư Tử đó!
- Công nhận, không thể phủ nhận sự khéo léo của anh, con trai gì mà cũng tiếp thu với mấy cái này nhanh khiếp, chẳng bù cho bà chị Nhân Mã kia, dù có nhét mấy cái kiến thức này tới đâu thì bả cũng chả làm được, kể cả việc xỏ chỉ vào kim!
Thiên Bình kể lể, thật chán bà chị con trai đó quá, được một phần như Sư Tử đây có phải hơn không.
- Con ngựa đó á, chỉ cần nó không làm hỏng cái gì, như vậy là yên ổn lắm rồi!
Sư Tử vẫn chú tâm vào những đường chỉ mà Thiên Bình đã chỉ lúc vừa mới lên xe, cái này cũng hay ho phết.
- Ờm... Ớ...
- Gì thế Bình nhi?
Sư Tử thấy Thiên Bình ú ớ thì rời mắt khỏi chiếc váy, Thiên Bình nhìn Sư Tử ngại ngùng:
- Em... hình như đi lộn đường rồi...
- HẢ? Lộn đường? _Sư Tử.
- Ờ hờ... do mải tán dóc quá... _Thiên Bình gãi gãi đầu vô tội.
Bốp!
Huỵch!
Chát!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
- Hử? Tiếng động vừa rồi?
Sư Tử và Thiên Bình khựng người lại khi những âm thanh kia xuất hiện, không thể nghi ngờ vào đâu nữa, đây là tiếng...
- Có đánh nhau? _Thiên Bình nghi hoặc.
- Em ở đó, để anh xem sao!
Sư Tử vội vàng nhưng vẫn cẩn thận cất đi chiếc váy của Song Ngư vào xe, vừa mới ra khỏi cửa xe, Thiên Bình cũng xuống xe:
- Sao em lại xuống? _Sư Tử nhìn Thiên Bình lo lắng.
- Để anh đi một mình nguy hiểm hơn, lỡ may bị gì thì sao?
Nhìn thái độ nghiêm túc của Thiên Bình, nhớ lại, hồi đầu năm Song Tử bị Thiên Bình làm cho không lê nổi cái xác vào lớp, hôm mà Bạch Dương bị Thiên Bình giáng cho vài cú vào mặt, cả lúc đụng đầu với bọn côn đồ khi cô gặp Lý Nhật Vương nữa, chắc sẽ không sao đâu nhỉ, thế là anh để im cho Thiên Bình theo mình, nhưng anh đã lầm, Thiên Bình cô chỉ biết được tuyệt chiêu đá vào phần bụng mềm của đối phương, dù mỗi lần ra tay thì rất chuẩn nhưng ngoài trừ cái đó ra, cô đâu có biết võ. Lần trước đánh được Bạch Dương là vì cậu ta ở cự li gần và cậu ấy không có phản kháng và cô thì đang sôi máu vì Nhân Mã
. Sư Tử tin tưởng như vậy, không biết có sao không nhỉ?
BỐP!
BỐP!
CỐP!
RẮC!
PẶC!
Tình hình là, cuộc chiến diễn ra rất khốc liệt, bên phe Thiên Yết và Lý Nhật Vương đã có nhiều người ngã xuống, bên Phan Thiên Hạo còn tệ hại hơn, hơn hai/ba số lượng ban đầu đã bị "ngủm củ tỏi" rồ. Đương nhiên, quyết liệt nhất là trận tay đôi của Thiên Yết và Phan Thiên Hạo, lâu lâu có vài thằng xấu số bay vào nhắm Thiên Yết nhưng đã bị anh cho thăng thiên nhanh hơn những thằng khác. Lý Nhật Vương thì một mình giải quyết một nửa số đàn em của Phan Thiên Hạo đã bị đánh gục.
- Ủa, kia chẳng phải là Thiên Yết à?
Thiên Bình chỉ tay vào Thiên Yết đằng xa cho Sư Tử xem, Sư Tử ngạc nhiên, cậu ta đang đánh nhau với ai đó, trông rất lạ mặt, và cả ai kia quen quen.
- Ể, Bình nhi, kia có phải là tên hôm bữa em cứu hắn không?
Sư Tử lại chỉ tay về phía người con trai tóc xanh dương đang bị bao vây bởi một đám người.
- Hình như vậy... _Thiên Bình không chắc chắn.
- Giờ sao Sư ca? _Cô quay sang thỉnh ý kiến của đại huynh Sư Tử.
- Em ở đây, để anh ra giúp Yết!
Sư ca trả lời, đương nhiên còn lâu Thiên Bình mới chịu nghe theo, cô cũng muốn giúp:
- Anh để em ở đây em sợ lắm, cho em đi cùng đi!
Sư Tử nghệt mặt nhìn Thiên Bình. Sao đây ta, đây là chuyện đánh nhau đấy, nguy hiểm lắm, có khi kẻ thù còn có dao nữa, như vậy sẽ gặp nguy mất. Anh thì không sao, nhưng Thiên Bình là con gái, với lại nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì...
- Hai đứa kia, tụi mày làm gì ở đây?
Đang suy nghĩ chuyện này thì một giọng nói ngông cuồng vang lên, Sư Tử và