Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
________________________________________________________
Khu vực bảng thông báo...
- Ế~ Hai cậu, chúng ta lại học cùng với nhau nữa này!
Song Ngư "lăn tanh" chạy đến bảng thông báo đầu tiên, hai mắt sáng rực khi thấy tên mình và tên mấy cô nàng kia học cùng lớp.
- Đúng này, lớp 11S, ngoài ba chúng ta ra thì mấy người khác cũng học chung với nhau này. Bạch Dương nè, Song Tử nè, tớ, Sư Tử, Xử Nữ, Th... Ủa?...
Cự Giải bỗng dừng lại, gương mặt có phần ngạc nhiên khi nhìn cái tên sau tên của Xử Nữ... Biểu cảm đó khiến cho Song Ngư và Xử Nữ thấy tò mò:
- Gì thế Cự Giải?
Xử nhìn cô bạn đang ngẩn tò te rồi nhìn vào bảng danh sách:
- Ân Thiên Bình?
Xử Nữ nhìn thấy cái tên Thiên Bình thì cái ký ức tươi đẹp ở bên Nhật Bản chợt ập về, không hiểu sao cô lại có cảm giác quen quen khi nghe thấy cái tên này.
- Học sinh mới là người họ Ân sao? Cùng họ với Nhân Mã à?
Song Ngư lên tiếng kéo Xử Nữ ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ kia, Cự Giải cũng tò mò giống Song Ngư:
- Không biết cái người tên Thiên Bình có phải bà con gì với Mã Nhi không ta?
- Vậy là lớp mình có thêm một học sinh mới à, vui ghê á!
Song Ngư hí hửng reo lên, Cự Giải cũng hào hứng:
- Ừ, tớ cũng vậy!
" Sao cái tên này... làm mình có cảm giác là cậu ấy... Libra -chan..."
Xử Nữ thầm nghĩ...
___________________________________
- A...ắt xììììì!
Ở trong nhà vệ sinh nữ có một tiếng hắt hơi...
- Anh nào nhắc đấy, Tiểu Cân?
Nhân Mã đang giải quyết "việc riêng" thì lên tiếng, Thiên Bình cười khổ với bà chị:
- Thật là, ở trong đó rồi mà chị vẫn nhiều chuyện, chỉ là hắt hơi bình thường thôi chứ làm gì có anh nào nhắc!
-...
Nhân Mã im lặng không nói gì, Thiên Bình thì đang tưởng tượng ra cái mặt tím đỏ của bà chị hai mà phì cười. Thiên Bình định sẽ ra ngoài chờ Nhân Mã, cô vừa mở cửa ra thì thấy xa xa nơi hành lang có một vườn cây xinh tươi... Do lúc nãy Nhân Mã vội kéo cô vào WC nên cô chưa kịp nhìn ngắm xung quanh, tính tò mò nổi lên, Thiên Bình vô thức bước chân tới đó.
Năm phút sau...
Cạch!
- Thật là thoải mái! Tiểu Cân, chúng ta đ... Ủa? Tiểu Cân đâu?
Nhân Mã phát hiện Thiên Bình không còn ở đây. Chắc là chạy đi đâu rồi đây... thế là cô nhanh chân chạy đi tìm cô em gái của mình.
-----------------------------------------------------------------
Tại một gốc cây lớn trong sân sau cuả trường...
- Này cô gái xinh đẹp, cho anh số điện thoại được không?
- Anh... anh Song Tử <3~
Vâng, còn ai vào đây ngoài cái tên sát gái Song Tử được chứ.
- Cô gái, đã có người nào nói em xinh đẹp chưa nhỉ?
- D... dạ... chư...a....
Cô gái thẹn thùng đỏ mặt. Song Tử liền nở nụ cười sát gái ra làm cô nàng thật muốn làm vợ anh luôn cơ.
- Tiếc thế, một bông hoa tú cầm ngát hương như em mà chưa có ai nói vậy ư? Hay là để Song Tử đẹp trai này...
- NÀY SONG TỬỬỬỬỬ!!!
Song Tử chưa nói hết câu đã bị một giọng hét như thể sư tử gầm vang tới.
- Hơ... Nhân Mã?
Phải, là Nhân Mã, cô đang trên đường tìm cô em gái thất lạc thì bắt gặp cái tình cảnh "siêu rồ man tịc" này...
- Vợ con ở nhà không lo mà dám ra đây hú hí với bồ à?!
Nhân Mã phát ngôn một câu mà khiến Song Tử như muốn té nhào một cái, cô gái bên cạnh bỗng ngớ người:
- Song Tử... anh đã có bạn gái?... Vậ... vậy em là gì của anh chứ?!
- E...em là...
Chưa để Song Tử nói xong, cô gái đã hậm hực bỏ đi, một lúc sau, Song Tử quay sang nhìn Nhân Mã đang cười khoái chí:
- Hahahaha... coi cậu kià, buồn cười chết mất hahaha...
- Mã Mã, chút nữa là cô ấy cho tớ số điện thoại rồi, cậu muốn chết hảảảảả???
Song Tử giận tím mặt, còn Nhân Mã thì quay sang lè lưỡi chọc tức thằng bạn. Song Tử liền rượt Nhân Mã mấy vòng, nhằm dạy cho con bạn thân một bài học.
Đang co chân duỗi cẳng chạy thoát khỏi tên "Hai Chết" kia, Nhân Mã bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng trước... Một âm mưu liền hình thành trong đầu Nhân Mã.
-------------------------------------------------------------------
Thiên Bình nhà ta đang mải mê ngắm quang cảnh xung quanh. Xem nào... ngôi trường này quả thật không tệ, có thể nói là hơn cả trường Ichinihon mà cô đã học ở Nhật Bản. Khu vườn này chắc là sân sau của nhà trường, các hàng cây Tử Đằng tím đẫm được trồng theo các hàng thẳng tắp, mỗi gốc cây đều có hai chiếc ghế gỗ mộc mạc, không gian nơi đây... thật yên tĩnh...
- TIỂU CÂNNNN! CỨUUUUUUUUU!
Bỗng, một âm thanh chói tai vang lên, xé toạc bầu không khí tĩnh lặng này. Thiên Bình vừa nghe là biết ngay chủ nhân của giọng nói "ngọt ngào" đó. Cô khẽ quay đầu lại, một con ngựa điên... nhầm... một cô gái đang lao tới chỗ cô bằng tốc độ ánh sáng.
Bộp!
Nhân Mã lao tới nắm lấy đôi vai thon gọn của Thiên Bình, thở hổn hển:
- Hộc... Tiểu Cân... hộc... cứu... hộc...hộc...
- Mã Mã?
Thiên Bình hốt hoảng khi thấy gương mặt đẫm mồ hôi của Nhân Mã, Nhân Mã vẫn chưa lấy lại nhịp thở đều đặn, nói ngắt quãng:
- Bình... nh...i... c...cứ..u...chị...ị...
- Hả? Mã Mã, lại có đứa con trai nào dám làm phiền chị à?
Đúng như Nhân Mã nghĩ, Thiên Bình sẽ nghĩ ngay đến trường hợp này.
- MÃ MÃÃÃÃ! CẬU CHẾT CHẮC RỒIIIIIIII!
Từ đằng xa, Song Tử lao tới chỗ Nhân Mã như hổ đói thấy mồi, có vẻ cậu tức Nhân Mã lắm đây.
" Chết rồi, làm thôi!"
Nhân Mã nghĩ đã đến lúc thi hành âm mưu của mình, quay sang cầu cứu Thiên Bình:
- Bình Nhi, chính là cậu ta, cậu ta là kẻ bám đuôi chị đấy, cứu c...
- Để tên đó cho em! Mã Mã, chị yên tâm!
Thiên Bình xắn tay áo ra vẻ chị đại, trên miệng còn lầm bầm:
- Dám làm phiền Mã tỷ à, ta sẽ cho mi biết tay!
Ôi thôi rồi, số anh nhọ lắm mới làm chị Thiên đây tức giận đấy Song Tử à. Gì chứ âm mưu của Nhân Mã là mượn tay Thiên Bình để "dần" tội Song Tử mà.
Khoảng cách giữa Song Tử và Nhân Mã ngày càng rút ngắn, đồng nghĩa với khoảng cách giữa Thiên Bình và Song Tử được thu hẹp. Lúc này, Song Tử mới nhìn rõ mặt cô gái đứng trước Nhân Mã.
Xi... Xinh thật sự...
Gương mặt vô cùng xinh đẹp và thanh tao, thật đúng mẫu người cậu thích, Song Tử liền thầm nghĩ:
"Trong cái rủi cũng có cái may, vì Mã Mã mà mình không tán được em hồi nãy, nhưng cũng 'nhờ' Mã Mã mà mình mới gặp được cô nàng dễ thương này, coi như cậu ta đã lập công chuộc tội vậy, hihi~"
- NÀY CẬU KIA!
Giọng nói quát chợt vang lên, khiến Song Tử giật mình:
- Tôi hả?
Song Tử chỉ tay vào mặt mình và dừng chân cách Thiên Bình một khoảng.
- Ở đây có tên con trai nào khác ngoài cậu không?
Thiên Bình ra mặt giùm chị gái, Nhân Mã thì thụt ra sau lưng Thiên Bình, làm ra vẻ như bị Song Tử bắt nạt. Thiên Bình thấy thái độ sợ sệt của Nhân Mã thì không khỏi tức giận, ném cho Song Tử ánh mắt sắt đá nhưng không kém phần đáng yêu.
- Cậu là ai mà dám bám đuôi làm phiền Mã Mã chị tôi vậy?!
- Hả? Cô... cô là em của Mã Mã á?!
Song Tử thoáng ngạc nhiên, ra cô gái này chính là em gái mà Nhân Mã hay kể, mặt anh lúc này chợt nghệt ra, trông đẹp trai đáng yêu vô cùng. Nhưng Thiên Bình chẳng để ý gì đến gương mặt ngàn vàng của Song Tử, gằn lên:
- Cái gì mà Mã Mã! Ai cho phép cậu gọi chị tôi như vậy hả?!
- Hả, ờ thì... Mã Mã là bạn th...
BỐP!
- Auuuuu...
Lời còn chưa dứt, Song Tử đã lãnh trọn một cú đá ngay bụng của Thiên Bình, dù là con nhà có võ nhưng sao cú này thốn thế, nếu lãnh thêm một cú nữa thì có mà nhập viện quá. Anh nhăn nhó, ngẩng mặt lên nhìn cô gái đang thủ thế trước mặt:
- Sao cô đánh tôi?
- Sao hả? Ai bảo cậu dám xưng hô thân mật với Mã Mã, còn dám bám đuôi làm phiền cậu ấy!
- Ai bám đuôi ai chứ, tại Mã Mã c...
BỐP!
Vâng, đây là lần thứ hai Song ca nhận thêm một cú "quan tâm" của Thiên tỷ, giờ mới thấy cái tên "Hai Chết" đó xứng với anh...
- Nghe cho rõ đây cái tên hám gái biến thái siêu siêu cấp kia!
Thiên Bình cao giọng, dù mới năm phút trước, Song Tử hơi có cảm tình với cô, nhưng nói anh là tên hám gái biến thái siêu siêu cấp thì thật quá đáng:
- Này, tôi có tên đàng hoàng nha, Lục Song Tử, là Lục Song Tử chứ không phải tên hám gái gì gì đó đâu nhá!
- Ừ, vậy cậu nghe cho rõ đây, Lục Song Tử, tôi mà thấy cậu còn lẽo đẽo theo Mã Mã thì... cậu lo mà chuẩn bị quà xuống thăm thần chết đi nhé!
Nói rồi Thiên Bình dắt tay Nhân Mã đi một lèo qua mặt Song Tử đang tròn mắt ngạc nhiên kia, trong khi đó, Nhân Mã còn quay đầu lại lè lưỡi lêu lêu Song Tử. Thế có tức không chứ!
Thiên Bình cứ thế kéo Nhân Mã đi mà không biết mình đang đi về hướng nào.
- Khoan đã! Bên đó...
- Gì?
Chưa nói rõ hết ý, Song Tử đã lãnh thêm ánh mắt sát thủ của Thiên Bình, anh lí nhí:
- Bên đó... là khu Ký túc xá nam... chắc cô không muốn qua đó đâu nhỉ?
- ...
Thiên Bình ngẩn mặt ra, nhìn Nhân Mã, Nhân Mã khẽ gật đầu với ý "Cậu ta nói đúng".
- A... ai nói cậu tôi đi hướng đó hả?!
- Không ai nói nhưng cô... đang đi hướng đó mà!
Song Tử cố trả treo theo hướng ngây thơ vô tội, tự nhiên trong lòng cảm thấy khoan khoái.
- M... Mã Mã, đi thô...i...
Nói rồi, như một bản năng mà Thiên Bình kéo Nhân Mã đi theo hướng ngược lại.
- Bên đó có một cái hồ, cô muốn ra đó à?
Song ca lại hồn nhiên lên tiếng , Thiên Bình lại một lần nữa ngẩn người, cô nàng bắt đầu lúng túng. Gì chứ về việc dò đường là cô mù tịt, còn chưa nói cô mới vào trường, chưa biết rõ đường đi. Nhân Mã thấy em gái mình vậy thì kéo tay Thiên Bình đi sang một hướng khác:
- Tiểu Cân, đi thôi~
-...
Thiên Bình không nói gì, cúi đầu xuống xấu hổ.
Cách đó vài mét, Song Tử bất giác nở một nụ cười... không phải nụ cười sát gái nửa đùa nửa thật như thường ngày, mà là một nụ cười khá ấm áp:
- Bà la sát này....
Nhưng mà nghĩ lại, tại sao anh lại bị cô ta rủa xối xả như một tên fan cuồng bám theo Nhân Mã vậy? Nhân Mã? A, đúng rồi, chắc chắn con ngựa điên đó đã dựng chuyện nói xấu bổn công tử anh a.
- Này, đợi vớ...aaa~
Song Tử định đuổi theo giải thích nhưng 2 cú đá vừa nãy của Thiên Bình làm anh la oai oái... đành ngậm ngùi lết cái thân tàn ma dại này vào trường.
-------- End Chap 04 ----------