Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Archimedes Thân Yêu
  3. Chương 112
Trước /120 Sau

Archimedes Thân Yêu

Chương 112

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chân Ái mơ một cơn ác mộng rất dài, lúc đầu bị ngọn lửa thiêu cháy, đột ngột va vào trong nước lạnh như băng, giữa chừng được người vớt lên, trên đường xóc nảy.

Cô từ đầu đến cuối mê man, tựa như bị người khác lột lớp da, mệt mỏi kiệt sức.

Cuối giấc mơ, rốt cuộc ngủ yên.

Cô ngủ trong vòng tay ấm áp và an toàn của người nào đó, tâm tư được trấn an, dần dần yên lặng đi vào giấc ngủ.

Chân Ái mờ mịt mở mắt, trong phòng kéo rèm cửa, ánh sáng lờ mờ; trong lò sưởi đốt lửa, ấm áp dễ chịu. Trên chiếc giường nhung mềm mại có hương thơm thiên nhiên nhạt.

Gió lành lạnh thổi tới từ khe hở bên cửa sổ, vén tấm màn che trên chiếc giường công chúa lên.

Lụa mỏng phất qua gò má cô.

Cô yên lặng quét vật trang trí trong phòng một vòng, bàn trang điểm, tranh sơn dầu, lọ hoa đều là phong cách thời Trung cổ. Xa cách hơn năm năm, cô lại trở về căn phòng của mình. Thế giới rất yên tĩnh, trừ tiếng gió từ khe hở bên cửa sổ ra thì không còn âm thanh nào khác.

Chân Ái im lặng một giây, bất chấp cơn đau trên vai phải, đột ngột ngồi dậy, xốc tấm chăn nhung dày lên trượt xuống giường, không kịp tìm dép liền chạy thẳng đến cửa, kéo cánh cửa gỗ rộng lớn vừa dầy vừa nặng ra, chạy ra ngoài.

Bên ngoài rất xa lạ, là lâu đài cổ điển xinh đẹp và ấm áp. Ngôi nhà của cô trong căn cứ không phải như vậy.

Cô hoang mang lại bất an, không biết mình ở đâu. Lúc đang hoảng sợ, cô nghe thấy bên hành lang có người thấp giọng nói khẽ, chạy về phía ngoài trời rực rỡ. Mới vài bước, sau lưng có người kêu lên: “Tiểu thư C!”

Tiếng xưng hô này khiến trái tim cô chìm đến mức thấp nhất.

Ánh sáng trắng ở phía cuối ngày càng chói mắt, Chân Ái bỗng xông ra ngoài, bất ngờ phát hiện cô đứng dưới một cảnh trời vĩ đại, trước mặt có một lỗ nhỏ, bên ngoài là núi xa trùng điệp không ngừng.

Tuyết đã rơi, núi rừng khoác lớp áo tuyết thật dày, trắng đến chói mắt. Mà bức tường bên ngoài lâu đài sơn màu xanh làm lòng người say đắm.

Chân Ái chợt hiểu, cô không ở căn cứ S. P. A., mà ở lâu đài của Arthur.

Trước kia cô bị hạn chế ra ngoài, chỉ từng xem hình nhiều tòa lâu đài ở ngoài căn cứ của Arthur. Lúc đó cô chỉ vào tòa lâu đài màu xanh này nói: “Cái này đẹp nhất, em thích cái này nhất.”

Arthur gật đầu, không biết tại sao tiếp một câu: “Được. Chờ chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ dẫn em đến đó.”

Khi đó cô rất muốn xem thế giới bên ngoài căn cứ sớm một chút, bỗng kéo tay hắn, vội vàng hỏi: “Vậy khi nào chúng ta kết hôn, nhanh lên một chút được không? Em không muốn ở trong nhà mẹ nữa.”

Lúc đó Arthur chỉ mười lăm tuổi, lúng túng lại xấu hổ đỏ mặt, gật đầu như giã tỏi: “Ừ, được, anh sẽ cố gắng, lớn lên nhanh một chút.”

Cô nhíu lông mày nhỏ, khó hiểu: “Chuyện lớn lên cũng có thể cố gắng sao?”

Vật đổi sao dời, gần đây cô mới hiểu rõ ý nghĩa chân chính của việc kết hôn. Đời này người cô muốn lấy chỉ có một người, nhưng không phải là hắn.

Trong tòa lâu đài cổ kính mênh mông, từ trên xuống dưới mấy ban công hình tròn có mười mấy người hầu nam người hầu nữ chạy ra, dồn dập vọt tới bắt cô. Chân Ái xoay người chạy xuống, áo ngủ trắng tinh mịn mượt trải ra một đóa hoa trắng trên cầu thang xoắn ốc rộng lớn.

Gió xuống núi rơi xuống từ cảnh trời, nâng mái tóc dài đen nhánh của cô bay lượn như bươm bướm đen.

Hơn mười người hầu chạy tới từ bốn phương tám hướng, có khuynh hướng vây lại nhưng không dám đụng vào cô, càng không dám bắt cô, hèn mọn khuyên: “Tiểu thư C, mời cô trở về phòng.”

Chân Ái vốn còn hoảng sợ, ngược lại phát hiện tình thế vô cùng buồn cười.

Cô chạy, họ đuổi; cô dừng lại hoặc sắp đụng vào, họ lại tránh như tránh bệnh dịch, giữ khoảng cách an toàn với cô, dù thế nào cũng không dám đến gần chọc giận cô.

Trong đại sảnh lát đá lưu ly rộng rãi, cô giống như một tấm nam châm, hơi cử động liền hấp dẫn kim la bàn nhỏ ở bốn phương tám hướng, nhưng vừa đến gần lại đồng tính đẩy ra.

Tuy họ không bắt cô, nhưng cô cũng không bỏ rơi được họ, toàn bộ vây quanh như côn trùng.

Chân Ái lượn quanh lâu đài chạy một vòng, chợt bắt được khe hở phóng tới hướng cửa sau. Nhưng mới vừa chạy qua cánh cửa giữa sảnh, toàn bộ lâu đài đột nhiên nổi lên tiếng chuông. Cô sững sờ, chợt cúi đầu.

Trên cổ chân trơn bóng không biết từ lúc nào có một chiếc vòng chân thạch anh sáng chói, trước đó yên lặng không một tiếng động, lúc này lại lóe lên ánh sáng. Cô biết bên ngoài có đội ngũ bảo vệ, không trốn thoát được.

Thiết kế máy theo dõi định vị thành vòng chân tinh xảo đắt giá như vậy, thực sự là hao tổn tâm trí.

Người phía sau chưa đuổi tới, bầu không khí bỗng nhiên trở lạnh.

Cô ngẩng đầu, ánh sáng chói mắt từ vùng đất tuyết bên ngoài dần dần tản ra, xuất hiện một bóng người.

Chân Ái đứng thẳng, không cử động.

Hắn ngược sáng, gương mặt tuấn tú trắng ngần, trong suốt đến mức sắp tan vào trong ánh mặt trời, chỉ có một đôi mắt đen nhánh, yên tĩnh và hết sức chân thành, chứa đựng sự dịu dàng hiếm thấy.

Gió núi mang theo sự lạnh lẽo của vùng đất tuyết lướt vào, cô lạnh đến mức lòng cũng đang run.

“Đóng cửa lại.” Arthur ra lệnh. Rất nhanh ánh sáng trắng bị chặn sau cửa, gương mặt hắn trở nên chân thật.

Chân Ái bình tĩnh, không thể nói một câu, muốn chạy, nhưng cô chạy ra ngoài thế nào?

Arthur dáng người cao lớn đứng vài giây, đi tới phía cô.

Cô sửng sốt, hoảng sợ lùi liên tục ra sau, vừa hoảng vừa sợ.

“Trên vai em có vết thương, đừng ngã xuống.” Cuối cùng hắn lo cho cô, dừng bước, cách khoảng hai, ba mét, nhẹ giọng hỏi, “Cheryl, em rất sợ anh?”

Cô ngây ngẩn, rũ mi mắt, hồi lâu lắc đầu, lắc xong lại nhanh chóng gật đầu, giống như chính mình cũng không biết rõ.

Arthur nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, chợt cảm thấy giống như quay lại rất lâu trước đây. Lúc còn rất nhỏ cô chính là như vậy, hỏi gì cũng chỉ có thể hỏi câu nghi vấn thông thường, cô không nói chỉ lắc đầu gật đầu, hoặc lắc như trống bỏi, hoặc gật như gà con mổ thóc.

Lần này, cô có vẻ chậm chạp, không lùi ra sau né tránh.

Hắn rốt cuộc đến gần cô lần nữa, cúi đầu nhìn gò má gần trong gang tấc của cô, yếu ớt tái nhợt như vậy, trong lòng hắn thương tiếc, đưa tay xoa.

Trong tầm mắt cô nhận ra được, lập tức cảnh giác quay đầu sang chỗ khác.

Tay Arthur treo giữa không trung, dừng một giây, cũng không khăng khăng sờ cô, tay kia lấy ra một đôi dép nhung từ sau lưng, ngồi xổm xuống.

“Chạy chân trần sẽ lạnh.” Lòng bàn tay hắn ấm áp, cầm mắt cá chân hơi lạnh của cô, mang dép vào cho cô, ánh mắt lại dừng ở bắp chân mảnh khảnh trắng nõn dưới váy cô, trong mắt hiện lên một tia đau lòng và tự giễu, “Phải ăn nhiều một chút, như vậy cơ thể mới tốt được.”

Chân Ái không trả lời, đôi dép mềm mại kê dưới lòng bàn chân, cảm giác lạnh lẽo không còn nữa.

Arthur đứng dậy ôm ngang cô lên. Chân Ái không nói một lời, cũng không giãy giụa, cứ yên lặng nghe theo như vậy để hắn ôm đi lên hành lang, đi qua hành lang hình cung chạm trổ hoa văn thật dài.

Hắn thấy cô không bài xích, dè dặt thở ra một hơi, che giấu đi sự kích động và không thể tin trong lòng.

Cô ở trong lòng hắn, rũ mi mắt, lông mi dài đen nhánh tỏa xuống một bóng mờ nhàn nhạt trên gò má, rất lâu không nói chuyện, mi tâm lại khẽ nhíu lại.

“Đang nghĩ gì?” Hắn đi rất vững, dường như luôn luôn chú ý nét mặt của cô.

“Anh ấy… có khỏe không?”

“Em nói Bert?” Arthur kì lạ nhếch khóe môi một cái, biết rõ lại cố tình.

“… Tôi nói… Ngôn Tố.”

“Chết rồi.”

Chân Ái rũ mắt, lông mi run lên một cái, mím mím môi, dần dần giống như tức giận, khăng khăng phản bác: “Anh gạt người.”

“Vậy em còn hỏi anh?” Người hầu gái đẩy cửa phòng ra, hắn ôm cô vào, không hề khách sáo, “Hắn chết hay sống, em rõ ràng hơn anh. Đừng ảo tưởng nữa Cheryl, em chắc nhìn ra được, hắn đã chết ngay tại chỗ. Chỉ là em không chịu chấp nhận sự thật này.”

Người trong lòng cứng một cái, không cử động.

Arthur đặt cô lên giường, nhẹ nhàng nhét vào trong chăn, rất sợ đụng vào vết thương trên vai cô.

Chân Ái nằm nghiêng, không nhúc nhích, mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ, lại tựa như nhìn hư không.

Hắn thấy tóc cô xõa lộn xộn trên gối, không nhịn được vuốt lại. Cô cũng không cử động, mặc cho hắn vuốt tóc cô. Ngón tay hắn vô tình hay cố ý lướt qua cái trán sáng bóng và vành tai cô, cô cũng không tránh.

Arthur không khỏi mừng rỡ và xúc động, muốn sờ gò má cô, ẩm ướt và lạnh lẽo, lần này phát hiện bất thường. Trên gối có một vũng nước mắt thấm ướt.

Hắn thò người nhìn, bị cô thô lỗ đẩy ra.

Cô lập tức nắm chăn vùi mình vào trong, lúc đầu yên lặng không tiếng động, dần dần khẽ nức nở, sau đó nữa rốt cuộc nghẹn ngào, bắt đầu khóc hu hu.

Cô càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng lớn tiếng, làm sao cũng không dừng được, khóc lớn giống như lúc nhỏ, cuộn tròn nho nhỏ nằm trong chăn, khóc đến cả người đều run rẩy.

Đã rất lâu Arthur không thấy cô khóc như vậy, tay chân luống cuống kéo chăn của cô, lại không biết cô lấy sức từ đâu, gắt gao nắm chặt không buông tay, không chịu ra, tức giận đến mức ngữ điệu không trôi chảy, nghẹn ngào lại đau buồn phẫn nộ kêu gào: “Anh gạt người! Hu hu! Anh gạt người! Anh ấy không chết, anh gạt người!” Cô khóc đầy tủi thân và bất lực.

Vừa nghe cô khóc, Arthur hoàn toàn mất hết cách đối đáp, liền cầu xin mang theo dỗ dành: “Được được được, là anh sai. Hắn chưa chết, hắn còn sống.”

Chăn buông lỏng, hắn vội vàng vén lên.

Chỉ trong chốc lát, trên mặt cô đều là nước mắt, trên cổ trên lưng bị che nóng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, từng sợi tóc ướt dính trên mặt. Cơ thể gầy nhỏ co ro, run rẩy từng hồi.

Arthur sốt ruột, vội vàng cầm lấy khăn lông từ tay người hầu gái có giác quan nhạy bén, lau mồ hôi trên cổ sau lưng cho cô, lo lắng cô sẽ bị cảm.

Cô ngây ngẩn nhìn chằm chằm màn che trên đỉnh đầu, không khóc thành tiếng, nước mắt lại vẫn chảy không ngừng, cắn môi, đầy uất ức và đau lòng: “Chết thì chết, đáng đời anh ta.”

Cô đau đớn nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.

Một màn nguy hiểm dưới nhà thờ đã qua, sự quan tâm bản năng phát ra từ tình yêu cô dành cho anh dần dần bị cảm giác phản bội mãnh liệt kiềm chế, cảm giác bị lừa gạt bị phụ lòng đâm thấu tim, cô đau đến muốn chết.

Ngôn Tố, thậm chí ngay cả anh cũng gạt em. Không nghĩ tới ngay cả anh, cũng muốn hạn chế tự do của em, cũng muốn dồn gánh nặng lên người em.

Anh chết là đáng đời!

Nhưng mà, tại sao giờ phút này cô lo lắng cho anh chưa từng có? Trong đầu đều là hình ảnh anh nằm trên vách núi với sắc mặt trắng bệch, không hề có sức sống, không có sinh khí.

Anh sẽ không chết thật rồi chứ? Vết thương nặng như vậy làm sao anh khỏe lên được?

Chân Ái vùi mặt vào trong gối, nước mắt ấm áp không ngừng trào ra ngoài.

Rất muốn gặp lại anh một lần, chỉ một lần.

Rất muốn, rất muốn.

Cô chảy nước mắt ngủ, cuối cùng ngủ một giấc không mơ. Sau khi thức dậy, trên mặt không có vết nước mắt đau đớn khô cạn, cô biết nhất định là lúc ngủ, Arthur đã dùng khăn ấm lau sạch cho cô.

Mở mắt, trong màn che có một chùm bong bóng hình trái tim đầy màu sắc đang bay lơ lửng. Cô sửng sốt, nhớ lại Ngôn Tố từng mua cho cô một chùm, cô giơ tay lên nắm sợi dây kéo một cái, bong bóng mũm mĩm anh nhảy tôi giật, chen thành một cụm nảy trên không trung, có thể vui vẻ.

Cô chơi một lúc, không có gì hứng thú.

Quay đầu lại thấy một cái trứng màu Phục Sinh đặt trên tủ đầu giường, tráng men vẽ hình con bướm màu xanh, hết sức tinh xảo đẹp mắt.

Arthur đang sao chép cái gì?

Chân Ái cảm thấy kì lạ, trượt xuống giường. Ở cửa có một con thỏ trắng nhỏ đang ngồi, cực kì giống con thỏ cô nuôi lúc nhỏ, lỗ tai rất dài cái đuôi rất ngắn. Có vẻ rất sợ người lạ, thấy Chân Ái đi tới, một hai bước chậm rãi chạy ra.

Chân Ái đuổi theo, một mạch đến phòng ăn, thấy Arthur đang chậm rãi khiêm tốn ăn tối, mới biết con thỏ kia là gián điệp của hắn. Tâm trạng cô không tốt, không muốn sống chung với hắn, nhưng trên cái ghế bên cạnh hắn có một con gấu bông khổng lồ màu hạt dẻ đang ngồi.

Chân Ái nhìn chằm chằm mấy giây, lập tức không dời nổi bước chân. Đó… đó không phải là Ngôn Tiểu Tố sao?

Cô chậm rãi đi tới, đứng ngay ngắn bên cạnh nó, tựa như gặp người quen xa cách từ lâu, hơi khẩn trương lại luống cuống tay chân, vây quanh nó xoay vòng vòng lung tung không có mục đích, cuối cùng dừng lại, lấy thanh âm chỉ có mình mới nghe được lẩm bẩm: “Mày là Ngôn Tiểu Tố sao?”

Con gấu bông ngồi trên ghế, ngoẹo cái đầu lông xù lớn, không trả lời.

Chân Ái nắm chặt ngón tay, quay đầu nhìn Arthur. Hắn cầm ly thủy tinh đang uống nước, ánh mắt hướng về phía cô, một dáng vẻ không biết chuyện.

Chân Ái không hỏi hắn, ôm lấy con gấu bông mập mạp còn cao hơn cô, hơi khó khăn dịch chuyển ra ngoài từ trong khe ghế, ôm tới chỗ ngồi bên kia của mình để xuống. Gấu bông mập mạp, lông xù mềm mại, giống y như Ngôn Tiểu Tố.

Con gấu này dường như cho cô trấn an rất lớn. Cô lơ đãng cọ cọ trên mặt nó, bàn tay nhỏ bé thò tới nhào nặn bụng nó, một cái nhào nặn này, tâm trạng liền lạnh một nửa.

Cái bụng con gấu mềm mại êm ái, không có bất kì cảm giác khác thường nào. Nhưng bụng của Ngôn Tiểu Tố từng bị xé ra, lại được Ngôn Tố lấy kim chỉ vá lại. Bên ngoài nhìn không có gì, tỉ mỉ sờ một cái thì có khác biệt thô ráp.

Nó không phải Ngôn Tiểu Tố.

Chân Ái không nói tiếng nào, ôm nó để lại bên cạnh Arthur, lại trở về chỗ của mình ở xa xa.

Arthur để ly nước xuống, cân nhắc một lúc, xuyên qua ánh nến nhìn cô: “Em không thích nó?”

“Không thích.” Cô chọc chén xà lách từng cái một, cũng không ngẩng đầu.

Arthur bảo người hầu gái: “Ném nó vào lò sưởi làm củi.”

Chân Ái sửng sốt: “Không được phép!”

“Không phải em không thích nó sao?”

“Vậy tôi không thích ở đây, anh để tôi đi sao?” Cô phản bác.

Hắn sửng sốt một giây, rũ mắt che giấu đau đớn trong mắt, bình tĩnh nói: “Cheryl, đây là nhà của hai chúng ta. Chúng ta đã nói xong rồi.”

Chân Ái cúi đầu: “Nhưng bây giờ tôi không muốn ở đây.”

“Em muốn đi đâu?” Arthur ung dung cắt thức ăn trong dĩa, “Châu Mỹ, Trung Quốc, Nga, châu Phi… Anh sẽ không hạn chế em nữa. Em muốn đi đâu, anh đều dẫn em đi.”

Chân Ái không lên tiếng. Sau một hồi phát tiết kịch liệt lúc đầu, tâm trạng cô đã ổn định lại. Không còn tình cảm kích động làm mờ đầu óc ban đầu, cô dần dần suy nghĩ bằng lý trí.

Cô muốn đi tìm Ngôn Tố, muốn tìm anh hỏi rõ.

Ngày đó ở ngoài lồng giam, anh nói anh định sau khi vụ án kết thúc thì… Thì cái gì? Nói cho cô biết? Cô không biết anh có nói dối hay không, nhưng cô nhớ anh nói đã để lại một bức thư cho cô. Những ngày đợi ở nhà Ngôn Tố, đặc công hạn chế phạm vi hoạt động của cô, không cho phép cô tiếp xúc với căn phòng có giấy có bút, cô không tìm được bức thư đó.

Cô muốn đi chứng thực.

Ý nghĩ này gãi cô ngứa, cào đến mức cô khó chịu.

Cô đã giết người trước mặt anh, anh đều không trách cô, bản thân đã đi ngược lại nguyên tắc trước sau như một của anh. Anh yêu cô như vậy, làm sao có thể tổn thương cô chứ? Hay là mình tự mình đa tình? Sự thật rốt cuộc là gì? Ngôn Tố có lừa cô hay không?

Cô rất muốn tìm anh hỏi rõ. Nhưng mà… cô không thể đi tìm anh.

Ngày đó ở bên ngoài lồng giam bốc cháy, Bert gằn từng chữ nói với cô “Đời này cũng không thể buông tha cho em”, cô tin.

Sau khi tận mắt thấy tai họa mình mang tới cho Ngôn Tố, trong lòng Chân Ái kì thực nhút nhát, tình cảnh bi thảm bị trói trên cây Thánh giá chịu hết mọi hành hạ của anh là cơn ác mộng kéo dài mấy ngày qua của cô.

Cuối cùng, Chân Ái ngậm miệng, không nói chữ nào về chuyện của Ngôn Tố.

Phía đối diện, Arthur nói: “Cheryl, nếu em cảm thấy cô đơn, có thể đi kết bạn, trong căn cứ có rất nhiều người cùng lớn lên từ nhỏ với chúng ta. Nếu em thích party, có thể mở; nếu em không thích làm thí nghiệm, sau này có thể không làm.”

Hắn để dao nĩa xuống, nhìn cô đầy chân thành, “Điều anh muốn nói là, sau này em có thể làm bất kì chuyện gì em muốn làm, không làm bất kì chuyện gì em không muốn làm. Đây chính là tự do anh cho em.”

Chân Ái không biết có nghe hay không, cả người đều yên lặng.

Cô chỉ muốn làm một chuyện, chuyện đó lại không thể nhắc tới với Arthur, cũng là chuyện duy nhất hắn không thể nào đồng ý. Nói ra, chỉ sẽ vô ích, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại.

Cô chợt cảm thấy mệt mỏi và thất bại chưa từng có, mất hứng để dao nĩa xuống, trở về phòng tiếp tục ngủ.

Arthur bưng một chén cháo đi cùng, đến bên giường cô dỗ cô ăn. Không biết là đói thật hay là muốn để hắn đi nhanh một chút, Chân Ái ngồi trên giường ăn từng miếng một xong, chui vào trong chăn, sắc mặt không tốt: “Tôi muốn đi ngủ, anh đi đi.”

Arthur cầm chén dĩa đưa đến cửa, tắt đèn khóa lại, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, gõ vào lòng Chân Ái. Cô cả kinh, lập tức cảnh giác: Arthur không đi ra ngoài.

Trong phòng tối đen như mực, Chân Ái vừa muốn ngồi dậy, không ngờ chăn bị vén lên, Arthur đã lên giường.

Hắn bỗng chốc kéo cô vào lòng, động tác độc tài không cho phép từ chối, độ mạnh lại rất nhẹ rất chậm, không sao dùng sức, tựa như cô là món đồ dễ vỡ.

Chân Ái sợ đến mức tê cả da đầu, lấy chân đạp hắn: “Đi ra. Nếu anh dám đụng đến…”

“Anh không động đến em, chỉ muốn ôm em một cái.” Trong bóng tối, hắn kề vào gò má cô, thở phào, trong giọng nói lại lộ ra sự hoài niệm bi thương lạnh lẽo, “Rất nhiều năm không ôm em ngủ rồi.”

Chân Ái ngẩn ra, không cử động.

Trước đây họ không hiểu chuyện, rất nhiều đêm chính là ôm nhau ngủ như vậy, không có một chút xíu hành vi vượt qua khoảng cách.

Mẹ Chân Ái quản rất nghiêm khắc, mỗi lần Arthur đều phải đợi đến rất rất khuya, đèn trong phòng mẹ Chân Ái tắt mới leo tường vào như ăn trộm. Những lúc đó thực ra Chân Ái cũng đã lờ mờ ngủ, mơ hồ bị hắn ôm, hôm sau trời chưa sáng, cô vẫn chưa thức, hắn lại leo tường rời khỏi.

Có một lần té xuống bị cành cây móc ở cổ, bạn bè còn cười hắn bị móng tay phụ nữ đanh đá cào.

Arthur tính tình không tốt lạnh tanh trước sau như một lại không tức giận, ý vị sâu xa nhìn Chân Ái, cười: “Ừ, là bị phụ nữ cào.”

Mà Chân Ái cho đến rất lâu sau đó mới hiểu được vẻ dịu dàng trong đáy mắt hắn khi đó.

Bây giờ cô không dám đẩy hắn, sợ lời nói và việc làm quá khích sẽ dẫn tới hắn phản ứng ngược. Cô bi thương lại bất lực, khép mắt lại, che đi một tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt.

Arthur cũng ngừng lại, ôm cô, yên lặng và an lòng trước nay chưa từng có.

Bóng đêm trầm lặng, ánh trăng như nước.

Không biết đã qua bao lâu, dường như hắn nói mê, đột nhiên tự lẩm bẩm: “Cheryl, sinh cho anh một đứa con đi. Có con rồi, em sẽ mãi mãi không thể rời khỏi anh.”

Chân Ái dần dần buồn ngủ chợt bị câu này làm bừng tỉnh, cả người cứng đờ, tưởng hắn sắp làm gì, nhưng hắn lại không cử động.

Tim cô đập như đánh trống, đợi mấy giây mới nghiêng đầu nhìn hắn. Trong bóng đêm, hắn nhắm mắt có vẻ như đang ngủ, gương mặt tuấn tú trắng ngần, mặt mày như tranh vẽ.

Không biết tại sao, có lẽ vì có cô ở đây, gương mặt khi ngủ của hắn vô cùng trầm tĩnh bình yên, thậm chí hơi yếu đuối.

Nhưng Chân Ái giống như bị kim đâm khắp người, bất an lại hoảng hốt. Hắn ở bên cạnh, trong chăn trở nên nóng rực, cô bỗng nhớ tới cái ôm của Ngôn Tố.

Dần dần, lại nhớ tới thư tình anh gửi cho cô trong video sám hối.

Lời từ biệt: Nén bi thương.

Cô vừa nhìn đã hiểu.

Đêm hè đó, ánh trăng sáng ngời, họ cởi giày, chân trần chậm rãi khiêu vũ trong thư viện. Xong một điệu nhảy, Ngôn Tố khe khẽ đọc bài thơ tình yêu kinh điển nhất của Donne cho cô.

Anh nói anh thích Donne so sánh một cặp tình nhân với hai chân của com-pa, thích tình yêu thanh khiết đơn thuần trong bài thơ đó, cho dù xa cách, cho dù không gặp nhau, tinh thần và linh hồn của người yêu cũng mãi mãi ở cùng một chỗ.

Cho nên, hôm đó, trong toilet ở sân bay, nghe anh nói “Lời từ biệt sau cùng gửi cho cô ấy, xin cô ấy nén bi thương”, trong giây lát nước mắt tràn đầy đôi mắt cô.

Trong sắc trời mờ tối, Chân Ái khẽ cười, trong con ngươi đen nhánh ánh trăng dâng lên.

Đêm khuya, cô rón rén đi xuống giường, quay đầu nhìn Arthur một cái, không có sự sắc bén lãnh đạm đối với người khác thường ngày. Ở trước mặt cô, ngay cả góc cạnh cũng mãi mãi dịu dàng.

Nhưng cuối cùng cô quay người, không mang theo một chút lưu luyến đẩy cửa ban công ra.

Đêm tuyết vô cùng yên tĩnh, không có gió, trong đất trời không có một chút âm thanh. Tuyết trắng mênh mông, sao dày đặc lấp lánh, ánh trăng như thủy ngân vẩy trên mặt tuyết trong núi rừng, đẹp đến chấn động lòng người.

Cô dời ghế, đứng bên lan can, quan sát mặt tuyết không nhiễm một hạt bụi.

Chợt một luồng gió thổi qua khiến áo ngủ màu trắng của cô phồng lên, cô lạnh đến run lẩy bẩy, cái ghế bắt đầu lắc theo. Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời sao cao xa, sâu xa như vậy, giống như đôi mắt trong suốt của Ngôn Tố.

Sẽ không còn được gặp lại Ngôn Tố nữa, nghênh đón cô lại chính cuộc sống như cái xác không hồn, còn có đủ loại nguy hiểm cô không thể đoán trước, cô không được làm loại chuyện đó với Arthur…

Trái tim cô chỉ thuộc về Ngôn Tố, thân thể cũng chỉ thuộc về anh.

Nhưng, sẽ không còn được gặp lại anh nữa, tình yêu chân thành cuộc đời này của cô…

Gió nhẹ thổi bay mái tóc lộn xộn của cô, cô hít sâu một hơi lạnh, hàm răng run lên, lẩm bẩm đọc bài thơ từ biệt kia. Nghe nói, linh hồn người yêu nhau giống như hai chân com-pa:

“Anh ở trung tâm, em tới chân trời;

Cả đời em phiêu bạc, nghiêng tai lắng nghe thay anh;

Lúc gặp nhau, mới có thể ôm nhau đứng thẳng;

Anh kiên định, quỹ đạo của em mới có thể viên mãn;

Anh không di chuyển, em mới có thể đi về điểm gặp nhau ban đầu.”

Cô từng có tình yêu đẹp nhất trên đời này, một chút cũng không tiếc nuối.

Ánh trăng, núi rừng, mặt tuyết, phong cảnh đẹp như thế, cứ im lặng chết đi như vậy cũng không đáng tiếc nhỉ.

Cô khẽ mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc lảo đảo sắp ngã, có người chợt đạp lên ghế, một tay hung hăng kéo cô lại ôm vào lòng.

“Cheryl!” Người đàn ông phía sau run giọng, nghiến răng nghiến lợi, căm hận muốn nói gì đó, nước mắt đều tuôn ra, tràn vào cổ cô, trong nháy mắt lạnh như băng.

“Làm sao em có thể…” Hắn nghẹn ngào, vừa hoảng sợ vừa uy hiếp, “Sao em dám tự sát! Nếu em dám anh sẽ…”

Hắn cứng họng, bỗng nhiên phát hiện hắn đã sớm tổn thương người nhà cô, không còn bất kì lợi thế nào có thể uy hiếp cô ràng buộc cô nữa. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng tối vô biên, không dừng được run rẩy, sợ hãi.

Chân Ái không nhúc nhích, nhìn ngôi sao sạch sẽ trên bầu trời: “A, đừng ép buộc tôi làm chuyện tôi không muốn. Anh…”

“Anh chưa từng nghĩ đến chuyện ép buộc em! Anh chỉ muốn chờ em.” Arthur gắt gao siết lấy cô, hung ác ngắt lời cô, “Một năm không được, hai năm; hai năm không được, mười năm; mười năm không được, hai mươi năm, cả đời… Thời gian dài như vậy, một ngày nào đó em sẽ quên thế giới bên ngoài, một ngày nào đó, em sẽ trở lại bên cạnh anh.”

Chân Ái ngơ ngác. Tại sao hắn vẫn là cậu bé lúc nhỏ cố chấp đến mức đụng bức tường cụt phía Nam cũng không quay đầu lại đó, nhưng mà, cô cũng là đứa trẻ như vậy thôi.

Đôi mắt cô đã ướt, cô lắc đầu: “Không thể. Tôi đã sớm không trở về được rồi. A, xin anh đừng ôm hi vọng với tôi, đừng giữ lại nữa…”

“Cheryl, em không thể chết!” Arthur cắn răng cúi đầu thật thấp, nước mắt rơi xuống cổ cô, hắn hết sức đau đớn, “Em đã có thai.”

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mỹ Nhân Ngây Thơ

Copyright © 2022 - MTruyện.net